Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 54: Chương 54 căn phòng nhỏ
Ngày cập nhật : 2024-11-16 20:25:16Chương 54 căn phòng nhỏ
Vương Hiền Phong đưa mắt nhìn thân ảnh hai thiếu niên bước đi, sau đó cười nhạt đưa đôi mắt nhìn lên giải sao trên trời, bị mấy cành lá trơ trọi che lấp một phần, trông lại vô cùng có ý cảnh.
Vương Hiền Phong thở dài lẩm bẩm, “khi trở về không còn thiếu niên lang sao,”
Sau đó lại một lần nữa thở dài, đưa tay bắt lấy chiếc lá hòe không đang từ từ rơi rụng trên cây, vẻ mặt hiện lên chú thăng trầm.
Bên kia Lý Thuần Tâm lúc này đã trở về căn phòng nhỏ của mình, hắn đứng trước cánh cửa, đẩy cửa bước vào, tiếng cánh cửa cũ kĩ kêu lên chói tai trong đêm, Thiếu niên nhẹ nhàng bước vào bên trong, sau đó lại nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sợ làm phiền đến người bên khác.
Thiếu niên bước vào căn phòng của mình, bên trong ngọn nến trên bàn trà vẫn còn đang âm ỷ cháy được hơn một nửa, hắn đưa mắt nhìn về phía trước cài giường lớn đủ nằm hai người, thì thấy dáng hình mập mạp của tên Mao Cự đang nằm bên trên, tự thái ngủ cực kì không thuận mắt, miệng lẩm bẩm, “Phù Dao đừng đi, bổn đại gia vẫn còn uống được”.
Lý Thuần Tâm nhìn người trước mặt vẫn đang còn thong thả, còn mình thì không biết phải làm sao với tiểu cô nương kia thì bực tức, đưa tay cầm lấy hai đầu của chiếc chăn lót bên dưới, dùng lực kéo mạnh, khiến cho thân thể nặng nề của mao cự theo quán tính ngã lăn quay xuống nền gỗ.
Mao Cự giận mình thức giấc không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, mở trừng mắt quát ầm lên, “là kẻ nào dám đánh lén bổn đại gia”.
Lý Thuần Tâm đứng đằng sau Mao Cự lạnh lùng lên tiếng, “là ta”.
Mao Cự nghe thấy giọng nói thì bực tức quay đầu lại, chuẩn bị bực tức mắng tiếp, sau đó thấy thiếu niên thì ngượng ngùng gãi đầu nói, “huynh đệ về muộn vậy, làm ta trông đèn chờ ngươi về mòn cả mông, bất giác ma xui quỷ khiến thế nào lại ngủ quên mất”
Lý Thuần Tâm hắng giọng, “huynh cũng thật là có lương tâm, ta tưởng huynh chờ ta về băng bó v·ết t·hương chứ”.
Mao Cự thấy tim đen của mình bị người ta thô bạo móc ra, thì cười sở lởi đứng dậy phủi bụi trên quần áo, sau đó đi quanh Lý Thuần Tâm ngắm nghía khắp người, miệng nói, “sao nào sao nào, có bao nhiêu v·ết t·hương, để ta giúp huynh đệ băng bó”.
Lý Thuần Tâm, đưa tay ẩy tên kia đang dí sát vào mình ra, trầm giọng nói, “lấy đâu ra v·ết t·hương”.
Tên kia vẻ mặt ngẩn ra nói, “đưa chưa”
Lý Thuần Tâm đáp lại, “đưa rồi”.
Mao Cự hỏi tiếp, “sao không b·ị đ·ánh”
Lý Thuần Tâm đáp lại, “không biết”.
Sau một lúc Mao Cự sực tỉnh chỉ tay vào Lý Thuần Tâm nói, “huynh đệ vậy mà, vậy mà không bị tiểu nha đầu kia h·ành h·ạ một trận”.
Sau đó như nhận ra điều gì đó, liền cúi đầu ủ rũ nói, “đúng là tướng mạo anh tuấn tốt thật đó”.
Hắn nói xong liền đưa tay bóp bóp cục mỡ trên bụng mình, sau đó nói tiếp, “chẳng bù cho ta lần trước, bị nha đầu đó h·ành h·ạ cho một trận tụt mất mấy lạng thịt”.
Lý Thuần Tâm, không thèm để ý đến sắc mặt người kia, đưa tay ra hướng phía hắn ra hiệu đưa đồ đây.
Mao cự thấy hành động của Lý Thuần Tâm, thì không hiểu hỏi, “huynh đệ ngươi muốn gì đây”.
Lý Thuần Tâm giữ nguyên tư thế đáp lại, “hôm nay ta nhớ không nhầm tên kia cũng cho huynh một nén vàng, hiện giờ ta đang cần gấp, huynh đưa cho ta đi, dù sao cũng là công lao của ta mà”.
Mao cự đưa tay lên vắt chéo trước ngực nói, “đây là huynh tự mình không muốn nhận mà, sao khi về lại tiếc của mà đòi bạc của ta”.
Lý Thuần Tâm không chịu nhượng bộ nói, “là huynh lừa ta, nếu huynh nói trước, ta có c·hết cũng không nhận thương vụ chỉ có thiệt không có chút lợi lộc này”.
Mao Cự vẫn đưa tay che ngực nói, “ta nói đúng sự thật mà, huynh đệ ngươi đúng là hầu cận của tiểu thư, vậy chuyện liên quan đến tiểu thư là do ngươi đảm nhận, không có can hệ gì đến ta hết”.
Lý Thuần Tâm, thu tay lại, tiến lại bộ bàn ghế cũ, bên trên chiếc bàn là ngọn nến đã cháy được hơn một nửa, bình thản ngồi xuống khoanh tay nói. “huynh chính là bỏ con giữa chợ, một mình phóng túng thì thôi đi, kết quả còn đổ hết họa lên đầu ta, hiện giờ lại ngồi đây nói không can hệ gì hết, như vậy cũng là quá không nghĩa khí đi”.
Mao Cự, thấy thiếu niên có vẻ nghiêm túc thì hạ giọng nói, “huynh đệ ngươi cần tiền làm gì”.
Lý Thuần Tâm một tay chống cằm tựa lên cái bàn gỗ nhỏ, đưa mắt nhìn vào ngọn nến đang cháy phập phồng chiếu sáng yếu ớt cho căn phòng nói, “đương nhiên là ngày mai đi dỗ dành tiểu cô nương đó rồi, tuy không bị một trận gà bay chó chạy, nhưng tốt xấu gì cũng làm người ta giận, không có chút thành ý cũng thật là không biết điều”.
Mao Cự thấy thiếu niên nghiêm túc, không có phần nào là cợt nhả, mà lỗi cũng có phần hắn, cứ như vậy thoái thác thì tĩnh nghĩa mới kết giao này coi như là ném xuống vực.
Mao Cự sau một lúc suy nghĩ, đưa tay vào vạt áo trước ngực, móc ra một túi ngân lượng đã thủng lỗ chỗ, tiếc hùi hụi đưa cho Lý Thuần Tâm nói, “chỉ còn nhiêu đây thôi”.
Lý Thuần Tâm nhanh chóng đưa tay nhận lấy, sau đó lắc lắc vài cái, kêu lên như đá cuội chạm vào nhau, sau đó mới cất giọng, “huynh cũng thật là phá gia chi tử, một nén vàng, vậy mà hiện giờ chỉ còn lại vài nén bạc vụn”.
Mao Cự ngượng ngùng gãi đầu lên tiếng, “cái đó ta nói rồi mà, tới bồng lai tiên cảnh, tiếc chi mấy đồng bạc phàm trần”.
Lý Thuần Tâm, đưa tay lên ôm chán, không biết nói sao với người trước mặt này, nếu một nén vàng này đặt trong trấn nhỏ của hắn ngày trước, sống tiết kiệm thì cũng có thể đủ no đủ ấm hơn nửa năm, nhưng người trước mắt này chỉ trong một đêm đã một lúc khoắng sạch không sót tay.
Lý Thuần Tâm cũng không nói gì thêm, dù sao ngân lượng của người ta, người ta không sót của, mình cũng chẳng liên quan, thiếu niên, bỏ cái túi nhỏ đặt ngân lượng vào trong vạt áo trước ngực, không nói thêm gì.
Mao Cự thấy thiếu niên không nói gì thì cất giọng, “huynh đệ à, ngươi lại làm sao vậy”.
Lý Thuần Tâm bỗng nhiên đổi chủ đề thái độ nghiêm túc hỏi, “huynh có biết gần đây có võ quán nào không, hay là một nơi gì đó có nhận học đồ luyện võ bước đầu cũng được”.
hắn sở dĩ cần tiền không phải vì muốn dỗ dành tiểu cô nương kia, mà nhiều hơn chính mà muốn nghiêm túc theo đuổi con đường võ đạo của mình.
Thiếu niên hôm nay nghe lời kể của Vương Tú, những lời nói của Vương Nhiên cứ lảng vảng trong trí óc, nhưng hắn lại thực sự không biết bắt đầu từ đâu, hắn cũng muốn có lực lượng tuy không đứng trên cao ngạo nghễ nhìn chúng sinh được, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ được gia đình người thân, hắn đã cảm ngộ được rằng, thế đạo này vốn không có chỗ dung thân cho kẻ yếu, cũng như việc, chỉ với vài chục tên có khí lực hơn người thường, đã bắt đầu coi sinh mạng người khác là bùn nhão dưới chân, hơn ngàn sinh mạng bọn chúng cũng chỉ coi là mây cây cỏ lau, tùy ý chà đạp chém g·iết.
Lý Thuần Tâm càng nghĩ càng thấy cực kỳ phẫn hận, hai tay nắm chặt, không biết bộc phát đi đâu, cứ mỗi lần hắn nghĩ đến gần ngàn sinh mệnh cứ như vậy mà một đêm bị quét sạch, cả một thôn trần bình yên cứ như vậy mà nhuộm đầy máu thây, hắn lại cảm thấy hắn chính là một tên vô dụng.
Mao Cự thấy sắc mặt thiếu niên đột nhiên biến chuyển, trở nên giận dữ, thì ngập ngừng nói, “a, ta cũng không biết nữa, dù sao thành này tôn sùng nhất chính là nho đạo, võ đạo mà chen chân vào chắc chắn sẽ bị đám nho sinh đọc sách kia coi là một đám thất phu, mà bóp c·hết từ trong trứng nước”.
Lý Thuần Tâm có chút thất vọng, nhưng vẫn cất giọng hỏi, “sao lại như vậy, nho sinh, hay võ giả đều là người cầu đạo mà”.
Mao Cự đi vòng qua Lý Thuần Tâm, ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh, xua xua tay nói, “không, không, đối với đám nho sinh đọc sách đó, không cùng đạo chính là không cùng đường, nhất là đối với võ giả, nho gia yêu cầu không phô trương bình lặng không hoa mỹ, còn võ giả chính là đối lập hoàn toàn, tùy ý muốn gì làm nấy, không sợ người đời có bàn tán ra sao, chỉ cần dùng nắm đấm bịt miệng”.
Mao Cự nói đến võ giả, ánh mắt dần trở nên hưng phấn, nói tiếp, “vì vậy đối với nho gia, võ giả chính là một đám thất phu, chỉ biết ăn với đánh đấm sống qua ngày, chữ nghĩa không biết, đối nhân xử thế cũng không xong”.
Vương Hiền Phong đưa mắt nhìn thân ảnh hai thiếu niên bước đi, sau đó cười nhạt đưa đôi mắt nhìn lên giải sao trên trời, bị mấy cành lá trơ trọi che lấp một phần, trông lại vô cùng có ý cảnh.
Vương Hiền Phong thở dài lẩm bẩm, “khi trở về không còn thiếu niên lang sao,”
Sau đó lại một lần nữa thở dài, đưa tay bắt lấy chiếc lá hòe không đang từ từ rơi rụng trên cây, vẻ mặt hiện lên chú thăng trầm.
Bên kia Lý Thuần Tâm lúc này đã trở về căn phòng nhỏ của mình, hắn đứng trước cánh cửa, đẩy cửa bước vào, tiếng cánh cửa cũ kĩ kêu lên chói tai trong đêm, Thiếu niên nhẹ nhàng bước vào bên trong, sau đó lại nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sợ làm phiền đến người bên khác.
Thiếu niên bước vào căn phòng của mình, bên trong ngọn nến trên bàn trà vẫn còn đang âm ỷ cháy được hơn một nửa, hắn đưa mắt nhìn về phía trước cài giường lớn đủ nằm hai người, thì thấy dáng hình mập mạp của tên Mao Cự đang nằm bên trên, tự thái ngủ cực kì không thuận mắt, miệng lẩm bẩm, “Phù Dao đừng đi, bổn đại gia vẫn còn uống được”.
Lý Thuần Tâm nhìn người trước mặt vẫn đang còn thong thả, còn mình thì không biết phải làm sao với tiểu cô nương kia thì bực tức, đưa tay cầm lấy hai đầu của chiếc chăn lót bên dưới, dùng lực kéo mạnh, khiến cho thân thể nặng nề của mao cự theo quán tính ngã lăn quay xuống nền gỗ.
Mao Cự giận mình thức giấc không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, mở trừng mắt quát ầm lên, “là kẻ nào dám đánh lén bổn đại gia”.
Lý Thuần Tâm đứng đằng sau Mao Cự lạnh lùng lên tiếng, “là ta”.
Mao Cự nghe thấy giọng nói thì bực tức quay đầu lại, chuẩn bị bực tức mắng tiếp, sau đó thấy thiếu niên thì ngượng ngùng gãi đầu nói, “huynh đệ về muộn vậy, làm ta trông đèn chờ ngươi về mòn cả mông, bất giác ma xui quỷ khiến thế nào lại ngủ quên mất”
Lý Thuần Tâm hắng giọng, “huynh cũng thật là có lương tâm, ta tưởng huynh chờ ta về băng bó v·ết t·hương chứ”.
Mao Cự thấy tim đen của mình bị người ta thô bạo móc ra, thì cười sở lởi đứng dậy phủi bụi trên quần áo, sau đó đi quanh Lý Thuần Tâm ngắm nghía khắp người, miệng nói, “sao nào sao nào, có bao nhiêu v·ết t·hương, để ta giúp huynh đệ băng bó”.
Lý Thuần Tâm, đưa tay ẩy tên kia đang dí sát vào mình ra, trầm giọng nói, “lấy đâu ra v·ết t·hương”.
Tên kia vẻ mặt ngẩn ra nói, “đưa chưa”
Lý Thuần Tâm đáp lại, “đưa rồi”.
Mao Cự hỏi tiếp, “sao không b·ị đ·ánh”
Lý Thuần Tâm đáp lại, “không biết”.
Sau một lúc Mao Cự sực tỉnh chỉ tay vào Lý Thuần Tâm nói, “huynh đệ vậy mà, vậy mà không bị tiểu nha đầu kia h·ành h·ạ một trận”.
Sau đó như nhận ra điều gì đó, liền cúi đầu ủ rũ nói, “đúng là tướng mạo anh tuấn tốt thật đó”.
Hắn nói xong liền đưa tay bóp bóp cục mỡ trên bụng mình, sau đó nói tiếp, “chẳng bù cho ta lần trước, bị nha đầu đó h·ành h·ạ cho một trận tụt mất mấy lạng thịt”.
Lý Thuần Tâm, không thèm để ý đến sắc mặt người kia, đưa tay ra hướng phía hắn ra hiệu đưa đồ đây.
Mao cự thấy hành động của Lý Thuần Tâm, thì không hiểu hỏi, “huynh đệ ngươi muốn gì đây”.
Lý Thuần Tâm giữ nguyên tư thế đáp lại, “hôm nay ta nhớ không nhầm tên kia cũng cho huynh một nén vàng, hiện giờ ta đang cần gấp, huynh đưa cho ta đi, dù sao cũng là công lao của ta mà”.
Mao cự đưa tay lên vắt chéo trước ngực nói, “đây là huynh tự mình không muốn nhận mà, sao khi về lại tiếc của mà đòi bạc của ta”.
Lý Thuần Tâm không chịu nhượng bộ nói, “là huynh lừa ta, nếu huynh nói trước, ta có c·hết cũng không nhận thương vụ chỉ có thiệt không có chút lợi lộc này”.
Mao Cự vẫn đưa tay che ngực nói, “ta nói đúng sự thật mà, huynh đệ ngươi đúng là hầu cận của tiểu thư, vậy chuyện liên quan đến tiểu thư là do ngươi đảm nhận, không có can hệ gì đến ta hết”.
Lý Thuần Tâm, thu tay lại, tiến lại bộ bàn ghế cũ, bên trên chiếc bàn là ngọn nến đã cháy được hơn một nửa, bình thản ngồi xuống khoanh tay nói. “huynh chính là bỏ con giữa chợ, một mình phóng túng thì thôi đi, kết quả còn đổ hết họa lên đầu ta, hiện giờ lại ngồi đây nói không can hệ gì hết, như vậy cũng là quá không nghĩa khí đi”.
Mao Cự, thấy thiếu niên có vẻ nghiêm túc thì hạ giọng nói, “huynh đệ ngươi cần tiền làm gì”.
Lý Thuần Tâm một tay chống cằm tựa lên cái bàn gỗ nhỏ, đưa mắt nhìn vào ngọn nến đang cháy phập phồng chiếu sáng yếu ớt cho căn phòng nói, “đương nhiên là ngày mai đi dỗ dành tiểu cô nương đó rồi, tuy không bị một trận gà bay chó chạy, nhưng tốt xấu gì cũng làm người ta giận, không có chút thành ý cũng thật là không biết điều”.
Mao Cự thấy thiếu niên nghiêm túc, không có phần nào là cợt nhả, mà lỗi cũng có phần hắn, cứ như vậy thoái thác thì tĩnh nghĩa mới kết giao này coi như là ném xuống vực.
Mao Cự sau một lúc suy nghĩ, đưa tay vào vạt áo trước ngực, móc ra một túi ngân lượng đã thủng lỗ chỗ, tiếc hùi hụi đưa cho Lý Thuần Tâm nói, “chỉ còn nhiêu đây thôi”.
Lý Thuần Tâm nhanh chóng đưa tay nhận lấy, sau đó lắc lắc vài cái, kêu lên như đá cuội chạm vào nhau, sau đó mới cất giọng, “huynh cũng thật là phá gia chi tử, một nén vàng, vậy mà hiện giờ chỉ còn lại vài nén bạc vụn”.
Mao Cự ngượng ngùng gãi đầu lên tiếng, “cái đó ta nói rồi mà, tới bồng lai tiên cảnh, tiếc chi mấy đồng bạc phàm trần”.
Lý Thuần Tâm, đưa tay lên ôm chán, không biết nói sao với người trước mặt này, nếu một nén vàng này đặt trong trấn nhỏ của hắn ngày trước, sống tiết kiệm thì cũng có thể đủ no đủ ấm hơn nửa năm, nhưng người trước mắt này chỉ trong một đêm đã một lúc khoắng sạch không sót tay.
Lý Thuần Tâm cũng không nói gì thêm, dù sao ngân lượng của người ta, người ta không sót của, mình cũng chẳng liên quan, thiếu niên, bỏ cái túi nhỏ đặt ngân lượng vào trong vạt áo trước ngực, không nói thêm gì.
Mao Cự thấy thiếu niên không nói gì thì cất giọng, “huynh đệ à, ngươi lại làm sao vậy”.
Lý Thuần Tâm bỗng nhiên đổi chủ đề thái độ nghiêm túc hỏi, “huynh có biết gần đây có võ quán nào không, hay là một nơi gì đó có nhận học đồ luyện võ bước đầu cũng được”.
hắn sở dĩ cần tiền không phải vì muốn dỗ dành tiểu cô nương kia, mà nhiều hơn chính mà muốn nghiêm túc theo đuổi con đường võ đạo của mình.
Thiếu niên hôm nay nghe lời kể của Vương Tú, những lời nói của Vương Nhiên cứ lảng vảng trong trí óc, nhưng hắn lại thực sự không biết bắt đầu từ đâu, hắn cũng muốn có lực lượng tuy không đứng trên cao ngạo nghễ nhìn chúng sinh được, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ được gia đình người thân, hắn đã cảm ngộ được rằng, thế đạo này vốn không có chỗ dung thân cho kẻ yếu, cũng như việc, chỉ với vài chục tên có khí lực hơn người thường, đã bắt đầu coi sinh mạng người khác là bùn nhão dưới chân, hơn ngàn sinh mạng bọn chúng cũng chỉ coi là mây cây cỏ lau, tùy ý chà đạp chém g·iết.
Lý Thuần Tâm càng nghĩ càng thấy cực kỳ phẫn hận, hai tay nắm chặt, không biết bộc phát đi đâu, cứ mỗi lần hắn nghĩ đến gần ngàn sinh mệnh cứ như vậy mà một đêm bị quét sạch, cả một thôn trần bình yên cứ như vậy mà nhuộm đầy máu thây, hắn lại cảm thấy hắn chính là một tên vô dụng.
Mao Cự thấy sắc mặt thiếu niên đột nhiên biến chuyển, trở nên giận dữ, thì ngập ngừng nói, “a, ta cũng không biết nữa, dù sao thành này tôn sùng nhất chính là nho đạo, võ đạo mà chen chân vào chắc chắn sẽ bị đám nho sinh đọc sách kia coi là một đám thất phu, mà bóp c·hết từ trong trứng nước”.
Lý Thuần Tâm có chút thất vọng, nhưng vẫn cất giọng hỏi, “sao lại như vậy, nho sinh, hay võ giả đều là người cầu đạo mà”.
Mao Cự đi vòng qua Lý Thuần Tâm, ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh, xua xua tay nói, “không, không, đối với đám nho sinh đọc sách đó, không cùng đạo chính là không cùng đường, nhất là đối với võ giả, nho gia yêu cầu không phô trương bình lặng không hoa mỹ, còn võ giả chính là đối lập hoàn toàn, tùy ý muốn gì làm nấy, không sợ người đời có bàn tán ra sao, chỉ cần dùng nắm đấm bịt miệng”.
Mao Cự nói đến võ giả, ánh mắt dần trở nên hưng phấn, nói tiếp, “vì vậy đối với nho gia, võ giả chính là một đám thất phu, chỉ biết ăn với đánh đấm sống qua ngày, chữ nghĩa không biết, đối nhân xử thế cũng không xong”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận