Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 205: Chương 205: Chú sát thuật

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:24
Chương 205: Chú sát thuật

Thiên Vân nắm trong tay Thiên Diễn thuật, vốn dĩ có thể khống chế các loại nguyền rủa. Có điều cảnh giới của hắn cùng Yến Nam Thiên cách biệt quá xa, Thiên Diễn Thuật lại chưa đột phá, muốn khống chế loại nguyền rủa này, hơi có chút miễn cưỡng.

Thế nhưng Thiên Vân là ai? Hắn trong đầu chứa rất nhiều thần thông, thuật pháp. Đám người túc chủ trước đây, không ít kẻ có tâm lý vặn vẹo, ưa thích làm hắc thủ sau màn. Không ít kẻ trong số đó, học tập chú sát cùng nguyền rủa. Thiên Vân trước nay không muốn động chạm tới loại thuật pháp này, là có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, loại nguyền rủa thuật này cùng Thiên Diễn Thuật đồng nguyên. Chúng đều dùng thọ mệnh đi tính toán, đi nguyền rủa người khác. Hắn bởi vì tu luyện Thiên Diễn Thuật, thọ mệnh liên tục giảm xuống, nếu lại luyện thêm nguyền rủa thuật, chỉ sợ sớm muộn cũng hao hết thọ nguyên, c·hết bất đắc kỳ tử.

Một Phân Chi cảnh tu sĩ, tuổi thọ nhiều nhất có 300 năm. Thiên Vân lại vô cùng chán ghét đan dược, không muốn sử dụng chúng khôi phục thọ nguyên, thành ra chưa từng nghĩ tới việc tu luyện nguyền rủa thuật.

Thứ hai, loại nguyền rủa thuật này hao tổn tinh thần lực cực kỳ nhiều. Không những hao tổn tinh thần lực, nó còn dẫn tới nhân quả cùng nghiệp lực quấn thân. Nếu không có cách chặt đứt hai loại lực lượng này, chỉ sợ sớm muộn tư duy sẽ vặn vẹo, đản sinh tâm ma, c·hết không chỗ chôn.

Cũng bởi vì nguyền rủa nguy hiểm, thế nên cho dù trong đầu có rất nhiều loại thần thông, thuật pháp như vậy, Thiên Vân lại không hề động đến chúng. Thế nhưng hiện tại tình thế thay đổi, Yến Nam Thiên đã cố ý ra tay với hắn, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn đây.

Thiên có thiên quy, nếu Yến Nam Thiên ra tay trước, vậy Thiên Vân trả đũa, đó là việc thiên kinh địa nghĩa. Cho dù Yến Nam Thiên bị nguyền rủa c·hết, nghiệp lực cũng sẽ không thể quấn lấy Thiên Vân. Hắn là phản kháng, cũng không phải kẻ đầu tiên muốn g·iết người.



Thiên Vân trở về phòng, khoanh chân ngồi trên giường, trong đầu không ngừng lật mở các loại nguyền rủa thuật đám túc chủ từng học. Thiên Vân hiện tại đã là Phân Chi cảnh hậu kỳ, khả năng tiếp thu siêu cường. Những kí ức của đám túc chủ lại cùng hắn dung hợp, chẳng khác nào chính hắn đã từng học qua. Hiện tại chỉ cần làm sơ tính toán, hắn liền có thể bắt đầu nguyền rủa ngược.

Có điều Yến Nam Thiên tu vi dù sao cũng cao hơn Thiên Vân, nếu sử dụng loại thủ đoạn thông thường, đương nhiên sẽ rất khó chú sát được y.

Thiên Vân mày mò một hồi, lúc này hai mắt mở ra, khóe miệng hơi vểnh lên. Trong mảnh vỡ kí ức hệ thống để lại, Thiên Vân tìm tới một môn nguyền rủa, thuật này có tên "Tam Sinh Chú Sát Thuật". Thuật này bá đạo tuyệt luân, vậy mà có thể cùng lúc chú sát ba kiếp của một tu sĩ. Chỉ cần cảnh giới không phải cách quá xa, sẽ không phải chịu quá lớn phản phệ. Có điều thuật này chỉ hữu hiệu khi bị người nguyền rủa trước. Nếu làm ngược lại, phản phệ sẽ cực kỳ lớn. Tên túc chủ từng tu luyện Tam Sinh Chú Sát, cũng vì dùng thuật này g·iết quá nhiều người, cuối cùng hao hết thọ nguyên mà c·hết.

Thiên Vân không nói hai lời, lập tức lật mở từng dòng kí ức. Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết lúc Thiên Vân mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Hắn cười nhạt một tiếng, nhớ tới hình ảnh mình tính toán được hôm qua, hai tay chắp lại trước cằm, hai ngón trỏ chỉ thiên, miệng bắt đầu lẩm nhẩm.

Chỉ thấy, trên đầu hai ngón trỏ thình lình xuất hiện một sợi tơ mỏng. Sợi tơ đen kìn kịt, một đầu buộc chặt vào hai ngón tay Thiên Vân, đầu còn lại kéo căng, lại tựa vô hình vô chất, thẳng hướng nơi xa. Nhân quả chi tuyến, nếu không chủ tu thiên diễn, toán thuật, căn bản không thể nào bắt được vết tích.

Cửa điện nơi Yến Nam Thiên ở bị người từ bên trong nhẹ nhàng đẩy ra. Ngô Chính vẻ mặt mang cười, miệng nói vọng vào trong. "Sư huynh an tâm, ta sẽ cho người theo dõi nhất cử nhất động của y, quyết không để y có cơ hội tới gần thánh nữ"

Yến Nam Thiên vừa nghe Ngô Chính báo cáo, Thiên Vân ngày hôm qua đang uống rượu, lại đột nhiên thổ huyết, trong lòng không khỏi vui mừng. Hắn lật tay lấy mặt gương đồng ra, khóe miệng vểnh lên, gằn giọng nói. "Hai người các ngươi dám phớt lờ ta, vậy cũng đừng có trách ta độc ác"



Yến Nam Thiên lạnh lùng cười, lại lấy ra một bình sứ. Hơi nghiêng miệng bình, nhỏ vào mặt gương một giọt chất lỏng. Chất lỏng có màu đỏ, linh khí quẩn quanh, lại có vị hơi tanh. Lại chẳng phải máu của tu sĩ, còn là cái gì?

"Ngô Chính lần này giúp ta một việc lớn rồi, có máu của Thiên Vân, vậy lần này y chắc chắn phải c·hết. Tin tức về Thiên Quỳnh Cung ta đã thu thập không sai, cũng nên trở về Quỷ Linh Tông một chuyến mới được. Trước khi đi, ta cũng nên tiễn tên Thiên Vân kia một đoạn đường mới tốt". Yến Nam Thiên lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó hắn hướng bên ngoài sơn môn bay đi.

Bởi vì thân phận cao quý, Yến Nam Thiên một đường rời đi, không hề bị kiểm tra. Cứ như vậy, chỉ một thoáng Yến Nam Thiên đã rời đi Vụ Giao Đảo. Hắn lại dán lên người một đạo phù chú. Phú chú vừa dán lên người, thân thể cùng khí tức của hắn lập tức biến đổi, tựa như biến thành một người khác.

Yến Nam Thiên tế ra một kiện linh khí hình chiếc thuyền. Thuyền nhỏ đón gió mà lớn, chỉ một thoáng đã sánh ngang với một chiếc thuyền đánh cá. Yến Nam Thiên lập tức bước lên thuyền, lại lật tay ném ra một viên cầu. Viên cầu này có màu vàng óng, vừa rơi xuống thuyền liền vặn vẹo biến hình. Chỉ một vài cái hô hấp, viên cầu đã biến thành một con rối hình người. Con rối toàn thân vàng óng, không rõ do chất liệu gì chế tạo thành, sau đầu còn có một cái lỗ nhỏ.

Yến Nam Thiên móc ra một ít trung phẩm linh thạch, hướng cái lỗ nhỏ kia nhét vào. Cảm thấy đã không sai, lúc này Yến Nam Thiên mới bấm luyện pháp quyết, hướng vào ngực con rối điểm mấy chỉ. Con rối vốn đứng yên bất động, lúc này bỗng dưng di chuyển, khí thế trên thân phát ra, vậy mà cùng Phong Thân cảnh sơ kỳ không khác. Khôi lỗi chắp tay, hướng Yến Nam Thiên nói một câu. "Chủ nhân"

Yến Nam Thiên gật đầu cười, xuất ra một viên ngọc giản, hướng trán con rối đánh vào một đạo thủ ấn. Ngọc giản theo đó dung nhập vào đầu con rối, biến mất vô tung.

"Thay ta điều khiển phi chu, thẳng hướng Dương Kinh mà đi, không có việc gì, chớ làm phiền ta". Yến Nam Thiên mở miệng phân phó.



Con rối lập tức gật đầu, bắt đầu điều khiển phi chu, thẳng hướng đất liền mà đi, tốc độ không chậm chút nào.

Yến Nam Thiên gật đầu cười, sau đó hắn mới ngồi xếp bằng, lấy ra mặt gương đồng, bắt đầu thi triển chú sát.

Vết máu trên mặt gương đồng đã chìm xuống, nhìn kĩ một chút, chỉ thấy mặt gương ẩn ẩn chuyển sang màu đỏ hồng. Thấy máu huyết đã dung nhập vào mặt gương, Yến Nam Thiên lúc này không khỏi cười lạnh. Hắn xuất ra một viên đan dược đỏ như máu, há miệng nuốt vào.

Đan dược vừa rơi vào miệng, lập tức hóa thành chất lỏng, hướng cổ họng hắn chui vào. Ngay lúc này, khí cơ trên người Yến Nam Thiên liền thay đổi, không còn giống người bình thường nữa, nói hắn là quỷ quái, có lẽ thích hợp hơn. Tuy thay đổi không phải quá nhiều, nhưng ẩn ẩn có thể thấy một ít sương đỏ lan tỏa quanh thân.

Bên trong đan điền của y, một viên Kim Đan màu đỏ đang không ngừng xoay tròn. Nhìn kĩ sẽ thấy, viên Kim Đan này có mười cái lỗ nhỏ. Kim Đan tất cả có 10 tầng, mỗi lần đột phá Kim đan sẽ xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Những lỗ nhỏ này gọi là "khiếu". Kim Đan từ nhất khiếu tới tam khiếu, được gọi là sơ kỳ. Cứ thế mà tính, mỗi ba khiếu chia thành một thời kỳ. Giả anh cảnh giới, chính là khiếu thứ mười.

Yến Nam Thiên lập tức há miệng, mặt gương đồng theo đó biến nhỏ, lập tức chui vào thể nội.

Bên trong đan điền, mặt gương đồng đang bồng bềnh trôi nổi bên cạnh viên Kim Đan. Từ những lỗ khiếu liên tục có sương đỏ tỏa ra, không ngừng thẩm thấu vào mặt gương.

Trong tiểu viện, Thiên Vân còn đang nhắm mắt lầm rầm chú ngữ, bỗng dưng thân hình hắn hơi run, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi lập tức phun ra. Thiên Vân kinh hãi, biết là Yến Nam Thiên đang ám toán mình. Hắn còn tưởng kẻ này sẽ không lập tức ra tay, ai ngờ y lại phát rỗ như vậy, thế mà dám ở bên trong Thiên Quỳnh Cung làm chú sát.

Thiên Vân tuy rằng cũng sợ các vị lão tổ phát giác, thế nhưng cũng không muốn bó tay chịu trói. Hắn cắn răng ổn định thân thể, lần nữa kết ấn, hai mắt phát lạnh, điên cuồng bấm luyện pháp quyết.

Lúc này, bên trong thức hải Thiên Vân phát sinh dị biến. Bầu trời vốn trong xanh không một gợn mây, bỗng dưng bị một thứ gì đó nhuộm đỏ, mưa gió vần vũ, khí tượng vô cùng quỷ dị. Lại nhìn kĩ một chút, khắp nơi cảnh vật lờ mờ, sương đỏ giăng đầy, ngay cả mưa rơi cũng là màu đỏ.

Bình Luận

0 Thảo luận