Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 236: Chương 236: Chui vào không gian vết nứt

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:15:16
Chương 236: Chui vào không gian vết nứt

Vừa rồi Thiên Vân đã tiêu hao hơn 35 năm thọ nguyên, vốn tưởng đối thủ sẽ cùng mình liều tiêu hao tới cuối cùng, không ngờ đối phương cũng chỉ có như vậy. Thiên Vân tuy rằng bị ma khí xâm lấn, chỉ là thần hồn của hắn mạnh không phải tu sĩ bình thường có thể bì kịp, ma khí cũng chỉ q·uấy n·hiễu một chút mà thôi, muốn đem bản thân hắn hoàn toàn ma hóa, vậy cũng phải mất một thời gian cực dài.

Thiên Tình Ma Thần không tiếp tục nguyền rủa nữa, hắn có chút sợ. Không phải hắn sợ Thiên Vân, mà là sợ bản tôn gặp bất trắc. Ở nơi này hắn cũng chỉ là một đạo phân thân mà thôi, c·hết đi cũng không tiếc. Thế nhưng nguyền rủa thuật có dính líu tới nhân quả, một khi bản tôn bị nhân quả quấn thân. Cho dù là tu vi Hóa Thần cũng khó mà thoát khốn, sau này chỉ sợ vĩnh viễn khó tiến thêm một bước. Hắn cũng không có quá mức buồn bực, tên kia đã là đèn cạn dầu, liều c·hết thi triển huyết độn, vậy ngày c·hết cách y càng nhanh mà thôi.

Thiên Vân làm sao không biết bản thân hiện tại tình huống bất lợi, thế nhưng nếu không sử dụng huyết độn, c·ái c·hết cách hắn càng gần hơn nữa. Hắn đã không còn lựa chọn nào nữa, đành cắn răng thi triển Thiên Diễn Thuật, mong muốn tìm cho mình một con đường sống.

Vừa mới lẩm bẩm khẩu quyết, tuổi thọ của Thiên Vân đã trực tiếp hàng đi một năm. Thấy tốc độ tiêu hao như vậy, lòng hắn không khỏi đau thắt. Hắn mất bao nhiêu công sức mới có thể bù đắp đầy đủ thọ nguyên, hiện tại vô thanh vô tức mất đi hơn 40 năm tuổi thọ, bảo ai không đau lòng cho được.

Thiên Vân cắn răng, không để ý tuổi thọ đang điên cuồng tiêu hao nữa, chỉ toàn lực vận chuyển Thiên Diễn Thuật, mong muốn tìm ra một tịa chuyển cơ.

"Ồ!" Thiên Vân tính toán một hồi, hai mắt liền vụt sáng, lập tức đổi hướng, toàn lực lao nhanh.

Thiên Tình Ma Thần luôn luôn khóa chặt khí cơ Thiên Vân, thấy hắn đột ngột đổi hướng, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm. "Tên này đột ngột chạy về phương Bắc, phải chăng nơi này có gì kì lạ?"

Thiên Tình Ma Thần hơi nhíu mày, thần niệm rót vào nhẫn trữ vật, từ bên trong lấy ra một mảnh da thú. Y quét qua mảnh da thú một lượt, mí mắt không khỏi hơi ngưng. "Từ đây đi về phương Bắc năm vạn dặm có một vết nứt không gian, tên này chẳng nhẽ điên rồi? Với tu vi Phân Chi cảnh hậu kỳ, hắn làm sao có thể vượt qua không gian vết nứt cắt chém cơ chứ? Đừng nói là hắn, ngay cả ta cũng làm không được"



Thiên Tình Ma Thần có chút thất thần, chẳng qua tốc độ vẫn không thay đổi, một đường đuổi theo không bỏ. "Nếu tên này xông vào vết nứt không gian, ta có nên truy đuổi nữa hay không? Sở trường của ta là thần hồn công kích, cũng không phải thân thể, nếu đi vào vết nứt không gian chỉ sợ mười phần chắc chín là c·hết. Thế nhưng nếu không vào, tên kia may mắn thoát khốn thì sao?" Thiên Tình Ma Thần xoắn xuýt không thôi, vừa muốn đuổi theo, vừa muốn rút lui.

Đang phân vân không biết nên truy hay bỏ, đúng lúc này một đạo ánh sáng màu đen từ bên trong nhẫn trữ vật của y bay ra. Ánh sáng vừa ra, trực tiếp hóa thành một đạo bóng mờ mau đen. Bóng mờ này to lớn vĩ ngạn, đôi đồng tử tỏa ra ánh sáng màu xanh lạnh như lửa ma trơi, lại không phải vị ma tôn bên trong tòa tháp trung tâm đây sao?

"Thiên Tình, dùng hết tốc độ đuổi theo hắn, nếu kẻ này tiến vào vết nứt không gian, ngươi lưu tại nơi đó nửa tháng là được. Sau nửa tháng nếu y không ra, ngươi hãy trở lại điểm tập kết, chuẩn bị tiến công tu chân giới". Ma Tôn trực tiếp ban hành chỉ thị, một câu thăm hỏi cũng không có.

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Thiên Tình Ma Thần lập tức chắp tay, không dám nhiều lời.

Thân ảnh ma tôn chỉ gật đầu một cái, hóa thành khói đen chui vào nhẫn trữ vật của Thiên Tình Ma Thần.

Cấp trên đã đặt mệnh lệnh, Thiên Tình Ma Thần cũng không xoắn xuýt nữa, y cắn răng nuốt vào một viên đan dược màu đen. Tốc độ biến nhanh hơn một chút, thẳng phương bắc mà đi.

Thiên Vân hiện tại đã là dầu hết đèn tắt, thi triển huyết độn thời gian dài như vậy, thân thể hắn đã sớm rơi vào trạng thái kiệt quệ. Nếu nhìn vào mặt hắn lúc này, chỉ thấy một mảnh trắng xanh, hai gò má hốc hác, toàn thân gầy gò tựa như quỷ đói đầu thai. Thiên Vân lúc này chỉ có thể điên cuồng cắn chót lưỡi, mong muốn phun ra một điểm máu huyết. Chỉ là máu huyết càng lúc càng ít, mà cái lưỡi của hắn, sớm đã chẳng ra hình dáng gì nữa.

"Nhanh! Nhanh một chút, chỉ một quãng đường nữa thôi. Thiên Vân lần nữa tự cổ vũ chính mình, ngón trỏ làm đao, tự vạch vào cổ tay trái một đạo v·ết t·hương. Da thịt phá vỡ, một miệng v·ết t·hương có chút dọa người xuất hiện. Thiên Vân nghiến răng, nắn vào cổ tay, mong muốn nặn ra một điểm máu huyết, có điều cơ thể hắn sớm đã khô héo, máu huyết nhỏ ra rất ít. Thiên Vân cũng mặc kệ, sử dụng một chút máu huyết rỉ ra, thi triển độn thuật.



Thân thể hắn đã sớm khô héo, sức khôi phục đã tới điểm đóng băng, miệng v·ết t·hương căn bản không thể khép lại một cách bình thường. Cái lưỡi, hai cổ tay, chỗ nào có thể lấy máu hắn đều đã vạch phá. Bởi vì không thể mau chóng chữa trị, ma khí không ngừng thẩm thấu vào miệng v·ết t·hương. Ngoại trừ cái lưỡi, cổ tay cổ chân hắn đã biến thành đen kịt, ma khí không ngừng thẩm thấu đi vào.

"Thiên Vân, chịu c·hết đi". Thiên Tình Ma Thần đã nuốt đan dược kích phát tiềm lực, tốc độ căn bản không phải Thiên Vân có thể so sánh. Thân hình y nổ bắn mà đến, tốc độ khó có thể hình dung.

Thiên Vân đã nhận ra khí cơ của Thiên Tình Ma Thần, có điều hắn cũng mặc kệ, hắn thấy được phía trước mặt có một vết nứt màu đen, không gian phong bạo cắt chém tứ phía. "Sinh lộ, thế mà lại là không gian vết nứt"

Thiên Vân biến sắc, muốn từ bỏ phản kháng. Có điều hắn biết, nếu mình từ bỏ lúc này, chỉ sợ đám ma tu kia cũng sẽ không để hắn c·hết an ổn. Hắn nghiến răng, không chút do dự lao vào vết nứt, mặc kệ phong bạo chém lên thân thể. Lúc tiến vào bên trong vết nứt, cả người hắn đã sớm b·ị c·hém ra trăm ngàn v·ết t·hương, khung xương trắng hếu lộ ra bên ngoài.

Thiên Tình Ma Thần vừa đuổi tới, nhìn thấy Thiên Vân bị không gian phong bạo cắt phá thân thể, máu thịt be bét không khỏi thầm nuốt một ngụm nước miếng. Không dám liều mạng tiến vào nữa, mà lựa chọn ngồi khoanh chân ở bên ngoài.

Lạc Diệp Tiên Tông, bên trong chủ điện Bắc Hà Phong, Lý Hạo tâm thần run lên, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngọn đèn dầu. Đèn dầu sớm đã tắt ngấm, khói xanh khe khẽ bay lên. "Tiểu Tử! Tại sao lại như vậy? Là ai đã làm hại ngươi?"

Lý Hạo đau lòng gầm thét, nước mắt ông tuôn rơi. Ông tưởng rằng, sau khi thọ nguyên của mình tiêu hao hết, đệ tử có lẽ cũng đã thành tài, có thể thay mình tiếp quản Bắc Hà Phong. Nào ai ngờ, kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.

Cô Sơn đảo, Tố Ngưng cũng giống với Lý Hạo, bưng trong tay ngọn đèn dầu, nước mắt tuôn như mưa. Nàng đã tìm đủ mọi cách mong muốn tìm ra tung tích Thiên Vân, lại một điểm vết tích cũng không thấy. Mới vài ngày trước mệnh đăng của Thiên Vân còn có điểm khởi sắc, vậy mà hiện tại đã dập tắt. Nàng có chút không tin, thế nhưng mặc kệ nàng làm như thế nào, mệnh đăng kia đúng là đã tắt mất rồi.



Tố Ngưng bi thương khóc òa, miệng liên tục nói. "Chàng không thể c·hết, tất cả đều là giả. Chàng mạnh như vậy, làm sao có thể đơn giản c·hết đi"

Thực ra Tố Ngưng suy đoán không sai, Thiên Vân đúng là chưa c·hết, hắn chỉ bị không gian chi lực phong bế nhân quả cùng sinh mệnh khí tức mà thôi. Có điều với tu vi Phân Chi cảnh, chui vào vết nứt không gian, mười thành chắc chín là c·hết.

Sâu bên trong vết nứt không gian, Thiên Vân cả người sớm đã bị không gian phong bạo cắt phá không thành hình dáng. Ngoài khung xương còn chưa phá, da thịt bên ngoài sớm đã thành một bãi bùn nhão. Kỳ lạ chính là, thân thể hắn lúc này tốc độ khôi phục cực nhanh, hiển nhiên hắn đã ăn vào một loại đỉnh cấp chữa thương dược vật.

"Vạn Năm Linh Tủy cứ như vậy tiêu hao một phần, phải mau chóng nghĩ cách thoát khỏi đây, nếu không chỉ sợ tiêu hao sạch linh tủy ta cũng sẽ c·hết". Thiên Vân mặt mũi vặn vẹo, do bị không gian chi lực cắt phá, thân thể hắn cứ như vậy phá lại hợp, đau đớn ngứa ngáy khiến hắn chịu không nổi.

Thiên Vân không muốn trở lại đường cũ, hắn biết tên ma tu kia chắc chắn sẽ không rời đi ngay. Hiện tại chỉ có cách thẳng tiến về phía trước, cố gắng tìm cho mình một đầu sinh lộ mà thôi.

Thiên Vân sở dĩ dám làm điều điên khùng cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất, hắn đã không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến vào nơi này. Thứ hai, trong người hắn có Thiên Diễn Thuật, hắn có lòng tin mình sẽ không c·hết.

"Thiên Diễn Thuật đã dự đoán nơi này có một đầu sinh lộ, hẳn là sẽ không sai". Thiên Vân lẩm bẩm, pháp lực tuôn trào, hướng phía trước bay nhanh.

Mặc dù Thiên Vân đã cố gắng tránh né phong bạo cắt qua, có điều nơi này chỉ toàn một màu đen kịt, tránh được một đạo lại bị một đạo gió xoáy khác cắt qua. Nếu không phải thể chất hắn viễn siêu đồng cấp, lại thêm phục dụng Vạn Năm Linh Tủy, chỉ sợ đã sớm bị phong bạo c·hôn v·ùi.

Một đường tiến về phía trước, mỗi khi gặp được giao lộ, Thiên Vân đều sử dụng Thiên Diễn Thuật tính toán một lần. Cũng bởi vì có Thiên Diễn Thuật phụ trợ, trên đường đi hắn đã không ít lần thoát khỏi sát cục. Tuy rằng thân thể vẫn thường xuyên bị phong bạo cắt phá, có điều để so sánh với lúc dung hợp công pháp, thứ đau đớn này chưa tính là cái gì.

Cứ như thế trôi qua bảy ngày. Thiên Vân mò mẫm bên trong vết nứt không gian tới ngày thứ tám, bình Vạn Năm Linh Tủy sớm đã không còn chút gì. Tưởng chừng mình sẽ không thể thoát khốn, đúng lúc này phía trước xuất hiện một điểm ánh sáng, chút ít thanh âm rì rào lọt vào tai khiến tâm trạng vốn đang uể oải của Thiên Vân bừng tỉnh. Hắn không chút do dự điểm lên người gần trăm chỉ, sau đó dùng hết phần sức còn sót lại thẳng hướng điểm sáng kia mà đi. Hắn cũng không rõ mất bao lâu để tới, chỉ biết lúc hắn vừa lao ra, thân thể hắn đã gục xuống, mất đi tri giác.

Bình Luận

0 Thảo luận