Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Dị Giới Là Quá Dễ

Chương 14: Chương 14: Dẫn hắn đi

Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:46
Chương 14: Dẫn hắn đi

'Mày đã đem bọn hắn đến rồi à'Khúc lão đầu nhìn thấy tên đệ tử mình quay trở lại, hỏi.

'Vâng con đã đưa bọ hắn lên một chiếc xe rồi'Tên đệ tử trả lời.

'Kêu bọn hắn vào đây trước đi'

'Để làm gì vậy thưa sư phụ'Hắn thắc mắc hỏi.

'Bảo mày ngu thì mày không chịu, cứ kêu bọn hắn vào mà xem sư phụ mày làm việc'Khúc lão đầu giọng nói hơi có tí giận dữ.

'Vâng sư phụ'Nói rồi hắn chạy ra ngoài một lần nữa.

Một lúc sau cả bốn tên côn đồ đã đứng trước mặt Khúc lão đầu.

Nhìn cả bốn tên dù có một tí thương tích trên người nhưng thật sự là không đáng kể.

Khúc lão đầu khẽ nhiếu mày ánh mắt hiện lên một tý ngoan độc, rồi từ trong người lấy ra một vài túi tiền, và vài thỏi bạc lớn nhỏ.

'Tên nào bị gãy chân, gãy tay do tên y sư kia gây ra thì những túi tiền này của hắn, nếu ba trong bốn bọn mày đều bị thì tất cả số tiền là của bọn mày và tao sẽ chữa trị cho, tất nhiên thì đều sẽ là miễn phí'Khúc lão đầu quơ túi tiền trước mặt bọn hắn nhẹ nhàng nói.

Dường như đã hiểu ý của Khúc lão đầu, cả bọn nhìn nhau, cả ba tên tiểu đệ đều hít một hơi sâu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đại ca mình ý muốn bảo rằng hãy làm đi.

Đọc được ý nghĩ của cả ba, tên mặt sẹo cũng nghiến răng mà thẳng tay đập gãy giò của ba tên phế một trong hai cánh tay của bọn, làm xong hắn đưa ánh mắt về Khúc lão đầu người còn đang nâng tách trà lên miệng.

'Đưa tiền và chữa trị cho bọn tao'Hắn to giọng nói với đôi chút ấm ức, tiếng nói của hắn hoà trong những âm thanh kêu la đau đớn của cả ba tên kia làm lòng hắn càng thêm khó chịu.

'Bình tĩnh đã nào, mày nên nhớ rằng tao là đưa tiền và cũng không phải là người đã phế các người, kẻ mà làm bọn mày như thế là tên y sư kia ấy chứ.'



Tiếp theo ông chữa trị sơ sài cho bọn hắn nhưng cũng đảm bảo rằng cả bọn đều sẽ bình phục một cách bình thường nhưng cũng không khỏi cảm khái trước độ chịu đau của bọn này.

Đứng ở góc xa nhìn thấy thao tác vừa rồi của sư phụ mình làm tên đệ tử cảm thán không thôi.

``Mình cần học hỏi thêm rất nhiều``

Sau khi xong việc ông đưa cả bọn lên xe rồi, cùng với chiếc xe chở của cải hướng về phía một toà nhà lớn đằng xa.

Ở trên toà nhà lớn là bóng hình của một thiếu niên tuấn tú cùng với một bóng hình phụ nữ khoát lên người áo trắng xinh đẹp không ai khác chính là Trường Minh và Bạch Dương

'Điện hạ người của gia tộc khác đang đợi người ở dưới đó' Bạch Dương lên tiếng.

'Tôi biết rồi, hai ta cùng xuống dưới xem họ muốn cái gì'

Vừa mới tiếp quản thành nên hắn vẫn chưa biết rõ ý định bọn họ là đến làm gì.

Thấy thân ảnh của Trường Minh xuất hiện bên dưới, cả bọn đều sáng mắt lên, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ là ``vị thành chủ này quá trẻ tuổi``.

'Chào các vị không biết các vị đến phủ thành chủ này để làm gì'trường Minh lên tiếng.

'Mấy người chúng tôi nghe tin đại nhân từ kinh đô đến đây đón tiếp vị trí thành chủ của nơi này làm chúng tôi vui mừng khôn siết nên có ý đến tặng lễ cho ngài thôi'Một kẻ trong bọn họ thay mặt nói.

'Đúng vậy mời ngài không chê mà nhận cho' Cả bọn hắn thay nhâu tiếp lời và nhờ bọn người làm đem lên vài rương đồ, trong đám người đó cũng có cả Khúc lão đầu.

Nghe bọn hắn nói, Trường Minh nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ sợ bọn người là đến gây chuyện thôi, chưa vội vàng nhận quà hắn quay mặt sang nhìn Bạch Dương một cái, thấy được cái gật đầu của cô thì hắn mới đón nhận.



'Tôi cảm tạ những món lễ vật của các vị ở đây mong rằng sau này mọi người đều có thể cùng hợp tác mà xây dựng cho Lạc Nguyệt thành cùng lơn mạnh'

Những kẻ ở đây đều cười vui vẻ và gật đầu đòng ý.

'Mọi người muốn không ở lại đây ăn một bữa tiệc nhỏ rồi về'

Xong vì đã hoàn thành ý muốn của mình bọn hắn đã từ chối lời mời của trường Minh đơn giản vì họ còn phải quay về báo cáo.

'Còn một vị này ở đây có gì muốn nói với hai chúng tôi à'Trường Minh nhìn thấy Khúc lão đầu vẫn chưa ra về nên lên tiếng hỏi.

'Đại nhân tôi có chuyện cần ngài xử lý giúp'

'Được mời nói cho chúng tôi'hắn vừa mới nhận lễ từ người ta nên cũng không tiện mà từ chối, chủ yếu thì lúc này Trường Minh cũng chưa bận rộn lắm, mọi việc về sổ sách đều đã được Bạch quân sư lo liệu cả rồi.

'Trước hết thì để tôi giới thiệu chút ít, tôi họ Khúc mở một cái phòng khám bệnh nhỏ trong thành này cũng rất nổi tiếng với người dân nơi đây, hôm nay trong lúc làm việc có bốn vị khách tiến đến bọn họ đều bị người đánh gãy tay, gãy chân nhìn vô cùng tàn nhẫn mọi việc sẽ như bình thường là tôi sẽ chỉ nhận tiền và chữa bệnh cho họ thôi không muốn dính dáng gì đến nguyên nhân mà họ bị như thế cả vấn đề là tôi được họ bảo người dánh họ lại là một vị y sư chỉ vì bọn họ bảo tên y sư đó bất tài không chữa được bệnh bọn họ thế là do quá bức xúc nên tôi dẫn bọn họ đến đây để đòi lại công đạo và chừng trị tên y sư vô đức kia'.Khúc lão đầu nói với giọng đầy buồn bã pha một tí tiếc thương và chốt hạ câu nói bằng giọng điệu hùng hồn cùng giận dữ. Phải nói rằng khả năng biên diễn của ông ta vô cùng tốt cũng chỉ rõ việc đây có lẽ không phải lần đầu ông làm việc này.

'Có chuyện như thế á, thế bọn họ có đến đây không dẫn bọn họ vào tôi muốn nghe toàn bộ câu chuyện' Trường Minh hơi có tý bức xúc bảo.

Khúc lão đầu nhìn ra phía bên ngoài hô lớn rồi những tên người làm khiêng bọn côn đồ tiến vào.

Nhìn thấy ba tên đang nằm trên người đầy vết bầm tím cùng với những miếng vải băng bó và một tên cao to với khuân mặt cũng chả khá khẩm bao nhiêu khiến Trường Minh càng thêm tin tưởng và giận dữ.

'Mau kể lại mọi chuyện đã xảy ra tôi sẽ làm chủ cho'

Tên mặt sẹo theo những gì mà Khúc lão đầu chỉ dẫn mà nói.

Nghe lại câu chuyện đó, Trường MInh bèn kêu người đi điều tra mọi chuyện và được tin là một số người ở đó cũng chứng kiến gioongs như thế với độ chính xác gần như một trăm phần trăm.

'Lý thống lĩnh chuẩn bị đi bắt người đến đây, tôi muốn cho bọn nguoiừ này một cái công đạo'Trường Minh lơn tiếng nói.



'Tôi đi ngay đây'

Lúc này người có vẻ vẫn bình tĩnh và thông hiểu nhất chính là Bạch Dương cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra ở đây chả đơn giản như vậy, vì câu chuyện mà tất cả bọn hắn kể đều quá giống nhau như thế từ đọc từ một quyển sách ra, nhất là những người làm chứng nhưng dù thế cô cũng không có ý định ngăn cản Trường Minh.

Cô muôn xem xem người điện hạ mình sẽ xử lí mọi chuyện này như thế nào.

Khải Trạch lúc này vẫn còn đang ngồi khám bệnh.

'Bác gái giờ bác cứ uống loại thuốc này 2 ngày cứ náu uông một lần cỡ 2 lần uống là sẽ khỏi hà còn không bác quay lại đây khám lại'

'Cảm ơn tiên sinh'

Tiếng vó ngựa cùng bước chân cứ dồn dập bên ngoài phòng khám làm việc khám bệnh Khải Trạch phải tạm dừng, hắn đứng dậy ra ngoài xem như thế nào thì âm thanh của Lý thống lĩnh vang lên.

'Dẫn hắn đi'

'Khoan đã các anh có bị nhầm lẫn gì không tôi đâu có phạm tội'Khải Trạch bất ngờ và hoang mang kkhi bị hai tên lính bắt lại, hắn có thể dễ dàng thoát ra được nhưng chắc chắn là hắn không thể rồi vì mọi chuyện sẽ càng rắc rối thêm nếu hắn chống cự.

'Đừng phí lời câu thoại của mày chả có tên t·ội p·hạm nào tao từng bắt mà không nói cả'

'Các vị quan sai có thể đã nhầm lẫn gì rồi, tiên sinh là một lương y mà'Một trong những ngươời trong phòng khám Khải Trạch lên tiếng.

'Mọi người đừng làm ảnh hưởng đến việc bắt người của tôi, thât là lương y hay không thì phải đẻ cho thành chủ đưa ra quyết định'Lý thống lĩnh trả lời.

Khải Trạch tin tưởng rằng bản thân mình không làm gì sai nên hắn rất hợp tác thế là hắn bị đưa đi.

Tác: Thú thật thì hôm nay em phải học bài để kiểm tra cuối kì nên không viết được chương nào, mai em sẽ cố để bù 2 chương. Một chuyện nữa là xin phép mọi người chuyển tên Khúc lão đầu từ Khúc Trí Minh thành Khúc Trí Không, lúc viết em không biết cách để quản lí tên nhân vật nên có vài tên bị trùng.

Cuối cùng em cảm ơn zXgKL92518 đã ủng hộ em và tặng em 5,000 KHOAI, nó làm em rất có động lực để tiếp tục viết truyện.

Bình Luận

0 Thảo luận