Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 229: Chương 229: Tiến vào Vong Đô

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:59
Chương 229: Tiến vào Vong Đô

Từ khi ngộ ra Nhất Thốn Thiên Lý, Thiên Vân gần như không tìm được đối thủ có thể cùng mình đọ sức về mặt tốc độ. Ngoài Vô Tâm hòa thượng có thể cùng bản thân so đầu một thời gian ngắn, chỉ sợ dưới Nguyên Anh, Sinh Hoa đã không có người nào nữa. Thế nhưng hiện tại Thiên Vân mới biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng, gã ma tu kia tốc độ vậy mà không kém gì hắn. Thậm chí còn nhỉnh hơn một chút đây này.

Thiên Vân vừa thi triển độn thuật, vừa lấy ra vô số thiên tài địa bảo hấp thu, có điều pháp lực vẫn không ngừng tiêu hao, nếu không tìm ra cách cắt đuôi tên kia, chỉ sợ hắn sẽ phải c·hết.

"Khốn kiếp! Tại sao ma môn lại xuất hiện một kẻ như vậy? Tại sao hắn lại mạnh như vậy chứ?" Thiên Vân nội tâm biệt khuất không thôi, thấy phía sau khí cơ đang ngày một tiến gần, miệng không khỏi văng tục một phen.

"Kẻ này rõ ràng tu vi cùng ta tương đương, đạo thụ cũng yếu hơn ta, vậy tại sao hắn lại mạnh như vậy? Bởi vì hắn là ma tu? Cũng không phải, ma tu ta đã g·iết rất nhiều, làm gì có kẻ nào mạnh như vậy..." Thiên Vân vừa phi hành, vừa tiến hành cân nhắc một phen.

"Khoan đã, kẻ này luôn miệng nói "tu sĩ phàm gian mà thôi" phải chăng hắn là từ ma giới phủ xuống?" Thiên Vân lông mày hơi chau lại, ngẫm nghĩ một hồi, cũng chỉ có lý giải này mới phù hợp mà thôi.

"Nếu y đúng là từ nơi gọi ma giới phủ xuống, phải chăng thế giới này vẫn còn những kẻ giống như y? Một phân chi cảnh ma tu đã mạnh như vậy, liệu Phong Thân, Sinh Hoa cảnh còn mạnh mẽ đến mức nào nữa?" Thiên Vân càng nghĩ, nội tâm càng là kinh hãi không thôi. Ở thế giới này, Thiên Vân trong cùng cảnh giới đã gần như mạnh nhất, thế nhưng gặp tên ma tu này, vẫn bị đè ra mà đánh. Nếu những tên ma tu cảnh giới cao hơn tiến về, chỉ sợ một tay có thể đem thế gian hủy diệt.

"Đám ma tu này vẫn bị tu chân giới tu sĩ vây quét, nói rõ người giống như y có lẽ không nhiều. Chỉ cần ta truyền tin này tới các vị cao tầng, có lẽ bọn họ sẽ làm ra ứng đối. Lại nói, người này đạo thụ chỉ có chín đoạn, tại sao so với ta còn muốn mạnh hơn không ít?" Thiên Vân trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, hắn đã có linh cảm, thế nhưng vẫn chưa dám chắc chắn.



Hai người một truy một đuổi, khoảng cách cả hai ngày càng gần hơn. Thiên Vân là muốn dẫn tên kia tới đất liền, lại đánh động cho chư vị lão tổ, tìm cách tiêu diệt tên này. Hắn tự mình biết mình, căn bản không phải là đối thủ của gã ma tu kia, lưu lại đồng nghĩa với chờ c·hết mà thôi.

U Dạ trong lòng cũng không khỏi mắng to. Truy đuổi lâu như vậy, hắn làm sao không biết Thiên Vân muốn đánh chủ ý gì. Biết rằng không thể để Thiên Vân trở lại đất liền, y hừ lạnh một tiếng, đem một viên đan dược đen kịt ăn vào.

Đan dược vừa trôi vào bụng, khí tức của U Dạ bất ngờ cải biển, lúc trước còn dừng lại ở Phân Chi cảnh hậu kỳ, hiện tại thế mà đã đạp vào viên mãn cảnh giới. Hai mắt U Dạ lúc này biến thành màu xanh, khí tức kinh khủng lan ra, so với tất cả Phong Thân cảnh tu sĩ Thiên Vân từng gặp, còn muốn kinh khủng.

Thiên Vân nội tâm không khỏi lộp bộp. Pháp lực của hắn đã gần như tiêu hao hết, đối phương hiện tại làm ra dị trạng như vậy, hiển nhiên đã khởi sát tâm, muốn một kích chém g·iết bản thân.

Thiên Vân tuy rằng tuyệt vọng, nhưng chưa tới thời điểm mấu chốt, hắn sẽ không bỏ cuộc. Cắn răng vỗ mạnh vào lồng ngực một cái, một màn sương đỏ trực tiếp từ miệng hắn phun ra. Sương đỏ bị thổi ngược lại, trực tiếp quấn lấy hắn, biến thành một đạo huyết quang, thẳng hướng phía trước điên cuồng lao đi.

U Dạ thấy Thiên Vân thi triển Huyết Độn, lại không hề lo lắng. Hắn biết Thiên Vân pháp lực đã cạn, hiện tại thi triển huyết độn, cũng chỉ là vùng vẫy giãy c·hết mà thôi.

Lại qua một ngày thời gian, U Dạ trong lòng không khỏi mắng to. Hắn biết Thiên Vân thân thể cường hãn, máu huyết hiển nhiên rất sung túc, có điều hơn một ngày điên cuồng thi triển huyết độn vẫn còn chưa dừng lại, vậy lượng máu huyết này cũng quá kinh khủng một ít.



Thiên Vân hiện tại cũng đã là đèn cạn dầu, sở dĩ hắn còn cầm cự tới thời điểm này, chỉ vì bản thân tranh giành một tia cơ hội mà thôi. Sắc mặt hắn đã sớm tím tái, một chút huyết sắc cũng không có. Nhưng hắn vấn tiếp tục thiêu đốt máu huyết, phía trước không xa chính là đất liền, hắn chỉ cần cố gắng bay tới, cơ may sống sót không phải không có.

U Dạ thấy đất liền đã hiện ra trong tầm mắt, lúc này không chém g·iết Thiên Vân ngay, chỉ sợ tất cả sẽ bại lộ. Chỉ là Thiên Vân tốc độ phi hành cũng quá nhanh, so với hắn không kém chút nào, nếu không thể tìm ra phương pháp khác, chỉ sợ kẻ này sẽ chạy thoát.

U Dạ ánh mắt phát lạnh, nghiến răng từ trong túi trữ vật lấy ra một mặt trận bàn, nghĩ tới nghĩ lui một trận, cuối cùng cắn răng ném ra, thẳng hướng Thiên Vân mà đi.

Thiên Vân nhận ra phía sau có thứ gì đó đang lao tới, thế nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý. Tốc độ phi hành của hắn hiện tại đã rất nhanh, hắn không tin thứ đồ kia có thể đánh lên người mình.

Thứ đồ kia quả nhiên không thể đụng lên người Thiên Vân, nó bay tới cách hắn hơn 300 mét liền ngừng lại. Thiên Vân cười nhạt, nghĩ rằng mình sẽ không sao, đúng lúc này cảnh vật bỗng dưng thay đổi. Lấy mặt trận bàn kia làm trung tâm, ngàn trượng xung quanh, trời đất bỗng dưng đảo lộn. Thiên Vân hai mắt tối sầm, đột nhiên mất đi ý thức.

U Dạ ở phía sau cũng không khác gì Thiên Vân, cả người hắn bị mảnh hắc ám kia nuốt trọn, biến mất không thấy gì cả. Sự tình chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, ngay sau đó tất cả liền trở lại bình thường, không hề có một dấu vết lưu lại.

Lạc Diệp Tiên Tông, Bắc Hà Phong, Lý Hạo đang ngồi xếp bằng trong mật thất, bỗng dưng mí mắt hơi nhảy, từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngọn đèn nhỏ. Dầu trong đèn làm từ máu tươi, bấc đèn tuy rằng vẫn cháy, có điều ảm đạm cực kỳ, tùy thời liền sẽ bị dập tắt. "Tiểu tử này làm sao vậy? Tại sao khí tức sinh mệnh lại hạ thấp tới mức này? Hắn thực lực siêu cường, không phải Nguyên Anh, Sinh Hoa, căn bản không ai có thể g·iết hắn a. Không được, ta phải tìm lão tổ điều tra một chút"



Lý Hạo lẩm bẩm một hồi, lập tức chạy ra khỏi chủ điện, thẳng hướng Nghị Sự Điện phía sau mà đi.

Cô Sơn đảo, mật thất nơi Tố Ngưng vẫn thường bế quan. Lúc này Tố Ngưng cũng giống như Lý Hạo, xuất ra một ngọn đèn dầu, lông mày cau chặt, miệng lẩm bẩm. "Chàng thực lực mạnh như vậy, nếu không gặp Sinh Hoa cảnh lão tổ cấp bậc, căn bản có thể tùy ý đi ngang a. Tại sao chàng lại thiêu đốt máu huyết, thần hồn cũng biến yếu như vậy? Phải chăng chàng bị Nguyên Anh, Sinh Hoa cảnh tu sĩ tập kích? Không ổn, ta phải tới tìm cô cô mới được"

Nói xong nàng cũng trực tiếp xuất quan, thẳng hướng truyền tống trận mà đi, chỉ lệnh cho đám khôi lỗi chú ý hai người Thu Phượng một chút mà thôi.

"Khục... Khục..." Trong không gian đen tối, bỗng dưng có một chuỗi tiếng ho khan vang lên. Ngưng thần quan sát thật kĩ, chỉ thấy phía dưới có một thân ảnh đang nằm co quắp dưới đất. Cũng vì nơi này quá tối, nếu không chú ý nhìn cho kĩ, căn bản khó có thể nhìn ra nơi này xuất hiện một người đang nằm.

"Đây là nơi nào? Tại sao lại tối đến như vậy, ngay cả thần niệm của ta cũng không thể quan sát quá hai mươi mét. Khoan đã, ma khí... Không lẽ nơi này chính là trong truyền thuyết, Vong Đô?" Thiên Vân còn tính hấp thu một chút linh khí, khôi phục bản thân pháp lực. Có điều vừa mới vận chuyển công pháp, hắn không khỏi kinh hoảng phát giác, nơi này một điểm linh khí cũng không có, tất cả chỉ toàn là ma khí mà thôi.

Đoán rằng nơi này chính là Vong Đô trong truyền thuyết, Thiên Vân sắc mặt không khỏi càng tái đi. Tuy rằng vô cùng lo lắng, thế nhưng Thiên Vân vẫn cố gắng khống chế nội tâm bất an. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ít đan dược, không dùng Hạ Thi Phệ Linh Kinh hấp thu nữa, mà trực tiếp nuốt vào.

Hiện tại bản thân hắn đang đứng trước nguy cơ sinh tử, nơi này lại là địa bàn của ma tu, nếu hắn không mau khôi phục thực lực, chỉ sợ sớm muộn cũng bị người tìm tới tiêu diệt. Đan dược hiện tại đã không còn nhiều, nếu còn kén cá chọn canh, chỉ sợ sử dụng hết pháp lực cũng chưa chắc đã khôi phục quá ba thành.

Thiên Vân vừa vận chuyển công pháp luyện hóa đan dược, trong đầu không ngừng tính toán tiền căn hậu quả. "Tên ma tu vào thời điểm mấu chốt, xuất ra trận bàn kia. Hiển nhiên trận bàn đó là chìa khóa tiến vào nơi này. Chẳng qua nó cũng giống như truyền tống, cả hai sẽ bị ngẫu nhiên đưa tới một địa phương khác nhau. Cũng may cho ta, nếu không phải hiện tại khí vận đủ nhiều, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị truyền tống tới chỗ Sinh Hoa cảnh ma tu bế quan đi"

Cứ như vậy, Thiên Vân một bên điều tức chữa thương, một bên cân nhắc phương hướng tiếp theo. "Nơi này dù sao cũng là địa bàn của ma tu, hiển nhiên đám ma tu cùng ma vật ẩn núp không ít. Nếu có thể tìm cách trà trộn, tu vi của ta sẽ một đường tiến nhanh. Còn có một chuyện ta nghĩ mãi không ra, vì sao tên ma tu kia đạo thụ lại chỉ có chín đoạn? Chẳng phải tu sĩ bình thường, mười hai đoạn mới là viên mãn hay sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận