Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Dị Giới Là Quá Dễ

Chương 11: Chương 11: Rắc rối

Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:46
Chương 11: Rắc rối

Tiểu Mộng nằm trên giường suy nghĩ về những gì diễn ra khiến cô xấu hổ đến mức đập gói nhưng cũng khỏi khẽ khẽ cười.

Khoảng khắc mà Khải Trạch dang tay đỡ lấy cô đã khiến trái tim thiếu nữ loạn nhịp.

'Mình không có thích hắn đâu' Cô thì thầm trong khi khuân mặt cô không che dấu nổi sự vui vẻ.

Bên ngoài

'Thanh Nhi nay tiểu thư cũng về trễ à'Người lên tiếng lúc này chính là Giang Huyền Minh, hắn hôm nay luôn có việc bận nên không chú ý nhiều đến hành tung con gái minh nhưng hắn loáng thoáng nghe được câu chuyện từ những tên người hầu khác.

'Vâng thưa gia chủ'

'Thế ngươi biết Tiểu Mộng đi đâu không?'

Thanh nhi có vẻ không tự nguyện nói cho lắm, khuân mặt gục xuống nhìn dưới chân.

'Tiểu thư không cho con nói'Thanh nhi nhỏ giọng nói vì sợ Giang Huyền Minh tức giận.

Sự thật đúng như nàng nghĩ Giang Huyền Minh nhiếu mày tức giận nhưng không phải giận nàng mà là đứa con gái nhỏ đang lăn lộn trong phòng kia.

`` Làm phản rồi giờ không phép ta biết chuyện luôn``.

'Gia chủ đừng có mắng con'Thanh nhi run run người vì cảm nhận được sự túc giận toát ra từ Giang Huyền Minh.

'Không có chuyện gì ngươi cứ đi chuẩn bị đồ ăn tiếp đi, đúng rồi nói nhà bếp mai sáng đi chuẩn bị một bàn tiệc sang trọng tí'

'Vâng con đi ngay'Thanh nhi cũng không muốn hỏi nhiều mà bước nhanh đi.

Giang Huyền Minh khi dặn dò xong thì gõ cửa phòng Tiểu Mộng.

'Con gái à mở cửa'

'Phụ thân, con mở liền'Tiểu Mộng còn đang chìm trong suy nghĩ mơ mộng thì lại bị tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Giang Huyền Minh kéo ra khỏi.

Mở của cho phụ thân bước vào phòng khuân mặt của Giang Huyền Minh vẫn còn mang chút giận dữ khiến cô hơi giận mình.

Tiểu Mộng dù không biets cô đã gây ra lỗi lầm gì nhưng cô vẫn lôi ra bài cũ.

'Phụ thân con nhớ người lắm, dạo này không ăn cơm với con, con buồn quá'Tiểu Mộng ôm lấy người Giang Huyền Minh nũng nịu khoé mắt cũng ẩn ẩn nước mắt.



Đã quá quen thuộc với trò này của cô nhưng Giang Huyền Minh không thể chống trả nổi cô.

Vẻ mặt của Giang Huyền Minh dịu lại đôi chút còn giọng nói vẫn đậm đậm một ít túc giận.

'Dạo này con hay đi đâu tới chiều tối mới về còn dặn Thanh nhi không cho ta biết'

``Không phải phụ thân bận rộn bởi việc kinh doanh sao thế nào mà biết được chuyện này``

Nhìn đứa con gái hơi bất ngờ cùng với khó hiểu Giang Huyền Minh nói tiếp.

'Con khỏi cần thắc mắc vì sao ta biết chỉ cần trả lời câu hỏi thôi'

Biết là khó có thể dấu diếm được chuyện này nên Tiểu Mộng đành thú tội.

'Con đi tìm Khải Trạch huynh chơi'

'Vị y sư đó à?'Giang Huyền Minh hơi bất ngờ, hắn còn nghĩ cô đi tìm mấy vị tiểu thư khác đi chơi.

Nhìn sắc mặt phụ thân mình đã dịu bớt cô nói tiếp.

'Đúng vậy đi ra phòng khám của huynh ấy chơi, vui hơn là việc cả ngày nằm ỳ ở trong nhà.'

'Nhưng đó là phòng khám mà có gì thú vị đâu chứ' Bỗng ý thức được vấn đề Giang Huyền Minh nói tiếp.

'Chả nhẽ con...'

'Không có'cô dường như hiểu được lời nói của phụ thân, cô vội vàng ngắt lời.

'Thật là không có sao?'Giang Huyền Minh bán tín bán nghi hỏi.

'Vâng vị tiểu thư xinh đẹp như con sao lại thích loại người như huynh ấy cơ chứ' Tiểu Mộng kiêu ngạo nói.

'Ta mong là như vậy'

'Phụ thân còn có việc gì nữa không?' Giang Tiểu Mộng hỏi chủ yếu là cô muốn đổi chủ đề mà thôi.

'Còn một việc mai Trường Minh đến nhà chúng ta đó con chuẩn bị một tí mà đón tiếp nó'



'Sao huynh ấy lại chạy đến Lạc Nguyệt thành này chả phải ở kinh thành tốt hơn sao?'

'Con không hiểu đâu nên đừng quan tâm vấn đề này làm gì'

'Xì con biết rồi' Giang Tiểu Mộng bĩu môi.

``Phụ thân đây là coi thường mình, còn lâu mình mới thèm biết``

'Phụ thân, kêu mẫu thân ăn cơm đi lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn chung đó'Giang Tiểu Mộng lắc tay phụ thân cô nũng nịu nói.

'Được được đi kêu mẫu thân con nào'Giang Huyền Minh vui vẻ đáp ứng.

Ở đâu đó trong khu rừng, Khải Trạch còn đang bận rộn làm bữa tối, hắn đã khám được mười bảy người rồi gần một phần năm của nhiệm vụ.

'Nếu mà giữ vững tiến độ này thì không đến 30 ngày thì mình sẽ hoàn thành thôi'.

Ăn xong hắn đi rửa bát đũa, nhìn thấy bản thân mình qua mặt nước hắn hơi bất ngờ.

``Dù là mình gần 30 rồi nhưng vẫn cứ như 25 tuổi nhỉ chắc có lẽ do Trường Sinh thể``

Nhưng vấn đề hắn quan tâm nhất là việc tu vi của hắn vẫn còn đang dừng lại ở Luyện khí tầng 9, khoảng thời gian này hắn dùng buổi tối của mình để nếm thử cảm giác đột phchưa lần nào thành công.

Ngậm ngùi vì tiếp tục thất bại, Khải Trạch nằm lên giường đánh một giấc dài.

Vẫn như thường lẹ Khải Trạch dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ ăn trưa đem theo rồi chạy nhanh đến Lạc Nguyệt thành.

Chưa mở cửa quán thì hắn đã thấy được một đám người khoảng cỡ 10 người đã ngồi đợi ở bên ngoài.

'Các vị là đến khám bệnh phải không'

'Vâng thưa tiên sinh, bọn tôi nghe bảo ở đây khám bệnh chỉ với 2 đồng nên chúng tôi rủ nhau đi đến đây'

'Các vị đợi tôi mở của rồi cùng nhau vào'

Khám qua một lượt thì có người bị bệnh vặt và cũng có vài người khoẻ mạnh chủ yếu là họ muốn đảm bảo bản thân không bị bệnh để cho an tâm, cũng có vài người thì dù nhìn sơ qua thì vô cùng tốt thế mà lại mắc bệnh.

Giống như ở thế giới cũ việc khám sức khoẻ định kì là điều rất cần thiết để đảm bảo bản thân nếu mắc bệnh có thể kịp thời chữa trị và không bị biến chứng sau này.

Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, buổi trưa lúc hắn đang chuẩn bị ăn cơm thì có thêm một vị khách bước đến.

Nhìn thấy họ, Khải Trạch hơi nhíu mày vì những vị khách này trên khuân mặt chả có tí gì gọi là lương thiện cả, bốn người đó có tướng người khá to cao, tên lớn nhất thì có cả một vết sẹo dài trên mặt, nhũng tên còn lại thì luôn ngênh nghênh khuân mặt ngắm ngía xung quanh.



Không biết rõ bọn họ đến khám bệnh hay gây sự nhưng Khải Trạch vẫn lịch sự chào hỏi.

'Mời ngồi, các vị là đến khám bệnh hả?'

'Hỏi han gì chả nhẽ bọn ta là đến để khám cho mày'

``Khách hàng là thượng đế``Khải Trạch kìm nén sụ khó chịu của mình bằng lời thoại chuyên dụng của thú giới cũ.

'Vị nào khám trước thì ngồi đay' Khải Trạch kéo cái ghế đến.

Cảm nhận được một lúc thì Khải Trạch lên tiếng.

'Ngài chả có bệnh gì cả nên không cần lo lắng có thể mời vị tiếp theo rồi'

'Đợi đã ta nói là ta có bệnh' tên mặt sẹo lên tiếng.

'Không ngài không có tôi có thể đảm bảo'

'Mày làm sao có thể đảm bảo tên lang bâm này bọn mày lên cùng tao dạy dỗ hắn' Nói xong tên mặt sẹo đậm nát mặt bàn xong đứng dậy chuẩn bị tung nắm đấm về phía Khải Trạch.

Những tên còn lại cũng rời khỏi ghế ánh mắt hung ác xong thẳng tới.

Chưa kịp nhận thức rõ tình huống thì khuân mặt hắn đã sắp bị ăn một cú đấm, cũng may là phản xạ của Khải Trạch đủ nhanh để né đòn vừa rồi.

'Đã hiểu nha các vị đến đây thuần tuý là đến gây chuyện'Khải Trạch lên tiếng với giọng điệu bình tĩnh.

'May mắn cho mày vì né được đòn vừa rồi nhưng hiện tại không còn may mắn nữa đâu'

'May mắn à? Đúng đúng nha thế các vị có thể kẻ sắp b·ị đ·ánh này biết là ai đã mời các vị đến sao?'Khải Trạch hiểu một điều là những tên này là được người khác thuê để đến đây kiếm chuyện.

'Không ai cả tại bọn tao chỉ thấy mày đáng ghét thôi'

'Đại ca nói nhiều với hắn làm gì, cứ vả hắn một trận rồi đi uống rượu.'

'Được xử lý tên này lẹ nào'

'Các vị thật cảm thấy làm được gì tôi sao'

Khải Trạch giọng điệu hơi có vẻ giễu cợt, khiêu khích tu vi luyện khí tầng 9 của hắn đã được vận chuyển.

'Nếu đã tự tin như vậy thì tới đây'

Bình Luận

0 Thảo luận