Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 203: Chương 203: Phú quý sinh lễ nghĩa

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:24
Chương 203: Phú quý sinh lễ nghĩa

Thiên Tùng Tử có lẽ đã từng đi qua Vụ Giao Đảo, trên mặt ông ta, một tia biểu lộ cũng không mang. Ông ta cho cổ kiếm hạ thấp độ cao, thẳng hướng trung tâm hòn đảo mà đi.

Cổ kiếm hạ xuống, lúc này đám người mới có thể nhìn rõ một chút. Trong sương mù nhàn nhạt, chỉ thấy cung vàng điện ngọc, người dân qua lại không ít. Nghe nói Thiên Quỳnh Cung cùng Vụ Giao Đảo tuy hai mà một, dân thường ở nơi này thường xuyên gặp tiên nhân bay qua, thấy thanh cự kiếm phi hành trên cao, lại không hề tỏ vẻ bất ngờ.

Tu tiên giới Đại Việt, trước nay sống tách biệt với thế giới phàm tục, lần đầu tiên chứng kiến cảnh phàm nhân thái độ thờ ơ nhìn tiên nhân, không khỏi có chút mất tự nhiên. Nếu là ở đất liền, phàm nhân gặp được tiên nhân, chỉ sợ sớm đã quỳ mọp xuống đất, đâu thể giống như đám người này, tự nhiên như không có chuyện gì.

Thiên Quỳnh Cung tọa lạc ngay chính giữa Vụ Giao Đảo, điện đài, lầu các nhiều vô số, ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một màn sáng màu tím. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy cung điện lờ mờ, lại không thể thấy rõ chi tiết.

Thiên Tùng Tử cho thanh cự kiếm đáp xuống gần màn sáng, thanh âm hùng hồn truyền vào xong. "Thiên Tùng Tử tới chơi, Minh Hàn Tiên Tử, U Mộng Tiên Tử, Dạ Cửu U đạo hữu có thể đi ra gặp một thoáng?"

Thiên Tùng Tử vừa dứt câu, Thiên Vân chỉ thấy cả người da gà nổi cộm, tựa như vừa rồi có một con cự thú hướng mình nhìn tới. Tuy rằng cảm giác ấy đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng tránh không được cảm giác của hắn. Thiên Vân hiện tại tinh thần lực vô cùng mạnh, có người cố ý truy tra, chỉ cần không làm biện pháp bảo vệ, hắn liền sẽ có phát giác.

Những đệ tử khác, kể cả Lý Hạo, Nguyên Phụng cũng không phát giác được vừa rồi có thần niệm quét qua. Vẫn một bộ cười cười, nói nói.

Thiên Vân thấy vậy, không khỏi thầm cân nhắc một phen. "Xem ra thần niệm của ta đã rất mạnh, thậm chí vượt qua ngưỡng cửa Phong Thân"



Nghĩ thì nghĩ như thế, Thiên Vân cũng không cho rằng mình đã vô địch. Trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều hạng người yêu nghiệt, tỷ như Tố Ngưng, Nghiêm Trấn. Có lẽ thần niệm của bọn họ, cũng không hề kém Thiên Vân chút nào.

Đoàn người không phải chờ đợi quá lâu, chỉ một thoáng, màn sáng màu tím bắt đầu nhộn nhạo, một thông đạo dần dần mở rộng. Từ trong thông đao truyền ra tiếng cười khanh khách, hai bóng người chậm rãi bước ra.

Thiên Vân quét mắt một cái, lập tức nhận ra Minh Hàn Tiên Tử. Nàng này hôm nay mặc một bộ áo tím, tóc dài xõa xuống, mắt ngọc mày ngài, miệng cười như hoa, đẹp không thể tả.

Người còn lại cũng là nữ tử, nàng này khoác trên mình một bộ áo lam, khí tức xuất trần, mặt tựa như họa, thân hình yểu điệu, thực không gì có thể chê. Nàng này khí tức so với Minh Hàn Tiên Tử chỉ hơn không kém, hiển nhiên cũng là Nguyên Anh cấp bậc lão tổ.

Thiên Tùng Tử thấy hai người đi ra, lập tức quét mắt nhìn Thiên Vân một cái.

Thiên Vân lập tức hiểu ý, vội vàng chắp tay với hai người, miệng nói. "Vãn bối Thiên Vân, bái kiến Cô Cô, bái kiến U Mộng tiền bối"

Nữ tử áo lam mí mắt hơi nhảy, liếc mắt nhìn kĩ Thiên Vân một chút. Lúc đầu nàng chỉ để ý Thiên Tùng Tử, không có nhìn nhiều Thiên Vân lấy một chút. Lúc này nhìn lại, trong lòng không khỏi giật mình. Nàng năm nay cũng có 300 tuổi, lại chưa từng thấy một nam tử nào yêu nghiệt tới mức này. Cái gì là mặt tựa như tiên, khí tức phiêu miểu, những từ đó dùng trên người kẻ này căn bản chính là vũ nhục. Nàng thưởng thức, cũng lại ghen tị. Người này so với nàng, so với Minh Hàn còn đẹp. Một nam nhân dung mạo còn so với nữ nhân càng đẹp, nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta trợn cả mắt.

Minh Hàn Tiên Tử mỉm cười gật đầu, lại thấy sư tỷ ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Vân, không khỏi nhíu nhíu mày, vội vàng truyền âm nói. "Sư tỷ... Sư tỷ"



"A!" U Mộng Tiên Tử lúc này mới bừng tỉnh, khuôn mặt hơi đỏ, con ngươi đảo quanh, chống chế nói. "Ta vừa nghĩ tới một chút chuyện chưa làm, hơi thất thần, mong Thiên Tùng đạo hữu chớ trách"

Thiên Tùng Tử già đời thành tinh, làm sao không biết U Mộng Tiên Tử là đang chống chế, có điều cùng không tính vạch trần mà chắp tay nói. "Ha ha! Làm phiền hai vị ra ngoài tiếp đón, Thiên Tùng thật sự có chút thụ sủng nhược kinh. Ngày lành tháng tốt cũng sắp điểm, chi bằng chúng ta sớm làm chuẩn bị, thế nào?"

"Tốt! Mời mọi người cùng vào trong đi thôi". U Mộng Tiên Tử gật đầu, làm thủ thế mời.

Thiên Tùng Tử gật đầu, hướng hai vị tiên tử ôm quyền, theo đó đi vào trong màn sáng.

Thiên Vân cũng vội vàng chắp tay, đứng ở một bên, nhường cho đám đồng môn sư huynh, sư đệ đi vào trước. Đây là phép tắc, hắn tuy rằng cùng các vị sư huynh sư đệ đi chung, nhưng tới nơi này, hắn chính là nửa cái chủ nhà, không thể bỏ mặc không để ý những người khác.

Minh Hàn Tiên Tử thấy Thiên Vân hiểu chuyện, không khỏi gật đầu cười, cùng U Mộng Tiên Tử đi vào bên trong.

Thiên Vân đợi mọi người vào hết, lúc này mới thở ra, theo sau bước vào.

Thiên Quỳnh Cung bên ngoài cùng bên trong hoàn toàn khác biệt. Tuy rằng bên ngoài vẫn có thể lờ mờ chứng kiến sự hùng vĩ của nó, có điều khi tiến vào trong, chỉ thấy trước mắt sáng bừng. Điện đài, lầu các, phi cầm tẩu thú thong dong dạo chơi. Thiên Quỳnh Cung tuy rằng kiến tạo trên một hòn đảo, có điều diện tích cũng to lớn cực kỳ. Thiên Vân tính sơ sơ, chỉ sợ cũng đã chiếm hơn nửa diện tích Vụ Giao Đảo rồi.



Từng tòa lầu các, trăng đèn kết hoa, tựa như Thiên Quỳnh Cung vừa trải qua lễ hội vậy. Thiên Vân để ý, khắp nơi là một màu đỏ thắm, hoa cũng là hoa đỏ, đèn lồng cũng là đèn lồng đỏ, thỉnh thoảng trên tường viện còn dán chữ hỉ rất lớn.

Thiên Vân khóe miệng không khỏi giật giật. Hắn không ngờ hôn lễ đại điển lại làm lớn như thế, hắn cũng chỉ là một Phân Chi cảnh tu sĩ thôi nha.

Tuy rằng rất bất ngờ, có điều Thiên Vân cũng sẽ không tiện đi hỏi, dù sao đây cũng là sắp xếp của các vị lão tổ, hắn là vãn bối, thắc mắc quá nhiều sẽ không tốt.

Cũng đã sắp tới ngày tổ chức hôn lễ, Tố Ngưng sẽ không thể đi ra gặp mặt hắn. Thiên Vân chỉ có thể đi theo Thiên Tùng Tử cùng Lý Hạo, chào hỏi các vị cao tầng Thiên Quỳnh Cung.

Người ta nói "phú quý sinh lễ nghĩa" quả thực không sai. Càng tiếp xúc với tầng cao, Thiên Vân lại càng phải học hỏi nhiều loại nghi lễ. Thiên Vân tuy không bài xích, có điều cũng thấy quá mức rườm rà. Cứ như vậy, hơn mười ngày thời gian qua đi. Thiên Vân theo Thiên Tùng Tử lần lượt bái phỏng ba vị lão tổ Thiên Quỳnh Cung. Sau đó lại cùng Lý Hạo, bái kiến các vị mạch chủ, các vị trưởng lão cùng hộ pháp. Hiện tại hắn đã có thể thuộc nằm lòng địa đồ Thiên Quỳnh Cung trong đầu.

Thiên Vân đi lại trong Thiên Quỳnh Cung, gần như không chịu sự hạn chế. Hắn đường đường là đạo tử của cả Đại Việt, đi tới bất kỳ nơi nào, đều đồng cấp với thánh tử, thánh nữ nơi đó. Đệ tử Thiên Quỳnh Cung gặp hắn, luôn chắp tay gọi một tiếng sư huynh, quyết không thể nghịch.

Tu tiên giới quy củ vô cùng sâm nghiêm, nếu ngươi thực lực không đủ mà làm trái, cái mạng của ngươi sẽ khó mà bảo toàn. Thiên Vân thân phận tuy cao, lại vô cùng ôn tồn lễ độ, gặp ai cũng cười, gặp ai cũng chắp tay chào hỏi. Cũng bởi vì thế, đám đệ tử Thiên Quỳnh Cung ấn tượng với hắn ngày một tốt. Tất nhiên, trong đó cũng có vài kẻ đi ngược chiều gió. Nhất là Yến Nam Thiên cùng Ngô Chính, hai kẻ này luôn thậm thụt, sát ý đối với Thiên Vân càng lúc càng lớn.

Thiên Vân trong lúc vô tình đã nhận ra, Yến Nam Thiên nhìn mình có chút không đúng, tựa như cười lạnh, lại tựa như sinh tử của hắn sớm đã bị y nắm trong tay.

Cái cảm giác này Thiên Vân chưa từng gặp bao giờ, hắn cũng thử bấm đốt tính toán, có điều lại không hề thu được tin tức gì.

Nghĩ rằng đây chỉ là mình nghĩ nhiều, Thiên Vân cũng không thèm để ý, nếu Yến Nam Thiên muốn c·hết, hắn cũng không ngại tìm cách diệt trừ tên này.

Bình Luận

0 Thảo luận