Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 55: Chương 55 căn phòng nhỏ 2

Ngày cập nhật : 2024-11-16 20:25:16
Chương 55 căn phòng nhỏ 2

Lý Thuần Tâm không từ bỏ mà tiếp tục hỏi dò, “vậy còn kiếm tu thì sao, ta nghe nói kiếm sơn là một trong số lưu phái nhất đẳng trong thiên hạ, nhất định là danh vọng cực cao.”

Mao Cự, đưa hai tay chống khủy tay lên mặt bàn gỗ, tùy ý lười biếc gác cằm lên nói, “đúng thật là cực kì lợi hại, nhưng mà kiếm tu lại cũng phân ra hai loại, loại thứ nhất là kiếm tu xuất thân từ kiếm sơn, những người này thì không cần bàn cãi gì nữa, danh vọng rất cao, đối nhân xử thế vừa bá đạo lại vừa nho nhã không thể chê vào đâu được, tất nhiên con người mà sẽ có này có kia, ngay cả kiếm sơn cũng có những tên ỷ mình xuất thân từ danh môn đại phái mà quay trời bằng vung, nhưng đối với người xuất thân từ kiếm sơn, khẳng định uy vọng trong lớp trẻ chính là rất cao, so với nho gia cùng đạo gia là ngang tài ngang sức, thậm chí còn trên vài bậc”.

Lý Thuần Tâm nghe xong sắc mặt tối lên vài phần, chăm chú lắng nghe.

Mao Cự không dừng lại, mà vẫn tiếp tục nói, “loại thứ hai chính là tán tu, những kẻ này với võ giả giang hồ bình thường không xuất thân từ binh gia, cũng bị người cầu đạo trong thiên hạ coi là cá mè một lứa, một lũ thất phu, uy vọng cùng với võ giả bình thường chính là không hơn không kém, kẻ nằm dưới đáy, kẻ là ngọn cỏ ven đường”.

Lý Thuần Tâm bất ngờ hỏi, “tại sao lại như vậy”.

Mao Cự tỏ vẻ hiểu biết, đưa tay lên chỉ ngón trỏ lên trần nhà, xoay xoay nói, “tiểu gia ta không phải người tu hành, nhưng đi theo tiểu tiên sinh vài năm, không biết kinh văn cũng biết vài con chữ, chuyện lưu phái trong thiên hạ lại là càng am hiểu, nể tình tiểu đệ muốn nghe bổn huynh sẽ giải đáp”.

Lý Thuần Tâm vẫn chăm chú lắng nghe, dù biết tên này đang làm màu làm mè, tỏ vẻ hiểu biết, nhưng những lời nói ra quả thực lại là rất thiết thực, dù sao cũng là người đi theo gia đình đại nho gia này, không có chút hiểu biết thì đúng là không hợp lẽ thường.



Mao Cự thấy thiếu niên vẫn chăm chú lắng nghe, thì có cảm giác rất thành tựu, trước giờ hắn chỉ nghe người khác giảng đạo, chứ chưa bao giờ giảng lại cho ai nghe, vì vậy cũng rất chăm chú mà nói, “kiếm tu cùng với võ giả suy cho cùng cũng cùng một thể hệ tu hành, lấy bá đạo mà hành đạo, nếu không có gia quy gia môn như kiếm sơn áp chế lại phần ngạo khí trong máu, nhất định ra thiên hạ rộng lớn tùy ý hành sự không nể nang ai, không quan trọng có hợp lẽ thường hay không, chỉ cần sảng khoái là được, vì vậy đối với đám nho sinh đạo nhân kia, chính là vừa nhìn đã không thuận mắt, cực kì ghét bỏ”.

Lý Thuần Tâm cảm thấy cái này cũng thật là vô lý quá đi, nói, “dù sao cũng là người cùng cầu đạo, đường ai người nấy đi, lại đâu phải cần thiết không cho người khác nơi phát triển”.

Mao Cự tỏ vẻ không biết nói, “cái này hỏi ta ta cũng không biết, suy nghĩ của mấy nhân vật thần tiên đó làm sao mà hiểu được, dù sao võ quán trong cái thành này từ trước đến nay ta vẫn chưa thấy cái nào.”

Lý Thuần Tâm nghe đến đây, cảm thấy con đường phía trước càng ngày càng khó đi, hắn luân cảm thấy có rất nhiều đường, ngay khi bước vào lại bắt đầu nhận ra lại chính là đường cụt, ngay khi nghĩ có thể làm được, lại bị một bạt tai để tỉnh ngộ.

Thiếu niên đặt hai khủy tay xuống mặt bàn, đưa mắt nhìn vào ngọn nến đã gần cháy đến đoạn cuối cùng, nhưng ngọn lửa nhỏ vẫn cố gắng vươn mình cháy tiếp, mà không biết khi sáp tan lửa cũng tàn, cũng giống như đời người vậy, khi số kiếp tàn, mệnh này cũng tan, cuối cùng giá trị tồn tại lại là bao nhiêu.

Mao Cự thấy thiếu niên mặt buồn rười rượi, thì vỗ vai nói, “ngươi tốt nhất đừng mở tưởng tới nữa, nên an phận làm một người bình thường, tích lũy đủ của cải sau này lấy vợ sinh con, sống đến già rồi c·hết vẫn là không phải nặng đầu”

Lý Thuần Tâm vẫn không nói gì, mắt vẫn nhìn vào ngọn lửa nhỏ như sắp lụi tàn, hắn không phải cố chấp đến cùng cực, nếu cảm thấy mọi chuyện không được thì liền là bỏ đi không làm nữa, nhưng hắn đã từng hứa với gần ngàn nấm mộ trong tiểu trấn trước khi đi, tuy không biết bọn họ lại có thể nghe được không, nhưng hắn đối với lời hứa của mình lại chính là không thể nào bội ước được.

Mao Cự thấy sắc mặt thiếu niên càng ngày càng u ám, lại có vài phần buồn tủi bi thương, hắn dù sao cũng là người đã theo người đọc sách được mấy năm, để nói là hiểu rõ thế sự thì không thể, nhưng về khoản nhìn sắc mặt người khác thì đúng thật sự là không tồi, hắn vừa nhìn đã biết thiếu niên có tâm sự trong lòng,



Mao Cự đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, mở miệng nói, “huynh đệ, ngươi biết có tâm sự thì phải làm sao cho đỡ nặng lòng không”.

Thiếu niên nghe câu hỏi bất ngờ của hắn, chẳng hiểu gì nhưng cũng đáp lại, “làm gì?”

Mao Cự cười sở lởi, không nói gì, đứng dậy tiến về một góc trong căn phòng nhỏ, có đặt một cái tủ gỗ đã có phần cũ kỹ, hắn cúi xuống, đưa tay mở cái tủ nhỏ ra, lấy ra một cái chum không to không nhỏ, cỡ bằng bắp chân người, hắn cẩn thận đưa vạt áo lên lau vết bụi mờ trên đó, lộ cả một tấm phải đỏ buộc kín trên miệng chum, sau đó quay bước tiến lại cái bàn gỗ vừa ngồi, đặt chiếc chum xuống vẻ mặt đắc ý.

Lý Thuần Tâm thấy thứ hắn đặt xuống, thấy cực kỳ quen mắt nhưng nhất thời không nhận ra, đành cất giọng hỏi, “cái gì đây?”

Mao Cự bộ dang dương dương tự đắc, chỉ vào cái chum đang đặt trên cái bàn gỗ, ánh nến mờ mờ chiếu thẳng vào cái chum cũ kỹ, đủ người ta thấy được lớp bụi mờ bám trên thân chum, nói “chính là bảo bối cất giữ của ta đó, huynh đệ ngươi có phúc lắm mới được hưởng, cũng coi như trả nợ chuyện hôm nay đi, ta với ngươi coi như hòa vốn không ai nợ ai”.

Lý Thuần Tâm vẫn chẳng hiểu gì, ngơ ngác hỏi, “bảo bối gì mà để bám đầy bụi như này, có phải ngươi lại cái chum không ai dùng tới lừa ta không”.



Mao Cự nghe thấy thiếu niên nói vậy, bực dọc nói, “ngươi còn không biết à, chum rượu càng mòn vẹt, càng bụi bẩn chứng tỏ càng là mỹ vị càng là nhân gian khó gặp, ngươi ngược lại, lại nói là cái chum không ai dùng”.

Lý Thuần Tâm, nghe vậy cũng nhớ lại, cái này giống với cái chum lão Trần trong trấn nhỏ thường xuyên cầm lấy đi mua rượu, nhưng mà trước giờ hắn lại không để ý tới lắm, vì vậy chỉ thấy quen mắt nhưng nhất thời lại không nhận ra.

Thiếu niên, ngẩng mặt lên nói, “là rượu sao, nhưng mà ta chưa uống rượu bao giờ.”

Mao Cự, cũng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, dù sao rượu ở cái thời thế này kể từ khi triều đình cấm dân chúng tùy ý nấu rượu, rượu đã được coi là quý như vàng rồi, nhất là rượu ngon thì càng đã là cực kỳ quý giá, chỉ có những thiếu danh môn hào gia mới có thể nếm thử, mà chum rượu này hắn đã cất giữ từ tết năm ngoái đến nay vẫn là một hai chưa có cơ hội uống, dù sao rượu quý phải uống với người cùng chí hướng mới có thể nói là mỹ tửu nhân gian.

Mao Cự rời ánh mắt, vừa đưa tay mở mảnh vải buộc kín mít trên miệng chum vừa nói, “cũng chẳng sao cả, cổ nhân nói rồi, trà để thanh tịnh, rượu để vơi sầu, tâm sự càng nhiều rượu lại càng ngon.”

Nói đến đây miếng vải nhỏ trên chum rượu đã được lột ra hoàn toàn, mùi rượu thơm mát cứ như vậy mà tỏa ra khắp căn phòng nhỏ ngay lập tức, làm cho người ta không khỏi mà muốn nếm thử một ngụm.

Mao Cự nhanh nhẹn lật hai chiếc bán cổ đã sứt vài miếng trên bàn trà nhỏ nằm cạnh cây nến đang cháy âm ỷ, sau đó nhấc chiếc chum lên rót đầy hai bát, đưa mắt nhìn thiếu niên nói, “nào coi như đây là chén rượu gặp mặt đi”.

Lý Thuần Tâm, đưa mắt nhìn Mao Cự đang vẻ mặt đang rất hứng khởi trước mắt có vài phần do dự, sau đó cũng liền đưa tay cầm lấy chén rượu trên bàn nhỏ, sau đó đưa về phía chiếc bát Mao Cự đang cầm trên tay cụng nhẹ một cái làm cho mấy giọt rượu từ trong chiếc bát rơi vãi ra ngoài,

Thiếu niên cất giọng “được” sau đó không nhiều lời, đưa bát rượu lên miệng một hơi nuốt vào cổ hỏng, trong phút chốc hắn thấy cổ họng mình đã như bị thiêu đốt nóng rát vô cùng, ôm cổ ho sặc sụa.

Mao Cự vừa uống trong số rượu trong bát mình, đưa mắt nhìn phản ứng thiếu niên, sau đó cười thành tiếng nói, “rượu càng cay càng dễ vơi sầu, dù sao cũng là uống nhân sinh, càng nhiều khổ ải rượu chính là càng cay”.

Câu nói này hắn là được nghe từ Vương Hiền Phong, mỗi lần uống rượu đều u sầu nói ra những câu như vậy, nhưng câu này lại khiến hắn nhớ mãi, cứ như vậy mỗi lần uống rượu hắn liền nói ra câu này, có cảm giác rất là thanh cao, rất có khí chất.

Bình Luận

0 Thảo luận