Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 172: Chương 172: Nghiền ép

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:13:32
Chương 172: Nghiền ép

"Tiểu tử! Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, quay trở về đi, tránh phải nhận tổn thương". Võ Tự Đức nhìn mặt không phải rất lớn tuổi, có điều trên cằm y lại mọc ra một chòm râu dê. Kẻ này ỷ mình tu vi cách biệt lớn, vừa lên tới lôi đài liền mở lời cuồng vọng.

Thiên Vân tập mãi thành quen, đám thiên tài này luôn muốn lấy hắn làm đá kê chân, nếu hắn mở lời phản bác, chẳng khác nào cùng với những người này đánh đồng. Hắn vẫn đứng yên như cũ, một câu cũng không nói.

Trên khán đài bắt đầu nghị luận sôi trào, phần lớn thảo luận, Thiên Vân sẽ như thế nào xuống đài. Đa số đều không tin Thiên Vân có thể thắng, một ít nữ tu còn siết chặt nắm đấm, muốn lên đài kéo Thiên Vân đi xuống đây này.

"Sư tỷ! Vân công tử sẽ không gặp vấn đề gì đi?" Bên phía đài quan chiến của Thiên Quỳnh Cung, một vị nữ đệ tử thấy Thiên Vân lên đài, liền nhỏ giọng hỏi Tố Ngưng.

Tố Ngưng nghe vậy, chỉ cười lắc đầu, chắc chắn nói. "Sẽ không, chàng so với ta còn muốn mạnh, làm sao có thể thua được"

Nữ đệ tử một bộ không tin, có điều cũng chẳng muốn hỏi thêm, trong đầu thầm nghĩ. "Sư tỷ đây là bị tình yêu che mờ lí trí rồi đi. Thiên Vân này chỉ vừa bước vào Phân Chi cảnh hậu kỳ không lâu, có mạnh cũng không thể vượt một cái đại cảnh giới thủ thắng nha. Khai Linh cảnh cùng Phân Chi cảnh ở giữa, cách biệt không phải rất lớn. Thế nhưng một khi đột phá Phong Thân, chẳng khác nào thiên địa bình chướng, làm sao có thể nói thắng liền thắng đây"

Những đệ tử khác nghe Tố Ngưng trả lời cũng có suy nghĩ tương tự. Đối với họ, Thiên Vân dung mạo xuất chúng là không sai. Có điều dung mạo cùng thực lực không thể đánh đồng, rõ ràng Tố Ngưng sư tỷ bởi vì yêu nên lú lẫn mất khôn rồi.

Đám người Lạc Diệp Tiên Tông cũng bắt đầu nghị luận, người nói Thiên Vân sẽ thắng, người lại không tin hắn có thể làm lên điều kì diệu. Nếu họ có thể mở xới bạc, chỉ sợ hai bên sẽ dốc hết của cải làm một vố.



Những người đã từng quen biết Thiên Vân cũng bắt đầu nghị luận. Kiếm Vô Tình lúc này hai mắt híp lại, ánh mắt chưa bao giờ rời đi thân ảnh Thiên Vân dù chỉ một lát.

"Sư huynh! Xem ra ngươi rất chú ý vị huynh đài này nha". Thiếu niên thân mang kiếm thể tên Phong Nam, thấy Kiếm Vô Tình nhìn chằm chằm Thiên Vân, liền hiếu kì hỏi.

"Kẻ này cực kỳ quái dị, lần trước gặp y trong bí cảnh, y cũng chỉ có tu vi Khai Linh cảnh viên mãn. Hai chúng ta cách cả một cái đại cảnh giới, vậy mà đứng cạnh y, ta có cảm giác mình nhỏ bé tựa giun dế. Bao năm không thấy, ta tưởng mình đã vượt xa hắn. Không ngờ lần này gặp lại, cảm giác năm đó vẫn vẹn nguyên. Nếu ngươi chạm mặt người này, tốt nhất nên cẩn thận một chút". Kiếm Vô Tình hít sâu một hơi, nói ra suy nghĩ của mình.

"Lại có chuyện này? Được! Đệ sẽ chú ý". Phong Nam gật đầu, không có phản đối.

Khôi lỗi thủ đài thấy hai người đã sẵn sàng liền lập tức mở ra cấm chế, lúc này trận đấu chính thức được bắt đầu.

"Nếu ngươi đã không biết sống c·hết, vậy ta sẽ thành toàn cho..." Võ Tự Đức cười lên ha hả, trước khi chiến đấu vẫn phải thả một chút lời thừa thãi.

Có điều y còn chưa thả hết hoang ngôn, chỉ thấy một luồng khí tức hủy diệt phả vào mặt. Võ Tự Đức vội vàng làm ra phản kháng, có điều thần niệm vừa muốn rót vào nhẫn trữ vật, lại bị một nguồn lực lượng vô hình chặt đứt. Dường như liên hệ giữa hắn và ấn ký bên trong nhẫn trữ vật đã không tồn tại, hắn làm gì cũng là vô ích. Cảm giác này diễn ra trong một cái tích tắc, rất nhanh hắn đã có thể rót thần niệm đi vào. Thế nhưng trong lúc chiến đấu, chỉ một cái tích tắc cũng đủ để phân định thắng thua.

Một thanh đao kì lạ đã đi tới trước mặt hắn, khí tức hủy diệt phả vào mặt. Gió lớn cắt qua da mặt khiến thân thể y run lên bần bật, tóc tai cũng bị thổi ngược về sau. Tưởng chừng bản thân sẽ c·hết, thật may thanh đao vừa cách sống mũi y một tấc liền dừng lại. Võ Tự Đức sợ tè ra quần, dõi mắt nhìn sang, chỉ thấy một bóng hình màu lam đứng trước mặt từ lúc nào.

"Ngươi quá yếu, bớt ở đây thả mấy câu ngoan thoại". Thiên Vân nói xong liền bước ra một bước. Một bước này cự li chỉ có một thốn, thế nhưng chớp mắt thân ảnh hắn đã lên tới đài quan chiến của Lạc Diệp Tiên Tông, yên vị ngồi vào ghế của mình.



"Cái này! Cái này sao có thể? Người này sao lại mạnh như vậy?"

"Đây là độn thuật gì a?"

"Một đao kia rất kì quái, chỉ sợ có huyền cơ"

Toàn trường nhất thời nổ tung, có chút không thể tin được. Đám nam tu vốn có địch ý với Thiên Vân, mồ hôi mồ kê bắt đầu nhỏ xuống, vừa rồi vẫn còn chửi đổng vài câu, hiện tại ngồi im thin thít đến cả cái rắm cũng không dám đánh. Đám nữ tu lại khác, chẳng khác gì ong vỡ tổ, bàn tán sôi nổi. Nhiều người to gan còn cố ý tiến lại gần đài cao Lạc Diệp Tiên Tông ngồi, thỉnh thoảng còn hô vang Vân lang, vẻ mặt si mê tới cực điểm.

Thiên Vân thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi co giật mấy lần. Chẳng thể làm gì khác ngoài giả vờ không biết, tập trung quan sát những trận chiến khác.

Nghiêm Trấn cũng trấn kinh rồi, lại nghĩ tới lúc Thiên Vân tiến vào Nghị Sự Điện bị mình quát mắng, hắn không khỏi có hơi xoắn xuýt một ít. "Cái này! Tên này cũng quả mạnh đi. Lần trước ta quát mắng y trong Nghị Sự Điện, không biết y có ghi hận hay không? Hay là tìm thời gian, giảng hòa một chút?"

Vân Hà vốn đã thay đổi suy nghĩ với Thiên Vân, lúc này thấy hắn chiến thắng trở về, trái tim lại một lần nữa đập nhanh.



Nguyên Phụng vẫn không thèm liếc Thiên Vân lấy một cái, âm thầm hừ lạnh. "Hừ! Có thực lực lại luôn giấu giấu giếm giếm, bị người mắng chửi cũng không dám phản bác, người như vậy làm sao có thể đứng trên đỉnh tu chân giới được cơ chứ?"

Trên đài quan chiến, nơi các vị lão tổ đang ngồi.

Thiên Tùng Tử lúc này vẻ mặt không khỏi đặc sắc, có kh·iếp sợ, có nghi hoặc, cũng có cười khổ. Ông ta biết Thiên Vân có thể vượt cấp g·iết người, chỉ là tốc độ thủ thắng cũng quá nhanh rồi. Tư liệu về Thiên Vân ông ta cũng đã nghiên cứu qua. Ngay cả việc hắn đã g·iết ba tên đệ tử ông ta cũng biết, có điều Phân Chi cảnh cùng Phong Thân cảnh cách biệt cực lớn, nói như trời với đất cũng không ngoa chút nào. Thiên Vân cứ như vậy nghiền ép, nói ra cũng thật khó tin.

"Thiên Tùng đạo hữu, hay là cho Thiên Vân ở rể Thiên Quỳnh Cung ta, thế nào?" Minh Hàn Tiên Tử càng nhìn Thiên Vân càng vừa mắt, lúc này hướng Thiên Tùng Tử hỏi.

"Cái này! Hay là để bọn trẻ tự làm chọn lựa đi". Nếu trận đấu chưa diễn ra, Mình Hàn Tiên Tử nói lời ấy, ông sẽ không ngần ngại đồng ý. Có điều lúc này tình thế thay đổi, Thiên Vân mạnh không hợp lẽ thường, cần phải suy tính kĩ một chút mới được.

Mình Hàn Tiên Tử lắc đầu cười, cũng không có nói thêm cái gì.

"Thiên Vân công tử, cũng quá mạnh đi". Vị sư muội vừa rồi hỏi ý Tố Ngưng, lúc này không khỏi bật thốt, vẻ mặt ghi rõ hai chữ "khó tin".

"Thực lực của chàng, căn bản có thể nghiền nát đám người chúng ta, ngươi nghĩ rằng ta đùa ngươi chắc". Tố Ngưng cười nhạt, không cho rằng việc Thiên Vân thủ thắng là điều khó hiểu.

Đám sư muội không khỏi hít một ngụm khí lạnh, bắt đầu có suy nghĩ, nếu gặp Thiên Vân sẽ bỏ quyền.

"Cái thằng này tại sao lại mạnh như vậy? Kẻ này mới Phân Chi cảnh hậu kỳ không lâu thôi a". Yến Nam Thiên cũng rất kinh ngạc, trong lòng bắt đầu làm tính toán.

Mặc kệ đám người chỉ trỏ, Thiên Vân vẫn một bộ yên lặng quan chiến, chỉ thỉnh thoảng nhìn sang Tố Ngưng, thấy nàng mỉm cười, hắn cũng hướng nàng mỉm cười một cái.

"Sư huynh nói không sai, người này không những thân thể rất mạnh, tốc độ cũng quá nhanh. Hơn nữa đao pháp vừa rồi của y, ta có cảm giác vô cùng khủng bố, nếu huynh gặp được y, nhất định phải cẩn thận". Phong Nam lúc này cũng gật đầu, hắn đã hiểu vì sao Kiếm Vô Tình nói Thiên Vân mạnh.

Bình Luận

0 Thảo luận