Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 6: Chương 6: Thanh Liên Dưỡng pháp
Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:35Chương 6: Thanh Liên Dưỡng pháp
Bình minh vừa lên cũng là lúc Thường Hi đã chuẩn bị sẵn sàng tạm biệt ngôi nhà của mình mà trở về tông môn.
'Trước khi đi hãy nhận cái này đi, hứa với tôi là giữ thật kĩ và lúc về mới được mở ra đó nhé'Khải Trạch nghiêm túc nói với nàng.
'Ừm vậy tôi đi đây tạm biệt huynh'
'Tạm biệt'
'Tôi sẽ sớm trở lại nên là đừng có mà chuyển đi nơi khác đấy nhé'
'Cô cứ yên tâm mà đi, tôi chả thể chạy đâu đâu'
'Thế tôi đi đấy nha'
'Đi đi'
'Đi thật đó'
'Cô đi đi'
'Huynh thật sự không muốn nói gì nữa sao?'
'Không cô cứ đi đi'
Thường Hi đang chờ, qua một đêm dằn vặt không ngủ nàng do dự trong quyết định, ở đây có một thứ níu kéo nàng ấy đấy là Khải Trạch, có lẽ là tài nấu ăn của hắn, sự tốt bụng, thời gian vui vẻ bên cạnh hắn khiến nàng không đành lòng, nàng đợi một câu nói của hắn thôi' Đừng đi' thì nàng sẽ ở lại đây dù là bỏ cả tông môn phía sau lưng.
Nhưng chả thấy hắn bảo gì khiến cô cảm thấy hơi tức giận, cảm giác mất mát ấy khiến Thường Hi dứt khoát bay đi.
Nhìn bóng hình tuyệt sắc ấy biến mất khiến Khải Trạch thở dài, nhưng sau đó lại là một ánh mắt đầy quyết tâm.
'Với quyển công pháp này mình có thể tu tiên và tìm đến nàng'
Ngước nhìn xuống quyển công pháp Khải Trạch ý vị tạp ngân đây chính là thứ đổi đời hắn Thanh Liên Dưỡng pháp.
Khải Trạch ngồi xuống đất đọc lần lượt qua quyển công pháp.
Sau đó từ từ làm theo các bước, Thanh Liên Dưỡng pháp yêu cầu thu nạp linh khí vào cơ thể dưỡng ra một đoá Liên hoa mỗi tầng của mỗi giai đoạn sẽ mọc ra một cánh hoa với Luyện Khí tầng 1 thì đoá liên hoa có 1 cánh tăng dần(tối đa 9 tầng ứng với luyện khí tầng 9) đến khi tiến đến Trúc cơ sẽ hoa sẽ vỡ đi và mọi tinh tuý trong đoá Liên hoa sẽ được cơ thể hấp thụ một quyển công pháp khiến nền tảng ban đầu được rèn luyện vô cùng mạnh mẽ.
'Quá khó đi' Khải Trạch dùng vài tiếng nhưng vẫn chưa thể cảm nhận bất kì thứ gì, hắn từ bỏ tiếp tục cuộc sống bình thường
Vài tuần trôi qua.
'Mình cảm nhận được rồi'
Một tháng sau.
'Mình có vẻ thành công hấp thụ linh khí vào cơ thể rồi'
Ba Tháng sau.
'Luyện khí tầng 1'
Khải Trạch bây giờ đã thành công bước vào cánh cửa tu tiên, hắn vội vàng lật ra quyển tu tiên cơ bản của hệ thống.
Dòng đầu tiên mà hắn thấy khác hẳn dòng chữ '********' mà Thường Hi thấy.
Có thể hiểu rằng mỗi người sẽ có mỗi hướng phát triển khác nhau.
'Trong đây ghi là Đạo là vô hạn nhưng mạng chỉ có một,tâm hướng về bản thân đường chạy theo sức mạnh, Vô đạo chi thượng lập'
Khải Trạch giống như ngộ ra điều gì đó hai mắt nhắm nghiềm lại nhịp thở đều đặn.
Khải Trạch mất mấy ngày để có thể tỉnh lại sau chuyện đó.
Cơn đói cơn khác lúc này ập vào đầu hắn, cơ thể cũng bốc lên một mùi khó chịu.
Hắn chạy vào nhà vệ sinh tạc sơ cơ thể đầy mùi, làm một bữa ăn nhanh.
'Mình dường như mạnh hơn thì phải'
Cơ thể linh hoạt, mọi giác quan trở nên nhạy bén và cảm nhận rõ ràng từng cơ bắp trên cơ thể.
Khải Trạch chạy xung quanh rừng vài dòng để cảm nhận rõ hơn về sự thay đổi của mình
'Nhanh vậy' Khải trạch khá là bất ngờ trước tốc độ của mình.
Tiếp đến hắn muốn thử xem sức mạnh hắn lúc này như nào.
Ngước nhìn về phía cái cây to phía xe, hắn khá là đâm chiêu
`` Thử luôn đi``
Hắn vận hết sức vào nắm đấm tập trung tất cả sức mạnh vào cái cây tội nghiệp trước mặt.
'Đùng' Cả cái đây đổ sụp, trên thân cây còn in rõ vết đấm
'Khủng vậy, đây là sức mạnh luyện khí tầng 1 à'
Trên khuân mặt hắn ẩn ẩn vẻ hưng phấn.
So sánh chiến lực hiện tại thì 1 Khải Trạch = 1/1000 Quạ đen
Thời gian 1 năm trôi qua rất nhanh
Khải Trạch bấy giờ đã đạt Luyện khí tầng 9, hắn đẫ không còn sợ những con dã thú bình thường nữa.
Nhưng có một vấn đề là hắn chả thể nào mà đột phá.
Dù đã luyện khí tầng 9 được 2 tháng nhưng hắn không có một dấu hiệu gì hết.
Trong khoảng thời gian đó Khải Trạch cũng đi khá xa và tìm được một cái thành lớn.
Trong đó đủ các loại chợ và mặt hàng, cách ăn mặc của họ đều là bộ đồ cổ trang như các bộ tiên hiệp
Và mọi người mua bán đều bằng bạc, tiền xu, vàng.
Ở trong đó cũng có nơi dành cho tu tiên giả nhưng khá là vắng khách phần lớn cũng chỉ là luyện khí kì.
Khải Trạch cũng không khám phá chủ yếu là đi xem xét sơ lượt qua để tạo một kế hoạch kiếm thu nhập.
Trong thời gian 1 năm hắn luôn mong ngóng hình ảnh của nàng ấy dù nàng ta không quay trở lại nhưng hắn vẫn sẽ chờ.
'Cô nhất định sẽ quay lại tìm tôi đúng không?'
Khải Trạch hướng mắt về phía bầu trời đêm hỏi.
Vài ngày tiếp theo Khải Trạch đi hái thuốc chủ yếu vì hắn muốn đi làm nghề y mặc dù trong thành đã có một y quán nhưng ở đó thường không phải ai cũng vào được gia đình khá giả mới đủ phí khám bệnh.
Vấn đề trước mắt là không có tiền để thuê nơi để mở quán nên hắn đành mở một cái sạp ven đường khám bệnh phí hắn cũng định ra rồi mỗi người 2 đồng kể cả người nghèo cũng có thể khám được.
Chuẩn bị sẵn sàng Khải Trạch phóng nhanh vào thành.
Hắn lấy ra từ túi không gian một cái bàn nhỏ và 2 cái ghế một cái biển hiệu với dòng chữ '2 đồng 1 lần khám bệnh'.
Nhìn giá cả có vẻ khả tiện nghi nên phần lớn mọi người đều nghi ngờ là tên lang băm thế là cả một buổi sáng chả ai đến khám.
Tình hình ấy cứ tiếp diễn đến 2 ngày tiếp theo
'Chả lẽ số mình đen như vậy'
Không bỏ cuộc sáng ngày thứ 3 Khải Trạch vẫn tiếp tục ngồi ở đó.
Cuối cùng cũng có một người phụ nữ đến.
Nhìn người phụ nữ với nét mặt lo lắng cõng trên lưng một đứa bé trai mặt mài trắng bệt đôi long mày nhăn lại nhìn bé trai ấy đang rất thống khổ.
Người phụ nữ đang định lên tiếng thì Khải Trạch đã phóng nhanh đến đỡ lấy bé trai.
Hắn kiểm tra nhịp tượng cùng với thân thế cậu bé.
Từ túi không gian hắn lấy ra vài cây thảo dược, đập nát ra rồi nhanh chóng đưa vào miệng cậu bé.
Cậu bé trai ho nhẹ vài tiếng xong gương mặt cũng dần có sức sống hơn hẳn.
Người phụ nữ chứng kiến thao tác vừa rồi của hắn vội vàng quỳ gục xuống.
'Cảm tạ ngài cảm tạ ngài cứu con trai tôi'
'Đưa nhóc về đừng cho hắn ăn quá nhiều hải sản nữa '
'A vâng vâng'
Nhìn đứa con mình đã dần ổn định trở lại người phụ nữ lấy từ trong túi một mảnh vải rách bên trong chứa một dây chứa cỡ 20 mươi đồng.
'Đây là tất cả những gì nhà chúng tôi có, ngài yên tâm ngày mai tôi sẽ nhờ chồng bán nhanh đống lương thực để đưa ngài'.
Nghe bà mẹ ấy bảo Khải Trạch lắc đầu tay chỉ về phía tấm biển khẽ nói.
'2 đồng 1 lần khám còn thuốc mà ta dùng thì không cần dùng tiên, cô đưa đúng 2 đồng là được'
Nghe những gì Khải Trạch nói mắt người phụ nữ trở nên đỏ hoe nhà cô cũng không giá gì vẫn là đủ sống qua ngày nhưng vì con bỗng nhiên bệnh nặng phí trong y quán vẫn là quá cao nàng định về nhà thương lượng bán nốt mảnh đất của hai vợ chồng để chữa bệnh dù chưa chắc đã đủ tiền nhưng nghe mọi người bàn tán về 'tên lang băm' mới xuất hiện cô ôm hi vọng mong manh cõng đứa nhỏ chạy đến không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này.
'Ngài đúng là một vị lương y, cảm tạ ngài rất nhiều'
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc.
'Cô mau đứng lên trả tiền rồi đứa bé về nghỉ ngơi đi'
'Đúng đúng tôi làm liền'
Sau khi sự kiện này danh tiếng của Khải Trạch cũng trở nên tốt lên không ít.
Bình minh vừa lên cũng là lúc Thường Hi đã chuẩn bị sẵn sàng tạm biệt ngôi nhà của mình mà trở về tông môn.
'Trước khi đi hãy nhận cái này đi, hứa với tôi là giữ thật kĩ và lúc về mới được mở ra đó nhé'Khải Trạch nghiêm túc nói với nàng.
'Ừm vậy tôi đi đây tạm biệt huynh'
'Tạm biệt'
'Tôi sẽ sớm trở lại nên là đừng có mà chuyển đi nơi khác đấy nhé'
'Cô cứ yên tâm mà đi, tôi chả thể chạy đâu đâu'
'Thế tôi đi đấy nha'
'Đi đi'
'Đi thật đó'
'Cô đi đi'
'Huynh thật sự không muốn nói gì nữa sao?'
'Không cô cứ đi đi'
Thường Hi đang chờ, qua một đêm dằn vặt không ngủ nàng do dự trong quyết định, ở đây có một thứ níu kéo nàng ấy đấy là Khải Trạch, có lẽ là tài nấu ăn của hắn, sự tốt bụng, thời gian vui vẻ bên cạnh hắn khiến nàng không đành lòng, nàng đợi một câu nói của hắn thôi' Đừng đi' thì nàng sẽ ở lại đây dù là bỏ cả tông môn phía sau lưng.
Nhưng chả thấy hắn bảo gì khiến cô cảm thấy hơi tức giận, cảm giác mất mát ấy khiến Thường Hi dứt khoát bay đi.
Nhìn bóng hình tuyệt sắc ấy biến mất khiến Khải Trạch thở dài, nhưng sau đó lại là một ánh mắt đầy quyết tâm.
'Với quyển công pháp này mình có thể tu tiên và tìm đến nàng'
Ngước nhìn xuống quyển công pháp Khải Trạch ý vị tạp ngân đây chính là thứ đổi đời hắn Thanh Liên Dưỡng pháp.
Khải Trạch ngồi xuống đất đọc lần lượt qua quyển công pháp.
Sau đó từ từ làm theo các bước, Thanh Liên Dưỡng pháp yêu cầu thu nạp linh khí vào cơ thể dưỡng ra một đoá Liên hoa mỗi tầng của mỗi giai đoạn sẽ mọc ra một cánh hoa với Luyện Khí tầng 1 thì đoá liên hoa có 1 cánh tăng dần(tối đa 9 tầng ứng với luyện khí tầng 9) đến khi tiến đến Trúc cơ sẽ hoa sẽ vỡ đi và mọi tinh tuý trong đoá Liên hoa sẽ được cơ thể hấp thụ một quyển công pháp khiến nền tảng ban đầu được rèn luyện vô cùng mạnh mẽ.
'Quá khó đi' Khải Trạch dùng vài tiếng nhưng vẫn chưa thể cảm nhận bất kì thứ gì, hắn từ bỏ tiếp tục cuộc sống bình thường
Vài tuần trôi qua.
'Mình cảm nhận được rồi'
Một tháng sau.
'Mình có vẻ thành công hấp thụ linh khí vào cơ thể rồi'
Ba Tháng sau.
'Luyện khí tầng 1'
Khải Trạch bây giờ đã thành công bước vào cánh cửa tu tiên, hắn vội vàng lật ra quyển tu tiên cơ bản của hệ thống.
Dòng đầu tiên mà hắn thấy khác hẳn dòng chữ '********' mà Thường Hi thấy.
Có thể hiểu rằng mỗi người sẽ có mỗi hướng phát triển khác nhau.
'Trong đây ghi là Đạo là vô hạn nhưng mạng chỉ có một,tâm hướng về bản thân đường chạy theo sức mạnh, Vô đạo chi thượng lập'
Khải Trạch giống như ngộ ra điều gì đó hai mắt nhắm nghiềm lại nhịp thở đều đặn.
Khải Trạch mất mấy ngày để có thể tỉnh lại sau chuyện đó.
Cơn đói cơn khác lúc này ập vào đầu hắn, cơ thể cũng bốc lên một mùi khó chịu.
Hắn chạy vào nhà vệ sinh tạc sơ cơ thể đầy mùi, làm một bữa ăn nhanh.
'Mình dường như mạnh hơn thì phải'
Cơ thể linh hoạt, mọi giác quan trở nên nhạy bén và cảm nhận rõ ràng từng cơ bắp trên cơ thể.
Khải Trạch chạy xung quanh rừng vài dòng để cảm nhận rõ hơn về sự thay đổi của mình
'Nhanh vậy' Khải trạch khá là bất ngờ trước tốc độ của mình.
Tiếp đến hắn muốn thử xem sức mạnh hắn lúc này như nào.
Ngước nhìn về phía cái cây to phía xe, hắn khá là đâm chiêu
`` Thử luôn đi``
Hắn vận hết sức vào nắm đấm tập trung tất cả sức mạnh vào cái cây tội nghiệp trước mặt.
'Đùng' Cả cái đây đổ sụp, trên thân cây còn in rõ vết đấm
'Khủng vậy, đây là sức mạnh luyện khí tầng 1 à'
Trên khuân mặt hắn ẩn ẩn vẻ hưng phấn.
So sánh chiến lực hiện tại thì 1 Khải Trạch = 1/1000 Quạ đen
Thời gian 1 năm trôi qua rất nhanh
Khải Trạch bấy giờ đã đạt Luyện khí tầng 9, hắn đẫ không còn sợ những con dã thú bình thường nữa.
Nhưng có một vấn đề là hắn chả thể nào mà đột phá.
Dù đã luyện khí tầng 9 được 2 tháng nhưng hắn không có một dấu hiệu gì hết.
Trong khoảng thời gian đó Khải Trạch cũng đi khá xa và tìm được một cái thành lớn.
Trong đó đủ các loại chợ và mặt hàng, cách ăn mặc của họ đều là bộ đồ cổ trang như các bộ tiên hiệp
Và mọi người mua bán đều bằng bạc, tiền xu, vàng.
Ở trong đó cũng có nơi dành cho tu tiên giả nhưng khá là vắng khách phần lớn cũng chỉ là luyện khí kì.
Khải Trạch cũng không khám phá chủ yếu là đi xem xét sơ lượt qua để tạo một kế hoạch kiếm thu nhập.
Trong thời gian 1 năm hắn luôn mong ngóng hình ảnh của nàng ấy dù nàng ta không quay trở lại nhưng hắn vẫn sẽ chờ.
'Cô nhất định sẽ quay lại tìm tôi đúng không?'
Khải Trạch hướng mắt về phía bầu trời đêm hỏi.
Vài ngày tiếp theo Khải Trạch đi hái thuốc chủ yếu vì hắn muốn đi làm nghề y mặc dù trong thành đã có một y quán nhưng ở đó thường không phải ai cũng vào được gia đình khá giả mới đủ phí khám bệnh.
Vấn đề trước mắt là không có tiền để thuê nơi để mở quán nên hắn đành mở một cái sạp ven đường khám bệnh phí hắn cũng định ra rồi mỗi người 2 đồng kể cả người nghèo cũng có thể khám được.
Chuẩn bị sẵn sàng Khải Trạch phóng nhanh vào thành.
Hắn lấy ra từ túi không gian một cái bàn nhỏ và 2 cái ghế một cái biển hiệu với dòng chữ '2 đồng 1 lần khám bệnh'.
Nhìn giá cả có vẻ khả tiện nghi nên phần lớn mọi người đều nghi ngờ là tên lang băm thế là cả một buổi sáng chả ai đến khám.
Tình hình ấy cứ tiếp diễn đến 2 ngày tiếp theo
'Chả lẽ số mình đen như vậy'
Không bỏ cuộc sáng ngày thứ 3 Khải Trạch vẫn tiếp tục ngồi ở đó.
Cuối cùng cũng có một người phụ nữ đến.
Nhìn người phụ nữ với nét mặt lo lắng cõng trên lưng một đứa bé trai mặt mài trắng bệt đôi long mày nhăn lại nhìn bé trai ấy đang rất thống khổ.
Người phụ nữ đang định lên tiếng thì Khải Trạch đã phóng nhanh đến đỡ lấy bé trai.
Hắn kiểm tra nhịp tượng cùng với thân thế cậu bé.
Từ túi không gian hắn lấy ra vài cây thảo dược, đập nát ra rồi nhanh chóng đưa vào miệng cậu bé.
Cậu bé trai ho nhẹ vài tiếng xong gương mặt cũng dần có sức sống hơn hẳn.
Người phụ nữ chứng kiến thao tác vừa rồi của hắn vội vàng quỳ gục xuống.
'Cảm tạ ngài cảm tạ ngài cứu con trai tôi'
'Đưa nhóc về đừng cho hắn ăn quá nhiều hải sản nữa '
'A vâng vâng'
Nhìn đứa con mình đã dần ổn định trở lại người phụ nữ lấy từ trong túi một mảnh vải rách bên trong chứa một dây chứa cỡ 20 mươi đồng.
'Đây là tất cả những gì nhà chúng tôi có, ngài yên tâm ngày mai tôi sẽ nhờ chồng bán nhanh đống lương thực để đưa ngài'.
Nghe bà mẹ ấy bảo Khải Trạch lắc đầu tay chỉ về phía tấm biển khẽ nói.
'2 đồng 1 lần khám còn thuốc mà ta dùng thì không cần dùng tiên, cô đưa đúng 2 đồng là được'
Nghe những gì Khải Trạch nói mắt người phụ nữ trở nên đỏ hoe nhà cô cũng không giá gì vẫn là đủ sống qua ngày nhưng vì con bỗng nhiên bệnh nặng phí trong y quán vẫn là quá cao nàng định về nhà thương lượng bán nốt mảnh đất của hai vợ chồng để chữa bệnh dù chưa chắc đã đủ tiền nhưng nghe mọi người bàn tán về 'tên lang băm' mới xuất hiện cô ôm hi vọng mong manh cõng đứa nhỏ chạy đến không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này.
'Ngài đúng là một vị lương y, cảm tạ ngài rất nhiều'
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc.
'Cô mau đứng lên trả tiền rồi đứa bé về nghỉ ngơi đi'
'Đúng đúng tôi làm liền'
Sau khi sự kiện này danh tiếng của Khải Trạch cũng trở nên tốt lên không ít.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận