Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 58: Chương 58 Thanh Văn Quán
Ngày cập nhật : 2024-11-20 20:38:06Chương 58 Thanh Văn Quán
Lý Thuần Tâm cất giọng hỏi, “có việc gì vậy”.
Tiểu cô nương Vương Tú lẩm bẩm, “chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì”.
Vương Nhiên lườm tiểu muội mình một cái không nói gì.
Vương Tú bực mình, lườm lại nói, “huynh trừng mắt với ta làm gì, lần trước huynh nói với ta đi mua đồ ăn ngon, cuối cùng còn chưa được ăn miếng nào đã phải vác một mớ nghiên mực giấy bút về, thử hỏi xem một đại nam nhân ai để muội muội mình một mình ôm hết như vậy, từ nay đừng có mơ ta đi cùng huynh nữa, quân l·ừa đ·ảo”.
Vương Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “muội nhìn xem cái dáng vẻ anh tuấn của ca ca, lại phải ôm vác đồ đạc đầy người như thất phu có phải là quá mất mặt không”.
Lý Thuần Tâm nghe vậy lại có cách nhìn khác về nho sinh Vương Nhiên này, bề ngoài mới nhìn vào chính là người không quan trọng hình thức, nhưng thực ra lại rất quan tâm đến ánh nhìn của người khác, ngạo tâm luân muốn tỏ ra nho nhã thanh lịch, nhưng cũng phải thôi dù sao cũng là học đồ, phải có phần ngạo khí của người đọc sách, so với người khác tính khí như thế này đã là cực kì tốt.
Lý Thuần Tâm nhẹ giọng đáp lại, “vậy là huynh muốn nhờ ta đi đi mua nghiên mực giấy bút cùng”.
Vương Nhiên, có chút mất tự nhiên gật đầu nói, “ta chỉ là muốn có người đi cùng bầu bạn thôi, kỳ thực không phải là kiểu sai khiến phải trái”.
Lý Thuần Tâm thấy việc này cũng là điều bình thường, thân ăn bổng lộc lương thực của người ta, phải làm việc cho người ta, đó là đạo lý đương nhiên, còn việc khuân vác nặng, hắn còn đã từng kéo lê một con lợn rừng từ bìa rừng về đến trấn nhỏ, chẳng lẽ vài mảnh giấy vài nghiên mực lại có thể nặng hơn.
Lý Thuần Tâm không chút do dự mà gật đầu chắc nịch, nói, “việc này đơn giản mà, ta đi cùng huynh”.
Vương Tú đứng dậy nói, “vậy ta cũng đi”.
Vương Nhiên cười nói, “vừa nãy muộn còn nói từ nay sẽ không đi nữa mà, hay là bị yêu tinh nào nhập rồi”.
Vương Tú, đập bàn quát, “ta muốn đi thì đi, muốn không đi thì không đi, ai quản được ta”.
Lý Thuần Tâm chẳng biết nói sao với hai huynh muội nhà này, lúc thì hòa thuận, lúc thì đấu đá không ngừng, đúng là suy nghĩ của mấy người hào môn thật là khó hiểu.
Ba người cũng không nói gì, hai lớn một nhỏ đi ra khỏi phủ thành chủ, tiếng ra đường lớn, mùa xuân sắp tới, thành trấn lại càng trở nên nhộn nhịp, các ngôi nhà các trở nên rực rỡ sắc màu, câu đối xuân, chữ an tường dán đầy trên cửa, tiểu thư khuê các, nho sinh nho nhã, dạo khắp đường, khung cảnh cực kỳ đông đúc.
Lý Thuần Tâm nhìn vào đoạn đường đầy người trước mặt, quay sang khẽ giọng hỏi Vương Tú, “hôm nay ngày gì mà sao mọi người ra đường đông vậy”.
Vương Nhiên, đi phía trước, dáng vẻ vẫn nho nhã thanh lãnh, nói, “hỏi nó làm gì, nó chỉ biết ăn với ngủ thôi, còn chuyện trong ngoài thành chỗ nào có đồ ăn thì biết, chỗ nào không có thì có nói cũng không thèm nghe”.
Vương Tú đi phía sau, ngay cạnh Lý Thuần Tâm, hung hăng đưa chân nhỏ đá vào mông vương Nhiên đi phía trước, phồng má nói, “huynh biết thì cứ việc nói, sao cứ thích lôi bổn cô nương vào vậy”.
Vương Nhiên tuy bị muội muội đá, nhưng đã có hạo nhiên chính khí hộ thể, thêm vào việc tiểu muội của hắn cũng không phải có ý thực sự dùng hết lực đạo nên cuối cùng cũng chẳng có cảm giác là mấy.
Thiếu niên vừa đi trong dòng người đông đúng, cất giọng vừa đủ để hai người phía sau nghe, “hôm nay là ngày Thanh Văn Quán mở cửa, tất nhiên là người người nhà nhà muốn đi xem rồi”.
Vương Tú, vỗ tay nói, “ta nhớ ra rồi, chính là cái chỗ bán giấy như bán đá đó sao”.
Lý Thuần Tâm chẳng hiểu hai người này đang nói cái gì, mở miệng hỏi, “Thanh Văn Quán gì vậy?”
Vương Nhiên liền đáp lại, “là nơi bán giấy họa phù của nho gia, nghiên mực, bút, tất cả đều là hàng thượng phẩm, giá cả trên trời, nhưng chất lượng thì cả cái thành này đến sách dép chạy theo cũng không được, đối với nhà nào có nhi tử, hài tử là học đồ, cho dù có bán cả gia sản cũng muốn tranh giành về, mà Bắc Sơn Này đa phần người cầu đạo đều là học đồ, vì vậy người người nhà nhà thi nhau đến đó là chuyện đương nhiên”.
Lý Thuần Tâm có chút không hiểu, chỉ là nghiên mực giấy bút thôi thôi, chất lượng tuy có tốt hơn ngoài đường ngoài chợ, nhưng lại đâu đến nỗi người người nhà nhà thi nhau tranh dành mua bán như vậy, hơn nữa theo lời Vương Nhiên nói, khẳng định chính là giá cả trên trời.
Tất nhiên thiếu niên cũng chỉ biết nghĩ mà thôi, dù sao người giàu tiêu tiền kẻ nghèo đứng xem, với lại nếu là như vậy thật chắc chắn phải có huyền cơ thâm sâu, dù sao người trong thành này đâu phải kẻ ngu.
Càng đi về phía trước càng đông đúc, đưa mắt nhìn lên xuyên qua mấy ngàn cái đầu, sẽ nhìn ra trước mắt là một tòa lầu trông rất khác biệt với các tòa lầu xung quanh, không sặc sỡ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nho nhã thanh thuần như thể được tắm mình trong suối mát cực kì dễ chịu, hơn nữa hình như mọi người đang tụ tập nhau đến đó.
Sau một lúc đi qua hàng người, càng ngày càng đến gần tòa lầu, Vương Nhiên đi trước, Hai Người đi sau, không chậm trễ đã đến trước cửa lớn tòa lầu, nơi đây hiện giờ người đông như kiến, kẻ chen chúc nhau, may nhờ có thân phận của hai người Vương Nhiên cùng với Vương Tú mới có thể tránh khỏi xô xát.
Trước mắt ba người là khoảng sân rộng, giữa sân có ba bộ bàn ghế gỗ xếp thẳng hàng thành một hàng ngang, ở mỗi bộ bàn ghế lại có một nho sinh ngồi ở đó, trên tay cầm cuốn sách bìa lam chông như đang tính toán gì đó rất chăm chú.
Vương Nhiên dẫn hai người bước vào, tiến tới cái bàn gỗ chính giữa, đưa tay vào thắt lưng lấy ra một cái lệnh bài gỗ, bên trên khắc chữ Vương, còn lại vô cùng giản dị chẳng có một chút họa tiết nào cả.
Nam Tử mặt nho sam thấy lệnh bài, thì vội vàng đứng dậy hành lễ nói, “Vương thiếu gia, Vương tiểu thư, mời ba vị lên lầu ba”.
Vương Nhiên bình thản gật đầu, khóe môi nở nụ cười hòa nhã, nói về đằng sau, “đi thôi”.
Vương Tú thấy ca ca mình tỏ vẻ như vậy thì bĩu môi lẩm bẩm “ra vẻ”.
Vương Nhiên nghe vậy gương mặt sượng chân, nhưng cũng không quá lộ liễu, vẫn bình thản bước đi, như thể không nghe vừa nãy muội muội của mình nói gì.
Lý Thuần Tâm, chưa bao giờ đến nơi như thế này, chỉ biết đi theo, còn lại cũng không nói gì.
Ba người tiến vào cửa lớn, bên trên có ghi ba chữ rất to rất thanh nhã, “Thanh Văn Quán”. Tiến vào lầu một đã thấy ở đây rất đông người, bần gia cũng có hào gia cũng có, như cơ bản là không có ai thực sự là là danh môn thế gia, như quả thực kinh thư kinh văn, sách nho gia thánh hiền chất đầy khắp nơi, còn tỏa ra kim sắc quang mang mờ mờ.
Lý Thuần Tâm cũng không dám quá chăm chú, dù sao hắn cũng không muốn tỏ vẻ ra là người thiếu hiểu biết, nhỡ làm mất mặt hai người này cũng thật là khó nói, chỉ dám nhìn lướt qua, rồi theo chân Vương Nhiên tiến lên lầu hai.
Vương Tú càng đi càng thấy khó chịu, tiểu cô nương tuy là yêu thích mấy nơi nhộn nhịp thật, nhưng nơi mà nho sinh, đến nữ sĩ, bàn luận như câu đầy triết lý, hơn nữa câu hiểu được câu nghe như nghe tiếng địa phương hoàn toàn không hiểu gì, lại khiến tiểu cô nương khó chịu càng ngày càng mất kiên nhẫn, mắt nheo lại như trước mặt đều là địch nhân.
Theo cảm nhận của Lý Thuần Tâm lầu hai quả thực xa hoa hơn lầu một rất nhiều, tuy người vẫn còn rất đông đúc nhưng không nhốn nháo như lầu một, mấy cuốn sách trên kệ cũng có vẻ là trên một bật, khi mà kim sắc phát ra càng thêm rõ rệt, hơn nữa khi bước vào còn có cảm giác tinh thần cực kì sảng khoái.
Vương Nhiên không dừng bước vừa đi vừa nói, “mấy cuốn sách ở đây toàn là kỳ trân dị bảo, chữ trong sách cũng có thể xé ra tạo ra thuật phát tương tự, nhưng sẽ gặp phải phản phệ, đối với học đồ vạn bất đắc dĩ sẽ không tùy ý sử dụng”.
Thiếu Niên tuy bước đi, nhưng nhất cử nhất động cùng với ánh mắt nghi hoặc của Lý Thuần Tâm tất cả đều đặt trong mắt, vì vậy thấy thiếu niên có vẻ tò mò về kim sắc quang mang trên mấy cuốn sách liền cất giọng giải thích.
Vương Tú tiếp lời, “chỉ là ă·n t·rộm thuật pháp, rồi ghi vào bên trong, mỗi lần sử dụng như mất nửa cái mạng, chỉ có tên nào ngốc lắm mới lấy ra làm pháp bảo giao thủ.”
Lý Thuần Tâm, cảm thấy nho gia, tuy không có Tam Thanh Thư, nhưng thuật pháp cùng với thể hệ tu hành lại cực kỳ huyền diệu, khác xa với các thể hệ khác, hơn tính cách lại cực kỳ nho nhã lịch thiệp, đúng là vừa dưỡng tâm vừa dưỡng thuật.
Lý Thuần Tâm cất giọng hỏi, “có việc gì vậy”.
Tiểu cô nương Vương Tú lẩm bẩm, “chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì”.
Vương Nhiên lườm tiểu muội mình một cái không nói gì.
Vương Tú bực mình, lườm lại nói, “huynh trừng mắt với ta làm gì, lần trước huynh nói với ta đi mua đồ ăn ngon, cuối cùng còn chưa được ăn miếng nào đã phải vác một mớ nghiên mực giấy bút về, thử hỏi xem một đại nam nhân ai để muội muội mình một mình ôm hết như vậy, từ nay đừng có mơ ta đi cùng huynh nữa, quân l·ừa đ·ảo”.
Vương Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “muội nhìn xem cái dáng vẻ anh tuấn của ca ca, lại phải ôm vác đồ đạc đầy người như thất phu có phải là quá mất mặt không”.
Lý Thuần Tâm nghe vậy lại có cách nhìn khác về nho sinh Vương Nhiên này, bề ngoài mới nhìn vào chính là người không quan trọng hình thức, nhưng thực ra lại rất quan tâm đến ánh nhìn của người khác, ngạo tâm luân muốn tỏ ra nho nhã thanh lịch, nhưng cũng phải thôi dù sao cũng là học đồ, phải có phần ngạo khí của người đọc sách, so với người khác tính khí như thế này đã là cực kì tốt.
Lý Thuần Tâm nhẹ giọng đáp lại, “vậy là huynh muốn nhờ ta đi đi mua nghiên mực giấy bút cùng”.
Vương Nhiên, có chút mất tự nhiên gật đầu nói, “ta chỉ là muốn có người đi cùng bầu bạn thôi, kỳ thực không phải là kiểu sai khiến phải trái”.
Lý Thuần Tâm thấy việc này cũng là điều bình thường, thân ăn bổng lộc lương thực của người ta, phải làm việc cho người ta, đó là đạo lý đương nhiên, còn việc khuân vác nặng, hắn còn đã từng kéo lê một con lợn rừng từ bìa rừng về đến trấn nhỏ, chẳng lẽ vài mảnh giấy vài nghiên mực lại có thể nặng hơn.
Lý Thuần Tâm không chút do dự mà gật đầu chắc nịch, nói, “việc này đơn giản mà, ta đi cùng huynh”.
Vương Tú đứng dậy nói, “vậy ta cũng đi”.
Vương Nhiên cười nói, “vừa nãy muộn còn nói từ nay sẽ không đi nữa mà, hay là bị yêu tinh nào nhập rồi”.
Vương Tú, đập bàn quát, “ta muốn đi thì đi, muốn không đi thì không đi, ai quản được ta”.
Lý Thuần Tâm chẳng biết nói sao với hai huynh muội nhà này, lúc thì hòa thuận, lúc thì đấu đá không ngừng, đúng là suy nghĩ của mấy người hào môn thật là khó hiểu.
Ba người cũng không nói gì, hai lớn một nhỏ đi ra khỏi phủ thành chủ, tiếng ra đường lớn, mùa xuân sắp tới, thành trấn lại càng trở nên nhộn nhịp, các ngôi nhà các trở nên rực rỡ sắc màu, câu đối xuân, chữ an tường dán đầy trên cửa, tiểu thư khuê các, nho sinh nho nhã, dạo khắp đường, khung cảnh cực kỳ đông đúc.
Lý Thuần Tâm nhìn vào đoạn đường đầy người trước mặt, quay sang khẽ giọng hỏi Vương Tú, “hôm nay ngày gì mà sao mọi người ra đường đông vậy”.
Vương Nhiên, đi phía trước, dáng vẻ vẫn nho nhã thanh lãnh, nói, “hỏi nó làm gì, nó chỉ biết ăn với ngủ thôi, còn chuyện trong ngoài thành chỗ nào có đồ ăn thì biết, chỗ nào không có thì có nói cũng không thèm nghe”.
Vương Tú đi phía sau, ngay cạnh Lý Thuần Tâm, hung hăng đưa chân nhỏ đá vào mông vương Nhiên đi phía trước, phồng má nói, “huynh biết thì cứ việc nói, sao cứ thích lôi bổn cô nương vào vậy”.
Vương Nhiên tuy bị muội muội đá, nhưng đã có hạo nhiên chính khí hộ thể, thêm vào việc tiểu muội của hắn cũng không phải có ý thực sự dùng hết lực đạo nên cuối cùng cũng chẳng có cảm giác là mấy.
Thiếu niên vừa đi trong dòng người đông đúng, cất giọng vừa đủ để hai người phía sau nghe, “hôm nay là ngày Thanh Văn Quán mở cửa, tất nhiên là người người nhà nhà muốn đi xem rồi”.
Vương Tú, vỗ tay nói, “ta nhớ ra rồi, chính là cái chỗ bán giấy như bán đá đó sao”.
Lý Thuần Tâm chẳng hiểu hai người này đang nói cái gì, mở miệng hỏi, “Thanh Văn Quán gì vậy?”
Vương Nhiên liền đáp lại, “là nơi bán giấy họa phù của nho gia, nghiên mực, bút, tất cả đều là hàng thượng phẩm, giá cả trên trời, nhưng chất lượng thì cả cái thành này đến sách dép chạy theo cũng không được, đối với nhà nào có nhi tử, hài tử là học đồ, cho dù có bán cả gia sản cũng muốn tranh giành về, mà Bắc Sơn Này đa phần người cầu đạo đều là học đồ, vì vậy người người nhà nhà thi nhau đến đó là chuyện đương nhiên”.
Lý Thuần Tâm có chút không hiểu, chỉ là nghiên mực giấy bút thôi thôi, chất lượng tuy có tốt hơn ngoài đường ngoài chợ, nhưng lại đâu đến nỗi người người nhà nhà thi nhau tranh dành mua bán như vậy, hơn nữa theo lời Vương Nhiên nói, khẳng định chính là giá cả trên trời.
Tất nhiên thiếu niên cũng chỉ biết nghĩ mà thôi, dù sao người giàu tiêu tiền kẻ nghèo đứng xem, với lại nếu là như vậy thật chắc chắn phải có huyền cơ thâm sâu, dù sao người trong thành này đâu phải kẻ ngu.
Càng đi về phía trước càng đông đúc, đưa mắt nhìn lên xuyên qua mấy ngàn cái đầu, sẽ nhìn ra trước mắt là một tòa lầu trông rất khác biệt với các tòa lầu xung quanh, không sặc sỡ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nho nhã thanh thuần như thể được tắm mình trong suối mát cực kì dễ chịu, hơn nữa hình như mọi người đang tụ tập nhau đến đó.
Sau một lúc đi qua hàng người, càng ngày càng đến gần tòa lầu, Vương Nhiên đi trước, Hai Người đi sau, không chậm trễ đã đến trước cửa lớn tòa lầu, nơi đây hiện giờ người đông như kiến, kẻ chen chúc nhau, may nhờ có thân phận của hai người Vương Nhiên cùng với Vương Tú mới có thể tránh khỏi xô xát.
Trước mắt ba người là khoảng sân rộng, giữa sân có ba bộ bàn ghế gỗ xếp thẳng hàng thành một hàng ngang, ở mỗi bộ bàn ghế lại có một nho sinh ngồi ở đó, trên tay cầm cuốn sách bìa lam chông như đang tính toán gì đó rất chăm chú.
Vương Nhiên dẫn hai người bước vào, tiến tới cái bàn gỗ chính giữa, đưa tay vào thắt lưng lấy ra một cái lệnh bài gỗ, bên trên khắc chữ Vương, còn lại vô cùng giản dị chẳng có một chút họa tiết nào cả.
Nam Tử mặt nho sam thấy lệnh bài, thì vội vàng đứng dậy hành lễ nói, “Vương thiếu gia, Vương tiểu thư, mời ba vị lên lầu ba”.
Vương Nhiên bình thản gật đầu, khóe môi nở nụ cười hòa nhã, nói về đằng sau, “đi thôi”.
Vương Tú thấy ca ca mình tỏ vẻ như vậy thì bĩu môi lẩm bẩm “ra vẻ”.
Vương Nhiên nghe vậy gương mặt sượng chân, nhưng cũng không quá lộ liễu, vẫn bình thản bước đi, như thể không nghe vừa nãy muội muội của mình nói gì.
Lý Thuần Tâm, chưa bao giờ đến nơi như thế này, chỉ biết đi theo, còn lại cũng không nói gì.
Ba người tiến vào cửa lớn, bên trên có ghi ba chữ rất to rất thanh nhã, “Thanh Văn Quán”. Tiến vào lầu một đã thấy ở đây rất đông người, bần gia cũng có hào gia cũng có, như cơ bản là không có ai thực sự là là danh môn thế gia, như quả thực kinh thư kinh văn, sách nho gia thánh hiền chất đầy khắp nơi, còn tỏa ra kim sắc quang mang mờ mờ.
Lý Thuần Tâm cũng không dám quá chăm chú, dù sao hắn cũng không muốn tỏ vẻ ra là người thiếu hiểu biết, nhỡ làm mất mặt hai người này cũng thật là khó nói, chỉ dám nhìn lướt qua, rồi theo chân Vương Nhiên tiến lên lầu hai.
Vương Tú càng đi càng thấy khó chịu, tiểu cô nương tuy là yêu thích mấy nơi nhộn nhịp thật, nhưng nơi mà nho sinh, đến nữ sĩ, bàn luận như câu đầy triết lý, hơn nữa câu hiểu được câu nghe như nghe tiếng địa phương hoàn toàn không hiểu gì, lại khiến tiểu cô nương khó chịu càng ngày càng mất kiên nhẫn, mắt nheo lại như trước mặt đều là địch nhân.
Theo cảm nhận của Lý Thuần Tâm lầu hai quả thực xa hoa hơn lầu một rất nhiều, tuy người vẫn còn rất đông đúc nhưng không nhốn nháo như lầu một, mấy cuốn sách trên kệ cũng có vẻ là trên một bật, khi mà kim sắc phát ra càng thêm rõ rệt, hơn nữa khi bước vào còn có cảm giác tinh thần cực kì sảng khoái.
Vương Nhiên không dừng bước vừa đi vừa nói, “mấy cuốn sách ở đây toàn là kỳ trân dị bảo, chữ trong sách cũng có thể xé ra tạo ra thuật phát tương tự, nhưng sẽ gặp phải phản phệ, đối với học đồ vạn bất đắc dĩ sẽ không tùy ý sử dụng”.
Thiếu Niên tuy bước đi, nhưng nhất cử nhất động cùng với ánh mắt nghi hoặc của Lý Thuần Tâm tất cả đều đặt trong mắt, vì vậy thấy thiếu niên có vẻ tò mò về kim sắc quang mang trên mấy cuốn sách liền cất giọng giải thích.
Vương Tú tiếp lời, “chỉ là ă·n t·rộm thuật pháp, rồi ghi vào bên trong, mỗi lần sử dụng như mất nửa cái mạng, chỉ có tên nào ngốc lắm mới lấy ra làm pháp bảo giao thủ.”
Lý Thuần Tâm, cảm thấy nho gia, tuy không có Tam Thanh Thư, nhưng thuật pháp cùng với thể hệ tu hành lại cực kỳ huyền diệu, khác xa với các thể hệ khác, hơn tính cách lại cực kỳ nho nhã lịch thiệp, đúng là vừa dưỡng tâm vừa dưỡng thuật.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận