Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 12: Chương 12: Rắc rối 2
Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:46Chương 12: Rắc rối 2
Khải Trạch giờ đối mặt với bốn tên côn đồ. Bốn tên xông thẳng tới chỗ hắn nhưng vẻ mặt hắn vẫn trấn định bình tĩnh như thể nắm chắt phần thắng trong tay.
Một tên định ôm lấy người hắn, nhưng nhờ khả năng nhanh nhẹn Khải Trạch lắc người sang phải rồi tung một cú đạp khiên steen đó té ngã ra sau, chưa hết một tên khác tận dụng thời cơ luồng ra sau lưng Khải Trạch trên tay cầm cái ghế đạp mạnh vào đầu hắn.
Vì không thể kịp thời tránh né nên Khải Trạch lấy tay chặn lại xong hắn vẫn nhanh nhẹn dùng tay còn lại hất văng tên đó ra.
Tên thủ lĩnh thấy hai huynh đệ mình nhanh chóng nhận thất bại như thế cũng không còn vộng động nữa, lùi lại phía sau vài bước thủ thế chờ đợi thời cơ.
'Huynh đệ tên y sư này không đơn giản rất có thể là tu sĩ đó' Tại sao tên mặt sẹo lại cho ra kết luận như vậy, có thể đến từ các động tác của Khải Trạch phần lớn đến từ bản năng thuần tuý chứ không chứa đựng bất kì kỹ thuật chiến đấu nào mà lại có thể đẩy ngã hai tên kia và cũng là tên mặt sẹo cũng là một tu sĩ luyện khí tầng 3.
'Ngươi vậy mà nhận ra, cũng khá hay đó'Khải Trạch khá bất ngờ trước câu nói vừa rồi của tên đó chủ yếu nãy giờ hắn không vận dụng bất kì linh lực nào vào đòn đánh.
Bốn tên côn đồ lúc này chả còn tí tự tin nào nữa mà chỉ còn e dè và đôi chút cẩn trọng, sợ hãi. Rõ ràng ở đây chỉ có mỗi tên cầm đầu là có tu vi mà thôi, nó cũng là lí do từ đầu đến giờ Khải Trạch vẫn bình tĩnh như thế.
'Đại ca chúng ta có cần đánh tiếp hay không'Tên vẫn chưa bị Khải Trạch đánh ngã nhỏ giọng bên người tên mặt sẹo hỏi.
'Tiếp phải tiếp chúng ta đã nhận tiền rồi' Tên mặt sẹo nhìn và hai huynh đệ đang ôm người lăn lộn đau đớn rên rỉ, cắn răng nói và hắn có niềm tin rằng tu vi của hắn cũng sẽ ngang ngửa Khải Trạch do ở Lạc Nguyệt thành tu vi cao nhất chỉ là luyện khí tầng 5 mà thôi.
'Được vậy để đệ lên trước' Rõ ràng thì tên này cẩn trọng hơn hai tên kia thế mà kết quả vẫn như cũ hắn b·ị đ·ánh bại nhanh chóng.
Tên mặt sẹo cũng đến tiếp theo đó, Khải Trạch chưa kịp chuẩn bị thì hắn đã vận dụng linh lực đánh tới, bụng hắn truyền đến cơn đau nhẹ, xoa nhẹ bụng Khải Trạch cũng không yếu thế gì nắm chặt nấm đấm của mình, nguồn linh lực chạy dọc theo tay đập thẳng vào mặt tên mặt sẹo.
'A mặt tao' Tên mặt sẹo ôm mặt đau đơn, khuân mặt bầm dập, giờ hắn vỡ lẽ ra là tên y sư mà hắn khinh thường chả đơn giản như hắn nghĩ.
'Mau đứng dậy chạy nhanh về báo cáo'Tên mặt sẹo rống lên với ba tên còn lại.
'Khải Trạch thật lòng thì không muốn để bọn này chạy thoát nhưng tên mặt sẹo vung ra một loại bột phấn gì đó để cho Khải Trạch mất tầm nhìn đôi lúc, hắn vung linh lực đi làn bột đó cũng biến mất và bốn tên kia cũng không thấy đâu.
'Thủ đoạn đào tẩu lợi hại' Khải Trạch khen ngợi hành động vừa rồi.
Nhìn khung cảnh tan tán cũng như dơ bẩn này Khải Trạch lắc đầu đóng cửa tiệm dọn dẹp rồi quyết định về sớm, hắn giờ chả có tâm trạng nào để khám bệnh nữa sau khi trải qua chuyện vừa rồi.
Nhưng rắc rối này chỉ là mở đầu mà thôi.
``Là dạng quý tộc nào đến thành này à`` Khải Trạch suy tư trong lúc quét dọn khi chú ý đến một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng cùng với vài tên quan sai cưỡi ngựa theo chiếc xe đó.
Theo bước chiếc xe ta có thể thấy được một chàng thiếu niên cỡ 20 tuổi thanh tú, nho nhã mặc trên người bộ áo bào sang trọng với đôi mắt sắc sảo và đôi chút hiền hoà.
'Đây sẽ là nơi dừng chân cuối cùng của mình ư?'Thiếu niên nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài nói, đây không phải một câu hỏi mà là một lời than vãn trước cuộc đời.
'Điện hạ đừng lo đây chỉ là nơi chúng ta bắt đầu thôi, rồi dần chúng ta có thể giành lại những gì thuộc về chúng ta' Một vị nữ tử khoảng 24 tuổi lên tiếng, mái tóc của nàng trắng như tuyết mềm mại được xoã dài xuống sau lưng trên mái tóc là một chiếc trâm cài được chế tác vô cùng tỉ mỉ kết hợp với bộ váy dài toát lên nét thanh lịch, cao quý, đôi mắt cô sâu thẩm điềm tĩnh vẽ lên nét huyền bí cho nàng.
'Bạch quân sư không cần an ủi tôi, tôi tự rõ tình hình hiện tại mà'Thiếu niên kia nói với một giọng dứt khoát.
'Điện hạ chỉ là đang suy nghĩ tiêu cực thôi, mọi thứ còn chưa được bắt đầu nữa cơ mà' Vị Bạch quân sư này nói với giọng nhẹ nhàng và đầy tự tin.
'Có thể đến đây cũng là cơ hội để điện hạ trở mình thì sao?' Nàng nói tiếp/
'Haiz mong là như vậy' Thiếu niên thở dài.
'Điện hạ chúng ta đến Giang gia rồi' Một tên đàn ông vạn vỡ săn chắc, râu dài mặc trên người bộ áo giáp đang cưỡi một con ngựa nhìn rất uy phonng lên tiếng hướng về chiếc xe ngựa đằng sau.
'Bạch quân sư vào thăm Giang thúc nào'Thiếu niên bước ra khỏi xe nói.\
'Được' Bạch quân sư tiếp bước theo sau.
Ở trong sảnh chính Giang gia, Tiểu Mộng nằm dài trên mặt bàn người uể oải chán chường mắt luôn hướng ngoài cửa.
'Lâu như vậy, Trường Minh huynh sé không phải là không đến chứ'
Nhìn con gái mình như vậy Lâm Vân Nhược cũng hơi khó chịu.
'Ngồi cho đàng hoàng lại chúng ta là đang chuẩn bị đón khách mà con làm cái mặt rầu rỉ như vậy à'
Tiếp lời của mẫu thân Tiểu Mộng, Giang Huyền Minh nói.
'Mẫu thân con nói đúng đấy với cả Trường Minh đã viết thư gửi đến đây bảo là nay đến thì có nghĩa là nay đến còn không thì có lẽ do vấn đề khác xảy ra trên đường thôi'
'Nói cho cùng chúng ta vẫn phải đợi để đón tiếp nó'
'Gia chủ khách đến rồi ạ' Một tên người làm chạy hồng hộc vào báo cáo.
'Thấy không nó đã đến rồi kìa'Giang Huyền Minh ngước sang đứa con giá mình nói.
'Mau ngồi dậy ra ngồi đón tiếp nó với cha'
'Phu nhân vào bếp kêu người làm chuẩn bị bàn tiệc giúp tôi'
'Được rồi con cũng mau đi với cha con đi'Lâm Vân Nhược vỗ nhẹ vai Tiểu Mông rồi bước dần ra khỏi sảnh.
'Con biết rồi'
Rồi phụ tử hai người cũng đi ra ngồi.
'Trường Không con đến rồi à'Giang Huyền Minh cười nói.
'Giang thúc' Cả thiếu niên và Bạch quân sư kia cùng đồng loạt lên tiếng.
'A Bạch Dương tỷ cũng tới nơi này à'
Tiểu Mộng ló người ra khỏi bóng lưng của phụ thân mình chào hỏi.
'Tiểu Mộng muội khỏi bệnh rồi sao?' Bạch quân sư và thiếu niên hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Tiểu Mộng.
Phải biết bệnh tình của Tiểu Mộng đã truyền đến cả các y sư ở kinh đô thậm chí là vài tu sĩ ở đấy.
'Haha chuyện dài lắm hai đứa vào trong rồi nói, thúc có chuẩn bị một bàn tiệc chờ hai đứa nữa đấy' Giang Huyền Minh quay người dẫn theeo cả ba vào trong.
'Lý thống lĩnh ngài cầm tí bạc dẫn mấy binh lính đi ăn trưa đi' Trước khi vào thiếu niên nói cho người đàn ông cưỡi ngựa hồi nãy.
'Được'
Ngồi trên bàn ăn là rất nhiều món ăn, canh cá song tử, vịt quay, gà hấp thảo mọc, đậu phụ sốt tương, rau muối, củ cải chua và một vài món đồ ngọt được bài ra vô cùng thịnh soạn.
'Ở đây chỉ có vài món như thế thôi mong hai đứa không chê'Lâm Vân Nhược cười vui vẻ nói.
'Không thể nào nhiều món như thế này sao con có thể chê được thưa thúc mẫu'Người lên tiếng chính là Bạch Dương, cô cảm thấy tốt vô cùng khi thấy sự tiếp đãi của Lâm Vân Nhược.
'Con ở kinh đô vô cùng lo lắng cho bệnh tình của Tiểu Mộng định nay đến thăm muội ấy ra sao nhưng không ngờ muội ấy được chữa khỏi'Trường Minh thăm hỏi.
Giang Huyền Minh đang định lên tiếng giải thích thì bị Tiểu Mộng c·ướp lời, hớn hở nói.
'Muội được một vị siêu cấp thần y trẻ tuổi cứu chữa'
'Ồ người đó giỏi như vậy' Bạch Dương và Trường Không bất ngờ hai cặp mắt giờ ngước nhìn nhau, đơn giản đây là thứ mà cả kinh đô đề bất lực lại được một người giải quyết.
Giang Huyền Minh gõ đầu Tiểu Mộng.
'Phụ thân đừng đánh đầu, con sẽ không thể cao lên được đó'Tiểu Mộng hờn dỗi phồng má xong lại tiếp tục cầm đũa gấp đồ ăn.
'May mắn là vị y sư mới xuất hiện gần đây nên mới có thể chữa trị cho Tiểu Mộng, cả gia đình thúc là nợ vị đó rất nhiều'Giang Huyền Minh giải thích.
'Thé có dịp nào con có thể gặp vị đó không'Bạch Dương nói, nàng mong rằng có thể tìm thấy người tài giỏi để giúp Trường Không nên đây chính là cơ hội tốt.
'Được con có thể nhờ Tiểu Mộng dẫn đến phòng khám của vị tiên sinh đó'Giang Huyền Minh đáp ứng
'Thế có phiền muội ấy lắm không'Bạch Dương hỏi tiếp.
'Không đâu dạo này nó toàn chạy qua đấy quậy phá mà' Giang Huyền Minh nhìn về phía Tiểu Mộng nói với đôi chút tức giận.
'Phụ thân con còn chưa đáp ứng mà' Tiểu Mộng bỏ đữa xuống rồi nhìn về phía Trường Minh và Bạch Dương nói.
'Nhưng muội có thể dẫn hai người đi'
'Rồi chuyện Tiểu Mộng đã xong bây giờ thúc có thể hỏi tại sao Nhạc huynh lại điều con đến Lạc Nguyệt thành này không'Giang Huyền Minh giờ phút này lại trở nên cực trì trịnh trọng và nghiêm túc.
Trường Minh nghe thế cũng đành thở dài trả lời.
'Mọi chuyện là do....'
tác:Sắp kiểm tra cuối kì không biết có thể giữ tiến độ để viết truyện không nữa (T_T)(T_T)
Khải Trạch giờ đối mặt với bốn tên côn đồ. Bốn tên xông thẳng tới chỗ hắn nhưng vẻ mặt hắn vẫn trấn định bình tĩnh như thể nắm chắt phần thắng trong tay.
Một tên định ôm lấy người hắn, nhưng nhờ khả năng nhanh nhẹn Khải Trạch lắc người sang phải rồi tung một cú đạp khiên steen đó té ngã ra sau, chưa hết một tên khác tận dụng thời cơ luồng ra sau lưng Khải Trạch trên tay cầm cái ghế đạp mạnh vào đầu hắn.
Vì không thể kịp thời tránh né nên Khải Trạch lấy tay chặn lại xong hắn vẫn nhanh nhẹn dùng tay còn lại hất văng tên đó ra.
Tên thủ lĩnh thấy hai huynh đệ mình nhanh chóng nhận thất bại như thế cũng không còn vộng động nữa, lùi lại phía sau vài bước thủ thế chờ đợi thời cơ.
'Huynh đệ tên y sư này không đơn giản rất có thể là tu sĩ đó' Tại sao tên mặt sẹo lại cho ra kết luận như vậy, có thể đến từ các động tác của Khải Trạch phần lớn đến từ bản năng thuần tuý chứ không chứa đựng bất kì kỹ thuật chiến đấu nào mà lại có thể đẩy ngã hai tên kia và cũng là tên mặt sẹo cũng là một tu sĩ luyện khí tầng 3.
'Ngươi vậy mà nhận ra, cũng khá hay đó'Khải Trạch khá bất ngờ trước câu nói vừa rồi của tên đó chủ yếu nãy giờ hắn không vận dụng bất kì linh lực nào vào đòn đánh.
Bốn tên côn đồ lúc này chả còn tí tự tin nào nữa mà chỉ còn e dè và đôi chút cẩn trọng, sợ hãi. Rõ ràng ở đây chỉ có mỗi tên cầm đầu là có tu vi mà thôi, nó cũng là lí do từ đầu đến giờ Khải Trạch vẫn bình tĩnh như thế.
'Đại ca chúng ta có cần đánh tiếp hay không'Tên vẫn chưa bị Khải Trạch đánh ngã nhỏ giọng bên người tên mặt sẹo hỏi.
'Tiếp phải tiếp chúng ta đã nhận tiền rồi' Tên mặt sẹo nhìn và hai huynh đệ đang ôm người lăn lộn đau đớn rên rỉ, cắn răng nói và hắn có niềm tin rằng tu vi của hắn cũng sẽ ngang ngửa Khải Trạch do ở Lạc Nguyệt thành tu vi cao nhất chỉ là luyện khí tầng 5 mà thôi.
'Được vậy để đệ lên trước' Rõ ràng thì tên này cẩn trọng hơn hai tên kia thế mà kết quả vẫn như cũ hắn b·ị đ·ánh bại nhanh chóng.
Tên mặt sẹo cũng đến tiếp theo đó, Khải Trạch chưa kịp chuẩn bị thì hắn đã vận dụng linh lực đánh tới, bụng hắn truyền đến cơn đau nhẹ, xoa nhẹ bụng Khải Trạch cũng không yếu thế gì nắm chặt nấm đấm của mình, nguồn linh lực chạy dọc theo tay đập thẳng vào mặt tên mặt sẹo.
'A mặt tao' Tên mặt sẹo ôm mặt đau đơn, khuân mặt bầm dập, giờ hắn vỡ lẽ ra là tên y sư mà hắn khinh thường chả đơn giản như hắn nghĩ.
'Mau đứng dậy chạy nhanh về báo cáo'Tên mặt sẹo rống lên với ba tên còn lại.
'Khải Trạch thật lòng thì không muốn để bọn này chạy thoát nhưng tên mặt sẹo vung ra một loại bột phấn gì đó để cho Khải Trạch mất tầm nhìn đôi lúc, hắn vung linh lực đi làn bột đó cũng biến mất và bốn tên kia cũng không thấy đâu.
'Thủ đoạn đào tẩu lợi hại' Khải Trạch khen ngợi hành động vừa rồi.
Nhìn khung cảnh tan tán cũng như dơ bẩn này Khải Trạch lắc đầu đóng cửa tiệm dọn dẹp rồi quyết định về sớm, hắn giờ chả có tâm trạng nào để khám bệnh nữa sau khi trải qua chuyện vừa rồi.
Nhưng rắc rối này chỉ là mở đầu mà thôi.
``Là dạng quý tộc nào đến thành này à`` Khải Trạch suy tư trong lúc quét dọn khi chú ý đến một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng cùng với vài tên quan sai cưỡi ngựa theo chiếc xe đó.
Theo bước chiếc xe ta có thể thấy được một chàng thiếu niên cỡ 20 tuổi thanh tú, nho nhã mặc trên người bộ áo bào sang trọng với đôi mắt sắc sảo và đôi chút hiền hoà.
'Đây sẽ là nơi dừng chân cuối cùng của mình ư?'Thiếu niên nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài nói, đây không phải một câu hỏi mà là một lời than vãn trước cuộc đời.
'Điện hạ đừng lo đây chỉ là nơi chúng ta bắt đầu thôi, rồi dần chúng ta có thể giành lại những gì thuộc về chúng ta' Một vị nữ tử khoảng 24 tuổi lên tiếng, mái tóc của nàng trắng như tuyết mềm mại được xoã dài xuống sau lưng trên mái tóc là một chiếc trâm cài được chế tác vô cùng tỉ mỉ kết hợp với bộ váy dài toát lên nét thanh lịch, cao quý, đôi mắt cô sâu thẩm điềm tĩnh vẽ lên nét huyền bí cho nàng.
'Bạch quân sư không cần an ủi tôi, tôi tự rõ tình hình hiện tại mà'Thiếu niên kia nói với một giọng dứt khoát.
'Điện hạ chỉ là đang suy nghĩ tiêu cực thôi, mọi thứ còn chưa được bắt đầu nữa cơ mà' Vị Bạch quân sư này nói với giọng nhẹ nhàng và đầy tự tin.
'Có thể đến đây cũng là cơ hội để điện hạ trở mình thì sao?' Nàng nói tiếp/
'Haiz mong là như vậy' Thiếu niên thở dài.
'Điện hạ chúng ta đến Giang gia rồi' Một tên đàn ông vạn vỡ săn chắc, râu dài mặc trên người bộ áo giáp đang cưỡi một con ngựa nhìn rất uy phonng lên tiếng hướng về chiếc xe ngựa đằng sau.
'Bạch quân sư vào thăm Giang thúc nào'Thiếu niên bước ra khỏi xe nói.\
'Được' Bạch quân sư tiếp bước theo sau.
Ở trong sảnh chính Giang gia, Tiểu Mộng nằm dài trên mặt bàn người uể oải chán chường mắt luôn hướng ngoài cửa.
'Lâu như vậy, Trường Minh huynh sé không phải là không đến chứ'
Nhìn con gái mình như vậy Lâm Vân Nhược cũng hơi khó chịu.
'Ngồi cho đàng hoàng lại chúng ta là đang chuẩn bị đón khách mà con làm cái mặt rầu rỉ như vậy à'
Tiếp lời của mẫu thân Tiểu Mộng, Giang Huyền Minh nói.
'Mẫu thân con nói đúng đấy với cả Trường Minh đã viết thư gửi đến đây bảo là nay đến thì có nghĩa là nay đến còn không thì có lẽ do vấn đề khác xảy ra trên đường thôi'
'Nói cho cùng chúng ta vẫn phải đợi để đón tiếp nó'
'Gia chủ khách đến rồi ạ' Một tên người làm chạy hồng hộc vào báo cáo.
'Thấy không nó đã đến rồi kìa'Giang Huyền Minh ngước sang đứa con giá mình nói.
'Mau ngồi dậy ra ngồi đón tiếp nó với cha'
'Phu nhân vào bếp kêu người làm chuẩn bị bàn tiệc giúp tôi'
'Được rồi con cũng mau đi với cha con đi'Lâm Vân Nhược vỗ nhẹ vai Tiểu Mông rồi bước dần ra khỏi sảnh.
'Con biết rồi'
Rồi phụ tử hai người cũng đi ra ngồi.
'Trường Không con đến rồi à'Giang Huyền Minh cười nói.
'Giang thúc' Cả thiếu niên và Bạch quân sư kia cùng đồng loạt lên tiếng.
'A Bạch Dương tỷ cũng tới nơi này à'
Tiểu Mộng ló người ra khỏi bóng lưng của phụ thân mình chào hỏi.
'Tiểu Mộng muội khỏi bệnh rồi sao?' Bạch quân sư và thiếu niên hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Tiểu Mộng.
Phải biết bệnh tình của Tiểu Mộng đã truyền đến cả các y sư ở kinh đô thậm chí là vài tu sĩ ở đấy.
'Haha chuyện dài lắm hai đứa vào trong rồi nói, thúc có chuẩn bị một bàn tiệc chờ hai đứa nữa đấy' Giang Huyền Minh quay người dẫn theeo cả ba vào trong.
'Lý thống lĩnh ngài cầm tí bạc dẫn mấy binh lính đi ăn trưa đi' Trước khi vào thiếu niên nói cho người đàn ông cưỡi ngựa hồi nãy.
'Được'
Ngồi trên bàn ăn là rất nhiều món ăn, canh cá song tử, vịt quay, gà hấp thảo mọc, đậu phụ sốt tương, rau muối, củ cải chua và một vài món đồ ngọt được bài ra vô cùng thịnh soạn.
'Ở đây chỉ có vài món như thế thôi mong hai đứa không chê'Lâm Vân Nhược cười vui vẻ nói.
'Không thể nào nhiều món như thế này sao con có thể chê được thưa thúc mẫu'Người lên tiếng chính là Bạch Dương, cô cảm thấy tốt vô cùng khi thấy sự tiếp đãi của Lâm Vân Nhược.
'Con ở kinh đô vô cùng lo lắng cho bệnh tình của Tiểu Mộng định nay đến thăm muội ấy ra sao nhưng không ngờ muội ấy được chữa khỏi'Trường Minh thăm hỏi.
Giang Huyền Minh đang định lên tiếng giải thích thì bị Tiểu Mộng c·ướp lời, hớn hở nói.
'Muội được một vị siêu cấp thần y trẻ tuổi cứu chữa'
'Ồ người đó giỏi như vậy' Bạch Dương và Trường Không bất ngờ hai cặp mắt giờ ngước nhìn nhau, đơn giản đây là thứ mà cả kinh đô đề bất lực lại được một người giải quyết.
Giang Huyền Minh gõ đầu Tiểu Mộng.
'Phụ thân đừng đánh đầu, con sẽ không thể cao lên được đó'Tiểu Mộng hờn dỗi phồng má xong lại tiếp tục cầm đũa gấp đồ ăn.
'May mắn là vị y sư mới xuất hiện gần đây nên mới có thể chữa trị cho Tiểu Mộng, cả gia đình thúc là nợ vị đó rất nhiều'Giang Huyền Minh giải thích.
'Thé có dịp nào con có thể gặp vị đó không'Bạch Dương nói, nàng mong rằng có thể tìm thấy người tài giỏi để giúp Trường Không nên đây chính là cơ hội tốt.
'Được con có thể nhờ Tiểu Mộng dẫn đến phòng khám của vị tiên sinh đó'Giang Huyền Minh đáp ứng
'Thế có phiền muội ấy lắm không'Bạch Dương hỏi tiếp.
'Không đâu dạo này nó toàn chạy qua đấy quậy phá mà' Giang Huyền Minh nhìn về phía Tiểu Mộng nói với đôi chút tức giận.
'Phụ thân con còn chưa đáp ứng mà' Tiểu Mộng bỏ đữa xuống rồi nhìn về phía Trường Minh và Bạch Dương nói.
'Nhưng muội có thể dẫn hai người đi'
'Rồi chuyện Tiểu Mộng đã xong bây giờ thúc có thể hỏi tại sao Nhạc huynh lại điều con đến Lạc Nguyệt thành này không'Giang Huyền Minh giờ phút này lại trở nên cực trì trịnh trọng và nghiêm túc.
Trường Minh nghe thế cũng đành thở dài trả lời.
'Mọi chuyện là do....'
tác:Sắp kiểm tra cuối kì không biết có thể giữ tiến độ để viết truyện không nữa (T_T)(T_T)
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận