Cài đặt tùy chỉnh
Nhất Kiếp Tiên Phàm
Chương 199: Chương 199: Dung hợp kí ức
Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:14:07Chương 199: Dung hợp kí ức
Thiên Vân lần nữa trở về động phủ, nhìn quanh không có ai, đoán rằng Tố Ngưng cùng muội muội ra ngoài đi lại một chút, hắn cũng không nghĩ cái gì, lập tức chui vào trong phòng luyện công.
Vừa vào trong phòng, Thiên Vân đã ngồi phịch xuống, vẻ mặt chán trường không vui.
Thiên Vân trước nay vốn nói được làm được, hắn quả thực đã lợi dụng lần đốn ngộ vừa rồi, thử tăng lên Hạ Thi Phệ Linh Kinh. Công pháp này, người sáng tạo dù sao cũng chẳng phải tiên nhân, hiển nhiên sơ hở vẫn phải có. Quả nhiên Thiên Vân đoán không sai, môn Hạ Thi Phệ Linh Kinh này còn có thể hoàn thiện. Thế nhưng làm hắn kinh hãi chính là, môn công pháp vừa hoàn thiện này, lại được chia thành từng thời kỳ. Về tổng thể, môn công pháp này vẫn như trước, chỉ cần biết cách đột phá từng cảnh giới, vẫn có thể thẳng tiến không lùi. Thế nhưng làm hắn phát điên chính là, môn công pháp này từng cảnh giới sẽ có chín tầng. Cũng tương đương với sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chỉ cần tu tới tầng thứ chín liền viên mãn, có thể đột phá cảnh giới tiếp theo.
Hơn nữa, nếu tu luyện theo phương pháp này, hạn chế về mặt chuyển hóa linh tính sẽ giảm bớt, tốc độ chuyển hóa cùng hấp thu cũng tăng lên. Thế nhưng, Thiên Vân làm sao có thể luyện lại được đây? Hai gốc đạo thụ của hắn, một gốc 15 đoạn, một gốc 13 đoạn, chẳng nhẽ muốn hắn đem đao chặt bỏ đi hay sao? Chín đoạn có bao nhiêu mạnh? So sánh với 13 đoạn đạo thụ, dùng đầu gối cũng đoán ra được, cái nào mạnh, cái nào yếu. Mà nếu Thiên Vân có suy nghĩ muốn cải biến Hạ Thi Phệ Linh Kinh, chỉ sợ do đặc tính cộng minh, gốc đạo thụ màu lam cũng sẽ hạ xuống cảnh giới. Đến lúc đó, Thiên Vân chỉ sợ sẽ phát điên.
Nhòm ngó bí mật Vạn Pháp Trì, tuổi thọ giảm đi hơn 20 năm. Muốn sửa đổi công pháp, cầu mong sự tăng tiến, cuối cùng lại biến thành thụt lùi. Thiên Vân không khỏi ngửa mặt lên trời, tự hỏi. "Ông trời à! Ông còn muốn ta sống nữa hay không? Hay ông dùng thiên lôi bổ ta một cái thống khoái, h·ành h·ạ ta như vậy, vui lắm sao?"
Thiên Vân chán trường mất một lúc, cuối cùng vẫn phải gác lại phiền muộn, lần nữa khoanh chân, bắt đầu củng cố cảnh giới.
Hiên tại gốc đạo thụ màu vàng đã đột phá tầng thứ tám, thần hồn cùng tổng lượng linh khí tăng lên không ít. Thiên Vân đã thử phóng xuất thần niệm, hiện tại thần niệm của hắn có thể bao trọn nửa cái Bắc Hà Phong vào trong, ước tính cũng phải gần năm ngàn mét xa. Về phần tổng lượng linh lực, Thiên Vân hiện tại cũng chẳng thể đong đếm được, chỉ thấy khí hải mênh mông mặt nước, mãi không thấy bờ. Thiên Vân có tự tin, cho dù hắn toàn lực vận chuyển Long Huyết Luyện Thể, ít nhất cũng phải duy trì được hai ngày thời gian.
Có điều, sau khi đột phá tầng thứ tám, tài nguyên tu luyện của Thiên Vân đã không còn nhiều nữa. Hắn có dự định, sau khi tổ chức hôn lễ đại điển, cũng nên tiến về ba tòa linh sơn lịch luyện một phen.
Không có việc gì làm, lúc này Thiên Vân mới lục lọi kí ức đám người Kiếm Vô Ngân một chút. Hắn muốn từ trong trí nhớ của đám người này, sưu tầm một ít thần thông thuật pháp. Cho dù hắn không thể luyện, biết thêm kiến thức vẫn là rất tốt.
Trong kí ức của Kiếm Vô Ngân, Thiên Vân tìm thấy được 12 chiêu Hư Vô Sinh Kiếm. Trong đó có tám kiếm đã được hệ thống phá giải, Kiếm Vô Ngân chính là dùng những cảm ngộ này, thi triển đi ra những chiêu kiếm kia. Thiên Vân nhìn qua liền có thể hiểu ngay, hắn thậm chí có thể thi triển. Hắn có chút ngẩn ra, cái cảm giác trưởng khống toàn bộ trong tay này, hắn lần đầu được thể nghiệm. Lần trước thu được mảnh vỡ hệ thống từ Lăng Hàn, hắn cũng không có cảm giác này a.
Ngẫm nghĩ một hồi, lúc này Thiên Vân mới vỡ lẽ. Lần trước g·iết Lăng Hàn, là Cổ Thi Điệp ra tay diệt trừ hệ thống. Còn hệ thống của Kiếm Vô Ngân, lại là Thiên Vân đích thân ra tay, kí ức hắn thu được toàn bộ bị hắn dung hợp. Những kiến thức của đám túc chủ kia, hắn có thể tùy thời lật mở, chưởng khống như lòng bàn tay. Nghĩ như vậy Thiên Vân không khỏi hai mắt lóe sáng, dự định thử xuất ra thuật pháp thử một chút.
Dù sao bản thân Thiên Vân cũng mang Vạn Tướng Pháp Điển, hắn tùy thời có thể sử dụng bất kỳ môn thần thông thuật pháp nào. Thiên Vân không có đam mê với mấy thứ này, cũng chỉ vì bản thân tư chất thấp, không muốn mất quá nhiều thời gian đi cảm ngộ ảo diệu mà thôi. Lúc này những cảm ngộ đều bị hắn nắm hết, ngu sao không thi triển một chút. Nghĩ như vậy, nội tâm Thiên Vân không khỏi mỉm cười. Nếu những gì hắn suy nghĩ là đúng, sau này có lẽ hắn sẽ thêm ra không ít át chủ bài.
Lại lục tìm một hồi lâu, hắn mới lựa chọn lật mở trí nhớ của một tên túc chủ tên Vô Thiên. Người này tính tình có thể nói trầm ổn nhất trong số các túc chủ. Tuy rằng bị hệ thống bài bố, có điều người này cũng rất biết cách tri phối chính mình. Hắn cả đời chỉ có hai vị hồng nhan tri kỉ, nhiều lần hủy bỏ nhiệm vụ của hệ thống. Cũng bởi vì không thể hoàn thành nhiệm vụ, người này tu vi đa phần là tự mình tu luyện, trước khi c·hết đã là Phong Thân cảnh viên mãn. Đến sau cùng hắn vì không độ được phong kiếp, thiên hoa trụy lạc mà c·hết. Trong kí ức của hắn còn có một môn thần thông. Thần thông này tên Truy Tinh Trục Nguyệt Đao. Kì thực môn đao thuật này nên gọi thần thông mới đúng, chỉ cần đủ pháp lực, dùng đao hay kiếm đều có thể thi triển. Không giống với Luân Hồi Đao Pháp, Thiên Vân chỉ cần vận dụng sức mạnh thân thể liền có thể chém ra.
Truy Tinh Trục Nguyệt Đao là một môn thần thông rất mạnh. Tổng cộng chia thành năm đao. Đao đầu tiên có tên "Lãm Nguyệt". Đao này được Vô Thiên đặt theo tên của một vị tri kỉ của y. Đao này Vô Thiên sáng tạo trong một lần ngắm trăng, nhớ tới tri kỉ liền đốn ngộ. Đao này không phải rất mạnh, thi triển cũng rất đơn giản.
Thiên Vân mở mắt, tế ra Tịch Diệt Đao. Tịch Diệt Đao bay ra, thẳng hướng trần động mà đi. Đao vừa bay lên, lập tức xoay tròn. Một vầng trăng màu lam cứ thế xuất hiện, đao khí bắt đầu cắt chém, từng thanh âm xuy xuy vang lên không ngớt. Cũng may trong mật thất có khắc trận pháp phòng hộ, nếu không đã bị đao khí xoắn nát.
Thiên Vân gật đầu, tiếp tục thi triển đao thứ hai. Đao thứ hai tên "Vi Tinh" cũng giống như đao đầu tiên. Vi Tinh cũng được đặt theo tên một hồng nhan. Chỉ thấy Tịch Diệt Đao dừng xoay tròn, dung nhập vào khoảng không. Trên khoảng không lúc này xuất hiện vô số điểm sáng, chẳng khác nào sao trời ẩn hiện. Thiên Vân cong ngón búng ra một sợi đao khí, đao khí vừa bay tới màn trời liền lặng yên tan biến, căn bản không thể tiến đến dù chỉ một tấc.
Thiên Vân lại lần nữa thi triển ra một đao. Đao này có tên Truy Tinh. Chỉ thấy màn trời bắt đầu nhộn nhạo, vô số điểm sáng bay loạn, khó mà nắm bắt. Thiên Vân lại lấy ra một thanh linh khí trung phẩm, phất nhẹ tay một cái. Đao vừa mới bay lên được năm mét liền bị vô số điểm sáng vây lấy, chớp mắt biến thành bột phấn, ào ào rơi xuống đất. Thiên Vân nhìn thấy cảnh này, dù đã biết trước thần thông của Vô Thiên rất mạnh, cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Thiên Vân pháp quyết biến ảo, lần này hắn thi triển ra Trục Nguyệt. Chỉ thấy vô số điểm sáng tan ra, Tịch Diệt đao lần nữa xuất hiện. Đao vừa hiện ra, lại lần nữa xoay tròn, một vầng mặt trăng hiện ra. Có điều mặt trăng lần này không giữ nguyên hình dáng, mà liên tục thay đổi trạng thái, lúc tròn lúc khuyết, biến hóa đa đoan. Thiên Vân gật đầu, đứng người lên, tay bấm luyện pháp quyết. Vầng trăng lập tức phóng ra một hình chiếu, hình chiếu này tốc độ cũng quá là nhanh, chớp mắt đã khắc lên ngực Thiên Vân.
Xoạt xoạt...
Vô sô âm thanh kim loại giao kích vang lên, áo bào của Thiên Vân lập tức bị nghiền thành bột phấn, trước ngực cũng xuất hiện một v·ết t·hương hình tròn. Tuy không phải rất sâu, có điều thân thể Thiên Vân mạnh như thế nào? Thần thông này chỉ dùng một đạo hình chiếu cũng có thể làm hắn b·ị t·hương, nói rõ sức công phá của nó khủng bố vô cùng.
Thiên Vân mỉm cười gật đầu, tán đi thần thông. Trước ngực da thịt nhanh chóng khép lại, chỉ vài ba cái hô hấp, mọi thứ lại trở về như cũ. Thân thể Thiên Vân hiện tại vô cùng cường đại, so sánh với pháp bảo bình thường có lẽ cũng không khác biệt, tốc độ khôi phục cũng nhanh cực kỳ.
Thiên Vân không có tiếp tục xử ra đao thứ năm. Đao này bản thân Vô Thiên cũng chưa hoàn toàn ngộ ra, Thiên Vân cũng không muốn tốn thời gian đi nghiên cứu. Sau này nếu có thời gian rảnh lại đi cảm ngộ cũng không muộn.
Lần nữa ngồi về vị trí, Thiên Vân cũng không tiếp tục dò xét trí nhớ đám túc chủ khác. Những người kia đa số c·hết non, Thiên Vân cũng không tin bọn họ có thể học tập thứ gì tốt.
Cứ như vậy, một tháng nữa lại trôi đi. Thiên Vân phát hiện Tố Ngưng cùng muội muội vẫn chưa trở lại, hắn không khỏi lo lắng một chút.
Tu vi đã củng cố không sai biệt lắm, lúc này hắn mới đứng dậy, đi tới phòng của em gái.
Thu Phương trước nay đi đâu, làm gì đều sẽ thông báo với hắn từ trước, lần này ra ngoài lâu như vậy, có lẽ cũng phải để lại thứ gì đó mới phải.
Quả nhiên Thiên Vân đoán không sai, trên bàn trang điểm của Thu Phượng có để lại một bức thư tay. Thiên Vân lúc trở về thần niệm không quan sát kỹ, cho nên bỏ qua bức thư này. Hắn vội vàng cầm lấy bức thư, đọc qua một lượt, vẻ mặt lúc này mới giãn ra.
Thì ra Tố Ngưng nhận được truyền âm từ Thiên Quỳnh Cung, muốn nàng quay về sớm chuẩn bị hôn lễ đại điển. Thu Phượng thấy Thiên Vân mãi còn chưa về, lại chán cảnh ở nhà một mình, thế là muốn cùng Tố Ngưng rời đi. Phía dưới nàng còn viết mấy chữ nhỏ. "Ca ca! Yên tâm đi, ta sẽ không để nam tu sĩ nào tới gần Tố Ngưng tỷ"
Thiên Vân dở khóc dở cười, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Hiện tại đang là đầu mùa hè, tính tới thời điểm tổ chức hôn lễ đại điển cũng còn gần chín tháng. Chỉ là Thiên Quỳnh cung nằm rất xa đất liền, nếu muốn tiến về, tránh không được phải mất một đoạn thời gian khá dài.
Trưởng bối của Thiên Vân đã không còn, hiện tại người có thể thay mặt cha mẹ, không ai khác chính là Lý Hạo.
Thiên Vân lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, hiển nhiên cũng khẩn trương cực kỳ. Hắn cân nhắc một hồi, cuối cùng rời đi động phủ, thẳng hướng Bắc Hà Phong chủ điện mà đi.
Lý Hạo lần này không có bế quan, Thiên Vân vừa tới ông ta liền đi ra, trên mặt còn treo một vòng tươi cười. "Tiểu tử! Tại sao vẻ mặt lại khẩn trương như vậy?"
Thiên Vân thấy sư phụ tới, vội vàng chắp tay, lại rót cho Lý Hạo một ly trà, lúc này mới nói. "Sư tôn! Thời gian tổ chức hôn lễ cũng sắp tới, không biết các vị lão tổ đã an bài những gì? Đệ tử có cần phải lưu ý gì sao?"
"Việc này a. Ngươi không cần lo, tất cả đã được ta cùng các vị lão tổ sắp xếp. Tu sĩ chúng ta cùng phàm nhân vốn không giống, nhiều khi chỉ cần tổ chức qua loa là được. Dù sao cũng là người tu tiên, việc tu luyện luôn được đặt lên hàng đầu. Có điều chuyện của ngươi không giống, ngươi dù sao cũng là đạo tử của cả tu chân giới Đại Việt. Tố Ngưng lại là đại diện cho Vụ Giao Đảo, cũng không thể làm qua loa được. Chúng ta đã bản bạc rất kĩ, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Có điều sắp tới ngươi cũng đừng mải mê tu luyện quá, ta chỉ e đến giờ khởi hành, ngươi lại đang đến lúc đột phá mấu chốt thì rất phiền phức". Lý Hạo xua xua tay, mỉm cười trả lời.
"Được! Đệ tử xin nghe theo sự sắp đặt của sư tôn, cùng chư vị lão tổ". Thiên Vân lúc này mới thở ra một hơi, tâm tình lo lắng lúc này mới vơi đi một ít.
Thiên Vân lần nữa trở về động phủ, nhìn quanh không có ai, đoán rằng Tố Ngưng cùng muội muội ra ngoài đi lại một chút, hắn cũng không nghĩ cái gì, lập tức chui vào trong phòng luyện công.
Vừa vào trong phòng, Thiên Vân đã ngồi phịch xuống, vẻ mặt chán trường không vui.
Thiên Vân trước nay vốn nói được làm được, hắn quả thực đã lợi dụng lần đốn ngộ vừa rồi, thử tăng lên Hạ Thi Phệ Linh Kinh. Công pháp này, người sáng tạo dù sao cũng chẳng phải tiên nhân, hiển nhiên sơ hở vẫn phải có. Quả nhiên Thiên Vân đoán không sai, môn Hạ Thi Phệ Linh Kinh này còn có thể hoàn thiện. Thế nhưng làm hắn kinh hãi chính là, môn công pháp vừa hoàn thiện này, lại được chia thành từng thời kỳ. Về tổng thể, môn công pháp này vẫn như trước, chỉ cần biết cách đột phá từng cảnh giới, vẫn có thể thẳng tiến không lùi. Thế nhưng làm hắn phát điên chính là, môn công pháp này từng cảnh giới sẽ có chín tầng. Cũng tương đương với sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chỉ cần tu tới tầng thứ chín liền viên mãn, có thể đột phá cảnh giới tiếp theo.
Hơn nữa, nếu tu luyện theo phương pháp này, hạn chế về mặt chuyển hóa linh tính sẽ giảm bớt, tốc độ chuyển hóa cùng hấp thu cũng tăng lên. Thế nhưng, Thiên Vân làm sao có thể luyện lại được đây? Hai gốc đạo thụ của hắn, một gốc 15 đoạn, một gốc 13 đoạn, chẳng nhẽ muốn hắn đem đao chặt bỏ đi hay sao? Chín đoạn có bao nhiêu mạnh? So sánh với 13 đoạn đạo thụ, dùng đầu gối cũng đoán ra được, cái nào mạnh, cái nào yếu. Mà nếu Thiên Vân có suy nghĩ muốn cải biến Hạ Thi Phệ Linh Kinh, chỉ sợ do đặc tính cộng minh, gốc đạo thụ màu lam cũng sẽ hạ xuống cảnh giới. Đến lúc đó, Thiên Vân chỉ sợ sẽ phát điên.
Nhòm ngó bí mật Vạn Pháp Trì, tuổi thọ giảm đi hơn 20 năm. Muốn sửa đổi công pháp, cầu mong sự tăng tiến, cuối cùng lại biến thành thụt lùi. Thiên Vân không khỏi ngửa mặt lên trời, tự hỏi. "Ông trời à! Ông còn muốn ta sống nữa hay không? Hay ông dùng thiên lôi bổ ta một cái thống khoái, h·ành h·ạ ta như vậy, vui lắm sao?"
Thiên Vân chán trường mất một lúc, cuối cùng vẫn phải gác lại phiền muộn, lần nữa khoanh chân, bắt đầu củng cố cảnh giới.
Hiên tại gốc đạo thụ màu vàng đã đột phá tầng thứ tám, thần hồn cùng tổng lượng linh khí tăng lên không ít. Thiên Vân đã thử phóng xuất thần niệm, hiện tại thần niệm của hắn có thể bao trọn nửa cái Bắc Hà Phong vào trong, ước tính cũng phải gần năm ngàn mét xa. Về phần tổng lượng linh lực, Thiên Vân hiện tại cũng chẳng thể đong đếm được, chỉ thấy khí hải mênh mông mặt nước, mãi không thấy bờ. Thiên Vân có tự tin, cho dù hắn toàn lực vận chuyển Long Huyết Luyện Thể, ít nhất cũng phải duy trì được hai ngày thời gian.
Có điều, sau khi đột phá tầng thứ tám, tài nguyên tu luyện của Thiên Vân đã không còn nhiều nữa. Hắn có dự định, sau khi tổ chức hôn lễ đại điển, cũng nên tiến về ba tòa linh sơn lịch luyện một phen.
Không có việc gì làm, lúc này Thiên Vân mới lục lọi kí ức đám người Kiếm Vô Ngân một chút. Hắn muốn từ trong trí nhớ của đám người này, sưu tầm một ít thần thông thuật pháp. Cho dù hắn không thể luyện, biết thêm kiến thức vẫn là rất tốt.
Trong kí ức của Kiếm Vô Ngân, Thiên Vân tìm thấy được 12 chiêu Hư Vô Sinh Kiếm. Trong đó có tám kiếm đã được hệ thống phá giải, Kiếm Vô Ngân chính là dùng những cảm ngộ này, thi triển đi ra những chiêu kiếm kia. Thiên Vân nhìn qua liền có thể hiểu ngay, hắn thậm chí có thể thi triển. Hắn có chút ngẩn ra, cái cảm giác trưởng khống toàn bộ trong tay này, hắn lần đầu được thể nghiệm. Lần trước thu được mảnh vỡ hệ thống từ Lăng Hàn, hắn cũng không có cảm giác này a.
Ngẫm nghĩ một hồi, lúc này Thiên Vân mới vỡ lẽ. Lần trước g·iết Lăng Hàn, là Cổ Thi Điệp ra tay diệt trừ hệ thống. Còn hệ thống của Kiếm Vô Ngân, lại là Thiên Vân đích thân ra tay, kí ức hắn thu được toàn bộ bị hắn dung hợp. Những kiến thức của đám túc chủ kia, hắn có thể tùy thời lật mở, chưởng khống như lòng bàn tay. Nghĩ như vậy Thiên Vân không khỏi hai mắt lóe sáng, dự định thử xuất ra thuật pháp thử một chút.
Dù sao bản thân Thiên Vân cũng mang Vạn Tướng Pháp Điển, hắn tùy thời có thể sử dụng bất kỳ môn thần thông thuật pháp nào. Thiên Vân không có đam mê với mấy thứ này, cũng chỉ vì bản thân tư chất thấp, không muốn mất quá nhiều thời gian đi cảm ngộ ảo diệu mà thôi. Lúc này những cảm ngộ đều bị hắn nắm hết, ngu sao không thi triển một chút. Nghĩ như vậy, nội tâm Thiên Vân không khỏi mỉm cười. Nếu những gì hắn suy nghĩ là đúng, sau này có lẽ hắn sẽ thêm ra không ít át chủ bài.
Lại lục tìm một hồi lâu, hắn mới lựa chọn lật mở trí nhớ của một tên túc chủ tên Vô Thiên. Người này tính tình có thể nói trầm ổn nhất trong số các túc chủ. Tuy rằng bị hệ thống bài bố, có điều người này cũng rất biết cách tri phối chính mình. Hắn cả đời chỉ có hai vị hồng nhan tri kỉ, nhiều lần hủy bỏ nhiệm vụ của hệ thống. Cũng bởi vì không thể hoàn thành nhiệm vụ, người này tu vi đa phần là tự mình tu luyện, trước khi c·hết đã là Phong Thân cảnh viên mãn. Đến sau cùng hắn vì không độ được phong kiếp, thiên hoa trụy lạc mà c·hết. Trong kí ức của hắn còn có một môn thần thông. Thần thông này tên Truy Tinh Trục Nguyệt Đao. Kì thực môn đao thuật này nên gọi thần thông mới đúng, chỉ cần đủ pháp lực, dùng đao hay kiếm đều có thể thi triển. Không giống với Luân Hồi Đao Pháp, Thiên Vân chỉ cần vận dụng sức mạnh thân thể liền có thể chém ra.
Truy Tinh Trục Nguyệt Đao là một môn thần thông rất mạnh. Tổng cộng chia thành năm đao. Đao đầu tiên có tên "Lãm Nguyệt". Đao này được Vô Thiên đặt theo tên của một vị tri kỉ của y. Đao này Vô Thiên sáng tạo trong một lần ngắm trăng, nhớ tới tri kỉ liền đốn ngộ. Đao này không phải rất mạnh, thi triển cũng rất đơn giản.
Thiên Vân mở mắt, tế ra Tịch Diệt Đao. Tịch Diệt Đao bay ra, thẳng hướng trần động mà đi. Đao vừa bay lên, lập tức xoay tròn. Một vầng trăng màu lam cứ thế xuất hiện, đao khí bắt đầu cắt chém, từng thanh âm xuy xuy vang lên không ngớt. Cũng may trong mật thất có khắc trận pháp phòng hộ, nếu không đã bị đao khí xoắn nát.
Thiên Vân gật đầu, tiếp tục thi triển đao thứ hai. Đao thứ hai tên "Vi Tinh" cũng giống như đao đầu tiên. Vi Tinh cũng được đặt theo tên một hồng nhan. Chỉ thấy Tịch Diệt Đao dừng xoay tròn, dung nhập vào khoảng không. Trên khoảng không lúc này xuất hiện vô số điểm sáng, chẳng khác nào sao trời ẩn hiện. Thiên Vân cong ngón búng ra một sợi đao khí, đao khí vừa bay tới màn trời liền lặng yên tan biến, căn bản không thể tiến đến dù chỉ một tấc.
Thiên Vân lại lần nữa thi triển ra một đao. Đao này có tên Truy Tinh. Chỉ thấy màn trời bắt đầu nhộn nhạo, vô số điểm sáng bay loạn, khó mà nắm bắt. Thiên Vân lại lấy ra một thanh linh khí trung phẩm, phất nhẹ tay một cái. Đao vừa mới bay lên được năm mét liền bị vô số điểm sáng vây lấy, chớp mắt biến thành bột phấn, ào ào rơi xuống đất. Thiên Vân nhìn thấy cảnh này, dù đã biết trước thần thông của Vô Thiên rất mạnh, cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Thiên Vân pháp quyết biến ảo, lần này hắn thi triển ra Trục Nguyệt. Chỉ thấy vô số điểm sáng tan ra, Tịch Diệt đao lần nữa xuất hiện. Đao vừa hiện ra, lại lần nữa xoay tròn, một vầng mặt trăng hiện ra. Có điều mặt trăng lần này không giữ nguyên hình dáng, mà liên tục thay đổi trạng thái, lúc tròn lúc khuyết, biến hóa đa đoan. Thiên Vân gật đầu, đứng người lên, tay bấm luyện pháp quyết. Vầng trăng lập tức phóng ra một hình chiếu, hình chiếu này tốc độ cũng quá là nhanh, chớp mắt đã khắc lên ngực Thiên Vân.
Xoạt xoạt...
Vô sô âm thanh kim loại giao kích vang lên, áo bào của Thiên Vân lập tức bị nghiền thành bột phấn, trước ngực cũng xuất hiện một v·ết t·hương hình tròn. Tuy không phải rất sâu, có điều thân thể Thiên Vân mạnh như thế nào? Thần thông này chỉ dùng một đạo hình chiếu cũng có thể làm hắn b·ị t·hương, nói rõ sức công phá của nó khủng bố vô cùng.
Thiên Vân mỉm cười gật đầu, tán đi thần thông. Trước ngực da thịt nhanh chóng khép lại, chỉ vài ba cái hô hấp, mọi thứ lại trở về như cũ. Thân thể Thiên Vân hiện tại vô cùng cường đại, so sánh với pháp bảo bình thường có lẽ cũng không khác biệt, tốc độ khôi phục cũng nhanh cực kỳ.
Thiên Vân không có tiếp tục xử ra đao thứ năm. Đao này bản thân Vô Thiên cũng chưa hoàn toàn ngộ ra, Thiên Vân cũng không muốn tốn thời gian đi nghiên cứu. Sau này nếu có thời gian rảnh lại đi cảm ngộ cũng không muộn.
Lần nữa ngồi về vị trí, Thiên Vân cũng không tiếp tục dò xét trí nhớ đám túc chủ khác. Những người kia đa số c·hết non, Thiên Vân cũng không tin bọn họ có thể học tập thứ gì tốt.
Cứ như vậy, một tháng nữa lại trôi đi. Thiên Vân phát hiện Tố Ngưng cùng muội muội vẫn chưa trở lại, hắn không khỏi lo lắng một chút.
Tu vi đã củng cố không sai biệt lắm, lúc này hắn mới đứng dậy, đi tới phòng của em gái.
Thu Phương trước nay đi đâu, làm gì đều sẽ thông báo với hắn từ trước, lần này ra ngoài lâu như vậy, có lẽ cũng phải để lại thứ gì đó mới phải.
Quả nhiên Thiên Vân đoán không sai, trên bàn trang điểm của Thu Phượng có để lại một bức thư tay. Thiên Vân lúc trở về thần niệm không quan sát kỹ, cho nên bỏ qua bức thư này. Hắn vội vàng cầm lấy bức thư, đọc qua một lượt, vẻ mặt lúc này mới giãn ra.
Thì ra Tố Ngưng nhận được truyền âm từ Thiên Quỳnh Cung, muốn nàng quay về sớm chuẩn bị hôn lễ đại điển. Thu Phượng thấy Thiên Vân mãi còn chưa về, lại chán cảnh ở nhà một mình, thế là muốn cùng Tố Ngưng rời đi. Phía dưới nàng còn viết mấy chữ nhỏ. "Ca ca! Yên tâm đi, ta sẽ không để nam tu sĩ nào tới gần Tố Ngưng tỷ"
Thiên Vân dở khóc dở cười, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Hiện tại đang là đầu mùa hè, tính tới thời điểm tổ chức hôn lễ đại điển cũng còn gần chín tháng. Chỉ là Thiên Quỳnh cung nằm rất xa đất liền, nếu muốn tiến về, tránh không được phải mất một đoạn thời gian khá dài.
Trưởng bối của Thiên Vân đã không còn, hiện tại người có thể thay mặt cha mẹ, không ai khác chính là Lý Hạo.
Thiên Vân lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, hiển nhiên cũng khẩn trương cực kỳ. Hắn cân nhắc một hồi, cuối cùng rời đi động phủ, thẳng hướng Bắc Hà Phong chủ điện mà đi.
Lý Hạo lần này không có bế quan, Thiên Vân vừa tới ông ta liền đi ra, trên mặt còn treo một vòng tươi cười. "Tiểu tử! Tại sao vẻ mặt lại khẩn trương như vậy?"
Thiên Vân thấy sư phụ tới, vội vàng chắp tay, lại rót cho Lý Hạo một ly trà, lúc này mới nói. "Sư tôn! Thời gian tổ chức hôn lễ cũng sắp tới, không biết các vị lão tổ đã an bài những gì? Đệ tử có cần phải lưu ý gì sao?"
"Việc này a. Ngươi không cần lo, tất cả đã được ta cùng các vị lão tổ sắp xếp. Tu sĩ chúng ta cùng phàm nhân vốn không giống, nhiều khi chỉ cần tổ chức qua loa là được. Dù sao cũng là người tu tiên, việc tu luyện luôn được đặt lên hàng đầu. Có điều chuyện của ngươi không giống, ngươi dù sao cũng là đạo tử của cả tu chân giới Đại Việt. Tố Ngưng lại là đại diện cho Vụ Giao Đảo, cũng không thể làm qua loa được. Chúng ta đã bản bạc rất kĩ, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Có điều sắp tới ngươi cũng đừng mải mê tu luyện quá, ta chỉ e đến giờ khởi hành, ngươi lại đang đến lúc đột phá mấu chốt thì rất phiền phức". Lý Hạo xua xua tay, mỉm cười trả lời.
"Được! Đệ tử xin nghe theo sự sắp đặt của sư tôn, cùng chư vị lão tổ". Thiên Vân lúc này mới thở ra một hơi, tâm tình lo lắng lúc này mới vơi đi một ít.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận