Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 56: Chương 56
Ngày cập nhật : 2024-11-16 20:25:16Chương 56
Lý Thuần Tâm thiếu niên mới uống rượu lần đầu, đương nhiên là tửu lượng không cao, mới chỉ vừa uống một chén rượu, sắc mặt lập tức đỏ lên như hồng chín, trong đầu hơi choáng váng, nhưng lại có một cảm giác sảng khoái không sao tả được, cứ như một ngọn lửa trong trời đông.
Mao Cự, vẫn không dừng hành động, đưa tay cầm lấy chum rượu, tiếp tục rót đầy hai bát, vẻ có chút ửng đỏ, nói, “nào uống tiếp, uống rượu chính là phải uống bát lớn như vậy mới gọi là sảng khoái”.
Thiếu niên mập mạp, vốn là người bông đùa, nhưng ngược lại lại cũng rất hào sảng, dễ cho người ta liên tưởng tới một thiếu niên hiệp khí.
Lý Thuần Tâm, đưa vạt áo trên tay lau khóe môi đang dính vài giọt rượu, cũng không cố kỵ gì, đưa tay cầm lấy bát rượu trên bàn, lại một lần nữa, một hơi uống sạch.
Thiếu niên cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ thấy khi uống rượu vào, tâm trạng liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dường như mọi phiền não, theo dòng nước ấm trôi xuống nội tạng cùng cuối theo sầu muộn gần một tháng này của hắn, vì vậy hắn cũng chẳng phải kháng việc uống rượu này, dù sao một lần buông thả lại cũng chẳng mất lợi lộc gì.
Mao Cự thấy thiếu niên vốn trầm tính, ngược lại khi uống rượu lại càng hào sảng, rất có cốt cách, không như mấy thư sinh kia, uống rượu rè rặt như thiếu nữ, thật sự là rất giả tạo khó coi, hắn nghĩ tới đây, liền đặt mông ngồi bệt xuống cái ghế gỗ, cái ghế gỗ dài theo sự nặng của hắn mà cong thành hình vòng cung, hắn không để ý gì nhiều liền đưa tay cầm lấy chén rượu đầy trên bàn, một lần nữa một hơi uống cạn.
Sau một lúc, hai thiếu niên buông thả uống rượu, rượu trong cái chum lớn hiện giờ đã chẳng còn mấy giọt.
Mao Cự đưa tay lên vỗ vỗ vào gương mặt mập mạp, cố giữ tỉnh táo, mặt đỏ như mận chín, hà ra một làn sương mờ mịt, thân thể nghiêng ngả, miệng nói, “thật ra, ta khi còn nhỏ cũng có ước mơ đi khắp trở thành một người trong vạn người, trở thành một thiếu niên hiệp khí như ngươi, nhưng trước số phận cuộc đời, cuối cùng theo năm tháng trôi qua lại cũng chẳng còn ý trí khi xưa nữa”.
Lý Thuần Tâm hai mắt lờ đờ, thân thể nghiêng ngả, sắc mặt hồng nhuận, nằm tựa lên cái bàn gỗ, đáp lại, “ta không biết sao huynh lại từ bỏ, nhưng ta chắc chắn là không thể từ bỏ, không phải là Lý Thuần Tâm ta cố chấp, cũng chẳng có ước mơ cao cả gì cả, chỉ là không thể từ bỏ chính là không thể”.
Mao Cự, không còn dáng vẻ đùa cợt nữa, sắc mặt trở nên sầu muộn, dù sao ai rơi vào bước đường nô bộc, ít nhiều gì cũng sẽ phải có nỗi khổ riêng, quan trọng là có thể hiện qua hay không thôi, dù sao nếu có thể còn con đường khác, ai lại nguyện ý trở thành một người cơm bưng nước rót cho người khác chứ.
Mao Cự, đưa tay cầm lấy chén rượu trên bàn gỗ, đưa lên miệng, nhưng rồi nhận ra chẳng còn chút gì, liền bỏ chén rượu xuống sau đó lại cất giọng, “ha không từ bỏ, nhưng lại cũng phải xem thế sự này dịu dàng với kẻ nào, tiểu gia ta chính là không cam tâm, nhan sắc phi phàm thì người người săn đón, học thức uyên sâu thì kẻ tung người hứng, còn ta người dưới đáy của tầng lớp, tướng mạo không, học thức thì chắt lọc, sống nhờ sắc mặt người khác đúng là quá không cam tâm”.
Lý Thuần Tâm đưa đôi mắt nhìn vào thiếu niên trước mặt, hắn mới nhận ra, người hay cười cũng không phải người vui, có người chỉ vì một hai thứ vô vị cũng có thể rơi nước mắt, có người trong tâm đầy tâm sự nhưng miệng vẫn phải nở nụ cười.
Thiếu niên rời ánh mắt, nhìn vào cây nến đã chuẩn bị tắt ngúm, sắc mặt không vui không buồn nói, “ta khi ở trong tiểu trấn trước đây, thực lòng rất khao khát muốn xuyên qua tầng núi cao trước mắt, đưa mắt ngắm nhìn thế giới ngoài kia, nhưng khi đi ra rồi, lại chẳng biết bước tiếp theo nên đi thế nào, lùi cũng không được mà tiến cũng chẳng xong”.
Mao Cự ngắt lời nói, “còn nhà thì cứ về thôi, cần gì phải lăn lộn ngoài kia, dù sao bầu trời càng rộng chim càng mỏi cánh”.
thiếu niên đi theo người đọc sách lâu năm, lời nói tuy vẫn là thất phu thô bỉ, nhưng ngược lại lại là rất có đạo lý, lại còn có vẻ chân thành hơn mấy lời nói hoa mỹ của mấy học hồ trí giả kia.
Lý Thuần Tâm nghe vậy, sắc mặt có chút biết chuyển, nhưng sau đó lại lắc đầu cười khổ nói, “không về được nữa rồi”.
Mao Cự, thấy thiếu niên có vẻ không vui, cũng chẳng đào sâu thêm nữa, dù sao tò mò cũng chỉ hại người, khi hắn chuẩn bị chuyển chủ đề hỏi, thì đã thấy thiếu niên, quận mình trên cái bàn gỗ, không biết từ lúc nào đã th·iếp đi, chỉ để lại hơi thở đều đặt,
Hắn gãi đầu thầm nghĩ, “nhanh như vậy đã ngủ rồi,” nhưng rồi cũng đưa tay vác thiếu niên, đặt lại trên chiếc giường.
Đến khi Lý Thuần Tâm mở mắt ra, sắc trời đã nhuộm cả một vầng sáng chói, chiếu thẳng qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào bên trong căn phòng gỗ nhỏ, hắn quay mặt sang bên cạnh, thì thấy Mao Cự vẫn đang nằm ngủ say xưa, dáng ngủ lại là cực kì không thuận mắt, chăn quấn quanh mình, y phục rườm rà, hầu như cả cái giường lớn đều bị chiếm sạch sẽ.
Lý Thuần Tâm đưa tay lên xoa mặt, hắn mộ còn nhớ vẫn đang ngồi ở cái bàn nhỏ uống rượu, khi mở mắt ra, đã là trời sáng, thiếu niên lần nữa dụi mắt nhìn ra ánh sáng ngoài cửa, sau đó như nhận ra gì đó, hốt hoảng bật thẳng xuống giường, lúi húi thay đôi giày vải rồi vọt đi như một con mèo nhỏ b·ị b·ắt quả tang ăn vụng.
Tiểu cô nương Vương Tú, vẻ mặt buồn chán lại có chút giận dỗi, ngồi trước cánh cửa khuê phòng, buồn chán cầm mấy viên đá cuội, dù lực ném ra hồ nước dưới sân, bực tức, bình thường giờ này đáng lẽ là Lý Thuần Tâm đã đến đây rồi, tiểu cô nương thầm nghĩ xem có phải hôm qua phải ứng hơi quá làm thiếu niên giận dỗi rồi không quan tâm đến cô nữa, càng nghĩ thiếu nữ lại càng thêm bực bội trong lòng.
Lý Thuần Tâm vẫn chẳng biết chuyện gì, vừa vội vã hướng khuê phòng Vương Tú, vừa thầm nghĩ trong lòng, từ nay sẽ không bao giờ đụng tới rượu nữa.
Khuê phòng của tiểu cô nương Vương Tú, cùng với căn phòng nhỏ của thiếu niên, có thể nói là một cái ở cuối, một cái ở đầu, mà phủ thành chư lại cực kỳ ruộng lớn, dù sao cũng là chính tay chiều đình dựng lên cho đại quan viên, nhất định không thể nào qua loa cho xong chuyện được, vì vậy chạy từ cuối phủ đền đầu phù, quả thực là tiêu tốn cực kì nhiều khí lực.
Sau một lúc thiếu niên cũng đã gần đến khuê phòng tiểu cô nương kia, mờ mờ nhìn trước mắt còn thấy tiểu cô nương đang buồn chán, ngồi trước khuê phòng, vì ở xa nên cũng chẳng biết đang làm gì.
Vương Tú, đưa mắt nhìn ra thấy thiếu niên vẫn đang vội vã chạy tới đây, thì lập tức tỏ ra giận dỗi, quay lưng vào trong phòng, không do dự mà đóng sầm cửa lại, đầu cũng không ngoái lại.
Lý Thuần Tâm sau một hồi lâu cũng đã đến trước cửa khuê phòng Vương Tú, lau mồ hôi trên chán, thở hồng hộc như trâu, đưa mắt nhìn vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt, thì ngơ ngác, rõ ràng lúc nãy hắn còn thấy cánh tiểu cô nương kia vẫn đang ngồi trước cửa, nhưng hiện giờ lại là cửa đóng then cài chẳng có chút động tĩnh gì.
Thiếu niên cũng chẳng để ý nhiều, cũng chỉ nghĩ là do rượu đêm qua chưa tan cũng có thể nhìn nhầm, đưa tay chỉnh lại y phục lộn xộn, sau đó một lần nữa đưa tay gõ cửa miệng gọi, “Vương cô nương, cô có trong đó không”.
Gọi liên tục hai lần mà chẳng có ai đáp lại, hắn định bụng mở cửa tiến vào, tay vẫn gõ cửa nói, “ta vào được không”.
Giọng nói khó chịu của tiểu cô nương vang ra bên trong, “ngươi mà bước chân vào ta đánh gãy chân ngươi”.
Thiếu niên dừng hành động mở cửa ra, đưa tay lên gãi đầu thầm nghĩ, tiểu cô nương này cũng thật là giận dai quá đi.
Hắn thực lòng cũng không dám bước vào dù sao tiểu cô nương kia tính tình thực sự rất kỳ quái, nếu thật sự ra tay thì hắn cũng không có cách nào đánh trả, dù sao khí lực đã có thể đối chọi với tam phẩm, một lên ngụy nhất phẩm như hắn có thể chịu được mấy chiêu.
Nhưng hắn lại cũng muốn dỗ dành tiểu cô nương kia, không phải vì gì khác, mà là muốn chung sống hòa bình, dù sao hắn cũng đã có dự định trong đầu, chỉ cần ở đây chăm chỉ làm gia đinh một năm, sau đó khi có chút vốn liếng, liền đi tìm nơi cầu đạo, hắn không tin thiên hạ rộng lớn này lại không có chỗ cho hắn cầu được một con đường đi, nhưng trước tiên chính là phải chung sống hòa thuận với tiểu yêu quái này đã.
Lý Thuần Tâm thiếu niên mới uống rượu lần đầu, đương nhiên là tửu lượng không cao, mới chỉ vừa uống một chén rượu, sắc mặt lập tức đỏ lên như hồng chín, trong đầu hơi choáng váng, nhưng lại có một cảm giác sảng khoái không sao tả được, cứ như một ngọn lửa trong trời đông.
Mao Cự, vẫn không dừng hành động, đưa tay cầm lấy chum rượu, tiếp tục rót đầy hai bát, vẻ có chút ửng đỏ, nói, “nào uống tiếp, uống rượu chính là phải uống bát lớn như vậy mới gọi là sảng khoái”.
Thiếu niên mập mạp, vốn là người bông đùa, nhưng ngược lại lại cũng rất hào sảng, dễ cho người ta liên tưởng tới một thiếu niên hiệp khí.
Lý Thuần Tâm, đưa vạt áo trên tay lau khóe môi đang dính vài giọt rượu, cũng không cố kỵ gì, đưa tay cầm lấy bát rượu trên bàn, lại một lần nữa, một hơi uống sạch.
Thiếu niên cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ thấy khi uống rượu vào, tâm trạng liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dường như mọi phiền não, theo dòng nước ấm trôi xuống nội tạng cùng cuối theo sầu muộn gần một tháng này của hắn, vì vậy hắn cũng chẳng phải kháng việc uống rượu này, dù sao một lần buông thả lại cũng chẳng mất lợi lộc gì.
Mao Cự thấy thiếu niên vốn trầm tính, ngược lại khi uống rượu lại càng hào sảng, rất có cốt cách, không như mấy thư sinh kia, uống rượu rè rặt như thiếu nữ, thật sự là rất giả tạo khó coi, hắn nghĩ tới đây, liền đặt mông ngồi bệt xuống cái ghế gỗ, cái ghế gỗ dài theo sự nặng của hắn mà cong thành hình vòng cung, hắn không để ý gì nhiều liền đưa tay cầm lấy chén rượu đầy trên bàn, một lần nữa một hơi uống cạn.
Sau một lúc, hai thiếu niên buông thả uống rượu, rượu trong cái chum lớn hiện giờ đã chẳng còn mấy giọt.
Mao Cự đưa tay lên vỗ vỗ vào gương mặt mập mạp, cố giữ tỉnh táo, mặt đỏ như mận chín, hà ra một làn sương mờ mịt, thân thể nghiêng ngả, miệng nói, “thật ra, ta khi còn nhỏ cũng có ước mơ đi khắp trở thành một người trong vạn người, trở thành một thiếu niên hiệp khí như ngươi, nhưng trước số phận cuộc đời, cuối cùng theo năm tháng trôi qua lại cũng chẳng còn ý trí khi xưa nữa”.
Lý Thuần Tâm hai mắt lờ đờ, thân thể nghiêng ngả, sắc mặt hồng nhuận, nằm tựa lên cái bàn gỗ, đáp lại, “ta không biết sao huynh lại từ bỏ, nhưng ta chắc chắn là không thể từ bỏ, không phải là Lý Thuần Tâm ta cố chấp, cũng chẳng có ước mơ cao cả gì cả, chỉ là không thể từ bỏ chính là không thể”.
Mao Cự, không còn dáng vẻ đùa cợt nữa, sắc mặt trở nên sầu muộn, dù sao ai rơi vào bước đường nô bộc, ít nhiều gì cũng sẽ phải có nỗi khổ riêng, quan trọng là có thể hiện qua hay không thôi, dù sao nếu có thể còn con đường khác, ai lại nguyện ý trở thành một người cơm bưng nước rót cho người khác chứ.
Mao Cự, đưa tay cầm lấy chén rượu trên bàn gỗ, đưa lên miệng, nhưng rồi nhận ra chẳng còn chút gì, liền bỏ chén rượu xuống sau đó lại cất giọng, “ha không từ bỏ, nhưng lại cũng phải xem thế sự này dịu dàng với kẻ nào, tiểu gia ta chính là không cam tâm, nhan sắc phi phàm thì người người săn đón, học thức uyên sâu thì kẻ tung người hứng, còn ta người dưới đáy của tầng lớp, tướng mạo không, học thức thì chắt lọc, sống nhờ sắc mặt người khác đúng là quá không cam tâm”.
Lý Thuần Tâm đưa đôi mắt nhìn vào thiếu niên trước mặt, hắn mới nhận ra, người hay cười cũng không phải người vui, có người chỉ vì một hai thứ vô vị cũng có thể rơi nước mắt, có người trong tâm đầy tâm sự nhưng miệng vẫn phải nở nụ cười.
Thiếu niên rời ánh mắt, nhìn vào cây nến đã chuẩn bị tắt ngúm, sắc mặt không vui không buồn nói, “ta khi ở trong tiểu trấn trước đây, thực lòng rất khao khát muốn xuyên qua tầng núi cao trước mắt, đưa mắt ngắm nhìn thế giới ngoài kia, nhưng khi đi ra rồi, lại chẳng biết bước tiếp theo nên đi thế nào, lùi cũng không được mà tiến cũng chẳng xong”.
Mao Cự ngắt lời nói, “còn nhà thì cứ về thôi, cần gì phải lăn lộn ngoài kia, dù sao bầu trời càng rộng chim càng mỏi cánh”.
thiếu niên đi theo người đọc sách lâu năm, lời nói tuy vẫn là thất phu thô bỉ, nhưng ngược lại lại là rất có đạo lý, lại còn có vẻ chân thành hơn mấy lời nói hoa mỹ của mấy học hồ trí giả kia.
Lý Thuần Tâm nghe vậy, sắc mặt có chút biết chuyển, nhưng sau đó lại lắc đầu cười khổ nói, “không về được nữa rồi”.
Mao Cự, thấy thiếu niên có vẻ không vui, cũng chẳng đào sâu thêm nữa, dù sao tò mò cũng chỉ hại người, khi hắn chuẩn bị chuyển chủ đề hỏi, thì đã thấy thiếu niên, quận mình trên cái bàn gỗ, không biết từ lúc nào đã th·iếp đi, chỉ để lại hơi thở đều đặt,
Hắn gãi đầu thầm nghĩ, “nhanh như vậy đã ngủ rồi,” nhưng rồi cũng đưa tay vác thiếu niên, đặt lại trên chiếc giường.
Đến khi Lý Thuần Tâm mở mắt ra, sắc trời đã nhuộm cả một vầng sáng chói, chiếu thẳng qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào bên trong căn phòng gỗ nhỏ, hắn quay mặt sang bên cạnh, thì thấy Mao Cự vẫn đang nằm ngủ say xưa, dáng ngủ lại là cực kì không thuận mắt, chăn quấn quanh mình, y phục rườm rà, hầu như cả cái giường lớn đều bị chiếm sạch sẽ.
Lý Thuần Tâm đưa tay lên xoa mặt, hắn mộ còn nhớ vẫn đang ngồi ở cái bàn nhỏ uống rượu, khi mở mắt ra, đã là trời sáng, thiếu niên lần nữa dụi mắt nhìn ra ánh sáng ngoài cửa, sau đó như nhận ra gì đó, hốt hoảng bật thẳng xuống giường, lúi húi thay đôi giày vải rồi vọt đi như một con mèo nhỏ b·ị b·ắt quả tang ăn vụng.
Tiểu cô nương Vương Tú, vẻ mặt buồn chán lại có chút giận dỗi, ngồi trước cánh cửa khuê phòng, buồn chán cầm mấy viên đá cuội, dù lực ném ra hồ nước dưới sân, bực tức, bình thường giờ này đáng lẽ là Lý Thuần Tâm đã đến đây rồi, tiểu cô nương thầm nghĩ xem có phải hôm qua phải ứng hơi quá làm thiếu niên giận dỗi rồi không quan tâm đến cô nữa, càng nghĩ thiếu nữ lại càng thêm bực bội trong lòng.
Lý Thuần Tâm vẫn chẳng biết chuyện gì, vừa vội vã hướng khuê phòng Vương Tú, vừa thầm nghĩ trong lòng, từ nay sẽ không bao giờ đụng tới rượu nữa.
Khuê phòng của tiểu cô nương Vương Tú, cùng với căn phòng nhỏ của thiếu niên, có thể nói là một cái ở cuối, một cái ở đầu, mà phủ thành chư lại cực kỳ ruộng lớn, dù sao cũng là chính tay chiều đình dựng lên cho đại quan viên, nhất định không thể nào qua loa cho xong chuyện được, vì vậy chạy từ cuối phủ đền đầu phù, quả thực là tiêu tốn cực kì nhiều khí lực.
Sau một lúc thiếu niên cũng đã gần đến khuê phòng tiểu cô nương kia, mờ mờ nhìn trước mắt còn thấy tiểu cô nương đang buồn chán, ngồi trước khuê phòng, vì ở xa nên cũng chẳng biết đang làm gì.
Vương Tú, đưa mắt nhìn ra thấy thiếu niên vẫn đang vội vã chạy tới đây, thì lập tức tỏ ra giận dỗi, quay lưng vào trong phòng, không do dự mà đóng sầm cửa lại, đầu cũng không ngoái lại.
Lý Thuần Tâm sau một hồi lâu cũng đã đến trước cửa khuê phòng Vương Tú, lau mồ hôi trên chán, thở hồng hộc như trâu, đưa mắt nhìn vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt, thì ngơ ngác, rõ ràng lúc nãy hắn còn thấy cánh tiểu cô nương kia vẫn đang ngồi trước cửa, nhưng hiện giờ lại là cửa đóng then cài chẳng có chút động tĩnh gì.
Thiếu niên cũng chẳng để ý nhiều, cũng chỉ nghĩ là do rượu đêm qua chưa tan cũng có thể nhìn nhầm, đưa tay chỉnh lại y phục lộn xộn, sau đó một lần nữa đưa tay gõ cửa miệng gọi, “Vương cô nương, cô có trong đó không”.
Gọi liên tục hai lần mà chẳng có ai đáp lại, hắn định bụng mở cửa tiến vào, tay vẫn gõ cửa nói, “ta vào được không”.
Giọng nói khó chịu của tiểu cô nương vang ra bên trong, “ngươi mà bước chân vào ta đánh gãy chân ngươi”.
Thiếu niên dừng hành động mở cửa ra, đưa tay lên gãi đầu thầm nghĩ, tiểu cô nương này cũng thật là giận dai quá đi.
Hắn thực lòng cũng không dám bước vào dù sao tiểu cô nương kia tính tình thực sự rất kỳ quái, nếu thật sự ra tay thì hắn cũng không có cách nào đánh trả, dù sao khí lực đã có thể đối chọi với tam phẩm, một lên ngụy nhất phẩm như hắn có thể chịu được mấy chiêu.
Nhưng hắn lại cũng muốn dỗ dành tiểu cô nương kia, không phải vì gì khác, mà là muốn chung sống hòa bình, dù sao hắn cũng đã có dự định trong đầu, chỉ cần ở đây chăm chỉ làm gia đinh một năm, sau đó khi có chút vốn liếng, liền đi tìm nơi cầu đạo, hắn không tin thiên hạ rộng lớn này lại không có chỗ cho hắn cầu được một con đường đi, nhưng trước tiên chính là phải chung sống hòa thuận với tiểu yêu quái này đã.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận