Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 161: Chương 161: Cùng Hỏa Vân phái đồng hành

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:13:17
Chương 161: Cùng Hỏa Vân phái đồng hành

Một khi tu sĩ tu ra Kiếm Ý, Đao Ý hay bất kỳ loại Ý nào khác, thực lực tăng mạnh không phải nói. Hơn nữa loại tăng lên này chính là vĩnh viễn tăng, cho dù tu sĩ bước vào Sinh Hoa hay Tứ Tiết đều không thay đổi.

Thế nhưng tu ra Ý đâu phải chuyện đơn giản, trong tu chân giới một ngàn người, may ra có một người tu ra Ý. Cường đại thì cường đại, có điều nó cũng xuất hiện một nhược điểm chí mạng.

Ý vốn là chấp niệm của một người hoá thành, nó cùng bản thân tu sĩ vốn là nhất thể, mang theo tâm niệm của tu sĩ mà thành hình. Thế nhưng con người ai cũng phải trưởng thành, ai cũng phải thay đổi, cũng có lúc chấp niệm, tâm niêm sẽ trở thành dĩ vãng, thay vào đó là những ý niệm khác.

Thế nhưng Ý không thể thay đổi, nó chỉ giữ mãi hình hài năm xưa, chỉ chấp nhận những tâm niệm xưa cũ. Nếu tu sĩ không thể giữ vững sơ tâm, luân lạc vào những dục niệm khác, lúc này Ý sẽ biến thành con dao, kết liễu tính mạng tu sĩ bất cứ lúc nào.

Tu sĩ sẽ làm thế nào khi bị người phản bội, vậy Ý cũng làm điều tương tự. Có một câu nói, Ý vốn là một đứa trẻ thật không hề sai.

Thiên Vân tuy rằng hâm mộ, nhưng lại chưa từng nuôi ý định cảm ngộ Đao Ý. Nhân loại có tình đã đủ khổ sở, nếu đến thanh đao cũng có tình, vậy ai mới là đao, ai mới là người?

Đối với Thiên Vân, người là vật sống, đao là vật c·hết. Đao là để g·iết người, là để nắm vào trong tay, không có chuyện để đao khống chế ý niệm của chính mình.

Thiên Vân cũng thầm hô may mắn, may mắn vì hắn không có công khai đối đầu với Nghiên Trấn. Thời điểm này, hắn thật không dám xác định, liệu bản thân có thực sự đánh bại được Nghiêm Trấn hay không nữa.

Vân Hà thánh nữ thấy Nghiêm Trấn thi triển Kiếm Ý, thần sắc có chút vui, lại có chút bất đắc dĩ. Không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.

Bốn người khác lúc này lo lắng dập hết, chỉ còn lại vui vẻ, họ biết khả năng cao trận này sẽ không phải đánh nữa.

Quả nhiên đám người ma tu lúc này cũng có ý đinh rút lui, bọn hắn không dám chắc sẽ đánh lại được Nghiêm Trấn hay không. Lại nói bên Lạc Diệp Tiên Tông còn có Vân Hà cùng Nguyên Phụng, nếu phân tán thực lực ra, chỉ sợ hươu c·hết về tay ai còn chưa biết.



"Rút lui!" Gã thủ lĩnh cũng rất dứt khoát, biết không thể giành chiến thắng, lập tức đánh trống lui binh.

Đám ma tu lập tức gật đầu, độn quang loé lên mấy lần, lập tức biến mất trong tầm mắt.

Hữu kinh vô hiểm một trận, bảy người không khỏi thở ra một hơi, lại lâng nữa khởi hành.

Thiên Vân cười khổ không thôi, vốn nghĩ đánh g·iết một ít ma tu, vớt chút điểm linh tính, thật không ngờ trận chiến lại kết thuac chóng vánh như vậy. Hắn lúc này chỉ muốn rời đội, tự mình tiến lên. Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, Long Phụng Tiên Bảng sắp khởi tranh, nếu tự mình phi hành lượng linh lực tiêu hao sẽ rất lớn. Linh lực tiêu hao là một chuyện, nếu chẳng may gặp phải ma tu, tránh không được một trận ác chiến, rất khó đảm bảo hắn có thể hay không đến kịp thời.

Lại trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, Thiên Vân không ít lần gặp tu sĩ đi ngang qua. Đám người này phần lớn là tán tu, tiến về Hoàng Sa đảo là vì muốn quan chiến, muốn xem phong thái của các thiên tài trong lãnh thổ Đại Việt như thế nào.

Đến chiều muộn, chiến thuyền đột ngột dừng lại. Đám người còn tưởng có ma tu tập kích, tiến về mạn thuyền, hoá ra phía trước có một đội phi xa chặn đường.

Đội phi xa này lộng lẫy vô cùng, tất cả có bảy cỗ, kéo xe đều là long mã, phù văn chi chít, vậy mà đều là pháp bảo hạ phẩm. Tông môn có thể xuất ra một loạt pháp bảo đi đường dạng này, hiển nhiên không phải hạng bình thường.

Thiên Vân cũng từ trong khoang thuyêng đi ra, khi thấy tạo hình của những chiếc phi xa này, lập tức biết được đội ngũ người tới là ai.

Phi xa này toàn thân màu đỏ, đồ án ngọn lửa xuất hiện hai bên thân xe, nóc thùng xe còn cắm cờ có chữ "Hoả Vân". Lại chẳng phải người của Hoả Vân phái, còn ai vào đây.

Phi xa lúc này lục tục có người đi ra, không ngoài sở liệu của Thiên Vân, người đi xuống cách ăn mặc thuần một màu đỏ, khí tức nóng rực phả vào mặt.



"Các vị đạo hữu khoẻ chứ, đoạn đường này bọn ta đã gặp qua ma tu tập kích, không biết các vị có gặp phải ám toán hay chăng?" Người nói chuyện là một gã thanh niên tóc đỏ. Người này tuấn dật xuất trần, tuổi ngoài 20, trên trán có một dấu ấn hình hoả diễm.

Thiên Vân từng nghe nói qua, thánh tử cùng thánh nữ của Hoả Vân phái đều có dấu ấn này. Đây là một loại dấu hiệu nhận biết, cũng không giúp họ tăng tiến thực lực.

Lại nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một thiếu nữ tuổi khoảng 18, trên trán nàng cũng có đồ án hoả diễm giống vậy. Nàng này tướng mạo xinh đẹp cực kỳ, ngũ quan cùng khuôn mặt chẳng khác nào một kì quan của tạo hoá, không chỗ nào thiếu, không chỗ nào thừa. Nếu chấm nàng trên thang điểm 10, vậy nàng phải dành được 9 điểm rưỡi. So sánh với Vân Hà tông chủ cùng Tố Ngưng, nàng còn muốn hoàn mĩ hơn một chút.

Năm người khác địa vị hiển nhiên không bằng hai người phía trước, nhìn qua tướng mạo cũng rất tốt. Thiên Vân nhận ra, trong tu chân giới, để tìm được một người xấu xí cũng thật là khó. Căn bản mỗi khi đột phá cảnh giới, tu sĩ đều được linh khí tẩy rửa, sẽ càng ngày càng đẹp. Tất nhiên những người đẹp sẵn, sẽ càng đẹp, ví dụ như vị thánh nữ Hoả Vân phái này. Vân Hà cùng Nguyên Phụng cũng vậy, chỉ hơi kém hơn vị này một chút mà thôi.

"Thì ra là Hoàng thánh tử, cùng Nam Cung thánh nữ, đã lâu không gặp, hai vị vẫn khoẻ chứ hả". Nghiêm Trấn vội vàng chắp tay, hướng hai người chào hỏi.

Đám người Thiên Vân cũng đi theo chắp tay.

"Không giấu gì Hoàng huynh cùng Nam Cung muội muội, mấy ngày trước chúng ta đúng là có gặp ma tu chặn đường. Cũng may có thể an toàn rời đi". Vân Hà hiển nhiên cũng biết hai người kia, lập tức gật đầu nói.

"Bọn ta vừa rồi có gặp một vị tán tu đi qua, nghe người đó nói chiến thuyền của các vị đang đi đằng sau, cố ý dừng lại đón, quả nhiên là gặp được. Nếu mọi người không phiền, chúng ta cùng đi được chứ?" Vị thánh tử họ Hoàng chắp tay hướng Vân Hà cùng Nghiêm Trân nói.

Nghiêm Trấn cùng Vân Hà nhìn nhau, gật đầu một cái.

"Không thành vấn đề, vậy chúng ta cùng đi thôi". Vân Hà mỉm cười gật đầu.

Đoàn người hiện tại đã rất đông, nếu gặp ma tu sẽ không quá lo lắng nữa. Thiên Vân thấy không có xảy ra xung đột, lập tức trở về khoang thuyền, tiếp tục hấp thu linh dược tu luyện.



Suốt đoạn đường hắn luôn chăm chỉ chuyển hoá linh tính, hiện tại hắn cách cảnh giới Phân Chi tầng năm đã không xa. Nhìn vào đan điền, chỉ thấy trên đoạn thân thứ chín gốc đạo thụ màu vàng, đã xuất hiện chồi non, khoảng cách đột phá đã không còn xa.

Gốc đạo thụ màu lam cũng tương tự, có điều mầm non này mọc ra trên đoạn thân thứ 11.

Chuyển hoá linh tính vô cùng đơn giản, không bắt buộc Thiên Vân phải vận chuyển công pháp, chỉ cần linh căn hấp thu linh tính là được. Chính vì thế, hắn có thể cùng lúc đột phá, không giống như lúc ở trong Vạn Pháp Trì, sợ bóng sợ gió.

Một tháng trôi qua, cuối cùng đoàn người đã ra tới biển. Không có cách, tu vi cùng pháp bảo phi hành không thể giống như đầu linh thú của Mạnh Huyền trưởng lão, mất hơn bốn mươi ngày ra tới biển đã là nhanh lắm rồi.

Quả nhiên đội ngũ mạnh như vậy cùng đi, cả đoạn đường trời yên biển lặng, một bóng hình ma tu cũng không có, ngay cả mấy chuyện cổ quái cũng chưa từng phát sinh. Đoàn người đoạn thời gian này cũng thả lỏng hơn không ít, mấy lần phụ trách điều khiển chiến thuyền, Thiên Vân cũng biết thêm một ita chuyện.

Hắn biết vị thánh tử của Hoả Vân phái kia, tên đầy đủ là Hoàng Tôn Thiên, năm nay 21 tuổi, tu vi Phong Thân cảnh trung kỳ, so với Nghiêm Trấn chỉ hơn không kém.

Vị thánh nữ kia gọi Nam Cung Tố Tố, tu hành đến nay có sáu năm thời gian, tu vi Phong Thân cảnh sơ kỳ đỉnh.

Hắn biết những việc này là do một vị đệ tử Phân Chi cảnh Hoả Vân phái nói cho hắn biết. Người này thấy Thiên Vân tu vi giống mình thấp, thế là tiến lại bắt chuyện. Tên này mồm miệng thao thao bất tuyệt, Thiên Vân chỉ hỏi qua loa liền cái gì cũng phun ra hết.

"Không biết Vân huynh đã có đạo lữ hay chưa?" Thiên Vân đang điều khiển chiến thuyền, bất ngờ đằng sau có người hỏi.

Theo phương hướng thanh âm nhìn tới, chỉ thấy người nói chuyện là một nam tử, tuổi tầm 18, tu vi Phân Chi cảnh hậu kỳ đỉnh. Người này chòng mắt đảo quanh, liên tục ngó nghiêng, điển hình của hạng người hoạt bát láu cá. Người này chính là kẻ đã nói cho Thiên Vân biết thông tin về mấy người Hoả Vân phái, Hà Thanh Sơn.

Thiên Vân nghe vậy thì gật đầu, thành thật đáp. "Đã có! Hà huynh tại sao lại hỏi như vậy?"

"A! Thật đáng tiếc, ta thấy Nam Cung thánh nữ thỉnh thoảng có hỏi qua ngươi, chỉ sợ nàng nhắm tới ngươi rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu ngươi chưa có đạo nữ, ta cũng không ngại nói tốt cho ngươi một chút". Hà Thanh Sơn tiếc hận lắc đầu nói.

Thiên Vân vừa nghe được Nam Cung thánh nữ nhìn trúng chính mình, khoé miệng không khỏi co giật, thầm hô. "Không ổn"

Bình Luận

0 Thảo luận