Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 248: Chương 248: Dựa vào cái gì lại muốn phản kháng

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:15:34
Chương 248: Dựa vào cái gì lại muốn phản kháng

Phốc...

Thiên Vân trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lợi dụng phản phệ, lập tức thoát khỏi cảm giác khoá chắt, tay cầm đao pháp lực tuôn trào, thẳng hướng đối phương chém ra một đao.

Một đao vừa ra, tầng tầng không gian hoá thành vết nứt, sức p·há h·oại có thể nói khủng bố tuyệt luân.

Nam tử áo trắng có chút bất ngờ, lại không hề lo lắng, tay phải hoá trảo thành chưởng, đem đao quang trực tiếp quất nát.

"Chỉ là một căn cỏ dại, năm lần bảy lượt hướng ta xuất thủ, đúng là không biết chữ c·hết viết như nào". Nam tử hừ lạnh quát, thân ảnh trực tiếp tan biến, tốc độ căn bản không thể đong đếm.

Thiên Vân muốn làm ra phản ứng, có điều hắn làm không được. Chỉ thấy một cánh tay trắng như tuyết công tới, đem hắn đánh bay ra xa.

Phốc... Phốc...

Thiên Vân chịu một quyền, máu tươi phun ra xối xả, sắc mặt tái nhợt.

Tên nam tử nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ bước mà đến.



"Ngươi vì cái gì muốn phản kháng đây?" Hắn lạnh nhạt hỏi, xuất thủ lại nhanh vô cùng.

Răng rắc, Thiên Vân như diều đứt dây, hướng về sau bay ngược, căn bản đề không nổi một điểm phản kháng.

"Ta không thể c·hết t·ại c·hỗ này, ta phải sống, ta phải sống". Thiên Vân trong lòng gầm thét, pháp lực phun trào, trực tiếp đem thân thể khống chế lại. Ngón tay thành đao, hướng đối phương điểm ra một chỉ.

Trong hư vô chợt loé lên một ngọn phi đao. Phi đao thẳng hướng mi tâm nam tử áo trắng đâm vào, tốc độ cực nhanh.

Nam tử áo trắng căn bản không thèm bận tâm, nhàn nhạt mà nói. "Điêu trùng tiểu kĩ mà thôi, đứng trước bản thánh, ngươi thì tính là cái gì?"

Phi đao khí thế hùng hổ dọa người, có điều vừa tiến tới trước mặt tên nam tử, liền trực tiếp vỡ tan, căn bản đề không được một điểm thương tổn.

Thiên Vân đáy lòng đắng chát, cả hai chênh lệch quá xa, đối phương vốn chẳng thèm đem hắn để vào mắt.

"Ngươi còn quá yếu, trong vô số luân hồi. Lần này ngươi làm ta thất vọng nhất". Gã nam tử đem cái cổ Thiên Vân nắm chặt, lắc đầu than thở.

Thiên Vân bị nắm lấy cái cổ, muốn vùng vẫy lại làm không được, sắc mặt đỏ hồng một mảnh.

"Ngươi rốt cục là ai?" Thiên cắn răng, gằn từng chữ hỏi.



"Ta là ai? Ngươi biết cũng là vô dụng. Một khi ngươi nhắc tới tên của ta, thần hồn của ngươi sẽ chịu diệt vong. Đợi sau này ngươi đủ mạnh, ta sẽ cho ngươi biết, hiện tại ngươi nên tiến vào luân hồi đi thôi". Nam tử áo trắng lắc đầu thở dài, không muốn nói cho Thiên Vân biết lai lịch bản thân. Theo lời y nói, dường như danh tính của y chính là một cấm kỵ, chỉ cần nhắc tên sẽ bị thiên địa gạt bỏ, luân hồi cũng chẳng thể tiến vào.

"Ngươi rắp tâm tính toán ta, hiển nhiên là muốn lợi dụng ta. Cho dù ta không biết ngươi có m·ưu đ·ồ gì, nhưng ngươi nghĩ rằng, chỉ với thực lực hiện tại, ngươi có thể tùy ý bài bố ta hay sao?" Thiên Vân lúc này thôi không tỏ vẻ đau đớn, ngược lại vô cùng bình tĩnh, hướng đối phương mở miệng chất vấn.

"Ồ! Một con sâu kiến, cũng dám ăn nói với ta như vậy, ngươi lấy đâu ra bản lãnh lớn như thế?" Tên nam tử áo trắng làm bộ kinh ngạc, có điều miệng vẫn mang cười, bàn tay còn lại làm động tác kéo.

Động tác kéo này nhìn thì đơn giản, có điều đối với Thiên Vân, nó chẳng khác gì một gọng kìm. Gọng kìm đang kẹp chặt thần hồn của hắn, muốn sinh sinh kéo ra khỏi thân thể.

Thiên Vân chỉ thấy từng trận cảm giác tê tâm liệt phế, muốn làm ra phản kháng lại làm không được. Có điều hắn cũng không định phản kháng, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn đối phương.

Nam tử tóc trắng hơi nhíu mày, bất chợt hắn ngẩn ra, thân hình Thiên Vân nãy giờ vẫn bị hắn tóm chặt, lúc này thế mà nổ tung, hóa thành một đạo khói trắng tan biến.

"Ồ! Thú vị, thú vị. Vậy mà còn có một chiêu này. Đáng tiếc ngươi chạy không được". Nam tử áo trắng cũng chỉ hơi bất ngờ, ánh mắt hơi đảo, lập tức bắt được một ít khí tức, chân phải bước ra một bước. Một bước bước ra, không gian lập tức vặn vẹo, cả một quãng đường dài như vô tận bỗng dưng ngắn lại. Hắn bước ra một bước, thân hình đã đi tới ba vạn dặm xa.

Xa xa phía đông, thân hình Thiên Vân đột nhiên từ trong nước biển lao ra, sắc mặt tái nhợt, lập tức thi triển Nhất Thốn Thiên Lý rời đi.



"Hay cho một chiêu Kim Thiền Thoát Xác, có điều ngươi chạy cũng vô ích, trong phiến trời đất này, người ta muốn tìm căn bản không thể trốn". Thiên Vân còn chưa kịp thi triển Nhất Thốn Thiên Lý, thân ảnh nam tử áo trắng đã từ hư không đi ra, tay chắp sau lưng, lạnh nhạt mà nói.

Thiên Vân vẻ mặt biến đổi, biết mình không thể chạy trốn nữa, lập tức thi triển Long Huyết Luyện Thể, cũng phóng ra đạo thụ hình chiếu, không tiếc tất thảy phất tay một cái.

Cái phất tay vừa ra, pháp lực Thiên Vân liền bị rút đi tám phần. Chỉ thấy đỉnh đầu Thiên Vân xuất hiện một cự đại thân ảnh. Thân ảnh này cùng bản tôn giống nhau như đúc, lại được đạo thụ gia trì, khí tức càng là mạnh tới không tưởng.

Nam tử áo trắng nhíu mày, hừ lạnh quát. "Tán"

Lời y vừa ra, cự đại thân ảnh trực tiếp tán loạn, thần thông Yên Diệt cũng chịu chung số phận. Lời y nói, chẳng khác gì tiếng của trời, ngôn xuất thì pháp tùy.

Thần thông bị hủy, Thiên Vân trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thể nội kinh mạch từng tấc vỡ vụn. Sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, nhìn về tên nam tử áo trắng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai đây? Người ta muốn g·iết, trong phiến trời đất này, không ai có thể cản. Người ta muốn giữ lại, trời đất này không người có thể g·iết. Chỉ là con sâu cái kiến cũng dám phản kháng ta, ai cho ngươi tự tin?" Nam tử nhàn nhạt mà nói, cánh tay nhẹ phất, thân thể Thiên Vân như bị một bàn tay to vỗ vào, phun máu bay ngược.

Thiên Vân chỉ cảm thấy từng tấc, từng tấc thân thể truyền tới sự đau đớn, muốn ổn định cũng làm không được.

"Tinh hà bao la, bất kể nơi nào ta đi qua, tất cả sinh linh đều phải run rẩy qùy xuống, ngươi thì tính là cái gì, lại dám phản kháng ta?" Nam tử áo trắng lại mở miệng chất vấn, khí thế uy nghiêm tỏa ra, hắn tựa như hiện thân của trời đất, bá đạo không thể kháng cự, cánh tay phải lại hướng về Thiên Vân quất một cái.

Thiên Vân còn chưa ổn định lại thân hình, lại lần nữa bị quất cho thổ huyết, thân thể như diều đứt dây bay đi.

"Ta nâng tay có thể che trời, lật tay có thể hủy thiên. Ngươi dựa vào cái gì lại muốn phản kháng? Ta vung tay có thể thế tinh đổi nguyệt, ngươi vì sao thấy ta không quỳ?" Nam tử áo trắng từng câu từng chữ bá đạo tuyệt luân, không coi thiên đạo vào mắt. Giống như bất cứ thứ gì đứng trước hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Đối mặt lời nói nhìn như bình tĩnh lại toát ra bá khí của nam tử áo trắng, Thiên Vân có cảm giác mình muốn hỏng mất. Lời y nói tựa như thiên uy, mỗi câu mỗi chữ chẳng khác gì thiên địa đang hướng hắn chất vấn, thêm vào đó là dung mạo cùng khí chất như bậc thánh nhân, dường như bây giờ nam tử này chính là một bá chủ thống trị thế gian vô tận, nắm giữ sống c·hết cả vũ trụ. Y lấy tầm mắt của bậc chí cao vô thượng, nhìn xuống Thiên Vân, giọng không cao nhưng lại chứa đựng ngàn vạn tâm tình. Thứ tâm tình ấy tựa như y là vũ trụ này hóa thân, không cho phép nghi ngờ, không cho phép phản bác, phải tuân theo lời y nói. Dường như tất cả sinh linh trong cõi trời đất sau khi nghe câu nói của y phải run rẩy, không kiềm được muốn quỳ xuống bái lạy, trong lòng dâng lên vô tận kính sợ, vô tận sùng bái.

Thiên Vân cũng giống như vậy, rất nhiều lần hắn có cảm giác muốn hướng đối phương bái xuống. Có điều lý trí của hắn đã ngăn hắn lại, hắn không thể hướng đối phương khom lưng, làm như vậy sau này hắn sẽ vĩnh viễn không còn có thể ngóc đầu lên nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận