Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 213: Chương 213: Giờ lành đã điểm

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:41
Chương 213: Giờ lành đã điểm

Biết rằng dược lực trong Thiên Niên Đào Thụ đã bắt đầu phát huy, Thiên Vân vội vàng vận chuyển công pháp. Lần này hắn không có vận chuyển Hạ Thi Phệ Linh Kinh nữa, mà chuyển sang vận chuyển Vạn Tướng Pháp Điển.

Thiên Niên Đào Thụ dù sao cũng là linh vật trong trời đất, không phải do bàn tay tu sĩ luyện chế. Dược tính có thể nói ôn hòa cực kỳ, không mất quá nhiều thời gian, cảm giác ấm áp kia đã tan biến. Thiên Vân lúc này mới mở mắt, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch, thọ mệnh của hắn đã vãn hồi hơn 20 năm.

Không chút do dự, Thiên Vân tiếp tục đem một trái đào khác nhai nuốt. Cứ như thế không ngừng không nghỉ, Thiên Vân ăn hết trái này tới trái khác, lại sợ cơ thể sinh ra độc tố, hắn không chút do dự uống vào một bình cực phẩm Tẩy Tủy Dịch.

Thiên Vân vừa khôi phục thọ nguyên, vừa canh chừng mệnh hồn Ngô Chính, căn bản không thèm quan tâm bên ngoài kia đang phát sinh những chuyện gì.

Trong khi Thiên Vân đang mải mê tu luyện, Thiên Quỳnh Cung mấy ngày này người đến người đi nhiều lắm. Người tới hầu hết là các tu sĩ trẻ tuổi của các đại môn phái, bọn họ tiến về nơi này, chính là muốn tham dự hôn lễ đại điển của Thiên Vân. Dù sao Thiên Vân cũng là đạo tử, đại diện cho thế hệ tuổi trẻ của cả Đại Việt. Bọn họ cũng muốn tiến về đây, chiêm ngưỡng phong thái của vị đệ nhất thiên tài trẻ tuổi này một lần.

Những tu sĩ đã từng giao thủ với Thiên Vân đều hết lời tán dương. Những tu sĩ chưa từng thấy Thiên Vân xuất thủ, nghe người khác nói chuyện, trong lòng càng là tò mò không ít.

Cách đất liền cùng Vu Giao Đảo khoảng hai mươi ngày đường, có một hòn đảo nhỏ tên là Cô Sơn. Sở dĩ đặt tên như vậy, bởi vì đảo này diện tích không phải rất lớn, diện tính mặt bằng lại chẳng có bao nhiêu, trung tâm bị một ngọn núi lớn chiếm cứ. Bởi vì ngọn núi này chiếm trọn tám phần hòn đảo, thế nên mới được đặt tên Cô Sơn. Đảo này linh khí mỏng manh, lại quanh năm đón m·ưa b·ão, hầu như không có một bóng người lai vãng. Có điều mấy ngày này lại xuất hiện không ít tu sĩ qua lại, nhìn phục sức cùng cách ăn mặc, có thể nhận ra là người của Thiên Quỳnh Cung cùng Lạc Diệp Tiên Tông.



Hòn đảo ngày nào còn vô cùng hoang vu, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã được đám tu sĩ này cải tạo thành một kì quan. Trên đỉnh lầu son gác tía, tiên cầm bay lượn, phía dưới bày bố trận pháp, sương khói mờ ảo, có thể nói đã hoàn toàn thay đổi.

Thiên Tùng Tử chắp tay đứng trên tầng không, nhìn đám tiểu bối không ngừng bay qua bay lại, vui vẻ không thôi.

Nguyên Phụng đứng bên cạnh tổ phụ, không khỏi nhỏ giọng hỏi. "Tổ phụ! Hôn lễ qua đi, Thiên Vân cùng Tố Ngưng thánh nữ sẽ sống tại đây hay sao? Vì sao bọn họ không trở lại Lạc Diệp Tiên Tông hay Vụ Giao Đảo"

"Chuyện này chúng ta đã thảo luận qua. Có điều, Tố Ngưng dù sao cũng là thánh nữ, chức vụ cung chủ Thiên Quỳnh Cung sau này nàng chắc chắn phải đảm nhiệm. Thiên Vân thân là đạo tử, cũng không thể đi tới Vụ Giao Đảo làm rể. Hai người bọn chúng cũng không muốn ở chung với tông môn, vậy nên mới chọn ra một hòn đảo nằm giữa đất liền và Vụ Giao Đảo định cư. Sau này nếu hai tông môn có việc, bọn họ lập tức trở lại cũng không thành vấn đề. Chúng ta cũng đã bày hai truyền tống trận trên đảo, chỉ cần không phải sử dụng quá nhiều, lượng linh thạch hao tổn cũng chẳng phải rất lớn". Thiên Tùng Tử vuốt vuốt chòm râu, cười đáp.

Nguyên Phụng nghe vậy thì gật đầu, cũng không muốn hỏi thêm cái gì.

Thiên Vân bế quan khôi phục thọ nguyên cũng đã được ba ngày. Cũng không phải việc khôi phục này tốn quá nhiều thời gian, chỉ là Thiên Vân muốn tẩy luyện lại thân thể, tránh việc bản thân tích tụ độc tố mà thôi. Mấy ngày này mệnh hồn Ngô Chính đã biến nhỏ hơn rất nhiều, cách trạng thái tan biến đã không xa nữa. Thiên Vân lúc này mới mở mắt, nhìn đạo mệnh hồn đang chuẩn bị dập tắt, cười cười. Hắn không nói không rằng, hướng đạo thần hồn kia điểm ra một chỉ. Một chỉ này cũng không có gây ra cái gì quá lớn động tĩnh, tựa như một đứa trẻ tò mò chạm vào thứ đồ chơi mới lạ mà thôi.

Trong phòng Ngô Chính, lúc này hai mắt hắn mở ra, khóe miệng câu lên, hướng đĩa đèn đặt phía dưới bắt lấy. Hắn cẩn thận bắt lấy mệnh hồn, đưa tới cái trán. Mệnh hồn rất nhanh liền chui vào thức hải, biến mất không một dấu vết.



"Thiên Vân à Thiên Vân! Ngươi tưởng rằng đã khống chế được ta, nào ngờ ta còn có thủ đoạn như này đúng không? Đợi sau khi ngươi cùng Tố Ngưng tổ chức hôn lễ, ta cũng đã không còn ở trong Thiên Quỳnh Cung nữa rồi. Ngươi cứ đợi đó cho ta, sớm muộn cũng có ngày, ngươi sẽ c·hết trên tay của ta". Ngô Chính ánh mắt oán độc, hừ hừ nói.

Ngô Chính làm cái gì, Thiên Vân đều có thể tính toán ra được. Có điều hắn cũng không trực tiếp vạch trần. Tên này bí mật không ít, hắn rất muốn nhìn một chút, phía sau Ngô Chính còn có chỗ dựa như thế nào.

Lại trôi qua ba ngày, cuối cùng ngày cử hành hôn lễ đại điển cũng đã đến. Thiên Vân hôm nay một thân trang phục đều là màu đỏ, tóc cột cao, phong thần tuấn lãng chẳng khác gì tiên nhân hiện thế. Bên ngoài Nghênh Khách Cư Xá, các vị bằng hữu, sư huynh sư đệ không ngừng chắp tay nói lời chúc mừng. Thiên Vân còn thấy được Hoàng Tôn Thiên, thấy được Hà Thanh Sơn, Bạch Chính... Ngay cả Kiếm Vô Tình cùng Phong Nam cũng tới, cả hai đang cùng những đồng đạo khác cười nói, mắt nhìn vào trong chờ đợi Thiên Vân đi ra. Thấy mấy vị này tới, Thiên Vân không khỏi vui vẻ. Đối với hắn đám thiên kiêu này có thể bỏ thời gian tới đây, tham dự hôn lễ của mình, quả thực không còn gì vui hơn.

Thiên Vân vẫn như trước kia, ai tới cũng đều đưa một chiếc túi nhỏ. Dù sao bọn họ đường xá xa xôi, tới được nơi này đã là vinh hạnh cho hắn lắm rồi.

"Thiên Vân huynh đệ, chúc mừng, chúc mừng. Con đường tu tiên hiện tại đã không còn cô đơn nữa rồi". Hoàng Tôn Thiên hướng Thiên Vân chắp tay, cười nói.

"Cảm tạ lời chúc của Tôn Thiên huynh rồi, mau ngồi, mau ngồi". Thiên Vân lập tức chắp tay cười, lại hướng những người khác chào hỏi một phen.

"Thiên Vân huynh đao thuật xuất thần nhập hóa, tiểu đệ quả thực cam bái hạ phong. Nay nghe Vân huynh kết đạo lữ, tiểu đệ không thể không tới chúc mừng một phen". Phong Nam vừa thấy Thiên Vân đi tới, lập tức bắt lấy chén rượu, muốn cùng Thiên Vân uống.



"Đa ta Phong huynh đệ đã để mắt tới ta, ngươi tới được đây, quả thực là vinh dự của ta. Cạn chén!" Thiên Vân lập tức nâng chén, uống cạn một ly.

Ngay sau đó là Kiếm Vô Tình, rồi tới Bạch Chính mời rượu, nếu không phải Thiên Vân là người tu tiên, chỉ sợ đã sớm gục ngã.

Không chỉ có tu tiên tông môn, ngay cả tán tu cũng tới không ít. Thiên Vân ai đến cũng chào hỏi, cho dù không biết họ là người nào, chỉ cần tới đây uống với hắn một ly rượu, vậy đã là điều đáng quý rồi. Bản thân Thiên Vân giao tế có chút kém, cũng không phải hắn thiếu lễ phép, hay đạo đức suy đồi. Tất cả chỉ vì hắn tư chất quá kém, trèo không được lên tầng cao mà thôi. Hiện tại địa vị của hắn cao, lại cộng thêm thực lực cường hãn, đám người này coi trọng hắn, muốn kết giao với hắn cũng không phải việc gì lạ.

Cứ như vậy mời rượu từ sáng tới trưa, lúc này quảng trường trung tâm mới truyền tới tiếng đàn hát.

Thiên Vân biết giờ lành đã tới, lập tức đứng dậy, hướng đám người chắp tay nói. "Giờ lành cũng đã sắp tới, các vị đạo hữu, sao không cùng ta tiến tới xem lễ"

"Tốt! Vân huynh xin mời đi trước, chúng ta sẽ theo sau ngươi trợ trận". Hoàng Tôn Thiên lập tức gật đầu cười.

"Sư huynh! Ngươi hôm nay là nhân vật chính, mời sư huynh đi trước". Dương Cầm Long mỉm cười, cao giọng nói.

"Tốt! Vậy chúng ta cùng đi đi thôi". Thiên Vân trống ngực đang đập rất nhanh, có điều không dám để lộ. Hướng đám người chắp tay, phi thân lên cao, hướng quảng trường trung tâm mà đi.

Thấy Thiên Vân dẫn đầu đi trước, cả đám lúc này mới đứng lên, thân hình phiêu phù trên cao. Hơn 200 người trợ trận, có thể nói mặt mũi Thiên Vân cũng đủ lớn.

Gần tới quảng trường trung tâm, Thiên Vân liền hạ xuống, chỉnh đốn lại một thân trang phục, thấy không sai biệt lắm, lúc này mới chậm rãi tiến vào. Hơn 200 người đi phía sau cũng giống như vậy, không ai bảo ai, đáp xuống dưới, theo sau Thiên Vân đi vào trong.

Bình Luận

0 Thảo luận