Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 238: Chương 238: Bellamy

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:15:16
Chương 238: Bellamy

"Thật đẹp". Thiên Vân nện bước đi trong rừng phong, tò mò nhặt một ít lá cây rơi trên đất nhìn một chút, miệng không khỏi thốt lên một câu khen ngợi.

Hắn cứ đi như vậy, tâm tình theo đó bình tĩnh đến lạ, mọi xao động trước kia đều đã tan biến đi, lúc này vô số suy nghĩ mới hiện lên trong đầu. "Ta nhớ mang máng, lúc bỏ mặc cho Kim Long chiếm cứ thân thể, ta đã nghe thấy một ít thanh âm nào đó. Hiện tại tỉnh lại, thế mà một chút xíu kí ức đều không có. Xem ra người xóa đi kí ức của ta, cùng người mặc áo choàng đen mang ta tới đây, có lẽ quan hệ không ít"

Thiên Vân vừa đi vừa âm thầm suy tính, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói. "Ngươi tính toán ta, cũng không nghĩ rằng ta đang tính toán ngươi đây. Cũng cám ơn ngươi đã tới, giúp ta đột phá chướng ngại này". Đôi đồng tử Thiên Vân đột nhiên biến đổi, không còn là tinh khiết tựa sao trời, mà là phủ đầy sương khói. Nhìn sâu vào trong mắt hắn, chỉ cảm thấy một loại hãi hùng kh·iếp vía, tựa như tùy thời có thể bị xóa đi thần trí, biến thành một cỗ khôi lỗi.

"Vô Tâm! Vô Tâm! Bao nhiêu lần ta có linh cảm đột phá, thế nhưng năm lần bảy lượt vụt mất cơ hội. Hiện tại cuối cùng ta đã hiểu vì sao. Thiên Diễn Thuật cảnh giới đầu chính là tìm hiểu nhân gian, tìm hiểu thiên tượng, tìm hiểu khí vận, dung hợp toàn bộ những thứ này lại, liền có thể nhập môn. Thiên Diễn Kính Hoa, từ trong gương tìm ra hư thực, tính toán tương lai mệnh số. Vô Tâm chi cảnh, không cầu tính toán, chỉ cầu thủ vững bản thân". Thiên Vân ngước mắt nhìn trời, thầm nghĩ.

"Năm đó ta tìm hiểu trận pháp, lý ra đã có thể đột phá cảnh giới này. Trận pháp làm ra, phần lớn là tự bảo vệ chính mình, vô tâm cùng người phân hơn thua được mất. Thế nhưng có người bày trận, ắt sẽ có người muốn phá trận. Vô Tâm tranh đoạt, lại gặp kẻ hữu tâm phá nát. Giống như người xưa, tạo ra động phủ mong muốn yên tĩnh tọa hóa, lại bị hậu nhân xem như nơi thí luyện. Vô Tâm làm hại người, người lại muốn làm hại mình. Vô Tâm tính kế người, người lại vì đó mà c·hết"

"Rất nhiều lần ta trải qua chiến đấu cũng là như vậy, nhất là trận đầu với Hoàng Tôn Thiên. Y cùng ta đều là thiên tài trận pháp, giao đấu trong lúc đó, sát cục bố trí liên hoàn. Lợi dụng trận pháp phong cấm đường đi nước bước đối thủ, từ đó thủ thắng. Cả hai đều không muốn dùng trận pháp làm hại đối phương, thế nhưng lại bởi vì hai tòa trận pháp này, phân định thắng bại. Nếu năm đó ta hiểu ý nghĩa bên trong, có lẽ hiện tại ta đã không đi tới nơi này". Thiên Vân miệng lẩm bẩm, tay phải không ngừng bấm đốt.

"Trước khi rời khỏi không gian vết nứt, ta đã tự đem thân thể mình hóa thành một đạo phong cấm, cũng đem một ít đồ vật đem khóa chặt. Ta chủ đích là sợ đầu óc chịu thương tổn, mất đi trí nhớ mới phải làm như vậy. Thật không ngờ, ngươi vì muốn xóa kí ức của ta, vô tình xúc động phong cấm. Ngươi xóa kí ức của ta cũng không sao, có điều nhân quả đã lây dính, sớm muộn ngươi cũng sẽ phải lộ mặt. Ngươi không g·iết ta, nói rõ ta có giá trị lợi dụng. Nhưng đi tới nước này, cho dù ta là con cờ trong tay ngươi, cũng không phải ngươi có thể tùy tiện sắp đặt". Thiên Vân nhàn nhạt mà cười, con ngươi trở lại bình thường, quay người trở lại biệt thự.

Cứ như vậy, Thiên Vân yên lặng sinh sống tại nơi này đã hơn nửa năm. Ngoài thời gian làm những công việc vặt vãnh, những khi rảnh rang hắn đều dùng vào việc học tập. Ngoài học cách đọc viết, hắn còn tìm hiểu thêm về các loại điển tịch chí quái nơi này.

Qua quá trình tìm hiểu, cuối cùng Thiên vân cũng hiểu vì sao, cô bé kia không thèm đếm xỉa tới hắn. Nơi này ưa chuộng nam tử thân hình cao to vạm vỡ, nhất là mấy người lực sĩ. Có điều như vậy cũng chưa đủ, ngoài vẻ ngoài cao lớn, bọn họ còn yêu cầu nam tử phải lịch thiệp, biết chiều chuộng nữ phái. Khác với nơi Thiên Vân sinh ra, nơi này nam giới chiếm phần lớn, nữ giới chỉ chiếm chưa tới bốn thành. Cũng bởi vì vậy, mới tạo thành trạng thái nam ti nữ tôn.



Đúng thế, nơi này chính là nam ti nữ tôn. Phụ nữ hầu như nắm quyền lực lớn trong nhà, nam nhân ngoài làm việc kiếm tiền, chu cấp gia đình, mọi đãi ngộ khác đều phải thấp một đoạn.

Thiên Vân cũng đã thấy qua cha mẹ cô nàng kia, bọn họ nghe đồn là quý tộc của vương quốc này. Có điều Thiên Vân cũng chẳng thèm để tâm, ngoài làm việc, hắn đều dành thời gian cho đống sách vở, điển tịch.

"Bellamy! Annie tiểu thư nói ngươi có tài thuần phục ngựa, lệnh ngươi tiến về nhà Brown giúp nàng một tay". Thiên Vân đang chăm chú đọc sách, lúc này bỗng dưng bên ngoài có một gã người hầu chạy tới, thở hồng hộc nói.

Thiên Vân nhíu mày, mở miệng nói. "Ngươi có thể gọi ta Thiên Vân được hay chăng?"

"Tiểu thư ban tên cho ngươi, ngươi dám kháng lệnh hay sao?" Gã hộ vệ hừ lạnh chất vấn.

Thiên Vân khóe miệng giật giật, thầm mắng. "Cái xã hội gì a? Lý nào tên của mình cũng không được gọi, phải nhớ người khác ban tên cho?"

Thiên Vân tuy buồn bực, có điều cũng không nói thêm cái gì, dù sao hắn cũng chỉ cần ở lại nơi này nửa năm thời gian, tiếp sau đó hắn đi đâu cũng chẳng ai quản được hắn nữa. Thật ra Thiên Vân cũng có thể dứt áo ly khai ngay từ đầu, thế nhưng hắn cùng Annie đã kết thành nhân quả. Nếu không cắt đứt nhân quả mà đã đi, chỉ sợ sau này sẽ phát sinh phiền phức.

Tu sĩ ngoài việc sợ nghiệp lực quấn thân, nhân quả cũng là một loại ràng buộc chí mạng, nếu sau khi bước vào Tứ Tiết nhân quả quấn thân quá nhiều, chỉ sợ sẽ đản sinh tâm ma, thân tử đạo tiêu.

Thiên Vân lập tức gật đầu, nói với gã hộ vệ. "Ta đã biết, ngươi cứ ra ngoài trước, ta thay quần áo xong liền đi"



Gã hộ vệ cũng chỉ phụ trách truyền lời mà thôi, làm xong hắn cũng chẳng còn vướng bận, lập tức gật đầu đi ra, tiếp tục công việc canh gác cửa cổng.

Thiên Vân nói như vậy mục đích cũng chỉ là để đuổi gã hộ vệ đi mà thôi, sau khi gã đi, hắn liền bước ra một thốn, thân ảnh trực tiếp biến mất.

Gia đình nhà Brown có một trang trại nằm cách nơi này hơn 5000 mét. Đối với Thiên Vân, bước ra một bước liền tới, căn bản không tốn chút công sức nào. Hắn đi tới, làm bộ thở hồng hộc, nói với hộ vệ. "Ta được lệnh của tiểu thư Annie, tới đây giúp nhà các ngươi thuần phục ngựa, phiền ngươi cho ta qua"

Gã hộ vệ là một nam tử thân cao hai thước, mắt ưng mày rậm, trên mặt có râu quai nón, thấy Thiên Vân nói vậy y liền hỏi. "Ngươi chính là Bellamy?"

"Là ta". Thiên Vân tuy rằng không ưa bị người gọi Bellamy, có điều vẫn phải gật đầu.

"Tốt! Đi vào đi thôi". Gã hộ vệ liền kéo cánh cổng sắt ra, nói.

Thiên Vân cũng không có lề mề, gật đầu với y một cái, thẳng hướng vào trong. Thiên Vân thần thức có thể đem cả trang trại này bao phủ, muốn tìm ra chỗ Annie đang ở, căn bản không phải việc khó gì. Chỉ một thoáng hắn đã đi tới một bãi cỏ rộng, cũng thấy được Annie đang cùng một nam một nữ khác đứng chung một chỗ. Nữ tử kia tuổi chừng 17, mái tóc màu nâu, mang trên người một bộ quần áo dùng cho việc cưỡi ngựa, tay phải còn mang theo một chiếc mũ hình thù kì lạ.

Nam tử còn lại xem ra là tôi tớ, y đang cố gắng trấn an một con ngựa. Con ngựa này cao lớn vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, liên tục giằng cương, xem ra là loại sống hoang dã đã quen.

"Xin chào hai vị tiểu thư". Thiên Vân học người dân ở đây, vòng tay cúi chào một cái.



"Ngươi chính là Bellamy? Quả nhiên là một anh chàng đẹp trai. Ta nghe Annie nói ngươi rất giỏi thuần ngựa, ngươi hãy mau giúp ta thuần phục con ngựa này. Nếu trong vòng một tuần ngươi có thể đem nó dạy giỗ tốt, ta có thể thay ngươi trả hết nợ cũ với Annie, từ nay ngươi không còn là người hầu nữa". Vị tiểu thư nhà Brown mỉm cười nói.

Thiên Vân nghe vậy khóe miệng không khỏi giật giật. Trong tiếng bản xứ, Bellamy đích thị để chỉ một người đẹp. Có điều đẹp theo nghĩa nào, vẫn còn phải xem là đối tượng nào nói. Đối với hai vị tiểu thư này, chỉ sợ đem hắn coi như nữ nhân đối đãi, đẹp theo kiểu của nữ nhân đi. Thiên Vân khó chịu lắm, có điều cái này cũng không nói gì. Hắn đường đường một người tu tiên, thế mà còn phải nhờ người khác chuộc thân cho, nói ra chỉ sợ khiến đồng đạo khác cười cho thúi ruột. Có điều Thiên Vân cũng không nói cái gì, hắn ở lại nơi này là vì học tập ngôn ngữ mà thôi, hiện tại hắn đã không còn gì để học, rời đi cũng tốt.

Với năng lực đọc hiểu của người tu tiên, Thiên Vân căn bản chỉ lướt qua liền nhớ toàn bộ. Hắn cũng đã tìm được một ít tài liệu nói về đám người huyền học tu sĩ. Hắn dự định rời đi, tìm một vị huyền hoặc gia, thăm hỏi một chút nơi này cùng Thiên Trì đại lục, phải chăng cùng một thế giới.

"Ngươi mau giúp Emma một phen, nếu ngươi có thể thuần phục được con ngựa này, vậy từ nay trở đi ngươi sẽ là người tự do". Annie lập tức gật đầu, cười nói.

"Được! Vậy để ta thử một chút". Thiên Vân trước đây chính là một tên chăn ngựa, cũng hiểu một chút về thuần hóa. Chẳng qua muốn dùng một tuần thời gian thuần hóa một con ngựa hoang, điều này có chút bất khả thi. Có điều hắn là người tu tiên, muốn làm được việc này căn bản quá đơn giản.

Thiên Vân nói xong, lập tức tiến tới chỗ con ngựa, nắm lấy dây cương, hướng tên chăn ngựa kia nói. "Để ta là được"

Tên kia thấy Thiên Vân thân thể yếu nhược tựa nữ nhân, lo lắng hỏi. "Ngươi được hay không a? Thân thể ngươi yếu như vậy, chỉ sợ sẽ bị con ngựa quật ngã đi"

Thiên Vân mỉm cười, gật đầu nói. "Yên tâm, nó quật ngã ta, hay ta quật ngã nó còn chưa biết đây". Nói xong Thiên Vân liền nhảy lên lưng ngựa, nắm lấy dây cương thúc mạnh. Con ngựa thấy có người ngồi trên lưng, lập tức lồng lên, thẳng hướng phía trước phi nước đại, tốc độ có thể nói rất nhanh.

Thiên Vân thấy con ngựa phi nước đại, chỉ nở một nụ cười nhạt, thân thể tựa như gắn chặt trên lưng nó, mặc kệ nó làm cách gì, cũng vô pháp hất văng hắn ra được.

Ba người nhìn một màn này, triệt để ngây ra. Annie nửa năm này cũng thấy qua Thiên Vân thuần hóa ngựa một vài lần, có điều cũng chưa từng thấy một màn nào đã mắt như vậy.

"Người này kị thuật rất tốt, xem ra kinh nghiệm cũng không ít". Emma mở miệng nói.

Bình Luận

0 Thảo luận