Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Dị Giới Là Quá Dễ

Chương 13: Chương 13 :Ngươi vẫn là còn quá trẻ tuổi

Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:46
Chương 13 :Ngươi vẫn là còn quá trẻ tuổi

Bầu không khí bỗng chóc lặng xuống trước câu hỏi của Giang Huyền Minh mọi sự chú ý dồn về phía Trường Minh, hắn đành thở dài trả lời.

'Mọi chuyện là do cha con sắp đã không trụ vững nữa vì muốn bảo toàn tính mạng cho con nên Nhạc thúc phải bỏ ra một cái giá khá lớn mới có thể đưa con đến tiếp quản Lạc Nguyệt thành.'

Giang Huyền Minh cũng đã hiểu được câu chuyện.

'Nếu mọi chuyện là vậy thì kinh thành lúc này chắc chắn chính là mồ chôn của con, Nhạc huynh thật sự rất sáng suốt'

'Thúc nói phải nhưng con vẫn chưa có từ bỏ đâu' Trường Minh ánh mắt chứa đụng đầy quyết tâm.

'Nếu là trước kia thì ta có thể giúp con nhưng giờ thì ta cũng bất lực rồi'

'Giang thúc không cần lo lắng, con tin mình cùng với Bạch quân sư sẽ làm được với cả Nhạc thúc cũng điều cho con một số binh từ kinh đô đến'

'Dù con nói thế nhưng con nên làm việc kín đáo vào, hắn ta vẫn có thể vươn tay đến đây đó'Giang Huyền Minh dặn dò.

'Cảm ơn thúc nhắc nhở'

'Thôi chúng ta nên ăn cơm đi, đồ ăn đều sắp nguội cả rồi' Lâm vân Nhược nói.

Cả năm người ăn xong bữa ăn thì Trường Minh cùng Bạch Dương cũng rời khỏi.

Mục đích của họ đến đây là tiếp quản vị trí thành chủ vậy họ không thể ở lại Giang gia quá lâu.

Từ khi bước vào Giang gia thì thông tin về họ đã đến tai các gia tộc lớn nhỏ ở Lạc Nguyệt thành rồi.

Trong phòng khám Khúc lão đầu cũng đang xua tay múa chân chỉ huy người làm sắp xếp quà cáp chất lên xe ngựa, trên xe chất đầy vải lựa, một rương bạc nhỏ khoảng 20 cm, và một vài món đồ vòng cổ khác.

'Lẹ cái tay lên nào'khúc lão đầu quát lớn.\

Tên đệ tử của Khúc lão đầu chạy đến, ngước nhìn thấy mấy tên kia đem mấy rương đồ mà hắn chuẩn bị.

'Sư phụ vị đại nhân kia đến rồi sao?'

'Mày hỏi thừa nhìn chả biết sao, rồi chuyện kia mày làm như nào rồi'Khúc lão đầu ngồi xuống ghế hớp một ngụm trà xong hỏi hắn.

'Tự nhiên là lo liệu hoàn tất nhưng lần này hơi có chút rắc rối phải nhờ đến sư phụ xử lí đoạn sau' tên đệ tử trả lời.

'Ngươi kể lại ngọn nguồn câu chuyện đi' Khúc lão đầu vẫn bình tĩnh uống nước nói.

Khung cảnh quay về lúc khi bốn tên côn đồ chạy thoát khỏi phòng khám của Khải Trạch.



'Đại nhân bọn tôi thất bại rồi'

'Quả nhiên là không đơn giản'Đệ tử của khúc lão đầu cũng không bất ngờ cho lắm, đối với một tên có thể cứu chữa được tiểu thư Giang gia thì không thể là người bình thượng được.

'Bọn mày có thể đoán được hắn tu vi gì không'

Tên mặt sẹo kể lại chuyện ở trong phòng khám kể cả việc bọn hắn phải dùng đến loại bột phấn của đệ tử Khúc lão đầu cho

'Bọn tôi bị hắn đánh bại rất nhanh chóng rất có thể là luyện khí tầng 5'

``Luyện khí tầng 5`` Tên đệ tử hơi suy tư một chút nhưng cũng không quá để ý.

'Được rồi đây là tí tiền thuốc men bọn mày có thể đi'Nói xong hắn quăng túi tiền nhỏ tới tay tên mặt sẹo

'Cảm tạ đại nhân'Cả bốn đồng loạt lên tiếng.

Sau khi nói cho Khúc lão đầu sơ lược mọi chuyện, Khúc lão đầu vẫn bình thản hầu như mọi thứ vẫn còn nằm trong tầm kieemr soát của hắn.

'Sư phụ giờ thì chúng ta tính sao, nếu chỉ là luyện khí tầng ba tầng 4 thì chúng ta vẫn dùng cách cũ được nhưng đây là luyện khí tầng năm'

'Mày cũng quá ngu, luyện khí tầng 5 không phải là tu vi cao nhất ở Lạc Nguyệt thành này, những tên tu vi cao kia là đang dấu dốt thôi với cả ở nhân giới này luyện khí thì cũng chả thể đánh trăm người đâu'

'Nhưng..'

'Nhưng cái gì mày vẫn không hiểu à, chúng ta giờ chỉ cần lấy lòng vị thành chủ mới kia dù chỉ một tí mà thôi thì hắn sẽ không thể chạy thoát, nếu hắn dám đụng một tên lính thì sẽ có hai tên lính đến bắt hắn, nếu đánh hai tên lính thì sẽ có chục tên được điều đến áp giải hắn, nếu hắn hạ gục chả chục tên đó thì mạng hắn đã xong rồi, hahaha' Khúc lão đầu cười lơn.

'Vậy con đi ra ngoài kêu bốn tên kia đến'Tên đệ tử chỉ tay ra của nói.

'Đi đi nhanh lên chúng ta cần phải chiếm trước một chân trước khi mấy lão già kia tới đủ'Khúc lão đầu hạ lệnh xong chỉ thấy thân ảnh của tên đệ tử chạy nhanh khỏi phòng khám của hắn.

Hắn tiếp tục hớp nhẹ một tách trà trước khi để lại một câu thoại.

'Ngươi vẫn là còn quá trẻ tuổi'.

Khải Trạch lúc này vẫn còn đang dọn dẹp phòng mà không hay biết sắp có chuyện kinh khủng ập đến với hắn.

'Ơ sao lại dán thông báo đóng cửa đây'

Khải Trạch giật mình quay mặt ra ngoài của, một thiếu nữ với mái tóc đen dài mang trên mình một bộ trang phục cổ trang với chiếc áo ngoài màu xanh da trời, chiếc thắt lưng được thắt ở eo với những chi tiết tinh xảo trên trang phục càng tôn lên nét đẹp thanh thoát, dễ thương của cô.

'Giang tiểu thư nay không có khám bệnh, còn tiến vào làm gì?'



'Người ta là đên tìm huynh nha' Cô nhanh nhẹn bước đến gần

Khải Trạch vẫn tiếp tục dọn dẹp không để ý đến cô.

'Huynh vẫn chưa trả lại câu hỏi của tôi và sao bàn ghế đều bị đập nát thế kia?' Tiểu Mộng thắc mắc.

Khải Trạch mặc kệ cô, hắn vẫn tiếp tục quét dọn

Thấy hắn làm ngơ mình Tiểu Mộng tiếp tục bám theo hắn mà thủ thỉ

'Trả lời tôi đi mà'

'Đừng có vờ như tôi như không ở đây được không'

'Trả lời đi'x3

Lúc này hắn không chịu nổi nữa nên đã kể lại câu chuyện.

'Quán bị người đến đập phá nên hôm nay tôi không thể khám bệnh chỉ có thể đợi mai xem sao thôi'

Cô bất ngờ và mặt tràn đầy lo lắng hỏi.

'Huynh có bị có sao không, có b·ị t·hương chỗ nào không?'

'Ta không sao người có sao có lẽ là bọn hắn đi'Nhìn cô lo lắng cho mình làm hắn có tí camt giác tội lỗi.

'Thế thì tốt'Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

'Huynh đang nhìn gì thế, đồ biến thái' Cô chú ý Khải Trạch đang đứng kế bên ánh mắt hướng tới khe ngực mình, cô vội vàng lấy tay che ngực rồi oán hận nhìn hắn.

Cô có thể đúng là tán tỉnh hắn nhưng không thể cho phép hắn nhìn lung tung nha.

'Không có không có, tôi là chú ý đến sợi dây chuyền ngọc cô đang đeo cơ' Khải Trạch vội vã giải thích, thật sự thì hắn nhận thấy ánh sáng đến từ sợi dây chuyền xanh ngọc tinh xảo.

'A thật không đấy?' Cô bán tính bán nghi hỏi

'Thật sự' hắn liên tục gật đầu.

'Tôi tạm tin huynh đấy'

'Sợi dây chuyền thật đẹp nha, sao không thấy vài hôm trước cô đeo thế'



'Chuyện này á' Tiểu Mộng lấy caamf nhẹ mặt dây chuyền, hướng đến hắn nói.

'Bạch Dương tỷ mới đưa tặng cho tôi, đúng như huynh nói nó thật vô cùng đẹp, mấy sợi dây chuyền kia ta đều ghét bỏ đeo lên người'

'Bạch Dương tỷ ? là biểu tỷ cô à?'

'Không chỉ là người quen rất thân thiết với tôi thôi, bữa nào tôi dẫn đến giới thiệu với huynh'

'Không cần đâu'

'Bạch Dương tỷ là vô cùng xinh đẹp đó'

'Thật sự là tôi không có hứng thú tìm hiểu người quen cô đâu'

'Mặc kệ huynh tôi vẫn cứ đem người đến'Giang Tiểu Mộng bướng bỉnh chả thèm quan tâm lời từ chối của Khải Trạch.

Khải Trạch cũng mặc kệ cô, hắn tiếp tục dọn dẹp.

'Huynh có cần tôi phụ giúp không?'Giang Tiểu Mộng hỏi.

'Ở đây chỉ có một cây chuổi thôi, cô muốn ở đây thì kiếm chỗ nào đó mà ngồi đi.

'Chả còn một cái ghế nào toàn vẹn hết cả, vậy làm sao mai huynh tiếp tục khám bệnh' Cô nhìn xung quanh, mọi ghế bàn gỗ không gãy thì cũng nát, bốn chân còn ba, hai chân, mai mắn là mấy kệ tủ chứa thuốc vẫn yên ổn

'Tôi có thể tự làm một ghế đơn giản, đủ để có thể ngồi là được mà'Khải Trạch nói.

'Không được để tôi kêu người đến xưởng gỗ đêm đến cho huynh'Cô từ chối.

'Tôi không có đủ tiền mà trả đâu'Khải Trạch lắc đầu.

'Huynh nghèo đến thế à, không sao để bổn tiểu thư trả cho'Tiểu Mộng vỗ ngực tự tin lên tiếng.

'Thế cảm ơn cô'Hắn không có lí do gì dể từ chối cả.

'Đợi tôi tích đủ tiền thì trả lại cho cô' Không từ chối nhưng cũng không bằng với việc hắn muốn nợ an tình của cô.

'Thật sự thì không cần '

'Tôi không muốn nợ người khác cho lắm'

'Vậy cũng được'Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khải Trạch, cô cũng không muốn nói gì thêm.

Đây cũng là một ấn tượng tốt từ hắn cho cô.

Sau khi dọn dẹp xong Khải Trạch cùng với Tiểu Mộng tạm biệt nhau ai về nhà người đấy.

Bình Luận

0 Thảo luận