Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 57: Chương 57

Ngày cập nhật : 2024-11-18 22:08:03
Chương 57

Lý Thuần Tâm nghĩ xong không do sự mà đẩy cánh cửa bước vào, mặc kệ tiểu cô nương kia đang bực tức, hắn khi bước vào cũng đã nghĩ rằng tiểu cô nương kia sẽ lập tức tống hắn ra ngoài, nhưng mà không sao, cùng lắm thì bị húc một cái như lần trước, thân thể hắn cũng không phải là yếu đuối đến mức không chịu được.

Khi đẩy cánh cửa bước vào căn phòng quen thuộc, hắn tưởng sẽ bị tiểu cô nương kia một quyền đánh văng ra, nhưng lạ thay tiểu cô nương không làm gì cả, vẫn hậm hực ngồi trên cái ghế gỗ, quay lưng lại như một con mèo nhỏ đang giận dỗi.

Vương Tú nghe tiếng đẩy cửa bước vào bực tức nói, “ai cho ngươi bước vào”.

Lý Thuần Tâm thấy tiểu cô nương, miệng thì nói không cho vào, nhưng kỳ thực lại cũng không đuổi ra, hắn chẳng hiểu gì với cái tính cánh này, nhẹ giọng nói, “a, chuyện hôm qua là lỗi của ta, dù sao ta cũng đâu có biết người kia là kẻ thù không đội trời chung của cô của cô, nếu biết khẳng định sẽ không chuyển lời giúp hắn”.

Vương Tú vẫn quay đầu lại, dáng vẻ không thèm đếm xỉa tới nói, “chuyện hôm qua không nói đến nữa, nhưng ngươi xem mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi”.

Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng hiểu tiểu cô nương này rốt cuộc giận vì chuyện gì, cũng phải trách tên Mao Cự kia, cứ một hai màng chum rượu ra, kết quả là vừa mới chớp mắt, mặt trời đã đứng bóng rồi.

Sau một lúc Lý Thuần Tâm mới nói, “a, là chuyện này à”.

Vương Tú không hài lòng nói, “ngươi để bổn cô nương nhịn đói xuất một buổi sáng, khi đến chỉ nói được câu này à”.

Lý Thuần Tâm thầm nghĩ tiểu cô nương này đúng thật là quái đản quá đi, đi cả thành thì chẳng kêu ca gì cả, nhưng đi đến nhà ăn thì nhất quyết phải bắt hắn đi, đúng là khó chiều thật mà.



Tất nhiên thiếu niên chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra, sau đó liền đáp giọng “vậy để ta đi lấy đồ ăn cho cô, nói xem cô muốn ăn cái gì”.

Tiểu cô nương từ sáng tới giờ chẳng có tâm trạng ăn uống, đêm qua không biết tại sao, Vương Hiền Phong cha cô đến phòng nói một hồi luyên thuyên, cái gì mà ra ngoài phải chú ý hành sự, gì mà thiên hạ này không giống ở trong thành, nhất định phải có mắt nhìn người, không được tùy tiện động thủ nếu không biết kẻ đó rốt cuộc ra sao, nói như là di ngôn vậy.

Vương Tú nghĩ càng thấy phụ thân mình kì lạ, bình thường chẳng bao giờ nói mấy đạo lý tầm phào như vậy cả, cùng lắm chỉ nói về chữ nghĩa, đạo đức, lễ nghi.

Sau một lúc Vương Tú dịu giọng thái độ cũng trở nên ôn hòa, quay đầu lại nói, “thôi ta chưa muốn ăn”.

Nói xong cô liền đổ chủ đề hỏi, “Lý Thuần Tâm, ngươi nói xem thiên hạ ngoài kia nguy hiểm lắm sao?”.

Lý Thuần Tâm nghe vậy có chút khó hiểu, chẳng phải người bên ngoài sẽ hiểu thế đạo này hơn tên tiểu tử mới từ trong núi ra hơn hắn sao, sao đột nhiên lại hỏi như này, mà tiểu cô nương này hôm qua nói cũng rất am hiểu về thế đạo mà.

Lý Thuần Tâm nghĩ xong liền đáp lại “cô chẳng lẽ chưa ra bên ngoài lần nào sao”.

Vương Tú lắc đầu nói, “chưa, mà cũng không hẳn, vào năm ta sáu tuổi, có chuyển từ kinh thành tới đây, nhưng chỉ ngồi trong xe ngựa, hoàn cảnh bên ngoài thì chẳng biết gì cả”.

Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng hiểu ra, tiểu cô nương này chỉ xem qua cổ tịch, hay nghe huynh trưởng phụ thân kể lại, hoàn toàn chưa tiếp cận với thế giới ngoài kia, thảo nào tính tình lại bá đạo như vậy, hắn từ nghe lão phu đồ trong trấn nói một câu rất có đạo lý như này, “Phú quý dưỡng kiêu ngạo, chỉ khổ luyện mới thành tài”.

Nghĩ xong thiếu niên liền quay lại vẻ mặt nghiêm túc nói, “ta không biết thiên hạ ngoài kia trông ra sao, tính khí con người lại như thế nào, nhưng ta nghĩ lợi ích càng nhiều thì con người càng sinh ra tạp chất”.



Vương Tú nghe Lý Thuần Tâm nói, hai mắt chăm chú có thần, nhưng sau đó liền bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói, “ngươi nói như ngươi hiểu biết lắm đấy, nhưng ngươi yên tâm nếu có một ngày hành tẩu tứ phương thật bổn tiểu thư nhất định sẽ bảo vệ ngươi”.

Lý Thuần Tâm nhất thời không biết nói sao với tiểu cô nương coi trời bằng vung này, hắn có thể biết thực lực tiểu cô nương này trong lớp trẻ quả thực là phi phàm, nhưng không phải do khổ luyện, mà chỉ là trời ban, nếu cứ ỷ vào thiên phú, sau này gặp phải mấy lão quá vật như hắn từng gặp, khẳng định là không có đường thoát thân.

Lý Thuần Tâm cất giọng nói, “Vương cô nương cô cứ ở trong phủ thành chủ cả đời vẫn là tốt nhất”.

Vương Tú quay sang lườm Lý Thuần Tâm một cái, hai chân nhỏ gác lên cái bàn trà, quay mặt đi nói, “ngươi đúng là tiểu tử s·ợ c·hết, nam nhi chí khí mà đến cả đi ra bên ngoài cũng không dám, vậy thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa, đến khi nằm dưới đất chờ sâu mọt đến gặm thịt đào xương mới thấy hối hận”.

Lý Thuần Tâm, không muốn đôi co với tiểu cô nương chữ nghĩa biết một nửa, kiêu ngạo lại có hai phần này nữa, nhẹ giọng nói, “được rồi, dù sao cũng là chuyện sau đó, nói trước bước không qua”.

trong khi hai cặp thiếu nam thiếu nữ vẫn đang giằng co chuyện này chuyện kia, không biết lối dừng, thì ở ngoài cánh cửa gỗ, Vương Nhiên không biết đến từ lúc nào, thò đầu từ bên cạnh cánh cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người, một người đứng một người ngồi.

sau đó liền cất giọng, “Lý Thuần Tâm, huynh đệ ở đây à”.

Lý Thuần Tâm, nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhưng cách xưng hô lại có chút kỳ lạ thì quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp thiếu niên mi thanh mục tú Vương Nhiên, đang đứng trước cửa, khủy tay dựa vào cạnh cửa, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ thư thả đưa mắt nhìn hai người.



Lý Thuần Tâm theo thói quen cúi đầu nói, “tiểu tiên sinh”

Vương Nhiên không vui nói, bước vào bên trong nói, “ta đã nói rồi mà, không cần phải gọi ta là tiên sinh này nọ đâu, cứ gọi là Vương Ca là được rồi”.

Lý Thuần Tâm gật đầu nói, “được”

Sau đó lại cất giọng, “vừa nãy huynh gọi là, huynh đệ sao”.

Vương Nhiên đập cây quạt lên vai Lý Thuần Tâm nói, “ta đã nói từ đêm qua rồi mà, dù sao ta thấy ngươi không phải người thích dậm chân tại chỗ không có chí cầu tiến, biết đâu sau này lại có thể thành đồ bá nghiệp, vậy nên hai chữ huynh đệ này coi như là gọi trước không sau này sẽ không có cơ hội”.

Sở dĩ thiếu niên Vương Nhiên này tuy là người theo nho sĩ, nhưng không phải người trọng lễ tiết, nhưng cũng không phải vì đó mà có thể sảng khoái gọi hai tiếng huynh đệ như vậy, sở dĩ là do khi Lý Thuần Tâm cùng với Vương Tú khi ra ngoài, cha hắn đã từng nói qua với hắn, người này không phải kẻ tầm thường, thậm chí là rất có cơ duyên, nhưng không biết vì sao tất cả khí số đều bị một tầng mây che khuất, nhưng tâm tính lại rất ngay thẳng chân thành, người này đáng để kết giao.

Hắn chưa bao giờ nghe cha có phần tán thưởng một thiếu niên như vậy, thậm chí là người còn chưa chính thức bước vào con đường tu luyện, nhưng suy cho cùng hắn cũng rất có hảo cảm với người trước mặt này, gọi hai chữ huynh đệ cũng là không thiệt thòi.

Lý Thuần Tâm, không biết suy tư trong lòng thiếu niên kia, khách sáo nói, “Vương ca đánh giá ta quá cao rồi”.

Vương Nhiên bước qua người Lý Thuần Tâm, sau đó ngồi xuống cái ghế gỗ ngay cạnh Vương Tú nói, “là thật lòng đấy, không cao không cao”.

Vương Tú từ lúc huynh trưởng mình vào đã thấy khó chịu rồi, cứ như nắm cơm của mình bị ai c·ướp mất, bĩu môi đáp, “huynh thấy người của muội có dáng vẻ hơn người của huynh, tướng mạo hơi người của huynh, định đến đây đào góc tường à”.

Vương Nhiêu thấy tiểu muội nhà mình dáng vẻ không được vui, đưa tay cầm lấy ấm trà rót ra thì chẳng thấy nước đâu, cười khổ đáp, “tiểu muội à, tính tình này của muội sau này có thể gả đi đâu được chứ, nếu không thể thì chỉ có thể gả cho người Dương gia thôi”.

Vương Tú gằn giọng, “huynh im đi”.

Vương Nhiên cười nói, “thôi không đùa nữa, Mao Cự hôm nay không hắn làm sao, cả buổi sáng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, vì vậy qua đây nhờ Thuần Tâm huynh đệ ra ngoài cùng ta làm một vài việc”.

Bình Luận

0 Thảo luận