Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 3: Chương 3 : Một nông dân chăm chỉ
Ngày cập nhật : 2024-11-18 16:44:35Chương 3 : Một nông dân chăm chỉ
'Hôm nay là một ngày thích hợp để trồng trọt'
Nắng trời dịu nhẹ, không khí mát mẻ và một thứ nữa là nay là ngày mà Khải Trạch đấu tranh tư tưởng thành công
Sau mấy ngày vật lộn với căn nhà gỗ và thiết lặp hệ thống phòng thủ thì hắn gần như bị kiệt qua về thể lực.
'Mình thật không muốn làm việc tiếp đâu nhưng mà mì tôm cũng không phải vô hạn'
Đầu tiên Khải Trạch phân loại từng hạt giống, vì trên mỗi túi hạt giống đều có ghi tên nên công đoạn này rất nhanh.
Khải Trạch quyết định trồng cây bắp(ngô) trước. Vì khu vườn do hệ thống tạo ra nên đất ở đây đã rất tốt nên chỉ cần gieo và chăm sóc cây là được, hắn vừa đào hóc vừa gieo hạt giống vì để đảm bảo mỗi hóc Khải Trạch gieo 2, 3 hạt. mỗi hóc cách nhau 30cm.
Dù mồ hôi đã nhẽ nhại cả khuân mặt Khải Trạch thì hắn vẫn tiếp tục công việc, niềm vui lao động khiến hắn không thể dừng việc một cách nửa chừng.
Tiếp theo hắn đi trồng cà chua, mọi cũng khá đơn giản, đến hạt giống cà rốt, thì hắn xử lý hạt giống trước vì chúng rất khó nảy mầm nếu gieo bình thường, cũng mất hai ngày sau khi Khải Trạch trồng xong đóng hạt giống còn lại của những loại cây khác.
'Ting chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ mời ký chủ nhận phần thưởng'
Trong túi đồ hệ thống nhiều thêm một món quà và một số nguyên liệu nấu ăn.
'Tí nữa thì quên mình còn một món quà siêu cấp từ hệ thống'
'Hệ thống mở ra món quà siêu cấp'
Món quà siêu cấp
Tỷ lệ món quà SR 20% R 60% Common 9,9999%
'Ting mở ra thành công chúc mừng kí chủ nhận được túi quà common'
'Ơ đen vậy ra cái tệ nhất nhờ, mở nốt túi quà luôn đi'
'Túi quà được mở ra thành công, nhận được quyển tu tiên cơ bản'
'Cũng ổn mình nghĩ cần phải nâng cao súc mạnh mới có thể tự vệ được'
Khải Trạch ngắm nhìn cuốn sách hồi lâu và hắn mở ra rồi đóng lại cứ lập lại vài lần rồi Khải Trạch thở dài lặng lẽ cất Quyển tu tiên cơ bản vào lại túi trữ vật.
Bởi vì sao á.
Trang đầu tiên quyển sách viết
``Tạo ra quyển sách này chủ yếu để cho những kẻ tu tiên có thể vững vàng trên con đường của mình, nó không phải thứ mà phàm nhân có thể học tâp, nhân mạnh là phàm nhân không thể học, thật sự là phàm nhân không thể học cái gì quan trọng nhắc lại 3 lần nên đừng có mà tò mò thử học nhé``
'Đây là ngại mình thành tu tiên giới đệ nhất tiên à chứ sao mà bức h·iếp người thường như vậy'
Mắng một hồi lâu Khải Trạch cũng mệt mỏi, bây giờ sự chú tâm của hắn dồn về khu vườn nhỏ của hắn
Sau vài ngày những hạt giống mà hắn bắt đầu lớn một cách nhanh chóng không biết là do sự màu mỡ của mảnh đất hay do hạt giống nữa.
Hắn tỉa bớt lá rồi đi dọn bớt cỏ dại xung quanh để cho cây có thể phát triển càng nhanh càng tốt
Ngày nào hắn cũng ra kiểm tra từng loại thực vật trong khu vườn, chăm sóc tỉ mỉ không hề có một giây phút lơ là.
Hắn mơ về khung cảnh mình vừa ngồi dưới góc cây táo trên một cái ghế dựa, uống nhẹ một tách trà tắm một tí nắng sớm, đúng là hết nước chấm.
Vì thế bên cạnh những hắn còn trồng thêm một số loại cây ăn trái với mục tiêu khoảng 10 năm sau hắn có thể thu hoạch được những lứa quả đầu tiên.
Bây giờ có thể nói Khải Trạch là một nông dân chăm chỉ.
Nhưng cuộc sống của Khải Trạch không bình yên cho lắm, cứ một khoảng thời gian thì cũng có vài con yêu thú tìm đến nhưng nhờ vào hệ thống phòng thủ mà bọn hắn không thể t·ấn c·ông được ngôi nhà nhỏ của hắn.
'Giỏi thì bước vào đây mà ăn thịt bố này mấy con thú kia'
Hắn thích thú với khả năng phòng thủ của hệ thống mọi con vật tiến vào đều bị bật lại té ngã đôi lúc là con chim, khi là con sói có cả vài con chuột khá lớn lao đến.
Dù thế cũng có ngày những con yêu thú tìm đến 3-4 lần khiến hắn sợ hãi không dám bước chân ra khỏi nhà dù thế vì không có nguồn nước nên hắn phải đành đánh liều mà ra con suối may mắn thay hắn vẫn an toàn đi về.
Hôm nay là lần đầu tiên khi Khải Trạch nhận thấy một vài đám mây đen trên bầu trời.
Cơn mưa đầu tiên trong khoảng thời gian khi hắn đến dị giới.
Sau một cơn gió mát lạnh thì giọt mưa cũng bắt đầu tuông xuống, một cơn mưa không lớn cũng không nhỏ đủ để hắn có thể làm đầy cái lu nước nhỏ trong nhà.
Khải Trạch đang ngồi tận hưởng cơn mưa thì cảm thấy trên đầu mình có gì đó ướt ướt thì ra căn nhà của hắn bị dột, Khải Trạch vội vàng thu dọn những vật dụng cá nhân vào một góc gáo xong hắn cũng đánh mặc kệ nơi dột đó.
'Hết mưa thì mình nên xử lý sau'
Cơn mưa kéo dài đến đêm thì tạnh hắn, Khải Trạch đành lau sơ chiếc giường đã ướt đẫm nước mưa rồi trèo lên ngủ, trước khi ngủ hắn có ngó ra khu vườn xem xem có cây nào bị mưa mà bị hư tổn hay không.
Khải Trạch nhẹ lòng khi nhận ra mọi thứ vẫn bình thường rất nhanh hắn chìm vào giấc ngủ.
Cuộc sống dù có vẻ yên bình nhưng Khải Trạch vẫn luôn ngồi thiền để cảm nhận lại cái cảm giác đến từ Tế thọ tận diệt, hắn là người rõ ràng hơn ai hết cái cảm giác tuyệt vọng khi đứng trước c·ái c·hết nên mong muốn mưu cầu khả năng tự vệ của Khải Trạch vô cùng to lớn.
Ngày qua ngày cứ lập đi lập lại Khải Trạch cũng là một thiếu niên hắn cũng cảm thấy thật vô cùng buồn tẻ, hắn muốn xong pha ra ngồi kia nhưng cái nỗi sợ bọn yêu thú luôn làm diệu đi cái nhiệt huyết thiếu niên trong người hắn.
'Hôm nay vẫn là nên đi gánh nước thôi'
Khải Trạch chuẩn bị một số đồ vật rồi bước ra khỏi nhà.
Hắn hướng tới con suối như mọi ngày thì vừa đi hắn vừa để ý xung quanh, nếu như trên mặt đất có dấu chân hay trên cây có vết sước nào thì hắn sẽ ngay lập tức quay đầu chạy ngay.
May mắn cho Khải Trạch là không có bất cứ nguy hiểm nào cả, hắn vẫn đi lấy nước bình thường lúc định quay về thì hắn nhận ra một thứ gì đó khá là kì lạ.
'Ủa sao ngay đây có một cái hang nhỉ'
Gần suối có một cái hang nhỏ, dù hắn đã đi lấy nước nhiều lần nhưng lại chưa từng để ý đến.
Cái tính tò mò của Khải Trạch nổi lên, nó dường như lấn áp đi nổi sợ hãi của hắn, hắn cẩn thận bước vào hang động. Ngọn lửa nhỏ nhoi trên cái bật lửa đủ để chiếu sáng được một khoảng tối trong hang.
Tách tách tiếng nước động trong hang động cũng đã làm hắn giật mình nhưng vẫn có gì đấy thôi thúc bước chân của hắn bước tiếp.
Nếu đứng gần Khải Trạch lúc này thì có thể nghe rõ được nhịp tim dồn dập.
Bỗng nhiên hắn bị vấp bởi một thứ gì đó làm hắn té ngã chiếc bật lửa rớt khỏi tay hắn lăn vào một góc nào đó.
'Ây da cái gì vậy, tối quá cái bật lửa đâu rồi'
Hắn dùng tay mò mò xung quanh tìm cái bật lửa nhưng dường như hắn chạm tới thứ khiến hắn vấp cảm giác khá mềm mại, cứ như một cái gối mà lại xúc cảm lại tốt vô cùng. Làm hắn khó có thể rời tay.
'Không được mình nên cầm lại được bật lửa'
'Xẹt'
Loay hoay một lúc thì ánh sáng đã quay lại.
'Đây rồi'
Khải Trạch vui mừng xong hắn quay lại kiểm tra thử thứ gì khiến hắn té ngã lúc nãy.
Khuân mặt của Khải Trạch sốc vô cùng, hắn không thể tin vào mắt mình đến nỗi không kìm được giọng nói của mình.
'Một nơi như thế này mà lại có .....'
tác: Có ai đoán được là thứ gì hông ạ?
'Hôm nay là một ngày thích hợp để trồng trọt'
Nắng trời dịu nhẹ, không khí mát mẻ và một thứ nữa là nay là ngày mà Khải Trạch đấu tranh tư tưởng thành công
Sau mấy ngày vật lộn với căn nhà gỗ và thiết lặp hệ thống phòng thủ thì hắn gần như bị kiệt qua về thể lực.
'Mình thật không muốn làm việc tiếp đâu nhưng mà mì tôm cũng không phải vô hạn'
Đầu tiên Khải Trạch phân loại từng hạt giống, vì trên mỗi túi hạt giống đều có ghi tên nên công đoạn này rất nhanh.
Khải Trạch quyết định trồng cây bắp(ngô) trước. Vì khu vườn do hệ thống tạo ra nên đất ở đây đã rất tốt nên chỉ cần gieo và chăm sóc cây là được, hắn vừa đào hóc vừa gieo hạt giống vì để đảm bảo mỗi hóc Khải Trạch gieo 2, 3 hạt. mỗi hóc cách nhau 30cm.
Dù mồ hôi đã nhẽ nhại cả khuân mặt Khải Trạch thì hắn vẫn tiếp tục công việc, niềm vui lao động khiến hắn không thể dừng việc một cách nửa chừng.
Tiếp theo hắn đi trồng cà chua, mọi cũng khá đơn giản, đến hạt giống cà rốt, thì hắn xử lý hạt giống trước vì chúng rất khó nảy mầm nếu gieo bình thường, cũng mất hai ngày sau khi Khải Trạch trồng xong đóng hạt giống còn lại của những loại cây khác.
'Ting chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ mời ký chủ nhận phần thưởng'
Trong túi đồ hệ thống nhiều thêm một món quà và một số nguyên liệu nấu ăn.
'Tí nữa thì quên mình còn một món quà siêu cấp từ hệ thống'
'Hệ thống mở ra món quà siêu cấp'
Món quà siêu cấp
Tỷ lệ món quà SR 20% R 60% Common 9,9999%
'Ting mở ra thành công chúc mừng kí chủ nhận được túi quà common'
'Ơ đen vậy ra cái tệ nhất nhờ, mở nốt túi quà luôn đi'
'Túi quà được mở ra thành công, nhận được quyển tu tiên cơ bản'
'Cũng ổn mình nghĩ cần phải nâng cao súc mạnh mới có thể tự vệ được'
Khải Trạch ngắm nhìn cuốn sách hồi lâu và hắn mở ra rồi đóng lại cứ lập lại vài lần rồi Khải Trạch thở dài lặng lẽ cất Quyển tu tiên cơ bản vào lại túi trữ vật.
Bởi vì sao á.
Trang đầu tiên quyển sách viết
``Tạo ra quyển sách này chủ yếu để cho những kẻ tu tiên có thể vững vàng trên con đường của mình, nó không phải thứ mà phàm nhân có thể học tâp, nhân mạnh là phàm nhân không thể học, thật sự là phàm nhân không thể học cái gì quan trọng nhắc lại 3 lần nên đừng có mà tò mò thử học nhé``
'Đây là ngại mình thành tu tiên giới đệ nhất tiên à chứ sao mà bức h·iếp người thường như vậy'
Mắng một hồi lâu Khải Trạch cũng mệt mỏi, bây giờ sự chú tâm của hắn dồn về khu vườn nhỏ của hắn
Sau vài ngày những hạt giống mà hắn bắt đầu lớn một cách nhanh chóng không biết là do sự màu mỡ của mảnh đất hay do hạt giống nữa.
Hắn tỉa bớt lá rồi đi dọn bớt cỏ dại xung quanh để cho cây có thể phát triển càng nhanh càng tốt
Ngày nào hắn cũng ra kiểm tra từng loại thực vật trong khu vườn, chăm sóc tỉ mỉ không hề có một giây phút lơ là.
Hắn mơ về khung cảnh mình vừa ngồi dưới góc cây táo trên một cái ghế dựa, uống nhẹ một tách trà tắm một tí nắng sớm, đúng là hết nước chấm.
Vì thế bên cạnh những hắn còn trồng thêm một số loại cây ăn trái với mục tiêu khoảng 10 năm sau hắn có thể thu hoạch được những lứa quả đầu tiên.
Bây giờ có thể nói Khải Trạch là một nông dân chăm chỉ.
Nhưng cuộc sống của Khải Trạch không bình yên cho lắm, cứ một khoảng thời gian thì cũng có vài con yêu thú tìm đến nhưng nhờ vào hệ thống phòng thủ mà bọn hắn không thể t·ấn c·ông được ngôi nhà nhỏ của hắn.
'Giỏi thì bước vào đây mà ăn thịt bố này mấy con thú kia'
Hắn thích thú với khả năng phòng thủ của hệ thống mọi con vật tiến vào đều bị bật lại té ngã đôi lúc là con chim, khi là con sói có cả vài con chuột khá lớn lao đến.
Dù thế cũng có ngày những con yêu thú tìm đến 3-4 lần khiến hắn sợ hãi không dám bước chân ra khỏi nhà dù thế vì không có nguồn nước nên hắn phải đành đánh liều mà ra con suối may mắn thay hắn vẫn an toàn đi về.
Hôm nay là lần đầu tiên khi Khải Trạch nhận thấy một vài đám mây đen trên bầu trời.
Cơn mưa đầu tiên trong khoảng thời gian khi hắn đến dị giới.
Sau một cơn gió mát lạnh thì giọt mưa cũng bắt đầu tuông xuống, một cơn mưa không lớn cũng không nhỏ đủ để hắn có thể làm đầy cái lu nước nhỏ trong nhà.
Khải Trạch đang ngồi tận hưởng cơn mưa thì cảm thấy trên đầu mình có gì đó ướt ướt thì ra căn nhà của hắn bị dột, Khải Trạch vội vàng thu dọn những vật dụng cá nhân vào một góc gáo xong hắn cũng đánh mặc kệ nơi dột đó.
'Hết mưa thì mình nên xử lý sau'
Cơn mưa kéo dài đến đêm thì tạnh hắn, Khải Trạch đành lau sơ chiếc giường đã ướt đẫm nước mưa rồi trèo lên ngủ, trước khi ngủ hắn có ngó ra khu vườn xem xem có cây nào bị mưa mà bị hư tổn hay không.
Khải Trạch nhẹ lòng khi nhận ra mọi thứ vẫn bình thường rất nhanh hắn chìm vào giấc ngủ.
Cuộc sống dù có vẻ yên bình nhưng Khải Trạch vẫn luôn ngồi thiền để cảm nhận lại cái cảm giác đến từ Tế thọ tận diệt, hắn là người rõ ràng hơn ai hết cái cảm giác tuyệt vọng khi đứng trước c·ái c·hết nên mong muốn mưu cầu khả năng tự vệ của Khải Trạch vô cùng to lớn.
Ngày qua ngày cứ lập đi lập lại Khải Trạch cũng là một thiếu niên hắn cũng cảm thấy thật vô cùng buồn tẻ, hắn muốn xong pha ra ngồi kia nhưng cái nỗi sợ bọn yêu thú luôn làm diệu đi cái nhiệt huyết thiếu niên trong người hắn.
'Hôm nay vẫn là nên đi gánh nước thôi'
Khải Trạch chuẩn bị một số đồ vật rồi bước ra khỏi nhà.
Hắn hướng tới con suối như mọi ngày thì vừa đi hắn vừa để ý xung quanh, nếu như trên mặt đất có dấu chân hay trên cây có vết sước nào thì hắn sẽ ngay lập tức quay đầu chạy ngay.
May mắn cho Khải Trạch là không có bất cứ nguy hiểm nào cả, hắn vẫn đi lấy nước bình thường lúc định quay về thì hắn nhận ra một thứ gì đó khá là kì lạ.
'Ủa sao ngay đây có một cái hang nhỉ'
Gần suối có một cái hang nhỏ, dù hắn đã đi lấy nước nhiều lần nhưng lại chưa từng để ý đến.
Cái tính tò mò của Khải Trạch nổi lên, nó dường như lấn áp đi nổi sợ hãi của hắn, hắn cẩn thận bước vào hang động. Ngọn lửa nhỏ nhoi trên cái bật lửa đủ để chiếu sáng được một khoảng tối trong hang.
Tách tách tiếng nước động trong hang động cũng đã làm hắn giật mình nhưng vẫn có gì đấy thôi thúc bước chân của hắn bước tiếp.
Nếu đứng gần Khải Trạch lúc này thì có thể nghe rõ được nhịp tim dồn dập.
Bỗng nhiên hắn bị vấp bởi một thứ gì đó làm hắn té ngã chiếc bật lửa rớt khỏi tay hắn lăn vào một góc nào đó.
'Ây da cái gì vậy, tối quá cái bật lửa đâu rồi'
Hắn dùng tay mò mò xung quanh tìm cái bật lửa nhưng dường như hắn chạm tới thứ khiến hắn vấp cảm giác khá mềm mại, cứ như một cái gối mà lại xúc cảm lại tốt vô cùng. Làm hắn khó có thể rời tay.
'Không được mình nên cầm lại được bật lửa'
'Xẹt'
Loay hoay một lúc thì ánh sáng đã quay lại.
'Đây rồi'
Khải Trạch vui mừng xong hắn quay lại kiểm tra thử thứ gì khiến hắn té ngã lúc nãy.
Khuân mặt của Khải Trạch sốc vô cùng, hắn không thể tin vào mắt mình đến nỗi không kìm được giọng nói của mình.
'Một nơi như thế này mà lại có .....'
tác: Có ai đoán được là thứ gì hông ạ?
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận