Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 5: Chương 5: Bữa tiệc nào mà chả có lúc tàn
Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:35Chương 5: Bữa tiệc nào mà chả có lúc tàn
Khải Trạch đưa chén cháo đến cho Thường Hi
Nhìn cô ăn vui vẻ như thế làm hắn cũng vui theo.
Cứ như vậy cho đến khi cạn nồi cháo.
'Hết rồi, thật sự là chả còn cặn luôn'
Khải Trạch nhìn cái nồi trống trơn mà gần như sắp khóc, hắn húp được đúng một chén còn lại thì bị Thường Hi giải quyết hết.
Thường Hi nhìn thấy Khải Trạch ngồi thẩn thở bên nồi cháo khiến cô cảm thấy một chút ít tội lỗi.
'Ờ xin lỗi huynh'
'Thôi đi nghỉ ngơi đi'Nghe nàng xin lỗi Khải Trạch không đành lòng giận nàng, hắn trải một vài miếng vải xuống đất và ngủ.
Bầu không khí lúc này vô cùng khó xử, một căn nhà nhỏ lại có một nam một nữ sống chung vừa nhắm mắt là cả hai có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
'Tôi tên Khải Trạch. Cô có thể cho tôi biết tên cô không?' Khải Trạch lên tiếng để phá vỡ sự yên ắng lúc này.
'Tôi tên Thường Hi, đệ tử Thanh Liên tông'
'Thanh Liên tông sao? Đó là môn phái gì?'
Khải Trạch hỏi lại khiến cô có hơi bất ngờ vì ở Cửu Châu Đại lục này chả ai mà không biết đến Thanh Liên tông cả.
'Huynh không biết Thanh Liên tông ư?'
'Ừm'
'Thanh Liên tông là một trong những môn phái tu tiên lớn nhất đại lục này'
'Ơ thế cô là người tu tiên à' Nghe đến từ tu tiên khiến Khải Trạch háo hức hơn hẳn dĩ nhiên hắn là thật rất muốn tu tiên.
'Đã từng thôi'Thường Hi trả lời bằng giọng chan chát.
'Cô có thể cho tôi biết lí do không'
'Được thôi nó cũng chả có gì đáng giấu diếm cả, một lần ra chấp hành nhiệm vụ hành tung của tôi bị bại lộ và tôi bị kẻ địch t·ruy s·át b·ị đ·ánh tan mất tu vi trốn chạy thành công vào một cái hang động và giờ tôi ở đây'
'Tiếp theo cô có dự định gì sao?'
'Tôi không biết'Thường Hi trả lời với giọng đầy lo lắng.
Tương lai của Thường Hi trở nên vô định, kinh mạnh bị phá huỷ thật sự không thể chữa dù cho đó là đối với một tông môn lớn như Thanh Liên tông trừ phi có một đại cơ duyên đến với nàng, có nghĩa là lúc này nàng không khác gì mấy khi so với phàm nhân.
khải Trạch nhận ra cảm xúc của nàng, hắn cũng không hỏi gì thêm.
Bầu không khí im lặng ấy tiếp diễn cho tới ngày hôm sau.
Đã qua ba ngày khi Thường Hi sống trong căn nhà gỗ cùng Khải Trạch, v·ết t·hương trên người nàng đã khỏi hẳn.Trong những ngày này, nàng đi theo hắn học hỏi, phụ giúp về cách chăm sóc khu vườn, có một vài con thú đến cũng được cô giải quyết dù là cô mất tu vi nhưng kiếm thuật vẫn còn ở đó.
Bữa ăn của cả hai thì được Khải Trạch nấu hết.
'Ngon không'Khải Trạch hỏi
'Huynh nấu ngon lắm'Thường Hi vừa ăn vừa bảo.
'Từ từ thôi thịt vẫn còn nhiều mà, tôi cũng không tranh với cô đâu'
'Đúng rồi chiếc nhẫn không gian của cô thật còn đủ chỗ để chứa thịt không?'
'Vẫn còn đủ'
'Ừm'
Lúc này Khải Trạch có vẻ rất đâm chiêu tựa hồ như đang muốn đưa ra một quyết định gì đấy.
Hắn hướng về phía Thường Hi với vẻ mặt rất nghiêm túc.
'A huynh đừng nhìn tôi như vậy'
Thường Hi ngại ngường trước ánh mắt của hắn.
'Cô có muốn hay không ở lại đây với tôi? Chỉ là ở lại một khoảng thời gian nữa thôi cũng được'
Thật ra thì một hai ngày ở với Thường Hi khiến cho Khải Trạch có một số cảm xúc đặc biệt với nàng. Có lẽ do sự vui vẻ khi có một người bầu bạn trò chuyện cũng có lẽ do một tình cảm của người con trai đối với một người con gái.
'Cũng được thôi'Thường Hi chấp nhận lời đề nghị của hắn rất dễ dàng
``Dù gì mình không thể trở về môn phái được nữa, đồng ý với huynh ấy xem như báo đáo ơn cứu mạng vậy`` Thường Hi suy nghĩ như thế nhưng không biết trong tim cô như có một hạt giống nhỏ đang mọc lên.
Và cứ thể cả hai sống với nhau, không biết qua bao lâu chỉ thấy những thực vật trong khu vườn đã lớn, một vị tiên tử đang ngồi chăm sóc từng cây cà chua nhỏ.
'Thường Hi vào ăn cơm nào'
'Huynh đợi tôi chút'Vị tiên tử ấy phủi sạch đất trên tay đi thẳng vào ngôi nhà gỗ.
Căn nhà gỗ lúc này được Khải Trạch dựng lại với 2 căn phòng ngủ một phòng ăn,phòng tắm và một căn phòng khách.
'Cô ăn đi tôi đi lấy nước một cái'
'Ừm huynh đi cẩn thận nha'
Khải Trạch bước khỏi ngôi nhà, chỉ còn lại Thường Hi.
Rất nhanh nàng đã ăn xong nàng đi về phòng ngủ nghỉ ngơi trong lúc đó khi thấy cánh cửa phòng Khải Trạch vẫn còn mở cô tò mò bước vào.
Căn phòng đơn sơ chỉ có một cái giường và một cái bàn nhỏ, trên đó là một cuốn sách.
'Tu tiên cơ bản' Quyển sách như có một sức hút gì đó khiến nàng cầm lên.
Nàng lật trang sách ra những dòng chữ hiện lên dần trên trang giấy trắng.
Nàng nhìn dòng chữ ấy thì có một luồng sức mạnh khổng lồ chảy vào cơ thể những kinh mạch đã huỷ hoại mất lại được hồi phục thậm chí có phần mạnh mẽ hơn.
Thường Hi sốc trước cảnh tượng thần kì xuất hiện trên bản thân mình, nàng chưa từng xem qua công pháp tu luyện nào chi tiết đến như vậy, nó không phải là thứ huỷ thiên diệt địa, cũng không phải c·ướp đoạt toạ hoá khổng lồ mà nó đơn giản đến cực điểm khi nói đến từng cảnh giới từ luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hoá thần và phần sau có lẽ do cảnh giới trước đó của cô chưa đủ, quyển công pháp hướng dẫn một người cách để tự tìm cho mình đi đến giới hạn cuối cùng của từng cảnh giới, nó không khác gì một quyển bổ trợ công pháp nhưng lại cường đại hơn.
'Tu vi kim đan và kinh mạch mình trở lại rồi, không chỉ thế mình cảm thấy còn mạnh hơn trước rất nhiều lần'
Thường Hi vui mừng đến gần như phát khóc, từng dòng linh lực hội tụ trên tay cô bắn nhẹ ra cả căn phòng của Khải Trạch bị phá huỷ tan nát đúng lúc Khải Trạch vừa trở về.
Bình nước còn đang cầm trên tay cũng rớt xuống, hắn hó hóc miệng khi chứng kiến sự việc.
'Tôi xin lỗi' Thường Hi vì quá vui mừng nên không khống chế nổi sức mạnh của mình cô hơi áy náy khi phá huỷ căn phòng Khải Trạch.
Khung cảnh chuyển biến.
Khải Trạch và Thường Hi ngồi ở phòng khách.
Đối mặt với những gì nàng nói hắn đã hiểu sơ qua câu chuyện.
'Ý cô là quyển tu tiên cơ bản này giúp cô khôi phục tu vi đúng không?'
'Đúng, không biết huynh có thể cho ta biết từ đâu huynh có được không?'
Nghe nàng hỏi Khải Trạch cũng chả biết trả lời nhu nào đánh phải bảo là đồ từ ông cố tổ để lại qua nhiều đời thôi.
Thấy nàng có vẻ không tin tưởng cho lắm nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
'Giờ tu vi cô khôi phục có phải cô muốn về môn phái không?'
Khải Trạch hỏi nàng ta với vẻ mặt hơi buồn.
'Đúng' Cô không muốn nói thẳng với Khải Trạch vì cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn, nhưng khi nghe hắn hỏi cô đành thật lòng trả lời.
Nói thật thì cảm tình của Khải Trạch dành cho nàng rất sâu nặng thời gian này hắn mỗi đêm đều nghĩ về cuộc sống tươi đẹp của hai người nhất là khi ngĩ về cô đã là một người thường nhưng giờ thấy nàng khôi phục hắn lại càng cảm thấy không đành lòng giữ nàng cũng như không đủ dũng khí để níu kéo Thường Hi ở bên hắn.
``Hệ thống có thể sao chép hai quyển này được không``
'Ting có thể đang sao chép'
'Sao chép quyển tu tiên cơ bản và quyển tu tiên nâng cao thành công'
Quyển tu tiên nâng cao cũng là một món từ hệ thống khi hắn làm nhiệm vụ trong 1 năm qua.
'Vậy trước khi đi cô có thể đưa tôi một quyển công pháp tu tiên nào đó không?'
'Tất nhiên những gì huynh giúp đỡ tôi còn lớn hơn thế nhiều'Thường Hi không hề do dự lấy từ trong nhẫn không gian công pháp hạch tâm Thanh Liên tông cho Khải Trạch.
Khải Trạch đón nhận lấy rồi đặp trên bàn
'Ừm vậy cô ở lại đây một đêm ăn bữa cơm với tôi đi rồi về tông'
'Được'
Khi nhìn thấy vẻ của Khải Trạch khiến lòng nàng hơi nhói đau.
Cả hai trải qua bữa cơm vui vẻ như thường ngày dường như ngày mai chả có buổi chia li vì họ đều muốn dành thời gian quý giá cho cả hai.
Khải Trạch chuẩn bị một số món ăn gói vào trong lá cây hắn đặt hai quyển công pháp mà hắn sao chép vào một cái cặp nhỏ, hắn giờ rõ ràng được hai món đồ từ hệ thống này.
Màn đêm buông xuống không còn phòng ngủ cũng chả khiến hắn buồn hơn khi chả có Thường Hi trong khoảng thời gian tiếp theo.
Bữa tiệc nào mà chả có lúc tàn.
tác:Giải thích tí dấu ' chỉ lời thoại và `` để chỉ suy nghĩ nhân vật
Khải Trạch đưa chén cháo đến cho Thường Hi
Nhìn cô ăn vui vẻ như thế làm hắn cũng vui theo.
Cứ như vậy cho đến khi cạn nồi cháo.
'Hết rồi, thật sự là chả còn cặn luôn'
Khải Trạch nhìn cái nồi trống trơn mà gần như sắp khóc, hắn húp được đúng một chén còn lại thì bị Thường Hi giải quyết hết.
Thường Hi nhìn thấy Khải Trạch ngồi thẩn thở bên nồi cháo khiến cô cảm thấy một chút ít tội lỗi.
'Ờ xin lỗi huynh'
'Thôi đi nghỉ ngơi đi'Nghe nàng xin lỗi Khải Trạch không đành lòng giận nàng, hắn trải một vài miếng vải xuống đất và ngủ.
Bầu không khí lúc này vô cùng khó xử, một căn nhà nhỏ lại có một nam một nữ sống chung vừa nhắm mắt là cả hai có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
'Tôi tên Khải Trạch. Cô có thể cho tôi biết tên cô không?' Khải Trạch lên tiếng để phá vỡ sự yên ắng lúc này.
'Tôi tên Thường Hi, đệ tử Thanh Liên tông'
'Thanh Liên tông sao? Đó là môn phái gì?'
Khải Trạch hỏi lại khiến cô có hơi bất ngờ vì ở Cửu Châu Đại lục này chả ai mà không biết đến Thanh Liên tông cả.
'Huynh không biết Thanh Liên tông ư?'
'Ừm'
'Thanh Liên tông là một trong những môn phái tu tiên lớn nhất đại lục này'
'Ơ thế cô là người tu tiên à' Nghe đến từ tu tiên khiến Khải Trạch háo hức hơn hẳn dĩ nhiên hắn là thật rất muốn tu tiên.
'Đã từng thôi'Thường Hi trả lời bằng giọng chan chát.
'Cô có thể cho tôi biết lí do không'
'Được thôi nó cũng chả có gì đáng giấu diếm cả, một lần ra chấp hành nhiệm vụ hành tung của tôi bị bại lộ và tôi bị kẻ địch t·ruy s·át b·ị đ·ánh tan mất tu vi trốn chạy thành công vào một cái hang động và giờ tôi ở đây'
'Tiếp theo cô có dự định gì sao?'
'Tôi không biết'Thường Hi trả lời với giọng đầy lo lắng.
Tương lai của Thường Hi trở nên vô định, kinh mạnh bị phá huỷ thật sự không thể chữa dù cho đó là đối với một tông môn lớn như Thanh Liên tông trừ phi có một đại cơ duyên đến với nàng, có nghĩa là lúc này nàng không khác gì mấy khi so với phàm nhân.
khải Trạch nhận ra cảm xúc của nàng, hắn cũng không hỏi gì thêm.
Bầu không khí im lặng ấy tiếp diễn cho tới ngày hôm sau.
Đã qua ba ngày khi Thường Hi sống trong căn nhà gỗ cùng Khải Trạch, v·ết t·hương trên người nàng đã khỏi hẳn.Trong những ngày này, nàng đi theo hắn học hỏi, phụ giúp về cách chăm sóc khu vườn, có một vài con thú đến cũng được cô giải quyết dù là cô mất tu vi nhưng kiếm thuật vẫn còn ở đó.
Bữa ăn của cả hai thì được Khải Trạch nấu hết.
'Ngon không'Khải Trạch hỏi
'Huynh nấu ngon lắm'Thường Hi vừa ăn vừa bảo.
'Từ từ thôi thịt vẫn còn nhiều mà, tôi cũng không tranh với cô đâu'
'Đúng rồi chiếc nhẫn không gian của cô thật còn đủ chỗ để chứa thịt không?'
'Vẫn còn đủ'
'Ừm'
Lúc này Khải Trạch có vẻ rất đâm chiêu tựa hồ như đang muốn đưa ra một quyết định gì đấy.
Hắn hướng về phía Thường Hi với vẻ mặt rất nghiêm túc.
'A huynh đừng nhìn tôi như vậy'
Thường Hi ngại ngường trước ánh mắt của hắn.
'Cô có muốn hay không ở lại đây với tôi? Chỉ là ở lại một khoảng thời gian nữa thôi cũng được'
Thật ra thì một hai ngày ở với Thường Hi khiến cho Khải Trạch có một số cảm xúc đặc biệt với nàng. Có lẽ do sự vui vẻ khi có một người bầu bạn trò chuyện cũng có lẽ do một tình cảm của người con trai đối với một người con gái.
'Cũng được thôi'Thường Hi chấp nhận lời đề nghị của hắn rất dễ dàng
``Dù gì mình không thể trở về môn phái được nữa, đồng ý với huynh ấy xem như báo đáo ơn cứu mạng vậy`` Thường Hi suy nghĩ như thế nhưng không biết trong tim cô như có một hạt giống nhỏ đang mọc lên.
Và cứ thể cả hai sống với nhau, không biết qua bao lâu chỉ thấy những thực vật trong khu vườn đã lớn, một vị tiên tử đang ngồi chăm sóc từng cây cà chua nhỏ.
'Thường Hi vào ăn cơm nào'
'Huynh đợi tôi chút'Vị tiên tử ấy phủi sạch đất trên tay đi thẳng vào ngôi nhà gỗ.
Căn nhà gỗ lúc này được Khải Trạch dựng lại với 2 căn phòng ngủ một phòng ăn,phòng tắm và một căn phòng khách.
'Cô ăn đi tôi đi lấy nước một cái'
'Ừm huynh đi cẩn thận nha'
Khải Trạch bước khỏi ngôi nhà, chỉ còn lại Thường Hi.
Rất nhanh nàng đã ăn xong nàng đi về phòng ngủ nghỉ ngơi trong lúc đó khi thấy cánh cửa phòng Khải Trạch vẫn còn mở cô tò mò bước vào.
Căn phòng đơn sơ chỉ có một cái giường và một cái bàn nhỏ, trên đó là một cuốn sách.
'Tu tiên cơ bản' Quyển sách như có một sức hút gì đó khiến nàng cầm lên.
Nàng lật trang sách ra những dòng chữ hiện lên dần trên trang giấy trắng.
Nàng nhìn dòng chữ ấy thì có một luồng sức mạnh khổng lồ chảy vào cơ thể những kinh mạch đã huỷ hoại mất lại được hồi phục thậm chí có phần mạnh mẽ hơn.
Thường Hi sốc trước cảnh tượng thần kì xuất hiện trên bản thân mình, nàng chưa từng xem qua công pháp tu luyện nào chi tiết đến như vậy, nó không phải là thứ huỷ thiên diệt địa, cũng không phải c·ướp đoạt toạ hoá khổng lồ mà nó đơn giản đến cực điểm khi nói đến từng cảnh giới từ luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hoá thần và phần sau có lẽ do cảnh giới trước đó của cô chưa đủ, quyển công pháp hướng dẫn một người cách để tự tìm cho mình đi đến giới hạn cuối cùng của từng cảnh giới, nó không khác gì một quyển bổ trợ công pháp nhưng lại cường đại hơn.
'Tu vi kim đan và kinh mạch mình trở lại rồi, không chỉ thế mình cảm thấy còn mạnh hơn trước rất nhiều lần'
Thường Hi vui mừng đến gần như phát khóc, từng dòng linh lực hội tụ trên tay cô bắn nhẹ ra cả căn phòng của Khải Trạch bị phá huỷ tan nát đúng lúc Khải Trạch vừa trở về.
Bình nước còn đang cầm trên tay cũng rớt xuống, hắn hó hóc miệng khi chứng kiến sự việc.
'Tôi xin lỗi' Thường Hi vì quá vui mừng nên không khống chế nổi sức mạnh của mình cô hơi áy náy khi phá huỷ căn phòng Khải Trạch.
Khung cảnh chuyển biến.
Khải Trạch và Thường Hi ngồi ở phòng khách.
Đối mặt với những gì nàng nói hắn đã hiểu sơ qua câu chuyện.
'Ý cô là quyển tu tiên cơ bản này giúp cô khôi phục tu vi đúng không?'
'Đúng, không biết huynh có thể cho ta biết từ đâu huynh có được không?'
Nghe nàng hỏi Khải Trạch cũng chả biết trả lời nhu nào đánh phải bảo là đồ từ ông cố tổ để lại qua nhiều đời thôi.
Thấy nàng có vẻ không tin tưởng cho lắm nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
'Giờ tu vi cô khôi phục có phải cô muốn về môn phái không?'
Khải Trạch hỏi nàng ta với vẻ mặt hơi buồn.
'Đúng' Cô không muốn nói thẳng với Khải Trạch vì cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn, nhưng khi nghe hắn hỏi cô đành thật lòng trả lời.
Nói thật thì cảm tình của Khải Trạch dành cho nàng rất sâu nặng thời gian này hắn mỗi đêm đều nghĩ về cuộc sống tươi đẹp của hai người nhất là khi ngĩ về cô đã là một người thường nhưng giờ thấy nàng khôi phục hắn lại càng cảm thấy không đành lòng giữ nàng cũng như không đủ dũng khí để níu kéo Thường Hi ở bên hắn.
``Hệ thống có thể sao chép hai quyển này được không``
'Ting có thể đang sao chép'
'Sao chép quyển tu tiên cơ bản và quyển tu tiên nâng cao thành công'
Quyển tu tiên nâng cao cũng là một món từ hệ thống khi hắn làm nhiệm vụ trong 1 năm qua.
'Vậy trước khi đi cô có thể đưa tôi một quyển công pháp tu tiên nào đó không?'
'Tất nhiên những gì huynh giúp đỡ tôi còn lớn hơn thế nhiều'Thường Hi không hề do dự lấy từ trong nhẫn không gian công pháp hạch tâm Thanh Liên tông cho Khải Trạch.
Khải Trạch đón nhận lấy rồi đặp trên bàn
'Ừm vậy cô ở lại đây một đêm ăn bữa cơm với tôi đi rồi về tông'
'Được'
Khi nhìn thấy vẻ của Khải Trạch khiến lòng nàng hơi nhói đau.
Cả hai trải qua bữa cơm vui vẻ như thường ngày dường như ngày mai chả có buổi chia li vì họ đều muốn dành thời gian quý giá cho cả hai.
Khải Trạch chuẩn bị một số món ăn gói vào trong lá cây hắn đặt hai quyển công pháp mà hắn sao chép vào một cái cặp nhỏ, hắn giờ rõ ràng được hai món đồ từ hệ thống này.
Màn đêm buông xuống không còn phòng ngủ cũng chả khiến hắn buồn hơn khi chả có Thường Hi trong khoảng thời gian tiếp theo.
Bữa tiệc nào mà chả có lúc tàn.
tác:Giải thích tí dấu ' chỉ lời thoại và `` để chỉ suy nghĩ nhân vật
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận