Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 167: Chương 167: Làm gì còn biết xấu hổ

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:13:17
Chương 167: Làm gì còn biết xấu hổ

Thiên Vân hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình, hắn không tin sau này mình sẽ kém Tố Ngưng. Bản thân hắn hiểu làm thế nào đột phá Sinh Hoa, đột phá Tứ Tiết. Hắn dám chắc mình sẽ đuổi kịp nàng, chỉ cần cho hắn thời gian, cho hắn một chút cơ duyên liền tốt.

"Ba tòa linh sơn cho phép chân truyền các môn phái tiến về tu luyện mười năm, ta chỉ còn duy nhất cách này mới có thể đuổi kịp bước chân Tố Ngưng. Sau lần tỉ thí này, ta cũng nên tìm một tòa linh sơn học hỏi một chút". Thiên Vân làm ra quyết định, tâm trạng cũng tốt hơn không ít.

Thấy tâm tình đạo lữ tốt lên, Tố Ngưng lúc này mới hỏi. "Chàng có nắm chắc tiến vào ba vị trí đầu sao?"

Thiên Vân nhìn nàng, gật đầu nói. "Mười thành nắm chắc"

"Ta biết mà, chàng mạnh như vậy, nếu không thể tiến vào ba vị trí đầu, cũng thật quá vô lí". Tố Ngưng cười hì hì nói.

Thiên Vân nhìn nàng, cũng không biết nói gì. Nàng là người duy nhất chứng kiến Thiên Vân xuất thủ mà vẫn sống, nói nàng hiểu hắn nhất, cũng không sai chút nào.

"Kết thúc lần đại hội này, ta muốn tiến về Vụ Giao Đảo một chuyến, nàng không phản đối gì chứ?" Thiên Vân đã làm quyết định, cũng không muốn dây dưa quá nhiều, người xưa nói rất hay "Cưới vợ phải cưới liền tay. Chớ để lâu ngày lắm kẻ rèm pha". Tố Ngưng xuất xắc như vậy, nếu để người khác cuỗm mất, Thiên Vân có lẽ sẽ ân hận cả một đời.

Tố Ngưng nghe vậy làm sao không hiểu ý định của Thiên Vân, khuôn mặt nàng bỗng dưng biến đỏ, cúi đầu lí nhí đáp. "Được!"



Thiên Vân mỉm cười, ôm nàng vào lòng. Phía sau lại có ánh mắt chứa đầy thù hận đâm tới, có điểu hắn không quan tâm. Lúc này Thiên Vân đã làm ra quyết định, kẻ nào dám đánh chủ ý tới đạo lữ của hắn, vậy hắn không ngại tiễn kẻ đó lên đường. Hắn ẩn nhẫn đã đủ lâu, cũng không thể cứ mãi ẩn nhẫn. Dù sao cũng nên để người đời biết, hắn Thiên Vân xứng đáng là bờ vai cho Tố Ngưng dựa vào.

"Sư huynh! Cái thằng này quá mức ti tiện rồi, vậy mà dám ở trước mặt bao người, ôm ấp thánh nữ như vậy". Hai nam tu duy nhất trên thuyền bắt đầu thậm thụt, ánh mắt nhìn về phía Thiên Vân tràn ngập cừu hận. Ngô sự đệ hướng Yến sư huynh gắn giọng nói.

"Hừ! Đợi trận tỉ thí khởi tranh, dùng một cái giá lớn mua chuộc đối thủ của tên này, ta muốn hắn c·hết". Yến sư huynh giận tím cả người, hừ lạnh nói.

"Đúng! Nếu không giáo huấn tên này một chút, chỉ sợ hắn sẽ ngồi trên đầu chúng ta đi ị". Ngô sư đệ gật đầu, hừ hừ nói.

"Ngươi dùng từ có thể hay không tránh xa một ít ô uế đồ vật?" Yến sư huynh quay sang lườm sư đệ một cái, cau mày mắng.

"Là! Sư huynh chớ trách. Ta xuất thân thổ phỉ, thường ngày nói chuyện bốp chát thành quen, sau này ta hứa sẽ chú ý lời ăn tiếng nói". Ngô sư đệ vội vàng gật đầu cam đoan.

Hai người rất nhanh lẩn về phòng, bắt đầu bàn bạc phương án xử lí Thiên Vân.

Nửa ngày sau đoàn người đã tiến vào Bạch Quy đảo. Tất cả đều cải trang cách ăn mặc một chút, nhìn qua chỉ giống khách du lịch mà thôi, ngoài dung mạo quá mức lóa mắt, mọi thứ thật không khác gì người bình thường.

Đoàn người tìm một nhà khách sạn, dự định ở lại chờ đợi đến khi trận thi đấu được tổ chức.



Trận thi đấu diễn ra trên đảo Lý Sơn, nơi này đối với phàm nhân chẳng khác gì cấm địa, lại có đại trận bao phủ, sẽ không ảnh hưởng tới người dân trên Bạch Quy đảo.

Nghe nói chủ trì lần đại hội này là một vị lão tổ. Chỉ không biết vị lão tổ này xuất thân từ tông môn nào.

Bạch Quy đảo mấy ngày này người đến, người đi vô cùng tấp nập, nhìn bọn họ cùng thường nhân không khác. Có điều số lượng tăng một cách đột biến, khiến không ít thường dân nghi hoặc không thôi.

Thiên Vân cùng Tố Ngưng thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài, thưởng thức một ít đặc sản nơi biển đảo xa xôi. Kì thật Vụ Giao đảo cùng Hoàng Sa đảo không phải quá xa, có điều trước đây bị Đại Chu thôn tính cho nên phong tục hơi bị cải biến mà thôi.

Tố Ngưng rất vui vẻ, thỉnh thoảng chỉ trỏ một ít đồ vật mới lạ. Thiên Vân cũng giống nàng, dù sao đây cũng là lần đâu tiên ra đảo, cả hai vui chơi quên cả đường về.

"Phía sau chúng ta có hai cái đuôi, nàng biết chứ?" Thiên Vân cùng Tố Ngưng đang ngồi trong một cửa tiệm nhỏ, vừa ăn uống, vừa cười nói.

Tố Ngưng vẫn luôn tươi cười, nghe Thiên Vân nói như vậy chỉ khẽ gật đầu, cũng không quá quan tâm.



"Có muốn cắt đuôi hai kẻ này không?" Thiên Vân hỏi.

Tố Ngưng ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu. Hai người nhanh chóng trả tiền, đứng dậy đi tới một góc không người. Thiên Vân ôm lấy eo Tố Ngưng, bước chân nhẹ bước, thân ảnh cả hai chớp tắt mấy lần, trực tiếp tan biến.

"Sư huynh! Chuyện này là thế nào? Tại sao thần niệm của ta không tìm được thân ảnh hai người?" Ngô sư đệ cùng Yến sư huynh, luôn theo sát hai người Thiên Vân, lúc này đột ngột mất dấu, không khỏi biến sắc.

"Không tốt! Tên kia tinh thông trận pháp, chỉ sợ đã làm thủ đoạn gì đỏ tránh thoát thần niệm truy tra". Yến sư huynh vẻ mặt tái xanh, nghĩ tới việc cô nam quả nữ ở chung một chỗ, cả người lảo đảo muốn ngã.

Ngô sư đệ thấy thế vội vàng khuyên nhủ. "Sư huynh chớ suy nghĩ nhiều, nàng dù sao cũng là Thánh Nữ, chắc chắn sẽ giữ bản thân trong sạch. Chỉ cần chưa chính thức trở thành đạo lữ, ta tin nàng sẽ không làm ra chuyện đáng xấu hổ kia"

Yến sư huynh nghe thế cũng thấy có lý, thở ra một hơi nói. "Hai người đã muốn trốn, chúng ta có tìm cũng vô dụng, trở về đi thôi. Nghe nói lần này sẽ có Minh Hàn lão tổ tới quan chiến, ta sẽ tìm người nói chuyện một chút, quyết không thể để hai người này ở chúng một chỗ"

Hai sư huynh đệ trong lòng tin tưởng bao nhiêu, sự thật lại nghiệt ngã bấy nhiêu. Tố Ngưng không những đã bị Thiên Vân đè xuống dưới, thậm chí hai người còn làm ra không biết bao nhiều loại tư thế khiến người đỏ cả mắt. Hai sư huynh đệ ngàn tính vạn tính, cũng chẳng thể nghĩ Tố Ngưng cùng Thiên Vân bên trong bí cảnh đã phát sinh những chuyện gì. Chính thức kết thành đạo lữ mới làm ra chuyện xấu hổ, đây chỉ là suy nghĩ của hai người mà thôi. Về phần Thiên Vân cùng Tố Ngưng, chuyện xấu hổ đã làm thành thói quen, giờ này làm gì còn tồn tại hai từ xấu hổ trong đầu nữa.

Trời tối muộn, Thiên Vân cùng Tố Ngưng mới từ trong một gian khách điếm đi ra. Tố Ngưng hai chân có chút mềm nhũn vô lực, Thiên Vân cười xấu hổ, dang tay dìu nàng rời đi.

Nhìn qua cũng đủ biết, hai người có bao nhiêu điên cuồng, có bao nhiêu sa ngã. Chuyện này cũng chẳng có gì, cả hai xa nhau lâu như vậy, tránh không được trầm mê một chút.

Lại trôi qua nửa tháng, người trên Bạch Quy đảo dần dần thiếu đi, rất nhanh nhịp sống đã trở lại như xưa. Thế nhưng trên đảo Lý Sơn lại khác, hiên nay trên đảo người ra người vào vô số. Nhiều tu sĩ bởi vì tới quá muộn, bắt đầu đấm ngực dậm chân, tiếc hận không thôi.

Những người tham gia thi đấu giống Thiên Vân, Tố Ngưng chỉ cần báo tên cùng đưa ra thân phận lệnh bài liền được cho vào.

Tiến vào trong đảo, chỉ thấy đình đài lầu các vô số, khí phái không kém gì nhất lưu tông môn. Chính giữa quảng trường dựng mười lôi đài to lớn, trận pháp màn sáng lập lòe, cấp độ cực cao, nếu không có lực công kích cùng Sinh Hoa tương đương, rất khó để phá hủy.

Bình Luận

0 Thảo luận