Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 177: Chương 177: Lại một đao

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:13:32
Chương 177: Lại một đao

Vạn Năm Linh Tủy chính là một loại linh vật trong thiên địa. Tu tiên giới truyền ngôn, thiên địa linh khí trăm năm thành thạch, ngàn năm hoá suối, vạn năm ngưng nhũ.

Truyền ngôn giải thích như nào?

Ai cũng biết linh khí trải qua trăm năm lắng đọng, dung nhập vào khoáng thạch. Qua nhiều năm tích tụ, cuối cùng trở thành cái gọi là linh thạch. Tất nhiên loại khoáng thạch này chỉ mang phẩm chất rất thấp, liệt kê vào hàng ngũ hạ phẩm mà thôi. Muốn hình thành trung phẩm, thượng phẩm, phải trải qua thời gian cực kỳ dài.

Trong thiên địa, thỉnh thoảng xuất hiện một loại tự nhiên trận pháp. Các loại trận pháp này vô cùng đa dạng, ngay cả tu sĩ uyên bác nhất cũng khó mà biết hết. Tất nhiên trong đó cũng có xuất hiện tụ linh trận. Hoặc trong động phủ của tu sĩ để lại. Họ mở động phủ tại nơi dã ngoại, bày ra tụ linh trận. Sau khi tu sĩ rời đi, vô tình để lại tu linh trận. Bởi vì linh khí qua hàng ngàn năm tích tụ, tạo thành suối nhỏ. Một ít tự nhiên tụ linh trận, thậm chí tạo thành linh tuyền. Một môn phái tu tiên muốn phát triển, cần nhất chính là một đầu linh tuyền như thế này.

Về phần linh nhũ vì đâu mà hình thành? Chính là từ tự nhiên tụ linh trận trải qua vạn năm lắng đọng mà thành. Điều kiện khắt khe nhất chính là, nơi này phải là nơi hiếm dấu chân người, hình thành thạch động.

Linh khí cùng nước mưa hoà vào, qua hàng vạn năm trở thành thạch nhũ. Những thạch nhũ này thỉnh thoảng nhỏ xuống linh dịch. Vạn Năm Linh Tủy, chính là từ những giọt linh dịch này hình thành. Nói như thế, đủ biết Vạn Năm Linh Tủy trân quý thế nào. Không những trong quá trình tu luyện có tác dụng lớn, thậm chí trong lúc đột phá cũng sẽ tăng mạnh tỉ lệ thành công.

Thiên Vân tim đập thình thịch, hắn cái gì cũng có thể bỏ qua, thế nhưng Vạn Năm Linh Tủy hắn bắt buộc phải có. Hiện tại ngoại trừ Tố Ngưng, bất kì ai hắn cũng không nhường.

Nếu Tố Ngưng đoạt được, hắn muốn, nàng sẽ không tiếc chia sẻ. Còn những người khác đoạt được, hắn xem như vô vọng với Linh Tủy.

Hít một hơi thật sâu, Thiên Vân siết chặt nắm đấm, dã tâm chưa bao giờ lớn như hiện tại.



Hắn còn cách Phân Chi cảnh viên mãn rất xa. Lượng linh tính cần cho việc Phân Chi quá lớn, cảnh giới càng về sau lượng tài nguyên cấn có càng nhiều. Nhớ tới lúc đột phá Phân Chi cảnh hậu kỳ phải mất bốn viên yêu đan, Thiên Vân quyết tâm càng thêm kiên định.

"Tốt rồi! Các hạng ban thưởng cũng đã công bố, lúc này các ngươi có thể lên đài rồi. Những người thủ vững ba tràng không ngã, sẽ giành được ba điểm. Tất nhiên, người không ai giám khiêu chiến cũng được số điểm tương tự. Một lần khiêu chiến thất bại sẽ bị âm một điểm, mỗi người cũng chỉ có thể thủ đài một lần. Nếu thủ đài thất bại, phía sau chỉ có thể công đài, người không chịu lên đài khiêu chiến coi như từ bỏ tranh đoạt, các ngươi nên thận trọng một chút. Sau khi kết thúc, nếu có người trong ba vị trí đầu cùng chung điểm số, vậy sẽ có một trận đấu phụ, tranh đoạt vị trí cao nhất". Tàng Kiếm Lão Nhân lần này không trở về đài quan chiến, mà yên lặng đứng chắp tay.

Mười năm người vào vòng trong bắt đầu xôn xao, không ai có ý định làm kẻ đầu tiên lên đài.

Thiên Vân cười nhạt, Nhất Thốn Thiên Lý vận chuyển, trực tiếp đi tới lôi đài chính giữa, mở lời càn rỡ. "Ba vị trí đầu, Vân mỗ rất muốn tranh, các vị nếu thấy đủ tự tin tiếp ta một đao, vậy cứ trực tiếp lên đài đi"

Cái gì là ngông cuồng? Cái gì là coi trời bằng vung? Đây chính là.

"Cái này! Kẻ này bị điên rồi đi, tu vi Phân Chi cảnh hậu kỳ, lấy đâu ra tự tin như thế?"

"Là Thiên Vân công tử a, hắn cũng quá cuồng vọng rồi"

"Cái gì mà tiếp y một đao? Quả thực không biết sống c·hết"



"Ài! Cái thằng này lại không chịu an phận"

"Sư tỷ! Vân công tử có chút quá cuồng vọng a. Hắn lấy đâu ra tự tin như vậy chứ?" Một vị sư muội của Tố Ngưng khó hiểu hỏi.

"Ta đã nói chàng rất mạnh, một mình chàng đủ sức nghiền nát chúng ta rồi. Khi ngươi mạnh tới cấp độ này, ngươi việc gì phải quan tâm tới suy nghĩ của người khác đây". Tố Ngưng cười cười, mở miệng nói.

Vị sư muội rất muốn phản bác, có điều lại nhớ tới Thiên Vân dùng một đao đả bại Võ Tự Đức, đành phải nuốt lại lời muốn nói.

"Tiểu tử này lại bắt đầu ngông cuồng, xem ra hắn thật rất tự tin đây". Nguyên Phụng hừ hừ, có chút không cao hứng nói.

"Không có cách, từ trước tới nay hắn vẫn luôn che giấu thực lực chân chính. Ngay cả ta cũng chưa từng chứng kiến thực thật sự của hắn, cứ bình tĩnh theo dõi kì biến đi thôi". Vân Hà lắc đầu, có chút cười khổ nói.

"Ta cũng rất muốn xem tiểu tử này mạnh thế nào, có điều hiện tại chưa phải lúc, trước tiên chiếm lấy một cái lôi đài đã". Nghiêm Trấn thấy Thiên Vân lên đài không khỏi mỉm cười, chân bước ra thẳng hướng lôi đài bên trái mà đi.

Yến Nam Thiên cũng muốn đánh với Thiên Vân một trận, có điều lại không muốn nhường lại lôi đài bên phải. Cuối cùng hắn cắn răng, thẳng hướng lôi đài bên phải mà đi. Dù sao đi nữa, nếu có người bằng điểm, sẽ tránh không được một trận quyết chiến, hắn tự tin vào thực lực bản thân, ba điểm đầu tiên sẽ là của hắn. Yến Nam Thiên đi tới lôi đài bên phải, chắp tay mà đứng, khí cơ điên cuồng phóng ra, hình thành phong bạo.

Tố Ngưng thấy Yến Nam Thiên tiến về lôi đài bên trái, cũng không thèm để ý, nàng muốn nhìn xem đạo lữ của mình mạnh như thế nào.

"Thiên Vân huynh đệ mở lời ngông cuồng, không sợ gió to đứt đầu lưỡi hay sao? Ta cũng muốn lãnh giáo huynh đệ một lần, xem đao của ngươi mạnh, hay thương của ta mạnh đây". Một giọng cười sang sảng vang lên, Bạch Chính thân hình phiêu hốt, nhoáng cái đã đi tới trước mặt Thiên Vân, tay phải đưa ngang, một thanh trường thương trống rỗng hiện ra, bị hắn nắm trong tay.



"Tốt! Nếu Bạch huynh muốn tận hứng, vậy tại hạ cũng sẽ cùng huynh luận bàn một phen". Thiên Vân mỉm cười gật đầu. Nói xong liền lấy ra Tinh Vẫn đao, tay trái nắm lấy bao, tay phải chạm vào chuôi đao, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Bạch Chính.

"Bạch huynh, cần thận một chút". Thiên Vân chỉ nói một câu, thân hình chớp cái đã biến mất, không biết từ lúc nào đã ra sau lưng Bạch Chính, đao rời vỏ mà ra. Đao vừa ra, chớp mắt đã thành một màn đêm đen kịt, sấm đánh đì đùng, cuồng phong ập tới.

Bạch Chính chỉ kịp hô trong lòng hai từ "nhanh quá" đã thấy một lưỡi đao kề lên cổ, khí tức hủy diệt lan ra khiến lông tóc y dựng đứng.

"Lại một chiêu, Phân Chi cảnh từ lúc nào lại trâu bò như vậy?"

"Không thể nào, Bạch Chính ngày hôm qua rất mạnh a, tại sao hiện tại ngay cả cơ hội xử thương cũng không có?"

"Cái này..."

Từng tiếng hấp khí vang lên, toàn trường triệt để sợ hãi, không ai hiểu được vừa rồi đã xảy ra những gì. Thiên Vân độn thuật quá khủng bố, ngay cả tốc độ sử dụng đao thuật cũng tương tự, Bạch Chính rõ ràng là lão giang hồ, vậy mà cũng không có cơ hội trở tay.

"Sư tỷ! Vân công tử, thật sự quá mạnh". Vị sư muội nhỏ giọng nói với Tố Ngưng.

"Đó là đương nhiên. Đạo lữ của ta, làm sao có thể là người thường được chứ?" Tố Ngưng vui vẻ cười, một bộ mình có mắt nhìn người, quyết không phải vì Thiên Vân quá mức đẹp mắt nàng mới ưa thích.

"Sư tỷ quả nhiên cao minh". Vị sư muội kia tin sái cổ, gật như gà con mổ thóc.

Bình Luận

0 Thảo luận