Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 152: Chương 152: Cảm ngộ độn thuật

Ngày cập nhật : 2024-11-16 18:13:00
Chương 152: Cảm ngộ độn thuật

Thần hồn Thiên Vân vốn chỉ to lớn, lại không hề ngưng thực. Lúc này được mưa gió tẩy lễ, không những không lớn lên, ngược lại thu nhỏ rất nhiều, có điều hiện tại thần hồn của hắn đã không còn mờ ảo, mà ngưng thực hơn rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Thiên Vân biết, một khi thần hồn cô đọng ngưng thực, vậy bước vào luân hồi, sẽ có tỉ lệ giữ lại kí ức kiếp trước. Cũng có thể chưởng khống thần hồn, đoạt xá trọng sinh.

Mưa gió rất nhanh đã tạnh, Thiên Vân nhìn xuống thần hồn của mình. Vốn trước đây to lớn chẳng khác gì một căn nhà nhỏ, lúc này đã biến thành hình người, ngũ quan giống hắn y đúc. Hắn hiểu, hiện tại mình đã chân chính là người tu tiên.

Lại nhìn vào khí hải, chỉ thấy sông lớn đã to gấp ba lần, sóng lớn cuồn cuộn. Hai màu nước sông tuy không hoà lẫn, lại xuất hiện tình trạng bài xích. Hắn mỉm cười, hiện tại hắn đã là Phân Chi cảnh hoàn mĩ.

Thiên Vân lại lấy ra một viên Tĩnh Tâm đan ăn vào, hắn muốn tìm hiểu một môn độn thuật, hắn đã có phương hướng, hiện tại chỉ cần một lần đốn ngộ mà thôi.

Từ khi bước vào con đường tu võ, Thiên Vân vẫn luôn đề ra cho mình một mục tiêu. Thân thể vô địch, tốc độ vô địch. Chỉ cần hai thứ đó mạnh, hắn có thể bù đắp tất cả nhược điểm. Hiện tại tuy tu ra hai loại thần thông, đạo thuật khủng bố, có điều hắn vẫn chưa quên sơ tâm. Thời điểm hiện tại thân thể hắn có thể nói nghiền ép tu sĩ đồng cấp, thậm chí Phong Thân cảnh tu sĩ hắn cũng tự tin một quyền đập c·hết. Lúc này đây chính là thời điểm để hắn truy cầu tốc độ, cũng như khả năng đi đường của mình.

Trên cổ chiến thuyền Thiên Vân đã nhìn thấy, trong tinh không này có vô số ngôi sao, những ngôi sao đó chắc hẳn sẽ có người tu tiên. Tại thế giới này hắn có thể nghiền ép cùng cấp, nhưng một khi tới nơi khác, ai nghiền c·hết ai còn chưa chắc.

Thiên Vân không phải hạng người tự phụ, bước ra một bước cũng phải tính toán tỉ mỉ, hắn không có quyền chọn lại. Cũng không thể như đám khí vận chi tủ, được hệ thống che trở, được đại lão bảo hộ.



Tĩnh tâm đan nuốt vào bụng, Thiên Vân lần nữa chìm sâu vào hắc ám vô tận. Bên ngoài thân thể, vô số tơ tuyến một lần nữa giăng ra, lít nhít chằng chịt chẳng khác nào tơ nhện, hướng lên vòng xoáy hình phễu bay múa. Thiên địa chi lực bị linh căn bắt lấy, thẳng hướng thần hồn chui vào, xa xa nhìn tới, chỉ thấy Thiên Vân như bị vô số tia điện bé li ti đánh vào người, cảnh tượng tráng quan cực kỳ.

Một ít nội môn đệ tử, chứng kiến cảnh này cũng không khỏi hâm mộ. Bọn họ đã từng trải qua loại cảm ngộ này, chỉ là không thể giống như Thiên Vân, có Tĩnh Tâm đan phụ trợ, một đường thuận lợi cảm ngộ.

Lý Hạo tuy nhắm mắt tu luyện, có điều thỉnh thoảng vẫn quét thần thức điều tra xung quanh một ít. Hắn còn cố ý mở ra trận pháp thủ phong, đề phòng có kẻ tới quấy rầy.

Đã có một lần giáo huấn, Thiên Vân hiện tại xem như đã quen, trong đầu chỉ nghĩ tới sáng tạo một môn độn thuật. Môn độn thuật này Thiên Vân đã có ý tưởng từ khi bước vào Thiên Kiếm Đồng Nhân trận. Đúng vậy, kết hợp Vô Ngân Ảnh cùng trận pháp, tạo ra một môn độn thuật mang trận pháp ảo diệu.

Vì sao Thiên Vân luôn muốn nhìn người bày trận, muốn tìm hiểu cách vận hành của truyền tống trận, chính vì đợi một ngày này.

Sáng tạo loại độn thuật này, thật ra rất nhiều người đã từng làm. Ngay cả Lý Hạo, trong độn thuật của y cũng ẩn chữa trận pháp chi đạo. Thiên Vân đã chứng kiến qua, thế mới có suy nghĩ sáng tạo loại thuật này.

Điều khác biệt giữa hắn và Lý Hạo, chính là Thiên Vân không có suy nghĩ muốn tìm hiểu thần thông nào hết. Hắn chỉ muốn dành trọn quãng thời gian Phân Chi, tìm hiểu duy nhất môn độn thuật này. Hắn mong muốn độn thuật này sẽ cùng hắn đi tới cuối cùng.



Suy nghĩ của Thiên Vân phải nói quá mức điên rồ.

Trong tu tiên giới, thực lực cường hãn mới là vương đạo. Cho dù có người muốn tìm hiểu độn thuật, cũng chỉ tìm hiểu một lần, cùng lắm hai lần mà thôi.

Vì sao? Bởi vì một khi bước vào Sinh Hoa cảnh, trong tầm bao phủ của cánh hoa, tu sĩ có thể tùy tiện đi tới vị trí mình muốn, thuật này gọi "Thượng Hoa Phiêu". Nguyên Anh cũng tương tự, thuật này gọi là "Thuấn Di". Hai loại độn thuật này chỉ cần đột phá Sinh Hoa, Nguyên Anh liền có thể làm được, tốc độ cũng như khoảng cách di chuyển rất lớn.

Rõ ràng có thể thấy, Thiên Vân cố ý dành hết thời gian Phân Chi cảm ngộ độn thuật, tác dụng cũng chẳng được bao nhiêu. Trừ khi, độn thuật của Thiên Vân có thể vượt qua Thuấn Di cùng Thượng Hoa Phiêu.

Thiên Vân biết việc này, bản thân hắn đã từng bước vào Đạo Quả chi cảnh đây này. Thiên Vân còn biết một chuyện, khi tiến vào Đạo Quả, độn pháp của tu sĩ sẽ càng khủng bố, thậm chí một bước đi tới một tinh cầu là điều bình thường.

Cũng bởi vì có kinh nghiệm, Thiên Vân mới dám làm chuyện điên rồ. Thứ hắn muốn chính là, chỉ cần nơi tầm mắt của hắn nhìn thấy, hắn có thể tùy tiện bước tới. Một bước bước ra, chính là truyền tống, không phải độn thuật thông thường nữa.

Đương nhiên Thiên Vân biết, muốn làm được điều này sẽ rất khó khăn, bởi vậy hắn muốn dùng cả quãng thời gian cảm ngộ này, cố gắng hết sức hoàn thiện nó.

Thiên Vân ngồi xếp bằng trên đỉnh núi ba ngày thời gian, mặc kệ gió táp mưa sa, hắn vẫn cứ ngồi yên ở đó, chưa từng mở mắt. Hiện tại hắn đã không cần ăn uống, chỉ cần hấp thu linh khí trời đất, vậy là đủ. Hắn đã có một ít đốn ngộ, hiện tại chỉ cần dung hợp loại đốn ngộ này lại, sắp xếp thành một môn độn thuật là được.

Đỉnh núi này hiện tại chỉ có một mình Thiên Vân chiếm giữ, một ít nội môn đệ tử bay qua cũng không dám quấy rầy, lập tức đường vòng mà đi. Thiên địa linh khí đã tán loạn từ lâu, hắn ngồi ở đây hay không đã chẳng còn quan trọng. Có điều Thiên Vân còn ngồi tại nơi đó, chỉ vì hắn không muốn trong lúc di chuyển, khiến những cảm ngộ vừa mới có, phát sinh sai biệt mà thôi.



Lại trôi qua bảy ngày, Lý Hạo lẫn nữa tiến tới nhìn Thiên Vân một chút, thấy đệ tử không có chuyện gì, ông ta liền tiến về Nghị Sự Điện.

Nghị Sự Điện ngày hôm nay náo nhiệt cực kỳ, không chỉ có cao tầng tông môn tề tựu, đám người chân truyền, thánh tử thánh nữ cũng có mặt.

Diêu Thanh Hồng cùng chư vị mạch chủ, lần nữa ngồi ở hàng ghế bên trái, các vị trưởng lão cùng hộ pháp ngồi xuống hàng ghế bên phải. Về phần đám đệ tử chân truyền, chỉ có thể đứng sau trưởng bối của mình, một mặt nghiêm túc, thở cũng không dám thở mạnh.

Ghế chủ vị lần này có tới ba cái, ngồi ở đó chính là ba vị lão tổ của Lạc Diệp Tiên Tông. Ngồi bên tay trái là Nghiêm Tuyệt Thiên, cũng là trưởng bối của thánh tử Nghiêm Trấn. Ngồi bên phải là Mạc Phục Cừu, cũng là sư phụ của Kiếm Vô Ngân. Ngồi ở giữa, không ai khác chính là Thiên Tùng Tử.

Vì sao Thiên Tùng Tử lại ngồi chính giữa? Bởi vì ông ta thực lực mạnh nhất, lúc trẻ cũng là thánh tử, trấn nh·iếp toàn bộ đệ tử cùng lứa.

Cũng bởi vì trong đồng lứa không ai có thể đánh bại ông ta, thế nên vị trí thánh tử ông ta giữ mãi tới khi bước vào Sinh Hoa. Một khi giữ được vị trí thánh tử bước vào Sinh Hoa, tên của vị lão tổ này sẽ có thêm một chữ Tử. Đây là một loại vinh dự, cũng là một loại trách nhiệm. Bởi vì sau này tông môn xảy ra bất cứ chuyện gì, người này sẽ là kẻ lo toan chính, những người khác cho dù có thể tham gia góp ý, tuy nhiên quyền quyết định vẫn thuộc về người có một chữ Tử này. Đó là tố huấn, đệ tử đời sau không thể không nghe theo.

Ở Đại Việt cũng không ít tông phái duy trì cách gọi này, tỉ như Vân Hạc Tử của Thanh Vân Đạo, Hỏa Ma Tử của Hỏa Vân phái...

"Lý sư điệt, Thiên Vân đâu? Sao ta không thấy hắn có mặt?" Thiên Tùng Tử quét mắt một vòng, thấy thiếu một vị chân truyền, lập tức nhìn tới Lý Hạo, hỏi.

"Bẩm các vị sư thúc, Thiên Vân hắn đang đốn ngộ thần thông, nếu đánh thức hắn chỉ sợ sẽ bị phản phệ, mong các vị sư thúc thông cảm cho". Lý Hạo vội vàng đứng dậy, chắp tay cung kinh nói.

Bình Luận

0 Thảo luận