Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 219: Chương 219: Trò chơi xếp đá, ba con số kỳ lạ

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:41
Chương 219: Trò chơi xếp đá, ba con số kỳ lạ

Đám trẻ con thấy có người lạ đến, cả bọn không khỏi nhao nhao. Sau khi thấy dung mạo cùng nụ cười hiền hoà của Thiên Vân, cả đám lúc này mới thở ra. Đứa trẻ gọi Thập Nhất ca nói. "Vị thúc thúc này từ đâu đến đây nha, nhìn cách ăn mặc của ngươi, cùng với Sùng Vương không khác biệt lắm a"

Thiên Vân không biết người gọi Sùng Vương là ai, chỉ có thể mỉm cười nói. "Các bạn nhỏ, thúc thúc chỉ muốn hỏi miếu Long Quân, lại không hỏi về Sùng Vương a"

"Vị thúc thúc này biết chơi đếm đá sao? Ta cùng nhau đếm, thế nào?" Đám trẻ không hề quan tâm tới những gì Thiên Vân hỏi, chỉ chăm chú vào trò chơi của mình.

Thiên Vân lại hỏi một lúc, có điều đám trẻ này vẫn không hiểu ý, hắn chỉ có thể cười khổ không thôi.

"Tốt tốt, thúc thúc sẽ cùng các ngươi chơi một hồi, có điều sau khi chơi xong, các ngươi phải trả lời câu hỏi của ta a". Thiên Vân cười khổ, cuối cùng cũng chẳng còn cách nào, đành ngồi xuống chơi chung với bọn trẻ một lượt.

"Được a! Thúc thúc, cho ngươi". Thập Nhất ca đưa tới cho Thiên Vân một túi đá to, mỉm cười gật đầu.

Thế là trò chơi kia lần nữa bắt đầu, chỉ khác là hiện tại có thêm một người nữa chơi cùng.

"Một viên đá nhỏ, hai viên đá nhỏ..." Đếm mãi, đếm mãi, tới khi tất cả đều đã hết đá, lúc này bọn trẻ không khỏi nhíu mày.

"Sao thế? Đá cũng đã hết, hiện tại các ngươi cũng nên trả lời thúc thúc rồi chứ?" Thiên Vân tủm tỉm cười nhìn bọn trẻ, ngón tay chỉ chỉ xuống đống đá phía dưới, cũng dốc túi đá sớm đã không còn gì xuống.

Có điều đám trẻ cũng không trả lời hắn ngay, cả đám nhìn nhau, điệu bộ giống như còn muốn chơi tiếp. Thế nhưng hiện tại đá cũng đã hết, chơi lại từ đầu căn bản chẳng khác gì vòng lặp, rất tẻ nhạt.



"Thúc thúc, không biết ngươi có thể biến ra đá giống Sùng Vương hay không? Nhìn cách ăn mặc của thúc cùng Sùng Vương rất giống, chắc cũng là tiên nhân chứ hả". Thập Nhất ca hiển nhiên vẫn còn muốn chơi, hai mắt phát sáng hỏi Thiên Vân.

Thiên Vân méo cả miệng, vốn tưởng đám trẻ sẽ trả lời câu hỏi của hắn, nào ngờ bọn chúng vẫn còn muốn chơi. Nếu thật sự biến ra đá, chỉ sợ trò chơi này còn muốn kéo dài thật lâu.

Thiên Vân không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nếu cứ lưu tại nơi này, chỉ sợ sương mù kia sẽ một lần nữa giăng kín.

Thiên Vân thở dài, lắc đầu nói. "Thúc thúc nào phải tiên nhân, không có thuật pháp như vậy a"

Đám trẻ nghe vậy, không khỏi ủ rũ cúi đầu.

Thiên Vân thấy cả đám vừa rồi còn vui vẻ, lúc này lại mặt ủ mày chau, không khỏi phì cười. Đang tính biến ra một ít đá, hắn lại phát hiện, bản thân pháp lực không biết từ bao giờ đã biến mất, một chút giấu vết cũng chẳng thấy.

Thiên Vân b·iểu t·ình có chút ngây ra, lại kiểm tra tình hình thân thể một chút, thấy không phát hiện tổn thương gì, lúc này mới thở ra một hơi. Hắn đứng dậy tính đi vào trong thôn hỏi một chút, có điều đi đến cửa thôn, chân hắn lại nặng như đeo chì, muốn tiến cũng không thể tiến thêm một bước.

Thiên Vân không khỏi nhíu mày, không tìm được cách nào, hắn đành lấy một viên đá, hướng đám trẻ nói.

"Để thúc thúc dạy các ngươi những con số, nếu các ngươi học được nó, trò chơi này sẽ càng dễ dàng hơn"

"Số đếm, cái này thật sự có thể giúp chúng ta chơi trò này càng thuận tiện hay sao?" Một đứa trẻ nghi ngờ hỏi.



"Đúng vậy, các ngươi nhìn cho kĩ. Đây là số 1, đây là số 2, đây là số 3..."

Thiên Vân không ngần ngại, lấy số thứ tự đếm từ trong trí nhớ đám túc chủ ra dạy bọn trẻ. Dù sao những số đếm ở thế giới này cũng quá lằng nhằng, viết một hồi chỉ sợ khiến đám nhóc con này muốn khóc.

"Tốt tốt! Thúc thúc, ta đã hiểu, vậy chúng ta bắt đầu chơi được chứ?" Đám trẻ này năng lực lĩnh ngộ cũng thật là nhanh, Thiên Vân giảng giải một chút liền hiểu.

Thiên Vân không có cách nào, đành gật đầu nói tốt.

Thế là trò chơi lần nữa bắt đầu lại.

"Một, hai, bốn, tám, mười sáu, ba mươi hai..."

"Thúc thúc, ta có chút không hiểu?" Thập Nhất ca lúc này có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.

"Ồ! Ngươi không hiểu cái gì nha?" Thiên Vân cười hỏi lại.

"Mỗi lần đếm, ta có thể tính ra những con số 1, 2, 4, 5, 7, 8, 10. Thế nhưng lại chưa từng thấy có số 3, 6 và 9 nha". Thập Nhất ca mở miệng đáp.

Thiên Vân nghe vậy, lông mày không khỏi hơi chau, hắn lại nhìn vào những con số, cẩn thận để ý một chút.



Quả thật giống như lời Thập Nhất ca nói. Mỗi lần chơi trò chơi này, quả thực ba con số 3, 6 và 9 đều không xuất hiện.

1 gấp đôi sẽ là 2. 2 gấp đôi sẽ là 4. 4 gấp đôi sẽ là 8. 8 gấp đôi sẽ là 16. Cộng tổng của 16 sẽ là 7. 7 gấp đôi sẽ là 14. Cộng tổng của 14 sẽ là 5. 5 gấp đôi sẽ là 10. Tổng của 10 lại là 1. Cứ như vậy vòng đi vòng lại, nhưng không hề có ba con số 3, 6 và 9.

Thiên Vân ngẩn người, không biết phải giải thích thế nào, trước nay hắn cũng chưa từng chơi trò này, làm sao biết ba con số kia không xuất hiện kia chứ.

"Cái này, thúc thúc cũng không biết nha. Theo lời các ngươi nói, Sùng Vương là người đã dạy các ngươi trò này, vậy thử hỏi ông ta xem". Thiên Vân ngẫm nghĩ một hội, có điều lại không thể tìm ra đáp án, đành lắc đầu nói.

"Vậy a! Thôi không sao, thúc thúc muốn tìm miếu Long Quân a? Nó chẳng phải ở đằng trước hay sao?" Thập Nhất có chút thất vọng, chỉ là nó rất nhanh đã vui vẻ trở lại, tay chỉ về phía trước, nói.

Thiên Vân hơi ngẩn ra, theo hướng tay đứa bé chỉ mà nhìn. Chỉ thấy phía xa có một ngôi miếu nhỏ, cùng với ngôi miếu lúc trước giống y như đúc. Thiên Vân mỉm cười, xoay đầu hướng đám trẻ tính nói lời cảm ơn. Có điều làm hắn kinh ngạc chính là, tất cả bọn trẻ đã đi đâu mất, bên dưới nền đất còn lưu lại chi chít số đếm.

Thiên Vân khóe miệng không khỏi giật mạnh, thầm nghĩ có quỷ. Nhìn xung quanh một hồi, thấy không có bóng dáng đứa trẻ nào ẩn hiện, hắn đành lắc đầu, tiến về phía miếu nhỏ.

Miếu nhỏ lằm chếch về hướng đông, cách cửa thôn cũng không xa lắm, Thiên Vân đi rất nhanh, chỉ một thoáng liền đến.

Tiến vào bên trong, Thiên Vân nhìn thấy một ít tượng đá, người khóc kẻ cười, có quỳ có đứng. Đặc biệt nhất chính là bức tượng một thanh niên đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, mắt hướng lên trời, miệng vương một nụ cười nhạt. Thiên Vân không biết người này là ai, có điều chẳng hiểu vì lý do gì, gặp được người này, hai chân hắn liền mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống khấu đầu.

Cũng may Thiên Vân dù sao cũng là người tu tiên, không phải đơn giản muốn quỳ liền quỳ. Hắn thầm lau mồ hôi trên trán, hướng bức tượng chắp tay bái một cái, lúc này cảm giác muốn quỳ kia mới biến mất.

Từ lúc bước vào miếu này, Thiên Vân gặp không ít chuyện cổ quái, tất cả đều chẳng ăn nhập gì với nhau, khiến hắn không biết rốt cục nơi này là thực hay ảo. Hắn đoán, chín phần mười nơi này ghi lại một ít kí ức của vị Vương Tử kia. Có điều tại sao những kí ức này lại tái hiện, vì sao lại để hắn nhìn thấy, điều này mới khiến hắn đau đầu.



Nghĩ mãi không ra đáp án, Thiên Vân đành vứt bỏ khỏi đầu, nện bước tiến vào miếu thờ. Vừa bước vào trong miếu, tầm mắt Thiên Vân lại lần nữa hoa lên, khi trở lại bình thường, hắn đã thấy mình quỳ dưới một ban thờ. Lại nhìn sang bên cạnh, Nguyên Phụng không biết từ bao giờ đã quỳ ở một bên, miệng không ngừng lầm rầm nói gì đó.

Bình Luận

0 Thảo luận