Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 15: Chương 15: Thua rồi
Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:46Chương 15: Thua rồi
Trong sảnh lớn của phủ thành chủ, Trường Minh với vẻ mặt nghiêm nghị ngồi ở vị trí chĩnh giữa và cao nhất trong phòng kế bên hắn là Bạch Dương, nàng và hắn đều đang đợi lý thống lĩnh đem người tới nhưng khác với Trường Minh cô chỉ thoải mái hơn nhiều.
Bên dưới là Khúc lão đầu khoan thai chờ đợi, trong lòng ông ta đang thầm vui mừng chí ít thì kế hoạch lúc này đã thành công hơn một nửa, đứng gần đó tên đệ tử của Khúc lão đầu thở dài, hắn dành vài phút mặc niệm cho Khải Trạch dù sao nhìn Khải Trạch tuổi tác cũng ngang ngửa hắn nhưng lại tìa năng như thế hắn cũng có tí tôn trọng.
``Đen cho mày thôi, làm ăn ở Lạc Nguyệt thành này thì mày phải đối mặt với sư phụ tao``
'Điện hạ đã đem người đến'Lý thống lĩnh cùng với vài tên lính áp dãy Khải Trạch vào trong.
Trường Minh sửng sốt với kẻ đứng trước mặt hắn, một chàng trai trẻ tuổi thoạt nhìn giống như một thư sinh nho giáo đầy tri thức, khuân mặt trấn tĩnh đến lạ thường.
``Đây là chính là vị y sư ra tay tàn độc mà bọ hắn bảo à``
Bạch Dương ngồi kế bên Trường Minh cũng hơi bất ngờ, xong không phải là do vẻ ngoài của Khải Trạch.
'Điện hạ tôi có việc nên xin phép điện hạ được lui đi trước'Bạch Dương đứng dậy cúi nhẹ người thông báo cho trường Minh.
'Đi đi ở đây tôi xử lý được rồi'Trường Minh khoát tay nói.
'Tên dưới kia tự xưng tên họ đi'Trường Minh quay trở lại tập trung vào v·ụ k·iện bên dưới
'Thưa đại nhân tôi tên Khải Trạch là một y sư bình thường thôi, không biết đã có tội gì mà đại nhân lại sai người đến bắt tôi'
'Im miệng tôi còn chưa hỏi tới, quyền lợi duy nhất của ngươi chỉ là trả lời câu hỏi của tôi thôi' trường Minh lên giọng để thể hiện quyền uy của mình lúc này.
'Ngươi lúc này vẫn chưa rõ lý do mình ở đây là'
'Thật sự là tôi chả làm sai cả'Khải Trạch vẫn cố gắng giải thích với Trường Minh.
Nghe thấy lời phủ nhận Trường Minh nhìn về phía Khúc lão đầu ra hiệu.
'Mời vị Khúc y sư đây trình bày lại câu chuyện'
Khúc lão đầu cười nhẹ một cái xong đứng lên giả vờ tức giận nói.
'Tôi không ngờ cậu là một y sư lại trở trẻn đến vậy, cậu nhìn những n·ạn n·hân mà cậu đ·ánh đ·ập đi'
Lúc này Khải Trạch mới chú ý đến bốn tên côn đồ mà đã phá quán hắn, khác biệt duy nhất kẻ lành lạnh chỉ còn tên mặt sẹo.
Giờ này Khải Trạch mới vỡ lẻ ra toàn bộ câu chuyện, hắn cười nhưng nụ cười lại chứa đầy cay đắng. Trong đầu hắn hiện lên mỗi hai chữ.
``Thua rồi``
Thua vì quá ngây thơ, hắn không nghĩ đến những hậu quả khi thả chạy bốn tên đó, thua vì sự gian xảo của lão già trước mặt, thua vì nghĩ rằng thế giới này không ai thông minh như ở thế giới cũ, thua đơn giản là do mọi chuyện mà hắn gặp đến luôn suôn sẻ.
Khải Trạch cũng không muốn hỏi tại sao Khúc lão đầu làm vậy vì hắn hiểu mình đã đụng chạm đến lợi ích của Khúc lão đầu.
Mong muốn duy nhất của hắn là h·ình p·hạt được đề ra đừng quá nặng.
'Tôi nhận tội' Khải Trạch cắn răng nói đôi mắt cũng liếc sang Khúc lão đầu.
Trường Minh nhìn Khải Trạch nhận tội dễ dàng như thế làm hắn không kịp thích ứng nhưng cũng rất nhanh hắn lên tiếng.
'Được vì khải Trạch y sư đã nhận tội nên mức phạt sẽ là.....'
Giang Tiểu Mộng khi này vẫn đang vui vẻ đi đến phòng khám của Khải Trạch, lạ thay cửa thì vẫn mở mà Khải Trạch lại chả thấy đâu và phòng khám luôn có bệnh nhân lúc này lại vắng tanh.
Cô bước vào trong lớn tiếng gọi.
'Khải Trạch, huynh đâu rồi'
'Lạ nhờ chả có ai ở đây hết'
Cô bèn đi sang nhà bên cạnh hỏi thăm thử tung tích của hắn
Một người dân đã từng là bệnh nhân của Khải Trạch kể lại chuyện Khải Trạch bị quan sai trong phủ thành chủ dẫn đi.
Tiểu Mộng lo lắng, cô không rõ Khải Trạch có thật sự đã phạm tội hay không nhưng cô tin tưởng hắn, niềm tin đến từ việc hắn là ân nhân của cô.
Cô cấp tốc kêu người đánh xe chạy về nhà để thông báo cho phụ thân mình, có lẽ do quá sốt ruột nên cô quên rằng thành chủ của thành Lạc Nguyệt này là Trường Minh người quen của cô.
Cô chạy nhanh vào nhà.
'Phụ thân tôi có ở nhà không Thanh nhi' Cô lay nhẹ người nha hoàn của mình hỏi.
'Gia chủ đang cùng phu nhân ở ngoài vườn nói chuyện ạ' Thanh nhi gãy đầu nàng không biết tại sao tiểu thư lại khẩn trương như vậy nhưng nàng không dám hỏi.
'Phụ thân mau mau giúp Khải Trạch huynh đi ạ'
'Tiểu Mộng từ từ đã có tiên sinh xảy ra chuyện gì'Giang Huyền Minh cô gắng khiến cô bình tĩnh lại chút.
'Con nghe huynh ấy bị người ở phủ thành chủ dẫn đi nhận tội rồi'
'Con biết là tội gì không?'Giang Huyền Minh hỏi, ông ta thật không dám vội vã đi tìm người.
'Không biết nhưng rõ ràng là huynh ấy là một vị lương y có thể phạm tội gì cơ chứ, con nghi rằng có kẻ đã giá hoạ' Giang Tiểu Mộng nói với vẻ chắc chắn.
Con gái ông đã nói đến thế rồi nên ông cũng thở dài vỗ nhẹ vai con gái mình.
'Con lấy lại bình tĩnh và thay bộ trang phục khác, chúng ta đi gặp Trường Minh'
'A sao lại đi gặp huynh ấy'Tiểu Mộng hỏi một cách ngơ ngác.
'Con quên mất Trường Minh đến đây để nhận chức thành chủ à'
'Thế thì quá tốt rồi, Khải Trạch huynh ấy sẽ được thả ra rồi'Tiểu Mộng vui mừng.
'Vậy thì không chắc bơi vì Trường Minh làm việc rất có quy tắc nên chỉ mong thật sự tiên sinh đừng phạm tội'Giang Huyền Minh giải thích.
'Ừm, phụ thân đi ngay thôi không cần đổi y phục đâu'Tiểu Mộng gấp lắm rồi.
Tác: Nợ 2 chương vì chương này siêu ngắn
Trong sảnh lớn của phủ thành chủ, Trường Minh với vẻ mặt nghiêm nghị ngồi ở vị trí chĩnh giữa và cao nhất trong phòng kế bên hắn là Bạch Dương, nàng và hắn đều đang đợi lý thống lĩnh đem người tới nhưng khác với Trường Minh cô chỉ thoải mái hơn nhiều.
Bên dưới là Khúc lão đầu khoan thai chờ đợi, trong lòng ông ta đang thầm vui mừng chí ít thì kế hoạch lúc này đã thành công hơn một nửa, đứng gần đó tên đệ tử của Khúc lão đầu thở dài, hắn dành vài phút mặc niệm cho Khải Trạch dù sao nhìn Khải Trạch tuổi tác cũng ngang ngửa hắn nhưng lại tìa năng như thế hắn cũng có tí tôn trọng.
``Đen cho mày thôi, làm ăn ở Lạc Nguyệt thành này thì mày phải đối mặt với sư phụ tao``
'Điện hạ đã đem người đến'Lý thống lĩnh cùng với vài tên lính áp dãy Khải Trạch vào trong.
Trường Minh sửng sốt với kẻ đứng trước mặt hắn, một chàng trai trẻ tuổi thoạt nhìn giống như một thư sinh nho giáo đầy tri thức, khuân mặt trấn tĩnh đến lạ thường.
``Đây là chính là vị y sư ra tay tàn độc mà bọ hắn bảo à``
Bạch Dương ngồi kế bên Trường Minh cũng hơi bất ngờ, xong không phải là do vẻ ngoài của Khải Trạch.
'Điện hạ tôi có việc nên xin phép điện hạ được lui đi trước'Bạch Dương đứng dậy cúi nhẹ người thông báo cho trường Minh.
'Đi đi ở đây tôi xử lý được rồi'Trường Minh khoát tay nói.
'Tên dưới kia tự xưng tên họ đi'Trường Minh quay trở lại tập trung vào v·ụ k·iện bên dưới
'Thưa đại nhân tôi tên Khải Trạch là một y sư bình thường thôi, không biết đã có tội gì mà đại nhân lại sai người đến bắt tôi'
'Im miệng tôi còn chưa hỏi tới, quyền lợi duy nhất của ngươi chỉ là trả lời câu hỏi của tôi thôi' trường Minh lên giọng để thể hiện quyền uy của mình lúc này.
'Ngươi lúc này vẫn chưa rõ lý do mình ở đây là'
'Thật sự là tôi chả làm sai cả'Khải Trạch vẫn cố gắng giải thích với Trường Minh.
Nghe thấy lời phủ nhận Trường Minh nhìn về phía Khúc lão đầu ra hiệu.
'Mời vị Khúc y sư đây trình bày lại câu chuyện'
Khúc lão đầu cười nhẹ một cái xong đứng lên giả vờ tức giận nói.
'Tôi không ngờ cậu là một y sư lại trở trẻn đến vậy, cậu nhìn những n·ạn n·hân mà cậu đ·ánh đ·ập đi'
Lúc này Khải Trạch mới chú ý đến bốn tên côn đồ mà đã phá quán hắn, khác biệt duy nhất kẻ lành lạnh chỉ còn tên mặt sẹo.
Giờ này Khải Trạch mới vỡ lẻ ra toàn bộ câu chuyện, hắn cười nhưng nụ cười lại chứa đầy cay đắng. Trong đầu hắn hiện lên mỗi hai chữ.
``Thua rồi``
Thua vì quá ngây thơ, hắn không nghĩ đến những hậu quả khi thả chạy bốn tên đó, thua vì sự gian xảo của lão già trước mặt, thua vì nghĩ rằng thế giới này không ai thông minh như ở thế giới cũ, thua đơn giản là do mọi chuyện mà hắn gặp đến luôn suôn sẻ.
Khải Trạch cũng không muốn hỏi tại sao Khúc lão đầu làm vậy vì hắn hiểu mình đã đụng chạm đến lợi ích của Khúc lão đầu.
Mong muốn duy nhất của hắn là h·ình p·hạt được đề ra đừng quá nặng.
'Tôi nhận tội' Khải Trạch cắn răng nói đôi mắt cũng liếc sang Khúc lão đầu.
Trường Minh nhìn Khải Trạch nhận tội dễ dàng như thế làm hắn không kịp thích ứng nhưng cũng rất nhanh hắn lên tiếng.
'Được vì khải Trạch y sư đã nhận tội nên mức phạt sẽ là.....'
Giang Tiểu Mộng khi này vẫn đang vui vẻ đi đến phòng khám của Khải Trạch, lạ thay cửa thì vẫn mở mà Khải Trạch lại chả thấy đâu và phòng khám luôn có bệnh nhân lúc này lại vắng tanh.
Cô bước vào trong lớn tiếng gọi.
'Khải Trạch, huynh đâu rồi'
'Lạ nhờ chả có ai ở đây hết'
Cô bèn đi sang nhà bên cạnh hỏi thăm thử tung tích của hắn
Một người dân đã từng là bệnh nhân của Khải Trạch kể lại chuyện Khải Trạch bị quan sai trong phủ thành chủ dẫn đi.
Tiểu Mộng lo lắng, cô không rõ Khải Trạch có thật sự đã phạm tội hay không nhưng cô tin tưởng hắn, niềm tin đến từ việc hắn là ân nhân của cô.
Cô cấp tốc kêu người đánh xe chạy về nhà để thông báo cho phụ thân mình, có lẽ do quá sốt ruột nên cô quên rằng thành chủ của thành Lạc Nguyệt này là Trường Minh người quen của cô.
Cô chạy nhanh vào nhà.
'Phụ thân tôi có ở nhà không Thanh nhi' Cô lay nhẹ người nha hoàn của mình hỏi.
'Gia chủ đang cùng phu nhân ở ngoài vườn nói chuyện ạ' Thanh nhi gãy đầu nàng không biết tại sao tiểu thư lại khẩn trương như vậy nhưng nàng không dám hỏi.
'Phụ thân mau mau giúp Khải Trạch huynh đi ạ'
'Tiểu Mộng từ từ đã có tiên sinh xảy ra chuyện gì'Giang Huyền Minh cô gắng khiến cô bình tĩnh lại chút.
'Con nghe huynh ấy bị người ở phủ thành chủ dẫn đi nhận tội rồi'
'Con biết là tội gì không?'Giang Huyền Minh hỏi, ông ta thật không dám vội vã đi tìm người.
'Không biết nhưng rõ ràng là huynh ấy là một vị lương y có thể phạm tội gì cơ chứ, con nghi rằng có kẻ đã giá hoạ' Giang Tiểu Mộng nói với vẻ chắc chắn.
Con gái ông đã nói đến thế rồi nên ông cũng thở dài vỗ nhẹ vai con gái mình.
'Con lấy lại bình tĩnh và thay bộ trang phục khác, chúng ta đi gặp Trường Minh'
'A sao lại đi gặp huynh ấy'Tiểu Mộng hỏi một cách ngơ ngác.
'Con quên mất Trường Minh đến đây để nhận chức thành chủ à'
'Thế thì quá tốt rồi, Khải Trạch huynh ấy sẽ được thả ra rồi'Tiểu Mộng vui mừng.
'Vậy thì không chắc bơi vì Trường Minh làm việc rất có quy tắc nên chỉ mong thật sự tiên sinh đừng phạm tội'Giang Huyền Minh giải thích.
'Ừm, phụ thân đi ngay thôi không cần đổi y phục đâu'Tiểu Mộng gấp lắm rồi.
Tác: Nợ 2 chương vì chương này siêu ngắn
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận