Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 249: Chương 249: Thiêu đốt hết thảy

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:15:34
Chương 249: Thiêu đốt hết thảy

“Im miệng!” Đối mặt với giọng điệu của nam tử áo trắng, Thiên Vân đáp chỉ có hai chữ! Thiên Vân hai mắt xung huyết, tóc dài phần phật mà bay, khí tức trên người điên cuồng kéo lên, nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, gắn từng chữ mà nói.

“Ngươi nâng tay có thể che trời, lật tay có thể hủy thiên, ngươi cũng làm gì đủ tư cách bài bố vận mệnh của ta? Ngươi nói ngươi vung tay có thể thế tinh đổi nguyệt, ngươi làm như vậy chẳng phải muốn phản lại quy luật tự nhiên hay sao? Ngươi thấy làm như vậy rất đáng tự hào hay sao? Rồi sinh linh sống tại những ngôi sao đó sẽ cảm kích ngươi? Những việc ngươi làm thì liên quan gì tới ta, ngươi có tư cách gì bắt ta quỳ? Ngươi cho rằng những việc ngươi làm là ban phước, rồi tự nghĩ mình tôn quý hơn chúng ta? Ngươi so với những bậc thánh hiền, đã tính là cái gì đây? Có vô số nhân loại vùi thân trong biển máu, chỉ hi vọng đời sau có thể sống tốt, ngươi nghĩ mình cùng với họ ai hơn ai kém? Ngươi nghĩ mình làm một ít việc mà chẳng ai biết, rồi tự cho mình siêu nhiên, bắt sinh linh khác phải khom lưng uốn gối, ngươi nghĩ mình là ai? Ta không cần biết luân hồi chìm nổi bao nhiêu lần, nhưng một thế này ta sinh là người Đại Việt. Ta có thể quỳ bái tổ tiên, có thể bài trời bái đất, nhưng đứng trước hạng người như ngươi, xin phép ta làm không được!”

Thiên Vân nói hết câu, cả người liền bốc lên từng màn sương đỏ. Ánh mắt lúc này tựa như một thanh đao nhọn, đỏ lòm chằm chằm nhìn vào đối thủ. Tóc dài bị huyết sắc bao phủ, lúc này cũng biến thành một màu đỏ như máu, trên trán xuất hiện một vầng tàn nguyệt, xung quanh có 9 viên ngôi sao chậm rãi xoay tròn.

"Ta không cần biết ngươi là ai, vì cái gì muốn bài bố ta, nhưng ngày hôm nay ngươi chắc chắn phải trả một cái giá đắt". Thiên Vân nói đến đây, hai con ngươi liền xuất hiện vòng xoáy, một loại vô biên vô hạn lực lượng nguyền rủa bắn ra.

Nam tử áo trắng nhíu mày, nhìn tới bàn tay đang bắt lấy cái cổ Thiên Vân. Lúc này nó đang chậm rãi biến thành đỏ, tốc độ tuy chậm, nhưng cảm giác xói mòn, hủ thực đang đánh tới hắn có thể cảm nhận rõ.

Tốc độ tuy rằng chậm, nhưng lực lượng dùng để khống chế Thiên Vân rất nhanh đã tan rã, thân ảnh hắn lập tức tránh thoát, kéo giãn khoảng cách, tay lần nữa bắt lấy Tinh Vẫn đao, chằm chằm nhìn vào kẻ đối diện.

Thiên Vân đã thiêu đốt sinh mệnh máu huyết, hắn biết mình không phải đối thủ của gã nam tử áo trắng, nhưng hắn vẫn muốn đánh một trận. Thiên Vân lập tức phóng xuất gốc đạo thụ màu vàng ra. Chỉ thấy cả màn trời bị một gốc cổ thụ cao hơn ngàn trượng che kín, tuy chỉ lờ mờ, nhưng khí thế cũng thật kinh khủng.

Nói thì dài, nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, từ lúc Thiên Vân nói hai từ im miệng tới hiện tại, cũng chỉ trải qua sáu bảy hơi thở mà thôi.



Nam tử áo trắng thấy Thiên Vân xuất ra đạo thụ hình chiếu, ngay cả máu huyết cũng thiêu đốt, sắc mặt không khỏi rét lạnh. Y không nói không rằng, ngón tay điểm về hướng Thiên Vân một chỉ.

Khoảnh khắc ngón tay kia hạ xuống, thân thể Thiên Vân lập tức chấn động, một loại lực lượng phong cấm lao tới, muốn đem khí huyết thiêu đốt dập tắt, muốn đem đạo thụ màu vàng tản đi.

Thế nhưng Thiên Vân làm sao để y như ý, tay cầm đao nâng lên, hướng về phía đối thủ thốt ra hai chữ. "Luân Hồi"

Hai chữ Luân Hồi vừa ra, cánh tay Thiên Vân cũng hướng về phía đối thủ chém một cái. Một dải đao quang phá không mà ra, quấn lấy huyết khí, quấn lấy nguyền rủa chi lực, điên cuồng lao nhanh. Trước một đao bá đạo tuyệt luân như này, một chỉ của gã nam tử lập tức phá toái, lực lượng phong cấm như tờ giấy rách, căn bản ngăn không được Thiên Vân.

Nam tử áo trắng nhíu mày, bàn tay phải xòe ra, hướng phía trước đẩy ra một cái. Một hư ảnh cự chưởng cứ như vậy hời hợt xông ra. Tuy chỉ là hời hợt một chưởng, lại bá đạo không gì sánh được. Dải đao quang đụng vào cự chưởng, lập tức bị nó bóp tắt, không đề nổi một điểm phản kháng.

Nam tử áo trắng cười nhạt, đang muốn nói cái gì, đúng lúc này dải đao quang màu đỏ lại bùng lên. Cứ như vậy, chớp tắt không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cự chưởng cũng chịu không được, bị đao quang phá nát, ầm ầm sụp đổ. Đao quang vẫn còn dư lực, tiếp tục lao về phía gã nam tử áo trắng.

"Ngươi có thể ngộ ra một đao này, thật không làm ta thất vọng". Nam tử áo trắng thấy thế cũng chỉ nhàn nhạt mà cười, bàn tay hắn làm ra động tác lật úp.

Động tác lật úp vừa thành, trời đất liền biến thành màu đen, đao quang kia cũng vào lúc này tán loạn, đề không nổi một điểm phản kháng nào nữa.



Thiên Vân sắc mặt hơi tái, thế nhưng hắn vẫn không muốn bỏ cuộc, thân ảnh chớp cái liền biến mất, nhanh tới cực hạn.

Bang...

Thiên Vân vòng ra sau lưng gã nam tử áo trắng, vung đao chém ra một chiêu Tuế Nguyệt. Thế nhưng làm Thiên Vân hãi hùng kh·iếp vía chính là, tên nam tử áo trắng chỉ dùng một ngón tay, cứ thế chặn lấy đao của hắn.

Thiên Vân trong lòng đắng ngắt, một cơn mê man đang từ từ xâm chiếm lấy hắn. Đây là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều, nếu không dừng việc thiêu đốt này lại, hắn chắc chắn sẽ c·hết. Thế nhưng hắn không có lựa chọn khác, cho dù dừng lại hắn cũng sẽ c·hết. Người trước mặt sẽ đem linh hồn hắn kéo ra, cưỡng ép ném vào luân hồi. Thiên Vân không biết những lần trước sự tình diễn biến ra sao, nhưng chắc cũng không khá khẩm hơn lúc này bao nhiêu.

Hắn không muốn bị người bài bố, hắn muốn thoát khỏi loại vận mệnh nghiệt ngã này. Thế là hắn lại lần nữa vung đao, một đao này khí tức khủng bố tuyệt luân, chói mắt người nhìn. Chỉ thấy đầu mũi đao bắn ra một vầng tàn nguyệt đỏ như máu, khí thế hủy thiên diệt địa, nơi tàn nguyệt đi qua, không gian trực tiếp nứt vỡ, phong bạo giảo sát tứ phương. màn trời vốn bị cái lật tay của gã nam tử áo trắng biến thành màu đen, lúc này lập tức b·ị c·hém ra một vệt huyết quang, tựa như ngay cả phiến thiên địa này cũng b·ị c·hém thành thương tổn.

Nam tử áo trắng nhíu mày, hắn cảm nhận được một đao này khủng bố, cũng cảm nhận được kẻ đối diện đã thiêu đốt sạch máu huyết cùng pháp lực. Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ chỉ về phía trước, phun ra hai chữ. "Diệt Sinh"

Hai chữ vừa ra, một cự đại chỉ ảnh tựa như bạch ngọc sinh ra, thẳng hướng phía trước mà đi, tốc độ nhanh vô cùng. Một vầng tàn nguyệt ngập trời sát phạt, một bạch ngọc ngón tay khí tức nhàn nhạt, một điểm bá đạo cũng không lộ. Một người áo trắng tóc dài phần phật, dung mạo như tiên, một người sớm đã gầy như que củi, tóc tai đỏ như máu, đôi con ngươi tựa như hai ngọn lửa chứa đầy sự thù hận. Nhìn cảnh này, không ai nghĩ người bị hại là Thiên Vân, so với ma đầu, hắn càng giống ma đầu hơn bất cứ kẻ nào. Còn gã nam tử áo trắng, lại chẳng khác gì tuyệt thế trích thiên, đang thay chúng sinh tru diệt gian tà.

Bạch ngọc ngón tay cùng tàn nguyệt cuối cùng cũng va vào nhau, chỉ thấy khắp nơi vang lên từng tiếng vỡ nát, đao khí giảo sát tứ phía. Bạch ngọc ngón tay cũng chịu không nổi, từng tầng phá toái. Chỉ có điều tàn nguyệt cũng không thể tiến thêm nửa bước, cuối cùng cả hai đều c·hôn v·ùi không một vết tích.



Thiên Vân cả người lảo đảo, liên tiếp lui lại phía sau hơn chục bước. Tóc dài chậm rãi biến thành màu trắng, đôi con ngươi cũng thôi không còn là huyết sắc, thân thể khô héo tựa như lão già sắp c·hết.

Phía đối diện, nam tử áo trắng thu lại ngón tay, nhíu mày nhìn xuống. Chỉ thấy ngón tay xuất hiện một đạo v·ết t·hương, tuy không có máu chảy, nhưng đúng là Thiên Vân đã làm y b·ị t·hương.

"Chơi với ngươi thế là quá đủ, nếu ngươi muốn c·hết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi". Nam tử áo trắng ánh mắt rét lạnh, hướng về phía Thiên Vân chộp một cái.

Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận đau đớn, muốn phản kháng cũng phản kháng không được, hắn tuyệt vọng gào thét. Hắn đã làm hết khả năng, hắn đã thiêu đốt toàn bộ những gì mình có, cũng xuất ra một đao Ảo Mộng mạnh nhất. Thế nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa, lúc này đây hắn cũng chỉ là một con kiến hôi, đề không được một điểm lực lượng.

"Sâu kiến mà thôi, vì cái gì lại dám phản kháng bản thánh? Ngươi thì tính là cái gì?" Nam tử áo trắng cười nhạt, tay trái làm ra động tác bẻ.

Động tác bẻ này vừa ra, cánh tay phải của Thiên Vân lập tức phát ra thanh âm răng rắc, cứ như vậy bị bẻ ngoặt.

A...

Thiên Vân thống khổ gào lên.

"Một con sâu kiến, thế mà dám buông lời chất vấn bản thánh, ngươi lấy đâu ra tư cách này?" Nam tử áo trắng lại tiếp tục chất vấn, ngón trỏ phải làm ra động tác chém.

Phía đối diện, cánh tay phải Thiên Vân trực tiếp b·ị c·hém ra một đạo v·ết t·hương, xương trắng lộ ra, có điều lại không thấy máu huyết. Nhìn vào miệng v·ết t·hương, chỉ thấy da thịt sớm đã chỉ còn một chút, cả người hắn tựa như củi khô, tiều tụy không thành hình dáng.

Thiên Vân cắn chặt hàm răng, cố gắng không phát ra tiếng hét thảm. Nỗi đau cùng cực này gào thét cũng là vô ích, hắn muốn dùng đoạn thời gian cuối cùng này, ghi nhớ hình ảnh đối phương vào trong tâm trí. Nếu có kiếp sau, hắn sẽ tu luyện, sẽ biến mạnh, sẽ tìm đối phương báo thù.

Bình Luận

0 Thảo luận