Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 220: Chương 220: Nguyên Phụng thu được cơ duyên

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:41
Chương 220: Nguyên Phụng thu được cơ duyên

Thiên Vân sắc mặt cổ quái, lại hướng mắt nhìn lên trên. Cũng giống như tổ miếu tại đất liền, trên ban cũng có hai bức tượng. Nam tử uy vũ bất phàm, trán có sừng rồng, vẻ mặt lúc vui lúc buồn, rất khó nắm bắt. Nữ tử bên cạnh ung dung trang nhã, đẹp không thể tả, đầu quấn khăn xếp, một thân hồng y, vẻ mặt lúc thì hiền từ, lúc lại nghiêm nghị, ánh mắt nhìn ra xa, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy thế gian chìm nổi.

Lần nữa chứng kiến hai vị tiên tổ, Thiên Vân vẫn không khỏi có chút tim đập nhanh. Hắn lập tức nhắm mắt, hướng hai người chắp tay, nói một ít lời. Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là cầu một điểm bình an, tai qua nạn khỏi mà thôi. Thiên Vân cũng không dám nghĩ điều gì quá xa vời, thân phận hắn là bán cổ, nếu có những thỉnh cầu quá hoang đường, chỉ sợ hai vị tiên tổ sẽ nổi giận, trực tiếp chụp c·hết hắn chưa biết chừng.

Cứ như thế, thời gian nửa canh giờ thoáng cái đã qua.

Lúc này, bên ngoài sương mù bắt đầu tản mạn, có xu thể phủ kín ngôi miếu này vào trong. Thiên Vân lập tức mở mắt, đứng dậy muốn phi thân rời đi. Bái tế cũng đã bái tế xong, cho dù không lấy được cơ duyên, Thiên Vân cũng chẳng quan tâm lắm. Dù sao trước nay, người tới đây rất nhiều có điều lại chẳng mấy người đạt được chỗ tốt gì.

Nguyên Phụng cũng giống như hắn, đúng lúc này liền mở mắt, khóe miệng vương nét cười, gật đầu với Thiên Vân một cái, chân liền bước ra ngoài.

Thiên Vân có thể nhìn rõ ràng, nàng này vẻ mặt mừng như điên, khí cơ vậy mà tăng lên không ít. Khóe miệng hắn có chút giật giật, thật không ngờ, Nguyên Phụng thế mà thu được cơ duyên. Hơn nữa nhìn bộ dáng này, chỉ sợ cơ duyên cũng không nhỏ.

Thiên Vân tuy rằng hâm mộ, có điều cũng không hề tỏ ra ganh tỵ. Vận may là thứ lực lượng vô cùng mờ mịt, lúc nó tới ngươi cản cũng không được, lúc nó không tới, ngươi làm cách gì cũng vô dụng mà thôi.



Thiên Vân trước nay không bao giờ trông chờ vào vận may, tất cả mọi thứ hắn đều dùng bản lãnh, nỗ lực đi tranh đoạt. Những lần vận may tìm đến với hắn, phần lớn chỉ đều là bẫy rập mà thôi.

Hai người vụt bắn mà ra, chớp mắt đã đi ra ngoài. Cũng không còn cái gì thôn xóm nhỏ, phía trước chỉ thấy có hai thân ảnh đang chắp tay sau lưng mà đứng. Lại không phải Thiên Tùng Tử cùng Minh Hàn Tiên Tử đây sao?

Đi tới cạnh hai vị lão tổ, Nguyên Phụng cùng Thiên Vân lúc này mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sương khói đã giăng đầy, lôi điện một lần nữa quẩn quanh.

"Ồ! Nhìn b·iểu t·ình của ngươi, xem ra là có thu hoạch a". Minh Hàn Tiên Tử liếc mắt liền nhận ra, Nguyên Phụng vẻ mặt mang vui, lập tức cười hỏi.

Nguyên Phụng hơi chần chờ một chút, thấy Thiên Tùng Tử gật đầu, lúc này mới nói.

"Vãn bối tiến vào bên trong một thôn xóm, trên đường thấy có một hàng cây không biết tên, trên cây còn xuất hiện không ít quả dại màu đỏ. Tính ta vốn tò mò, liền hái xuống ăn thử, thật không ngờ vừa ăn vào, tu vi liền trực tiếp xông phá một tiểu cảnh giới. Những trái còn lại tuy không thể tăng nhiều như trái đầu, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Hiện tại vãn bối đã thẳng tiến Phong Thân cảnh bảy tầng đỉnh phong"

Minh Hàn Tiên Tử nghe vậy, không khỏi há hốc mồm, ngay cả Thiên Tùng Tử cũng là như thế.



Thiên Vân càng là thầm mắng một câu. "Ngươi cũng quá liều mạng đi, tiến tới nơi xa lạ, lại không chịu tìm hiểu một chút, thấy cái gì liền ăn bậy. Cũng may cho ngươi, trái cây kia không có độc. Nếu có độc, chỉ sợ giờ này người đã thành một cái xác"

Ba người tặc lưỡi nhìn Nguyên Phụng, muốn nói lại thôi. Thiên Tùng Tử lúc này mới hít một hơi, nghiêm giọng răn dạy. "Bước ra bên ngoài, ngươi cũng nên tìm hiểu trước sau một chút. Đừng nghe ai nói cũng tin, đừng thấy cái gì đẹp liền đi lấy xuống, càng không thể ăn bậy ăn bạ. Nếu như trái cây kia có độc, ngươi thử tưởng tượng một chút, hiện tại ngươi sẽ như thế nào?"

Nguyên Phụng nghe Tổ phụ răn dạy, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt, rưng rưng chực khóc. Thiên Tùng Tử thấy thế, chỉ có thể cười khổ, thở dài nói. "Thôi được rồi, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, trở về đi"

Thiên Tùng Tử nói xong, liền xoay đầu rời đi, Nguyên Phụng lập tức đi theo sau, ngoan ngoãn như một chú cún con, đâu còn vẻ phách lối, coi trời bằng vung như thường ngày nữa.

"Tiểu tử! Cũng đừng có buồn, trước nay tu sĩ tiến vào tế bái miếu Long Quân không ít, lấy được cơ duyên lại chẳng được mấy người. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cùng Tố Ngưng cũng chẳng thể vớt được chỗ tốt nào". Mình Hàn Tiên Tử hướng Thiên Vân truyền âm, sợ hắn vì không thể thu hoạch chỗ tốt, sinh ra chán nản.

"Cô cô an tâm, ta có thể tiến vào tế bái Long Quân, đã là vạn hạnh, thu được cơ duyên hay không, với ta không quan trọng". Thiên Vân cười cười, đáp lời.

Lời Thiên Vân nói là thật, tư chất của hắn quá bết bát, khí vận cũng chẳng đủ mạnh. Ngay cả Tố Ngưng còn không thể thu được chỗ tốt gì, hắn làm gì có tư cách mơ tưởng xa vời.



Thấy Thiên Vân một bộ bình tĩnh thong dong, không hề lộ vẻ uể oải, Minh Hàn Tiên Tử lúc này mới gật đầu, thân hình phiêu phù lên trời cao, thẳng hướng Thiên Quỳnh Cung chủ điện bay đi.

Chỉ một thoáng, bốn người đã trở lại quảng trường trung tâm. Hiện tại quảng trường đã được thu dọn sạch sẽ. Dù sao tất cả đều là người tu tiên, muốn thu dọn một ít vật bài trí, cũng quá đơn giản.

"Thiên Tùng đạo hữu, hiện tại mọi chuyện đã giải quyết tốt, đạo hữu cũng nên trở về trấn thủ Lạc Diệp Tiên Tông đi thôi". Minh Hàn Tiên Tử đi trước, dẫn ba người tới một mật đạo khá lớn. Bên trong mật đạo truyền tống chi lực như có như không, thỉnh thoảng còn xuất hiện một ít bạch quang chợt loé.

Thiên Vân đã từng tới nơi này vài lần. Mật đạo này bố trí một toà cỡ nhỏ truyền tống trận, nối thẳng tới Cô Sơn đảo. Tố Ngưng cùng Thu Phượng cũng đã tiến về đảo này, thu xếp một ít tư trang vật dụng. Sau này ba người sẽ lưu tại Cô Sơn, chỉ khi nào có việc quan trọng, mới lần nữa phản hồi tông môn.

Thiên Vân cũng dự định, cùng đạo lữ và tiểu muội du lịch nhân gian một phen. Thứ nhất là muốn bái tế mộ cha mẹ, cho hai người biết hắn và muội muội vẫn sống tốt, mình cũng đã thành thân.

Thứ nữa là muốn giảm bớt một ít áp lực, tránh tâm tình nóng vội q·uấy n·hiễu. Cũng muốn tìm cho Thu Phượng một tấm chồng, tất nhiên nếu nàng không thích, hắn sẽ không ép.

"Minh Hàn đạo hữu, sau chuyến đi này, có lẽ ta sẽ bế quan một thời gian. Lần tiếp theo gặp mặt, có lẽ đại kiếp cũng đã đến. Hi vọng lần tiếp theo gặp lại, đạo hữu cùng những vị đồng đạo khác, thẳng bước bán thần". Thiên Tùng Tử hướng Minh Hàn Tiên Tử mỉm cười chắp tay, sau đó liền dẫn đầu tiến vào trận pháp.

"Nguyên Phụng xin phép đi trước, đa tạ tiền bối đã ban cho ta cơ hội tiến vào miếu Long Quân". Nguyên Phụng cũng cung thân một cái, hướng Minh Hàn Tiên Tử nói lời từ biệt, xong đâu đó liền hướng trận pháp mà đi.

"Cô cô! Ngài cũng nên trở lại đi thôi, sắp tới ta cùng Tố Ngưng sẽ đi du lịch một phen. Ngài không cần quá để ý tới chúng ta". Thiên Vân mỉm cười hướng Minh Hàn Tiên Tử cúi đầu, sau đó cũng tiến vào pháp trận.

Minh Hàn Tiên Tử cả quá trình không nói lời nào, chỉ hướng ba người mỉm cười, đợi ba người bị truyền tốc lực chuyển rời đi, lúc này nàng mới thở ra, chậm rãi rời đi. Nàng rời đi không lâu, trận quang liền tan biến, sau đó có ba bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến đến, khoanh chân thủ hộ.

Bình Luận

0 Thảo luận