Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 53: Chương 53
Ngày cập nhật : 2024-11-16 20:25:16Chương 53
Lý Thuần Tâm cũng hiểu tại sao Vương Tú lại có thái độ như vậy rồi, dù sao cũng là tiểu thư phủ thành chủ, với tính cách của tiểu cô nương kia, không tới lật bay Dương gia đã là rất kiềm chế rồi, dù sao một tiểu thư khuê các, tuy tính cách có hơi không đúng lắm, nhưng cũng là thiếu nữ, vừa bị chọc ghẹo, vừa bị đồn thổi không nổi giận mới chính là có vấn đề.
Vương Nhiên không để ý đến sắc mặt thiếu niên, vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo, đưa một bay vỗ lên vai thiếu niên nói, “vậy nên ta mới nói, với tính cách của tiểu nha đầu đó, ngươi không bị một trận hùng tráng, ngược lại đã là rất may mắn”.
Lý Thuần Tâm đang ngẩn người, bất giác hả lên một tiếng.
Vương Nhiên rời tay khỏi vai Lý Thuần Tâm, hồi tưởng lại nói, “ta nhớ lần trước, Mao Cự vừa mới đến phủ thành chủ không lâu, vẫn còn ngốc nghếch chưa hiểu chuyện gì như ngươi mà cầm một bức thư tình chàng ý th·iếp của Dương nhị thiếu gia kia, hào hứng về đưa cho nha đầu đó, hắn cứ tưởng sẽ được khen thưởng, dù sao con bé trông cũng rất hiền thục, nhưng kết quả lại bị một trận đấm đá nằm trên giường nửa tháng mới có thể đứng dậy đi lại được”.
Lý Thuần Tâm thầm cảm thấy may mắn cho mình, cũng hiểu tại sao lúc trước, Mao Cự vừa nghe thấy chuyện nhờ đưa đồ đã co đầu rụt cổ như rùa già tìm chuyện thoái thác, đến cả tiền cũng không thèm nhận, mà liền đem tảng đá lớn này, trực tiếp đè lên vai hắn.
Vương Nhiên, thấy vẻ mặt của thiếu niên, thì vỗ vai nói, “yên tâm đi, không bị một trận gà đất chó chạy đã là may mắn rồi, còn tiểu nha đầu kia có giận dỗi cũng không quá dăm bữa nửa tháng”.
Lý Thuần Tâm gật đầu, đưa mắt nhìn thiếu niên ban nãy vẫn còn cười ngặt nghẽo, nhưng khi hồi tưởng lại, hiện giờ lại đang đưa mắt nhìn lên bầu trời quang đã, nhìn vào mấy cành cây lớn, đã từ từ rụng lá nhưng lại chuẩn bị đơm hoa khoe sắc xuân sắp tới, trông sáng vẻ lại có vài phần cô độc.
Lý Thuần Tâm hơi ngạc nhiên bởi sự thay đổi liên tục của thiếu niên kia, vừa nãy vẫn là tiêu dao phóng khoáng, hiện giờ lại như nho sinh một cõi trầm lặng ngắm nhìn gió xuân, trông như đang suy ngẫm điều gì xa xăm lắm.
Lý Thuần Tâm, sau một lúc mới cất giọng, “Vương ca, có chuyện gì à”.
Vương Nhiên quay đầu lại đưa mắt nhìn thiếu niên tư thái lười biếng đang ngồi cạnh đó, môi nhếch lên như cười mà không phải cười nói, “bỗng nhiên hồi tưởng lại chuyện xưa, lại đột nhiên thấy con đường phía trước, thấy thiếu niên tiêu dao, phút chống hóa lão nhân ngẫm cố sự”.
Lý Thuần Tâm hơi có hơi không hiểu lời thiếu niên kia nói, thấy có chút mơ hồ, không hiểu tại sao mới chỉ là thiếu niên chưa đến mười tám, nhưng đã nghĩ tới lão nhân tóc đen pha tuyết rồi.
Lý Thuần Tâm lại một lần nữa cất giọng, “huynh vẫn còn trẻ mà, vẫn còn nhiều thứ chưa nếm qua, đắng cay ngọt bùi, đau thương hận thù, vậy tại sao đã ngẫm tới lão nhân cố sự, hai thứ đó rõ ràng cách nhau cả một đoạn đường dài”.
Vương Nhiên đưa mắt nhìn thiếu niên vừa mới cất giọng, hắn cũng không ngờ thiếu niên rách rưới lôi thôi hôm trước, giờ đây lại có thể nói ra mấy từ này, những từ này một chính là thiếu niên lang đèn sách sớm khuya, hai chính là đã nếm qua đủ loại tư vị trong thế sự.
Vương Nhiên ngồi xuống cái bàn đá, khép chiếc quạt trên tay lại, nói, “hay, quả nhiên là cả một đoạn đường dài, như mà thiếu niên phóng khoáng tự tại, chính là thiếu niên chưa nếm qua đắng cay ngọt bùi, đau thương khổ ải, nhưng khi bước ra thế đạo ngoài kia rồi, vừa nhìn ngắm nhân gian phồn hoa, lại vừa chứng kiến kiếp người trầm luân, cuối cùng tâm tính thiếu niên sẽ dần c·hết đi trong hồng trần loạn thế”.
Lý Thuần Tâm nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, hắn cũng thầm hồi tưởng lại những năm tháng qua tâm tính hắn đã thay đổi đến mức như thế nào, lúc đó hắn mới nhận ra, hắn từ một hài tử thỏa thê mãn nguyện, sau đó trở thành thiếu niên thương tâm, liền sau đó lại trở thành thiếu niên độc lữ, vác trên vai gánh nặng sinh mạng, cuối cùng hắn lại nhận ra, chỉ mới vài năm như nước chảy mây bay, hắn từ một thiếu niên trong như suối, hiện giờ lại như sông lớn vẫn đục, có muốn quay lại cũng không còn đường nữa, mà lại cũng chẳng thể trách ai, chỉ có thể trách thế sự này, chính là không thương cho kẻ tầm thường.
Lý Thuần Tâm nghĩ xong liền lắc đầu nhè nhẹ, trông có vài phần thương tâm.
Vương Nhiên thấy vậy thì đưa mắt một lần nữa nhìn lên một giải sao sáng trên bầu trời đêm, mỉm cười nói, “thiếu niên lang bước đi mãi không về, khi trở về chẳng còn thiếu niên lang.”
Lý Thuần Tâm, bình ổn lại cảm xúc đang trào dâng, tò mò không biết người trước mặt tại sao lại có vẻ như vậy, cất giọng hỏi, “tại sao khi trở về chẳng còn thiếu niên lang.”
Vương Nhiên không quay đầu lại nhìn thiếu niên, bình thản nói, “thiếu niên hiệp khí chính là phải như hùng ưng sải cánh, độc lai độc vãng cất cánh ra thế giới ngoài kia tự tìm đoạn đường nhân sinh của mình, nhưng khi quay đầu nhìn lại, tư thái thiếu niên năm xưa đã bị cái gọi là nhân sinh của chính hắn mài mòn không còn hình dạng”.
Lý Thuần Tâm chăm chú đặt từng lời vào trong đầu, cẩn thận suy diễn, cảm thấy rất có đạo lý.
Ngay khi Vương Nhiên vừa dứt lời, một giọng nói có phần trầm thấp, phát ra từ phía sau hai người, “a đạo lý vớ vẩn, Thi Sơn Thư Viện còn chưa vào đến cổng, đã vội thôi diễn ra nhân sinh của chính mình, lại có phải hơi tự đắc rồi không”.
Lý Thuần Tâm giận mình quay đầu lại, nhìn xem người vừa lên tiếng là ai.
Vương Nhiên nhận ra giọng nói quen thuộc, gương mặt sượng chân quay đầu lại, miệng nói, “cha sao người lại ở đây”.
Vương Hiền Phong, chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, nhưng hiện giờ đã bình thản đứng ngay trước mặt hai người, nói, “ta không ở đây, sao có thể nghe con giở giọng khoác lác được”.
Vương Nhiên thẹn quá quay mặt sang hướng khác, miệng nói “đợi đến khi con vào tới Thư Sơn Thư Viện, nhất định sẽ không về gặp người nữa”.
Vương Nhiêu tuy là người đèn sách, nhưng khi trước mặt phụ mẫu sinh thành, vẫn chỉ là thiếu niên bướng bỉnh, suy cho cùng con người lúc cảm thấy an toàn thì sẽ tự mình bộ lộ ra tâm tính vốn có của mình, chẳng phải giấu giấu diếm diếm trong vỏ bọc người đọc sách nữa.
Vương Hiền phong nghe được câu nói của tiểu tử nhà mình, thở dài nói, “nhân chi hiếu lễ đức, đều không có, đúng là tốn mực tốn giấy, chi bằng ra ngoài kia đấm đấm đá đá lại là có tác dụng hơn,”
Vương Nhiên đần mặt, không ngờ cha mình trước mặt người khác, trực tiếp đánh vỡ tình tượng mới vất vả tạo dựng được, nói “cha người người không muốn để lại cho con chút mặt mũi nào sao”.
Lý Thuần Tâm thấy cảnh tượng này lại trong lòng đột nhiên có cảm giác ganh tị, không phải tị nạnh ganh đua, mà chính là cảm giác chưa bao giờ có được, vừa ngưỡng mộ vừa ao ước, hắn chưa bao giờ hiểu được cảm giác rốt cuộc có phụ mẫu là như thế nào, thì ra thân tình cùng nhà là như thế này, mặc sức hồ nháo không câu nệ xem câu nói của mình có thuận tai hay không, vì đó chính là thân tình, thứ tình cảm đẹp đẽ nhất trong thế sự hỗn loạn này.
Vương Hiền Phong, nghe thấy lời đứa con quý tử của mình, thì vẫn bộ dạng bình thản nói, “sông sâu tĩnh lặng, lúa chín thì cúi đầu, thân là người đọc sách, lại đạo lý xàm ngôn, ra vẻ đưa mắt nhìn trời liền nhìn thấy nổi gió, liếc mắt xuống dưới thì thấy sóng lên, xuất khẩu chưa nhắc đến nhân nghĩa lễ đức, đã vội vàng diễn tả nhân sinh, không thành tài được, hazz không thành tài được”.
Đối với một đại nho như Vương Hiền Phong, thì khuyển tử nhà mình chỉ là một đứa trẻ biết vài con chữ, xuất khẩu câu nào liền là đạo lý không có cách nào có thể phản biện lại được.
Vương Nhiên sắc mặt u ám, không nói thêm lời nào, bực tức quay người bỏ đi, không muốn ở lại đây mất mặt nữa.
Lý Thuần Tâm đưa tay gãi gãi đầu không biết làm gì trước tình hình này, dù sao cũng là cha con người ta cãi nhau, không nên xen vào, thiếu niên thấy Vương Nhiên bước đi, thì cũng vội vàng đứng dậy, hành lễ với người trước mặt, sau đó quay lưng rời bước.
Lý Thuần Tâm cũng hiểu tại sao Vương Tú lại có thái độ như vậy rồi, dù sao cũng là tiểu thư phủ thành chủ, với tính cách của tiểu cô nương kia, không tới lật bay Dương gia đã là rất kiềm chế rồi, dù sao một tiểu thư khuê các, tuy tính cách có hơi không đúng lắm, nhưng cũng là thiếu nữ, vừa bị chọc ghẹo, vừa bị đồn thổi không nổi giận mới chính là có vấn đề.
Vương Nhiên không để ý đến sắc mặt thiếu niên, vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo, đưa một bay vỗ lên vai thiếu niên nói, “vậy nên ta mới nói, với tính cách của tiểu nha đầu đó, ngươi không bị một trận hùng tráng, ngược lại đã là rất may mắn”.
Lý Thuần Tâm đang ngẩn người, bất giác hả lên một tiếng.
Vương Nhiên rời tay khỏi vai Lý Thuần Tâm, hồi tưởng lại nói, “ta nhớ lần trước, Mao Cự vừa mới đến phủ thành chủ không lâu, vẫn còn ngốc nghếch chưa hiểu chuyện gì như ngươi mà cầm một bức thư tình chàng ý th·iếp của Dương nhị thiếu gia kia, hào hứng về đưa cho nha đầu đó, hắn cứ tưởng sẽ được khen thưởng, dù sao con bé trông cũng rất hiền thục, nhưng kết quả lại bị một trận đấm đá nằm trên giường nửa tháng mới có thể đứng dậy đi lại được”.
Lý Thuần Tâm thầm cảm thấy may mắn cho mình, cũng hiểu tại sao lúc trước, Mao Cự vừa nghe thấy chuyện nhờ đưa đồ đã co đầu rụt cổ như rùa già tìm chuyện thoái thác, đến cả tiền cũng không thèm nhận, mà liền đem tảng đá lớn này, trực tiếp đè lên vai hắn.
Vương Nhiên, thấy vẻ mặt của thiếu niên, thì vỗ vai nói, “yên tâm đi, không bị một trận gà đất chó chạy đã là may mắn rồi, còn tiểu nha đầu kia có giận dỗi cũng không quá dăm bữa nửa tháng”.
Lý Thuần Tâm gật đầu, đưa mắt nhìn thiếu niên ban nãy vẫn còn cười ngặt nghẽo, nhưng khi hồi tưởng lại, hiện giờ lại đang đưa mắt nhìn lên bầu trời quang đã, nhìn vào mấy cành cây lớn, đã từ từ rụng lá nhưng lại chuẩn bị đơm hoa khoe sắc xuân sắp tới, trông sáng vẻ lại có vài phần cô độc.
Lý Thuần Tâm hơi ngạc nhiên bởi sự thay đổi liên tục của thiếu niên kia, vừa nãy vẫn là tiêu dao phóng khoáng, hiện giờ lại như nho sinh một cõi trầm lặng ngắm nhìn gió xuân, trông như đang suy ngẫm điều gì xa xăm lắm.
Lý Thuần Tâm, sau một lúc mới cất giọng, “Vương ca, có chuyện gì à”.
Vương Nhiên quay đầu lại đưa mắt nhìn thiếu niên tư thái lười biếng đang ngồi cạnh đó, môi nhếch lên như cười mà không phải cười nói, “bỗng nhiên hồi tưởng lại chuyện xưa, lại đột nhiên thấy con đường phía trước, thấy thiếu niên tiêu dao, phút chống hóa lão nhân ngẫm cố sự”.
Lý Thuần Tâm hơi có hơi không hiểu lời thiếu niên kia nói, thấy có chút mơ hồ, không hiểu tại sao mới chỉ là thiếu niên chưa đến mười tám, nhưng đã nghĩ tới lão nhân tóc đen pha tuyết rồi.
Lý Thuần Tâm lại một lần nữa cất giọng, “huynh vẫn còn trẻ mà, vẫn còn nhiều thứ chưa nếm qua, đắng cay ngọt bùi, đau thương hận thù, vậy tại sao đã ngẫm tới lão nhân cố sự, hai thứ đó rõ ràng cách nhau cả một đoạn đường dài”.
Vương Nhiên đưa mắt nhìn thiếu niên vừa mới cất giọng, hắn cũng không ngờ thiếu niên rách rưới lôi thôi hôm trước, giờ đây lại có thể nói ra mấy từ này, những từ này một chính là thiếu niên lang đèn sách sớm khuya, hai chính là đã nếm qua đủ loại tư vị trong thế sự.
Vương Nhiên ngồi xuống cái bàn đá, khép chiếc quạt trên tay lại, nói, “hay, quả nhiên là cả một đoạn đường dài, như mà thiếu niên phóng khoáng tự tại, chính là thiếu niên chưa nếm qua đắng cay ngọt bùi, đau thương khổ ải, nhưng khi bước ra thế đạo ngoài kia rồi, vừa nhìn ngắm nhân gian phồn hoa, lại vừa chứng kiến kiếp người trầm luân, cuối cùng tâm tính thiếu niên sẽ dần c·hết đi trong hồng trần loạn thế”.
Lý Thuần Tâm nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, hắn cũng thầm hồi tưởng lại những năm tháng qua tâm tính hắn đã thay đổi đến mức như thế nào, lúc đó hắn mới nhận ra, hắn từ một hài tử thỏa thê mãn nguyện, sau đó trở thành thiếu niên thương tâm, liền sau đó lại trở thành thiếu niên độc lữ, vác trên vai gánh nặng sinh mạng, cuối cùng hắn lại nhận ra, chỉ mới vài năm như nước chảy mây bay, hắn từ một thiếu niên trong như suối, hiện giờ lại như sông lớn vẫn đục, có muốn quay lại cũng không còn đường nữa, mà lại cũng chẳng thể trách ai, chỉ có thể trách thế sự này, chính là không thương cho kẻ tầm thường.
Lý Thuần Tâm nghĩ xong liền lắc đầu nhè nhẹ, trông có vài phần thương tâm.
Vương Nhiên thấy vậy thì đưa mắt một lần nữa nhìn lên một giải sao sáng trên bầu trời đêm, mỉm cười nói, “thiếu niên lang bước đi mãi không về, khi trở về chẳng còn thiếu niên lang.”
Lý Thuần Tâm, bình ổn lại cảm xúc đang trào dâng, tò mò không biết người trước mặt tại sao lại có vẻ như vậy, cất giọng hỏi, “tại sao khi trở về chẳng còn thiếu niên lang.”
Vương Nhiên không quay đầu lại nhìn thiếu niên, bình thản nói, “thiếu niên hiệp khí chính là phải như hùng ưng sải cánh, độc lai độc vãng cất cánh ra thế giới ngoài kia tự tìm đoạn đường nhân sinh của mình, nhưng khi quay đầu nhìn lại, tư thái thiếu niên năm xưa đã bị cái gọi là nhân sinh của chính hắn mài mòn không còn hình dạng”.
Lý Thuần Tâm chăm chú đặt từng lời vào trong đầu, cẩn thận suy diễn, cảm thấy rất có đạo lý.
Ngay khi Vương Nhiên vừa dứt lời, một giọng nói có phần trầm thấp, phát ra từ phía sau hai người, “a đạo lý vớ vẩn, Thi Sơn Thư Viện còn chưa vào đến cổng, đã vội thôi diễn ra nhân sinh của chính mình, lại có phải hơi tự đắc rồi không”.
Lý Thuần Tâm giận mình quay đầu lại, nhìn xem người vừa lên tiếng là ai.
Vương Nhiên nhận ra giọng nói quen thuộc, gương mặt sượng chân quay đầu lại, miệng nói, “cha sao người lại ở đây”.
Vương Hiền Phong, chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, nhưng hiện giờ đã bình thản đứng ngay trước mặt hai người, nói, “ta không ở đây, sao có thể nghe con giở giọng khoác lác được”.
Vương Nhiên thẹn quá quay mặt sang hướng khác, miệng nói “đợi đến khi con vào tới Thư Sơn Thư Viện, nhất định sẽ không về gặp người nữa”.
Vương Nhiêu tuy là người đèn sách, nhưng khi trước mặt phụ mẫu sinh thành, vẫn chỉ là thiếu niên bướng bỉnh, suy cho cùng con người lúc cảm thấy an toàn thì sẽ tự mình bộ lộ ra tâm tính vốn có của mình, chẳng phải giấu giấu diếm diếm trong vỏ bọc người đọc sách nữa.
Vương Hiền phong nghe được câu nói của tiểu tử nhà mình, thở dài nói, “nhân chi hiếu lễ đức, đều không có, đúng là tốn mực tốn giấy, chi bằng ra ngoài kia đấm đấm đá đá lại là có tác dụng hơn,”
Vương Nhiên đần mặt, không ngờ cha mình trước mặt người khác, trực tiếp đánh vỡ tình tượng mới vất vả tạo dựng được, nói “cha người người không muốn để lại cho con chút mặt mũi nào sao”.
Lý Thuần Tâm thấy cảnh tượng này lại trong lòng đột nhiên có cảm giác ganh tị, không phải tị nạnh ganh đua, mà chính là cảm giác chưa bao giờ có được, vừa ngưỡng mộ vừa ao ước, hắn chưa bao giờ hiểu được cảm giác rốt cuộc có phụ mẫu là như thế nào, thì ra thân tình cùng nhà là như thế này, mặc sức hồ nháo không câu nệ xem câu nói của mình có thuận tai hay không, vì đó chính là thân tình, thứ tình cảm đẹp đẽ nhất trong thế sự hỗn loạn này.
Vương Hiền Phong, nghe thấy lời đứa con quý tử của mình, thì vẫn bộ dạng bình thản nói, “sông sâu tĩnh lặng, lúa chín thì cúi đầu, thân là người đọc sách, lại đạo lý xàm ngôn, ra vẻ đưa mắt nhìn trời liền nhìn thấy nổi gió, liếc mắt xuống dưới thì thấy sóng lên, xuất khẩu chưa nhắc đến nhân nghĩa lễ đức, đã vội vàng diễn tả nhân sinh, không thành tài được, hazz không thành tài được”.
Đối với một đại nho như Vương Hiền Phong, thì khuyển tử nhà mình chỉ là một đứa trẻ biết vài con chữ, xuất khẩu câu nào liền là đạo lý không có cách nào có thể phản biện lại được.
Vương Nhiên sắc mặt u ám, không nói thêm lời nào, bực tức quay người bỏ đi, không muốn ở lại đây mất mặt nữa.
Lý Thuần Tâm đưa tay gãi gãi đầu không biết làm gì trước tình hình này, dù sao cũng là cha con người ta cãi nhau, không nên xen vào, thiếu niên thấy Vương Nhiên bước đi, thì cũng vội vàng đứng dậy, hành lễ với người trước mặt, sau đó quay lưng rời bước.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận