Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 8: Chương 8: Giang Tiểu Mộng
Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:35Chương 8: Giang Tiểu Mộng
'Ting mời ký chủ nhận thưởng: Phương pháp và vật liệu cứu chữa Giang tiểu thư'
'Mời tiên sinh vào xem bệnh'
Giang phu nhân dẫn Khải Trạch vào đến hoa viên của Giang gia. Họ đi thêm vài bước trước khi cả hai dừng lại trước cửa phòng.
'Đã đến phòng con bé rồi tiên sinh'
'Được'
Cả hai mở cửa phòng bên trong người đàn ông ấy vẫn ngồi thẩn thờ bên giường Giang tiểu thư.
'Phu quân tiên sinh đến rồi'
'Chào tiên sinh, tôi là Giang Huyền Minh gia chủ Giang gia, còn người đưa ngài đến là vợ tôi Lâm Vân Nhược'
'Chào Giang gia chủ, tôi tên Khải Trạch là một y sư'
Giới thiệu sơ lược bản thân xong Khải Trạch lên tiếng.
'Không nên chậm trễ thời gian nữa để tôi xem bệnh tình con gái ngài'
'Tiên sinh nói phải, mời ngài coi thử'
Khải Trạch cảm nhận sơ lược mạch tượng cùng với nhịp thở, xong cũng khẽ nhíu mày.
Đúng như hắn nghĩ mọi thứ không quá đỗi bình thường. Giang tiểu thử giống như chỉ đang ngủ.
``Vị Giang tiểu thư này thật dễ thương nhưng lại có đôi chút quyến rũ, không không mình nên tập trung chữa bênh thì hơn``
``Mình nên nhờ đến món quà hệ thống thôi``
'Ting Phương pháp: Gửi Thiên Mộng Điệp vào cơ thể Giang tiểu thư cùng với đưa cho cô công pháp Thái Hư Mộng Cảnh trong vòng 1 ngày cô sẽ tự tỉnh dậy'
``Đơn giản như vậy, à mà khoan đây không phải là bệnh mà là do liên quan đến tu tiên sao``
'Hệ thống giải thích cái đi'
'Ting Giang tiểu thư mang thể chất đặc biệt khi đến 18 tuổi sẽ rơi vào giấc ngủ dài kéo đến 5 năm, nếu muốn cô tỉnh dậy nhanh chóng chỉ có thể nhờ Thiên Mộng Điệp đưa công pháp Thái Hư Mộng Cảnh cho cô lĩnh hội'
Nghe hệ thống giải thích làm hắn hiểu rõ được chút ít.
'Giang gia chủ con gái ngài không có bệnh ngài biết mà'
Khuân mặt Giang Huyền Minh lúc này vô cùng khó coi.
'Đây là vấn đề liên quan đến tu tiên giới vì thế ngài nên mời tu sĩ đến thì đúng hơn'
'Tiên sinh nói phải nhưng với nơi nhỏ bé như Lạc Nguyệt thành này thì tu sĩ Kim Đan cũng là quá sức với khả năng bọn tôi rồi'
Nói xong Giang Huyền Minh có vẻ buồn bã đội bàn tay siết chặc từng ngón tay bấu chặt lấy lòng bàn tay ông, hiện rõ nên vẻ bất lực và khó chịu. Đứng kế bên đôi mắt của Giang phu nhân cũng ẩn ẩn đỏ vì buồn rầu như sắp khóc.
'Nhưng tôi có thể giúp Giang tiểu thư tỉnh lại chỉ là tôi có một điều kiện' Sau câu nói đó cơ thể của Giang Huyền Minh run lên và vội vã đáp lại
'Chỉ cần trong khả năng tôi thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng kể cả cái mạng này cũng có thể đưa cậu'
Khải Trạch cũng sợ hãi
'Không đến mức đó đâu, ngài chỉ cần không truyền việc này ra ngoài thôi cứ xem như tui thất bại trong việc chữa cho Giang tiểu thư là được'
Tình phụ mẫu thật lớn mạnh, nó khiến cho người cha có thể hi sinh mình cho con có cơ hội được sống sót.
'Cái này'Giang Huyền Minh tưởng cái gì quan trọng lắm nhưng không ngờ Khải Trạch nói như thế.
Thậm chí điều kiện này lại không có lợi gì cho Khải Trạch cả
'Ngài đồng ý điều kiện này thì tôi mới cứu con gái ngài được'
'Không phải chỉ là nếu truyền tin này đi thì danh tiếng và việc làm ăn của tiên sinh sẽ tốt hơn hẳn sao?'
Giang Huyền Minh nghi vấn hỏi
'Tôi không muốn rước phiền phức với lại danh tiếng và tiền bạc đối với tôi cũng không quá quan trọng khám bệnh chỉ là vì ý thích của tôi thôi'
Giang Huyền Minh cũng hiểu đôi chút ý muốn của hắn và gật đầu đồng ý.
Sau được sự đồng ý, Khải Trạch tiến dần về chỗ nằm của Giang tiểu thư tiếp theo hắn lấy từ hệ thống ra một chùm ánh sáng vàng và Thiên Mộng điệp, con bướm đem theo chùm ánh sáng bay vào trán của Giang tiểu thư.
'Giang tiểu thư sau một ngày sẽ tự tỉnh dậy, hai người có thể bớt lo lắng hơn được rồi đấy'Khải Trạch phủi tay quay người sang hai con người còn đang lo lắng ở phía sau lưng.
Dù cả hai đang ẩn ẩn vui mừng nhưng vẫn còn loáng thoáng một ít ngờ vực họ nhìn nhau như đang trao ý nghĩ đến cho đối phương.
Giang Huyền Minh lên tiếng.
'Tiên sinh ngài có thể ở lại đây một hôm không, chúng tôi chỉ muốn đảm bảo con gái chúng tôi khoẻ mạnh thôi'
Dường như đã hiểu ý họ Khải Trạch gật đầu đáp ứng.
'Bây giờ mời ngài trả tiền khám bệnh 2 đồng'.
Giang Huyền Minh và Lâm Vân Nhược chuẩn bị cho Khải Trạch một căn phòng lớn.
'Đúng là Giang gia giàu có nhất Lạc Nguyệt thành chỉ là phòng cho khách thôi cũng sang trọng như vậy'
Chiệc giường lớn với những vân gỗ vô cùng đẹp, đến những tấm rèm cửa cũng vô cùng đẹp với màu sắc vàng óng ánh cùng với ánh sáng chiều của mặt trời bật lên cách hoa văn được thêu trên đó.
Ngã lưng trên chiếc giường một lúc thì một cô người hầu đem đồ ăn bước vào.
'Tiên sinh đây là bữa cơm tối của ngài' Một bàn đồ ăn được dọn ra.
Cơm trắng, thịt luộc, thịt gà nướng, một dĩa rau củ xào và một bình trà nhỏ.
Dù không có bùng nổ vị giác như thức ăn từ thế giới cũ nhưng vẫn đủ để hắn ngon miệng và đánh một giấc dài.
'Ting Cứu thành công Giang tiểu thư nên mở khoá nhiệm vụ ẩn khám bệnh cho một trăm người trong vòng 1 năm. Phần thưởng: hộp quà đặc biệt ngẫu nhiên'
'Mai thật không ngờ có thêm một nhiệm vụ ẩn, dễ dàng quá rồi nếu mỗi ngày 5 người thì cần cỡ 1 tháng là mình xong rồi'
'Ting cảm thấy kí chủ có ý kiến về nhiệm vụ, sửa đôi khám bệnh 100 người trong vòng 1 tháng'
'???' Khải Trạch ngơ ngác ngỡ ngàng trước lệnh sửa đổi từ hệ thống.
'Tao thật sự là không cần đâu' Khải Trạch thét lên trong cơn tức giận mà quên mất hắn đang trong nhà người khác.
'Này vị tiên sinh đó bị bệnh à?'
'Người ta là y sư đấy'
'Ơ thế sao tiên sinh đó la hét cái gì vậy'
'Này hai tên kia bàn tán gì đấy đi làm việc của mình đi'
Một lão già với cơ thể gầy gò bước đến hai tên gia nhân trong Giang gia cách ăn mặc như một vị quản gia.
``Giang tiểu thư là được vị này cứu sao? Không biết con bé giờ như nào``.
Lão già rời khỏi nơi đây sau khi nghĩ thầm về chàng thanh niên trong phòng.
'Miệng hại thân rồi, cay thật thôi đi ngủ rồi mai bắt đầu khám bệnh tiếp'
Khải Trạch đánh một giấc say trước khi mặt trời sáng.
Hắn được yêu cầu ở lại trong gia viên để theo dõi bệnh tình của Giang tiểu thư nói cách khác là không muốn hắn bỏ chạy nếu con gái họ gặp bất trắc gì.
Khải Trạch chỉ có thể lắc đầu thở dài dù hắn có thể thông cảm cho họ nhưng không đồng nghĩa là hắn cảm thấy thích cách hành xử này của họ.
'Khi Giang tiểu thư kia tỉnh lại thì chuồn lẹ luôn'
Ngồi trong phòng không thì đúng khá chán nên hắn đi dạo vài vòng.
'Công nhận Giang gia này lớn thật'
Khu vườn của họ còn có vài hồ nước nuôi cá.
Lúc trước Khải Trạch cũng rất thích nuôi cá nhưng cuộc sống vội vã trên thành phố khiến hắn gạt bỏ đi niềm yêu thích của mình mà nhờ nhìn đến đàn cá vẫy đuôi dưới những tán bèo trôi nổi làm hắn quyết tâm về nhà đào một cái ao nhỏ.
'Nhìn thích thật đấy'
'Cậu thích chúng à'
'Ể' Một tiếng nói sau lưng khiến cậu giật mình tí thì té xuống nước.
Người lên tiếng chính là lão già tối hôm qua.
'Ông là ?'
Khải Trạch thở ra một hơi.
'Tôi là quản gia nhà này, cậu có thể gọi tôi là Hoà quản gia'
'Hoà quản gia tôi đúng là rất thích nơi này'
'Ha ha nơi này là do Giang tiểu này nỉ gia chủ dựng nên, lũ cá do tôi và tiểu thư thả, hồi ấy chắc cỡ 10 tuổi'
'Hoa quản gia có vẻ quen thuộc với Giang tiểu thư vậy'
'Tôi đã ở đây từ hồi gia chủ đi lên bằng 2 bàn tay trắng cũng chăm sóc tiểu thư từ lúc nhỏ đến giờ rồi'
'Nên biết cậu có thể chữa bệnh cho tiểu thư khiến tôi vui vẻ hơn'
'Nếu lão già này trước khi xuống lỗ mà tiểu thư chưa tỉnh dậy thì tôi c·hết cũng chả yên lòng'
'Chắc chắn sẽ tỉnh dậy thôi, mà Hoa quản gia có thể cho tôi biết tên của Giang tiểu thư không'
'Cũng không vấn đề gì tiểu thư tên là:'
'GIang Tiểu Mộng'.
'Ting mời ký chủ nhận thưởng: Phương pháp và vật liệu cứu chữa Giang tiểu thư'
'Mời tiên sinh vào xem bệnh'
Giang phu nhân dẫn Khải Trạch vào đến hoa viên của Giang gia. Họ đi thêm vài bước trước khi cả hai dừng lại trước cửa phòng.
'Đã đến phòng con bé rồi tiên sinh'
'Được'
Cả hai mở cửa phòng bên trong người đàn ông ấy vẫn ngồi thẩn thờ bên giường Giang tiểu thư.
'Phu quân tiên sinh đến rồi'
'Chào tiên sinh, tôi là Giang Huyền Minh gia chủ Giang gia, còn người đưa ngài đến là vợ tôi Lâm Vân Nhược'
'Chào Giang gia chủ, tôi tên Khải Trạch là một y sư'
Giới thiệu sơ lược bản thân xong Khải Trạch lên tiếng.
'Không nên chậm trễ thời gian nữa để tôi xem bệnh tình con gái ngài'
'Tiên sinh nói phải, mời ngài coi thử'
Khải Trạch cảm nhận sơ lược mạch tượng cùng với nhịp thở, xong cũng khẽ nhíu mày.
Đúng như hắn nghĩ mọi thứ không quá đỗi bình thường. Giang tiểu thử giống như chỉ đang ngủ.
``Vị Giang tiểu thư này thật dễ thương nhưng lại có đôi chút quyến rũ, không không mình nên tập trung chữa bênh thì hơn``
``Mình nên nhờ đến món quà hệ thống thôi``
'Ting Phương pháp: Gửi Thiên Mộng Điệp vào cơ thể Giang tiểu thư cùng với đưa cho cô công pháp Thái Hư Mộng Cảnh trong vòng 1 ngày cô sẽ tự tỉnh dậy'
``Đơn giản như vậy, à mà khoan đây không phải là bệnh mà là do liên quan đến tu tiên sao``
'Hệ thống giải thích cái đi'
'Ting Giang tiểu thư mang thể chất đặc biệt khi đến 18 tuổi sẽ rơi vào giấc ngủ dài kéo đến 5 năm, nếu muốn cô tỉnh dậy nhanh chóng chỉ có thể nhờ Thiên Mộng Điệp đưa công pháp Thái Hư Mộng Cảnh cho cô lĩnh hội'
Nghe hệ thống giải thích làm hắn hiểu rõ được chút ít.
'Giang gia chủ con gái ngài không có bệnh ngài biết mà'
Khuân mặt Giang Huyền Minh lúc này vô cùng khó coi.
'Đây là vấn đề liên quan đến tu tiên giới vì thế ngài nên mời tu sĩ đến thì đúng hơn'
'Tiên sinh nói phải nhưng với nơi nhỏ bé như Lạc Nguyệt thành này thì tu sĩ Kim Đan cũng là quá sức với khả năng bọn tôi rồi'
Nói xong Giang Huyền Minh có vẻ buồn bã đội bàn tay siết chặc từng ngón tay bấu chặt lấy lòng bàn tay ông, hiện rõ nên vẻ bất lực và khó chịu. Đứng kế bên đôi mắt của Giang phu nhân cũng ẩn ẩn đỏ vì buồn rầu như sắp khóc.
'Nhưng tôi có thể giúp Giang tiểu thư tỉnh lại chỉ là tôi có một điều kiện' Sau câu nói đó cơ thể của Giang Huyền Minh run lên và vội vã đáp lại
'Chỉ cần trong khả năng tôi thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng kể cả cái mạng này cũng có thể đưa cậu'
Khải Trạch cũng sợ hãi
'Không đến mức đó đâu, ngài chỉ cần không truyền việc này ra ngoài thôi cứ xem như tui thất bại trong việc chữa cho Giang tiểu thư là được'
Tình phụ mẫu thật lớn mạnh, nó khiến cho người cha có thể hi sinh mình cho con có cơ hội được sống sót.
'Cái này'Giang Huyền Minh tưởng cái gì quan trọng lắm nhưng không ngờ Khải Trạch nói như thế.
Thậm chí điều kiện này lại không có lợi gì cho Khải Trạch cả
'Ngài đồng ý điều kiện này thì tôi mới cứu con gái ngài được'
'Không phải chỉ là nếu truyền tin này đi thì danh tiếng và việc làm ăn của tiên sinh sẽ tốt hơn hẳn sao?'
Giang Huyền Minh nghi vấn hỏi
'Tôi không muốn rước phiền phức với lại danh tiếng và tiền bạc đối với tôi cũng không quá quan trọng khám bệnh chỉ là vì ý thích của tôi thôi'
Giang Huyền Minh cũng hiểu đôi chút ý muốn của hắn và gật đầu đồng ý.
Sau được sự đồng ý, Khải Trạch tiến dần về chỗ nằm của Giang tiểu thư tiếp theo hắn lấy từ hệ thống ra một chùm ánh sáng vàng và Thiên Mộng điệp, con bướm đem theo chùm ánh sáng bay vào trán của Giang tiểu thư.
'Giang tiểu thư sau một ngày sẽ tự tỉnh dậy, hai người có thể bớt lo lắng hơn được rồi đấy'Khải Trạch phủi tay quay người sang hai con người còn đang lo lắng ở phía sau lưng.
Dù cả hai đang ẩn ẩn vui mừng nhưng vẫn còn loáng thoáng một ít ngờ vực họ nhìn nhau như đang trao ý nghĩ đến cho đối phương.
Giang Huyền Minh lên tiếng.
'Tiên sinh ngài có thể ở lại đây một hôm không, chúng tôi chỉ muốn đảm bảo con gái chúng tôi khoẻ mạnh thôi'
Dường như đã hiểu ý họ Khải Trạch gật đầu đáp ứng.
'Bây giờ mời ngài trả tiền khám bệnh 2 đồng'.
Giang Huyền Minh và Lâm Vân Nhược chuẩn bị cho Khải Trạch một căn phòng lớn.
'Đúng là Giang gia giàu có nhất Lạc Nguyệt thành chỉ là phòng cho khách thôi cũng sang trọng như vậy'
Chiệc giường lớn với những vân gỗ vô cùng đẹp, đến những tấm rèm cửa cũng vô cùng đẹp với màu sắc vàng óng ánh cùng với ánh sáng chiều của mặt trời bật lên cách hoa văn được thêu trên đó.
Ngã lưng trên chiếc giường một lúc thì một cô người hầu đem đồ ăn bước vào.
'Tiên sinh đây là bữa cơm tối của ngài' Một bàn đồ ăn được dọn ra.
Cơm trắng, thịt luộc, thịt gà nướng, một dĩa rau củ xào và một bình trà nhỏ.
Dù không có bùng nổ vị giác như thức ăn từ thế giới cũ nhưng vẫn đủ để hắn ngon miệng và đánh một giấc dài.
'Ting Cứu thành công Giang tiểu thư nên mở khoá nhiệm vụ ẩn khám bệnh cho một trăm người trong vòng 1 năm. Phần thưởng: hộp quà đặc biệt ngẫu nhiên'
'Mai thật không ngờ có thêm một nhiệm vụ ẩn, dễ dàng quá rồi nếu mỗi ngày 5 người thì cần cỡ 1 tháng là mình xong rồi'
'Ting cảm thấy kí chủ có ý kiến về nhiệm vụ, sửa đôi khám bệnh 100 người trong vòng 1 tháng'
'???' Khải Trạch ngơ ngác ngỡ ngàng trước lệnh sửa đổi từ hệ thống.
'Tao thật sự là không cần đâu' Khải Trạch thét lên trong cơn tức giận mà quên mất hắn đang trong nhà người khác.
'Này vị tiên sinh đó bị bệnh à?'
'Người ta là y sư đấy'
'Ơ thế sao tiên sinh đó la hét cái gì vậy'
'Này hai tên kia bàn tán gì đấy đi làm việc của mình đi'
Một lão già với cơ thể gầy gò bước đến hai tên gia nhân trong Giang gia cách ăn mặc như một vị quản gia.
``Giang tiểu thư là được vị này cứu sao? Không biết con bé giờ như nào``.
Lão già rời khỏi nơi đây sau khi nghĩ thầm về chàng thanh niên trong phòng.
'Miệng hại thân rồi, cay thật thôi đi ngủ rồi mai bắt đầu khám bệnh tiếp'
Khải Trạch đánh một giấc say trước khi mặt trời sáng.
Hắn được yêu cầu ở lại trong gia viên để theo dõi bệnh tình của Giang tiểu thư nói cách khác là không muốn hắn bỏ chạy nếu con gái họ gặp bất trắc gì.
Khải Trạch chỉ có thể lắc đầu thở dài dù hắn có thể thông cảm cho họ nhưng không đồng nghĩa là hắn cảm thấy thích cách hành xử này của họ.
'Khi Giang tiểu thư kia tỉnh lại thì chuồn lẹ luôn'
Ngồi trong phòng không thì đúng khá chán nên hắn đi dạo vài vòng.
'Công nhận Giang gia này lớn thật'
Khu vườn của họ còn có vài hồ nước nuôi cá.
Lúc trước Khải Trạch cũng rất thích nuôi cá nhưng cuộc sống vội vã trên thành phố khiến hắn gạt bỏ đi niềm yêu thích của mình mà nhờ nhìn đến đàn cá vẫy đuôi dưới những tán bèo trôi nổi làm hắn quyết tâm về nhà đào một cái ao nhỏ.
'Nhìn thích thật đấy'
'Cậu thích chúng à'
'Ể' Một tiếng nói sau lưng khiến cậu giật mình tí thì té xuống nước.
Người lên tiếng chính là lão già tối hôm qua.
'Ông là ?'
Khải Trạch thở ra một hơi.
'Tôi là quản gia nhà này, cậu có thể gọi tôi là Hoà quản gia'
'Hoà quản gia tôi đúng là rất thích nơi này'
'Ha ha nơi này là do Giang tiểu này nỉ gia chủ dựng nên, lũ cá do tôi và tiểu thư thả, hồi ấy chắc cỡ 10 tuổi'
'Hoa quản gia có vẻ quen thuộc với Giang tiểu thư vậy'
'Tôi đã ở đây từ hồi gia chủ đi lên bằng 2 bàn tay trắng cũng chăm sóc tiểu thư từ lúc nhỏ đến giờ rồi'
'Nên biết cậu có thể chữa bệnh cho tiểu thư khiến tôi vui vẻ hơn'
'Nếu lão già này trước khi xuống lỗ mà tiểu thư chưa tỉnh dậy thì tôi c·hết cũng chả yên lòng'
'Chắc chắn sẽ tỉnh dậy thôi, mà Hoa quản gia có thể cho tôi biết tên của Giang tiểu thư không'
'Cũng không vấn đề gì tiểu thư tên là:'
'GIang Tiểu Mộng'.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận