Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 201: Chương 201: Tiến về Vụ Giao Đảo

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:24
Chương 201: Tiến về Vụ Giao Đảo

Diêu Thanh Hồng nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Thiên Vân, lúc này mới thở dài, nói. "Ngươi thân là đạo tử, cũng không thể chỉ có vài ba người đi cùng. Ta sẽ thông báo cho tất cả nội môn đệ tử, ai muốn cùng tiến về Thiên Quỳnh Cung, vậy sẽ cùng đi với ngươi. Thế nào? Ngươi không phản đối chứ?"

Thiên Vân nghe thế không khỏi vui mừng quá đỗi, làm sao có ý phản đối, vội vàng chắp tay nói. "Mọi sự nghe lão tổ sắp xếp"

Toàn trường dở khóc dở cười, có chút không thể nào nói nổi.

"Tốt rồi! Nếu đã thống nhất ý kiến, vậy sáng sớm ngày mai, ai muốn tiến về Thiên Quỳnh Cung tham gia hôn lễ, cứ đến trước quảng trường là được". Thiên Tùng Tử gật đầu, nói xong liền phất tay, ý bảo đám người có thể rời đi.

Đám người cao tầng lúc này mới chắp tay, yên lặng rời đi. Trong đại điện chỉ còn Thiên Vân, Lý Hạo cùng hai vị lão tổ.

"Đây là hôn phục của ngươi, ngày mai khi xuất phát, ngươi cần phải mặc nó. Đây là truyền thống của tu sĩ Đại Việt, không thể không theo". Thiên Tùng Tử lắc nhẹ ngón tay, một hộp gỗ đặt trên một cái khay bay ra, rơi vào trong tay Thiên Vân.

Thiên Vân vội vàng đỡ lấy, cẩn thận mở ra nhìn một chút. Hôn phục là một bộ đồ màu đỏ, được xếp lại chỉnh tề bên trong hộp gỗ, Thiên Vân chưa mặc thử, cũng không biết hình dáng ra làm sao. Có điều nhìn họa tiết bên trên, Thiên Vân nhận ra, hôn phục này vậy mà cũng là một kiện cực phẩm Linh Khí.

Thiên Vân rất nhanh đóng chiếc hộp lại, thu vào trong nhẫn trữ vật, cung kính đứng một bên, nghe Thiên Tùng Tử dặn dò.



Hai vị lão tổ chủ yếu muôn dặn dò Thiên Vân những điều phải làm, những điều cần kiêng kị trong hôn lễ đại điển. Dù sao tu sĩ cùng phàm nhân không giống, so về độ cầu kỳ, có chút vượt xa. Rất nhiều tu sĩ am hiểu chiêm tinh, thuật số, những việc can dự tới tương lại, càng cẩn thận sẽ càng tốt.

Thiên Vân lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, cũng khẩn trương cực kỳ, một mực lắng nghe, không dám bỏ sót dù chỉ một chữ. Hơn một canh giờ sau, cuối cùng Thiên Vân mới đi ra khỏi Nghị Sự Điện.

Trở về động phủ, Thiên Vân vội vàng thu xếp một chút đồ đạc. Lần này hắn tiến về Thiên Quỳnh Cung, có lẽ phải rất lâu nữa mới trở lại Lạc Diệp Tiên Tông. Hắn có dự định tìm kiếm một ngọn núi, mở một động phủ, hoặc một tòa lầu các, sống ở đó vài năm.

Kì thực Thiên Vân cũng muốn lưu lại trong Lạc Diệp Tiên Tông, có điều Tố Ngưng dù sao cũng là thánh nữ, sau này sẽ tiếp quản Thiên Quỳnh Cung, hắn không thể ép nàng phải nghe theo hắn được. Chọn một ngọn núi, cả hai sống ở đó liền là giải pháp tốt nhất.

Hôm đó hắn không có đọc sách, cũng không lựa chọn tu luyện, cứ như vậy nằm trên giường, suy nghĩ miên man, cuối cùng ngủ th·iếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Thiên Vân dậy từ giữa giờ dần. Chuẩn bị tư trang một chút, thấy không sai biệt lắm, lúc này mới tiến về quảng trường trung tâm. Hôm nay hắn ăn mặc cùng thường ngày không giống, một thân lễ phục màu đỏ, đến đôi giày đi dưới chân cũng có màu đỏ, tóc dài thôi không xõa tung, mà cột cao lên. Bộ lễ phục này hoa văn viền vàng, quý khí bức người, lại thêm khuôn mặt của hắn quá mức yêu nghiệt, không khỏi khiến người khác ghé mắt mà nhìn.

Tiến về quảng trường, người tới đã rất đông, đếm sơ sơ có hơn trăm tu sĩ. Thiên Vân cũng hơi bất ngờ, không nghĩ ra, người muốn cùng hắn tiến về Thiên Quỳnh Cung lại nhiều như thế.



Dù sao bọn họ đến cũng là tăng mặt mũi cho hắn, Thiên Vân vội vàng đáp xuống, hướng cả đám ôm quyền, liên tục nói lời cám ơn.

Đám tu sĩ nội môn có mặt ở đây, phần nhiều được Thiên Vân chỉ điểm qua. Hơn sáu tháng ngồi lì bên trong Tàng Kinh Các, Thiên Vân không biết đã chỉ điểm cho biết bao nhiêu người. Bọn họ cảm kích Thiên Vân, lần này đi theo trợ trận, cũng là điều bình thường.

Thiên Vân đã được các vị lão tổ dặn dò trước, mỗi người tới góp vui, hắn liền đưa ra một túi trữ vật. Bên trong mỗi túi có 100 thượng phẩm linh thạch, đối với một tu sĩ Phân Chi cảnh, con số này là rất lớn.

Thiên Vân hiện tại cũng không thiếu linh thạch. Lần trước trở về Lạc Diệp Tiên Tông, Thiên Vân cùng Tố Ngưng đã ghé qua một tòa tu tiên phường thị, đem những đồ không cần thiết bán đi hết. Lúc này, trong nhẫn trữ vật của hắn có tới hơn 300 vạn thượng phẩm linh thạch, bỏ ra một ít làm quà, chín trâu mất sợi lông mà thôi. Cái này cũng chỉ là trong nhẫn trữ vật của hắn, bên phía Tố Ngưng, số lượng sẽ càng kinh khủng. Dù sao hai người cũng lấy được rất nhiều linh dược, Linh Khí, bán đi hiển nhiên không thiếu linh thạch.

Đám nội môn đệ tử không ngờ Thiên Vân lại xuất thủ hào phóng như vậy, rối rít cảm tạ, mặt mày người nào người nấy vui mừng hớn hở.

Sau đó cũng có không ít người tới, Trương Tấn, Dương Cầm Long cùng Dương Cầm Hổ cũng có mặt. Thiên Vân ai tới cũng lễ phép chào hỏi, túi trữ vật đưa ra, cả đám đều vui vẻ cảm tạ. Riêng ba người Trương Tấn, Dương Cầm Long, Dương Cầm Hổ, Thiên Vân đương nhiên phải đưa lễ càng trọng. Cũng không biết hắn đưa vật gì, chỉ biết ba người đều vui vẻ, cảm tạ không ngớt.

Một lúc sau, Thiên Tùng Tử cuối cùng cũng có mặt, bên cạnh ông ta còn đi theo Lý Hạo cùng Nguyên Phụng. Thiên Vân thấy Thiên Tùng Tử cùng Lý Hạo đến, cũng không có gì ngạc nhiên, thế nhưng Nguyên Phụng đến, làm hắn nghi hoặc không thôi.

Thiên Tùng Tử cũng không có giải thích, tay áo nhẹ phất, một thanh cổ kiếm màu bạc xuất hiện. Kiếm vừa ra, lập tức đón gió lớn lên, chỉ chớp mắt đã biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ. Thiên Vân ước chừng kiếm này phải có ngàn mét chiều dài, khoảng cách giữa hai lưỡi kiếm, ít nhất cũng có 200 mét.

Đám nội môn đệ tử thi nhau hấp khí, lần đầu tiên thấy thủ đoạn của Sinh Hoa cảnh tu sĩ, trong lòng không khỏi kinh hãi.



Thiên Tùng Từ mỉm cười, nhảy lên trên mũi kiếm, xếp bằng mà ngồi, miệng nói. "Tất cả đi lên, ổn định chỗ ngồi một chút. Cổ kiếm tốc độ phi hành cực nhanh, nếu không cẩn thận, ngã xuống cũng đừng trách bản tổ không báo trước"

Đám người nghe vậy, vội vã phi thân lên trên, cả đám trang nghiêm túc mục, không dám ồn ào dù chỉ một chút.

Thiên Vân cũng nhảy lên, chọn một vị trí chính giữa, đang tính khoanh chân ngồi xuống, đúng lúc này giọng Thiên Tùng Tử vang lên bên tai. "Tiểu tử! Ngươi tới ngồi cạnh ta, trên đường đi ta còn có một ít chuyện cần nói với ngươi"

Thiên Vân nghe vậy, lập tức đi tới, ngồi thấp hơn so với Thiên Tùng Tử một chút. Bên phía tay trái Nguyên Phụng cũng đã ngồi xuống.

Thiên Vân thấy Nguyên Phụng ngồi bên phía tay trái Thiên Tùng Tử, lúc này làm sao không đoán ra, hậu trường của vị sư tỷ này, có lẽ chính là Thiên Tùng Tử a.

Tuy rằng đoán ra, Thiên Vân cũng không tiện hỏi nhiều, cứ thế yên lặng mà ngồi. Lý Hạo thì ngồi phía sau lưng Thiên Tùng Tử, mắt nhắm lại, quanh thân đang có linh khí lưu động, hiển nhiên đang tiến hành tu luyện.

Thiên Vân chứng kiến tóc của sư tôn đã bạc gần hết, đáy lòng không khỏi chua xót. Hắn rất hi vọng sư tôn có thể đạp vào Sinh Hoa, sống tới thiên tuế. Có điều Sinh Hoa sao mà khó, năm thành khả năng, cao thì có cao, nhưng nếu không cẩn thân, vẫn là vạn kiếp bất phục.

Thiên Tùng Tử đảo mắt một vòng, thấy đám người đã ổn định lại, lúc này mới bấm luyện pháp quyết. Cổ kiếm lập tức bay lên cao, một vòng phòng hộ theo đó lóe sáng, cả đám còn chưa kịp định thần, thanh kiếm đã đâm rách tầng không, rít gào bay đi. Tốc độ này, không còn dùng hai từ khủng bố để hình dung được nữa. So sánh với Thuấn Di của Nguyên Anh tu sĩ, cũng chỉ kém một chút mà thôi. Nếu dùng mắt thường quan sát, chỉ thấy thanh kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, khoảng cách mỗi lúc một xa, cuối cùng biến mất.

Thiên Vân ngồi cạnh Thiên Tùng Tử, cảm nhận rõ tốc độ phi hành của thanh cổ kiếm, vẻ mặt không khỏi kinh thán. Nếu Thiên Vân toàn lực vận chuyển Nhất Thốn Thiên Lý, có lẽ cũng sẽ làm được như vậy. Thế nhưng thi triển độn thuật này tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực cùng linh lực, chỉ sợ đi trong thời gian dài, hắn sẽ gánh không được.

Bình Luận

0 Thảo luận