Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 9: Chương 9:Tỉnh giấc
Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:35Chương 9:Tỉnh giấc
Trò chuyện với Hoa quản gia một lúc thì Khải Trạch trở về phòng mình.
Vì quá chán nên hắn đánh một giấc.
Chả biết bao lâu nhưng từ trong căn phòng của Giang tiểu thư có một bóng dáng yêu kiều bước ra với mái tóc tím dài, đôi mắt to tròn với đường nét khuân mặt tạo nên một nét dễ thương nhưng lại quyến rũ vô cùng.
Vừa lúc đó một tên nha hoàn vội vã nên không để ý va vào người cô, nha hoàn ngước nhìn lên cô với vẻ mặt bất ngờ cùng một chút vui mừng.
'Giang tiểu thư ngài tỉnh rồi để em đi thông báo gia chủ'
Vừa nói xong nha hoàn ấy lại hấp tấp vội vàng chạy đi.
'Muội chạy chậm thôi, không biết đã bao lâu rồi'Nhìn bóng lưng ấy chạy xa dần khiến cô thổn thức lên tiếng, giọng nói đầy trong trẻo ngọt ngào và tràn ngật sức sống.
Một lúc sau hai vợ chồng Giang Huyền Minh đi đến chỗ Giang Tiểu Mộng lúc này cả hai không kiềm nổi nước mắt họ vui mừng ôm lấy đứa con gái nhỏ của họ. Cô lúc chỉ đơn giản là đón nhận vòng tay yêu thương của họ và không lên tiếng gì cả.
Ba người trò chuyện với nhau về đoạn thời gian mà Giang Tiểu Mộng ngủ say.
'Đúng rồi cha mẹ có thể cho con gặp vị ân nhân mình không?'
Nói đến Khải Trạch Giang phụ mẫu nhìn nhau với đầy sự xấu hổ, họ đã nghi ngờ cùng với 'chiêu đãi' người cứu giúp con gái họ một cách không được tốt đẹp mấy.
'Để ta kêu Thanh Nhi gọi tiên sinh đến'
'Không không để con đến gặp tiên sinh' Giang Tiểu Mộng rất háo hức để được gặp vị y sư trẻ tuổi đã cứu cô.
Nghe con gái nói vậy họ cũng không thể làm gì hơn.
'Thanh Nhi dẫn chúng ta đến chỗ tiên sinh' Thanh Nhi trong lời nói của họ chính là nha hoàn mà va vào người Giang Tiểu Mộng lúc nãy cũng chính là nha hoàn thân cận của Giang Tiểu Mộng.
Khải Trạch chân này gác lên chân kia vừa nằm vừa nghĩ cách để hoàn thành sớm nhiệm vụ, trong tay hiện giờ gần đủ để mở một phòng khám nhỏ rồi chủ yếu là tìm chỗ thuê, có một sự thật là muốn thuê chỗ thì ngoại trừ tiền ra thì còn phải nhân mạch tốt thì quan trọng hơn.
Đang còn đau đầu về việc tìm chỗ thuê thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
'Ai vậy' Khải Trạch lên tiếng hỏi.
'Là tôi'Giang Huyền Minh lên tiếng.
'Giang gia chủ à mời ngài vào' Khải Trạch khi biết được người gõ cửa phòng thì hắn chỉnh sửa lại tí quần áo bật dậy khỏi giường tiến ra chỗ cửa.
Vừa mở cửa ra thì ngoài trừ hai vợ chồng Giang Huyền Minh và Lâm Vân Nhược ra thì còn có mọt cô gái cao khoảng 1m6 vô cùng xinh đẹp và dễ thương làm Khải Trạch có hơi thất thần đó chả phải ai khác chính là Giang Tiểu Mộng.
``Thật đẹp nha`` Đây có lẽ là người đâu tiên mà Khải Trạch gặp sở hữu vẻ đẹp sánh ngang với Thường Hi, khác với Thường Hi với vẻ đẹp như một tiên nữ không thể khinh nhờn đầy dịu dàng thì Giang Tiểu Mộng mang vẻ đẹp riêng biệt khiến cho người khác muốn sở hữu, cưng chiều và đấm chìm sâu trong đó.
'Tiên sinh chúng ta vào trong nói chuyện nha' Giang Tiểu Mộng thấy vẻ thất thần của hắn cô cười khẽ.
``Tiên sinh là bị vẻ xinh đẹp của mình mê hoặc nha`` Ấn tượng đầu tiên của Khải Trạch dành cho cô chính là vẻ ngoài quá trẻ tuổi cùng với đẹp trai nhưng lại không giống một số vị công tử từ gia đình quyền quý, nó có lẽ xuất thân từ thể chất hoặc xuất thân của hắn nó vô cùng đặc biệt đối với cô.
'Đúng đúng mời ba vị vào' Hắn hơi xấu hổ sau khi bị Giang Tiểu Mộng phát hiện vẻ mặt lúc nãy.
Cả ba cùng ngoài xoay quanh cái ghế.
'Đầu tiên cho tôi xin lỗi vì đã nhốt tiên sinh ở lại nơi này'Giang Huyền Minh lên tiếng
'Tôi hiểu cảm xúc của Giang gia chủ mà nên không có vấn đề gì đâu'
Nghe Khải Trạch nói thế thì hai vợ chồng Giang Huyền Minh cũng thở phào nhẹ lòng đi phần nào nhưng không có nghĩa là họ sẽ không bồi thường cho Khải Trạch.
'Tôi nghe bảo tiên sinh chưa có một phòng khám nào cả chỉ là mở quầy ven đường thôi à?'
'Vâng tôi là từ nơi khác đến nên vẫn chưa có thể tự thuê cho mình một phòng khám riêng'
Khải Trạch trải lòng nói.
'Trùng hợp thay gia đình chúng tôi còn có một căn phòng nhỏ gần đó chưa có người thuê liệu tiên sinh có muốn lấy không' Khải Trạch lập tức bừng tỉnh sau câu nói của Giang Huyền Minh đây chắc chắn chẳng phải là sự trùng hợp gì cả mà là hai người họ muốn trả công cho hắn.
'Được tôi cũng đang cần một phòng khám bệnh đàng hoàng hơn'Khải Trạch vui vẻ tiếp nhận, vấn đề khó khăn nhất của hắn được giải quyết dễ dàng có điên hắn mới không nhận.
'Ngày mai tôi dẫn tiên sinh đi lấy chô nên ngài cứ ở lại đây thêm một đêm nha'
'Cảm ơn Giang gia chủ'Khải Trạch chấp tay tỏ lòng biết ơn một lần nữa với Giang Huyền Minh.
Bỗng Giang Tiểu Mộng thì thầm gì đó vào tai hai người, xong cả hai nhìn nhau rồi cùng bước ra ngoài.
'Tôi và phu nhân có việc nên đi trước, tiên sinh và con bé trò chuyện một lúc đi'
Khải Trạch ngơ ngác trước lời thoại vừa rồi.
``Tôi chả có gì để trò chuyện đâu thưa Giang gia chủ à``.
'Cảm ơn tiên sinh vì ân cứu chữa' Lúc này Giang Tiểu Mộng lên tiếng.
'Bình thường thôi mẹ cô đưa tiền tôi làm việc' Khải Trạch khiêm tốn nói.
'Nhưng mà tôi nghe mẹ tôi bảo chỉ có đưa tiên sinh có hai đồng thôi nó có đủ cho những gì tiên sinh bỏ ra không vậy'.
Giang Tiểu Mộng biết rõ thứ mà cô nhận được từ hắn.
Từ nhỏ đã đọc rất nhiều tài liệu về tu luyện nhưng vì chưa đủ 18 tuổi nên cô chẳng có cơ hội thử luyện công pháp của cha cô.
Đúng vào lúc cô sau khi đón sinh nhật 18 tuổi sau vài ngày thì Giang TIểu Mộng rơi vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc ngủ cô nhận thấy một luồng ánh sáng, cô nhận được một thứ công pháp tu luyện Thái Hư Mộng Cảnh vô cùng mạnh mẽ, nhờ nó mà cô thoát khỏi giấc ngủ.
'Không đó là chỉ là biện pháp cứu chữa mà thôi và cô cũng nghe rồi đó tôi nhận được chỗ khám bệnh từ phía gia đình cô rồi'.
'Thế huynh thật sự không muốn gì thêm à'
Giang Tiểu Mộng thay đổi cách xưng hô với hắn làm cho hắn càng thấy tình hình đang không ổn.
'Giang tiểu thư, tôi thật sự không cần gì thêm hết'
'Thế huynh nghĩ sao về việc đưa ra yêu cầu cầu hôn tôi nhỉ'
Giang Tiểu Mộng nói với giọng với đôi chút châm chọc.
'Tôi không có suy nghĩ ấy chút nào đâu tôi chỉ là nhận tiền làm việc thôi'
'Huynh không nghĩ tôi xinh đẹp và đáng yêu à'
Giang Tiểu Mộng kéo ghế lại gần Khải Trạch phì phò vào tai hắn.
Mùi thơm cơ thể của cô cùng với giọng nói ngọt ngào đi vào trong tai hắn làm Khải Trạch mặt càng thêm xấu hổ, lúc trước hắn sống với Thường Hi thì cô cùng với hắn cũng chỉ là ăn uống cười đùa đơn giản chứ không có những cử chỉ lớn mật như thế này.
'Giang tiểu thư vô cùng xinh đẹp có thể nói là gần như là người đẹp nhất mà tôi đã từng gặp'
'Gần như? Vậy người đẹp nhất là ai?' Giang Tiểu Mộng nghe câu trả lời hắn làm cô khá không vui, từ trước đến giờ cô có thể cảm nhận được mình là người đẹp nhất dù là các công chúa, tiểu thư khác trong kinh đô cũng không bằng cô.
'Vậy là huynh không muốn yêu cầu hôn tôi vì đã có người mình thích rồi'Giang Tiểu Mộng đứng bật dậy lớn tiếng nói, cô biết là thái độ lúc này của cô là không đúng khi nói chuyện như thế về phía ân nhân của mình nhưng cô có một cái tôi cao về nhan sát của mình cao đến mức không muốn tin rằng có người xinh đẹp hơn mình.
'Cũng có một phần đúng'Khải Trạch cảm thấy vị tiểu thư nhỏ này tính cách có phần cổ quái cũng như hơi mạnh mẽ, có thể do được nuông chiều quá lâu.
'Tốt tôi quyết định rồi từ hôm nay tôi sẽ khiến huynh thích tôi'
Giang Tiểu Mộng chỉ tay vào người Khải Trạch xong sau đó quay người rời đi, cánh cửa bị đóng gầm lại.
``Rồi sau khi huynh ấy thích mình thì mình sẽ từ chối huynh ấy`` Cô vui vẻ bước về phía phòng mình với suy nghĩ vô cùng xấu xa.
Chỉ còn lại Khải Trạch trong phòng với cái miệng còn chưa thể ngậm lại cùng với sống lưng lạnh ngắt sau khi nghe lời tuyên bố đanh thép từ Giang TIểu Mộng.
'Mình hình như là vừa chọc đến một thứ gì đó khủng kh·iếp nhỉ'
``Nhà này chả có ai là người tốt cả, mình sau khi nhận chỗ thuê thì sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu``.
Khải Trạch thở dài bước ra khỏi ghế rồi up mặt lên chiếc gối để nghỉ ngơi.
Trò chuyện với Hoa quản gia một lúc thì Khải Trạch trở về phòng mình.
Vì quá chán nên hắn đánh một giấc.
Chả biết bao lâu nhưng từ trong căn phòng của Giang tiểu thư có một bóng dáng yêu kiều bước ra với mái tóc tím dài, đôi mắt to tròn với đường nét khuân mặt tạo nên một nét dễ thương nhưng lại quyến rũ vô cùng.
Vừa lúc đó một tên nha hoàn vội vã nên không để ý va vào người cô, nha hoàn ngước nhìn lên cô với vẻ mặt bất ngờ cùng một chút vui mừng.
'Giang tiểu thư ngài tỉnh rồi để em đi thông báo gia chủ'
Vừa nói xong nha hoàn ấy lại hấp tấp vội vàng chạy đi.
'Muội chạy chậm thôi, không biết đã bao lâu rồi'Nhìn bóng lưng ấy chạy xa dần khiến cô thổn thức lên tiếng, giọng nói đầy trong trẻo ngọt ngào và tràn ngật sức sống.
Một lúc sau hai vợ chồng Giang Huyền Minh đi đến chỗ Giang Tiểu Mộng lúc này cả hai không kiềm nổi nước mắt họ vui mừng ôm lấy đứa con gái nhỏ của họ. Cô lúc chỉ đơn giản là đón nhận vòng tay yêu thương của họ và không lên tiếng gì cả.
Ba người trò chuyện với nhau về đoạn thời gian mà Giang Tiểu Mộng ngủ say.
'Đúng rồi cha mẹ có thể cho con gặp vị ân nhân mình không?'
Nói đến Khải Trạch Giang phụ mẫu nhìn nhau với đầy sự xấu hổ, họ đã nghi ngờ cùng với 'chiêu đãi' người cứu giúp con gái họ một cách không được tốt đẹp mấy.
'Để ta kêu Thanh Nhi gọi tiên sinh đến'
'Không không để con đến gặp tiên sinh' Giang Tiểu Mộng rất háo hức để được gặp vị y sư trẻ tuổi đã cứu cô.
Nghe con gái nói vậy họ cũng không thể làm gì hơn.
'Thanh Nhi dẫn chúng ta đến chỗ tiên sinh' Thanh Nhi trong lời nói của họ chính là nha hoàn mà va vào người Giang Tiểu Mộng lúc nãy cũng chính là nha hoàn thân cận của Giang Tiểu Mộng.
Khải Trạch chân này gác lên chân kia vừa nằm vừa nghĩ cách để hoàn thành sớm nhiệm vụ, trong tay hiện giờ gần đủ để mở một phòng khám nhỏ rồi chủ yếu là tìm chỗ thuê, có một sự thật là muốn thuê chỗ thì ngoại trừ tiền ra thì còn phải nhân mạch tốt thì quan trọng hơn.
Đang còn đau đầu về việc tìm chỗ thuê thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
'Ai vậy' Khải Trạch lên tiếng hỏi.
'Là tôi'Giang Huyền Minh lên tiếng.
'Giang gia chủ à mời ngài vào' Khải Trạch khi biết được người gõ cửa phòng thì hắn chỉnh sửa lại tí quần áo bật dậy khỏi giường tiến ra chỗ cửa.
Vừa mở cửa ra thì ngoài trừ hai vợ chồng Giang Huyền Minh và Lâm Vân Nhược ra thì còn có mọt cô gái cao khoảng 1m6 vô cùng xinh đẹp và dễ thương làm Khải Trạch có hơi thất thần đó chả phải ai khác chính là Giang Tiểu Mộng.
``Thật đẹp nha`` Đây có lẽ là người đâu tiên mà Khải Trạch gặp sở hữu vẻ đẹp sánh ngang với Thường Hi, khác với Thường Hi với vẻ đẹp như một tiên nữ không thể khinh nhờn đầy dịu dàng thì Giang Tiểu Mộng mang vẻ đẹp riêng biệt khiến cho người khác muốn sở hữu, cưng chiều và đấm chìm sâu trong đó.
'Tiên sinh chúng ta vào trong nói chuyện nha' Giang Tiểu Mộng thấy vẻ thất thần của hắn cô cười khẽ.
``Tiên sinh là bị vẻ xinh đẹp của mình mê hoặc nha`` Ấn tượng đầu tiên của Khải Trạch dành cho cô chính là vẻ ngoài quá trẻ tuổi cùng với đẹp trai nhưng lại không giống một số vị công tử từ gia đình quyền quý, nó có lẽ xuất thân từ thể chất hoặc xuất thân của hắn nó vô cùng đặc biệt đối với cô.
'Đúng đúng mời ba vị vào' Hắn hơi xấu hổ sau khi bị Giang Tiểu Mộng phát hiện vẻ mặt lúc nãy.
Cả ba cùng ngoài xoay quanh cái ghế.
'Đầu tiên cho tôi xin lỗi vì đã nhốt tiên sinh ở lại nơi này'Giang Huyền Minh lên tiếng
'Tôi hiểu cảm xúc của Giang gia chủ mà nên không có vấn đề gì đâu'
Nghe Khải Trạch nói thế thì hai vợ chồng Giang Huyền Minh cũng thở phào nhẹ lòng đi phần nào nhưng không có nghĩa là họ sẽ không bồi thường cho Khải Trạch.
'Tôi nghe bảo tiên sinh chưa có một phòng khám nào cả chỉ là mở quầy ven đường thôi à?'
'Vâng tôi là từ nơi khác đến nên vẫn chưa có thể tự thuê cho mình một phòng khám riêng'
Khải Trạch trải lòng nói.
'Trùng hợp thay gia đình chúng tôi còn có một căn phòng nhỏ gần đó chưa có người thuê liệu tiên sinh có muốn lấy không' Khải Trạch lập tức bừng tỉnh sau câu nói của Giang Huyền Minh đây chắc chắn chẳng phải là sự trùng hợp gì cả mà là hai người họ muốn trả công cho hắn.
'Được tôi cũng đang cần một phòng khám bệnh đàng hoàng hơn'Khải Trạch vui vẻ tiếp nhận, vấn đề khó khăn nhất của hắn được giải quyết dễ dàng có điên hắn mới không nhận.
'Ngày mai tôi dẫn tiên sinh đi lấy chô nên ngài cứ ở lại đây thêm một đêm nha'
'Cảm ơn Giang gia chủ'Khải Trạch chấp tay tỏ lòng biết ơn một lần nữa với Giang Huyền Minh.
Bỗng Giang Tiểu Mộng thì thầm gì đó vào tai hai người, xong cả hai nhìn nhau rồi cùng bước ra ngoài.
'Tôi và phu nhân có việc nên đi trước, tiên sinh và con bé trò chuyện một lúc đi'
Khải Trạch ngơ ngác trước lời thoại vừa rồi.
``Tôi chả có gì để trò chuyện đâu thưa Giang gia chủ à``.
'Cảm ơn tiên sinh vì ân cứu chữa' Lúc này Giang Tiểu Mộng lên tiếng.
'Bình thường thôi mẹ cô đưa tiền tôi làm việc' Khải Trạch khiêm tốn nói.
'Nhưng mà tôi nghe mẹ tôi bảo chỉ có đưa tiên sinh có hai đồng thôi nó có đủ cho những gì tiên sinh bỏ ra không vậy'.
Giang Tiểu Mộng biết rõ thứ mà cô nhận được từ hắn.
Từ nhỏ đã đọc rất nhiều tài liệu về tu luyện nhưng vì chưa đủ 18 tuổi nên cô chẳng có cơ hội thử luyện công pháp của cha cô.
Đúng vào lúc cô sau khi đón sinh nhật 18 tuổi sau vài ngày thì Giang TIểu Mộng rơi vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc ngủ cô nhận thấy một luồng ánh sáng, cô nhận được một thứ công pháp tu luyện Thái Hư Mộng Cảnh vô cùng mạnh mẽ, nhờ nó mà cô thoát khỏi giấc ngủ.
'Không đó là chỉ là biện pháp cứu chữa mà thôi và cô cũng nghe rồi đó tôi nhận được chỗ khám bệnh từ phía gia đình cô rồi'.
'Thế huynh thật sự không muốn gì thêm à'
Giang Tiểu Mộng thay đổi cách xưng hô với hắn làm cho hắn càng thấy tình hình đang không ổn.
'Giang tiểu thư, tôi thật sự không cần gì thêm hết'
'Thế huynh nghĩ sao về việc đưa ra yêu cầu cầu hôn tôi nhỉ'
Giang Tiểu Mộng nói với giọng với đôi chút châm chọc.
'Tôi không có suy nghĩ ấy chút nào đâu tôi chỉ là nhận tiền làm việc thôi'
'Huynh không nghĩ tôi xinh đẹp và đáng yêu à'
Giang Tiểu Mộng kéo ghế lại gần Khải Trạch phì phò vào tai hắn.
Mùi thơm cơ thể của cô cùng với giọng nói ngọt ngào đi vào trong tai hắn làm Khải Trạch mặt càng thêm xấu hổ, lúc trước hắn sống với Thường Hi thì cô cùng với hắn cũng chỉ là ăn uống cười đùa đơn giản chứ không có những cử chỉ lớn mật như thế này.
'Giang tiểu thư vô cùng xinh đẹp có thể nói là gần như là người đẹp nhất mà tôi đã từng gặp'
'Gần như? Vậy người đẹp nhất là ai?' Giang Tiểu Mộng nghe câu trả lời hắn làm cô khá không vui, từ trước đến giờ cô có thể cảm nhận được mình là người đẹp nhất dù là các công chúa, tiểu thư khác trong kinh đô cũng không bằng cô.
'Vậy là huynh không muốn yêu cầu hôn tôi vì đã có người mình thích rồi'Giang Tiểu Mộng đứng bật dậy lớn tiếng nói, cô biết là thái độ lúc này của cô là không đúng khi nói chuyện như thế về phía ân nhân của mình nhưng cô có một cái tôi cao về nhan sát của mình cao đến mức không muốn tin rằng có người xinh đẹp hơn mình.
'Cũng có một phần đúng'Khải Trạch cảm thấy vị tiểu thư nhỏ này tính cách có phần cổ quái cũng như hơi mạnh mẽ, có thể do được nuông chiều quá lâu.
'Tốt tôi quyết định rồi từ hôm nay tôi sẽ khiến huynh thích tôi'
Giang Tiểu Mộng chỉ tay vào người Khải Trạch xong sau đó quay người rời đi, cánh cửa bị đóng gầm lại.
``Rồi sau khi huynh ấy thích mình thì mình sẽ từ chối huynh ấy`` Cô vui vẻ bước về phía phòng mình với suy nghĩ vô cùng xấu xa.
Chỉ còn lại Khải Trạch trong phòng với cái miệng còn chưa thể ngậm lại cùng với sống lưng lạnh ngắt sau khi nghe lời tuyên bố đanh thép từ Giang TIểu Mộng.
'Mình hình như là vừa chọc đến một thứ gì đó khủng kh·iếp nhỉ'
``Nhà này chả có ai là người tốt cả, mình sau khi nhận chỗ thuê thì sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu``.
Khải Trạch thở dài bước ra khỏi ghế rồi up mặt lên chiếc gối để nghỉ ngơi.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận