Cài đặt tùy chỉnh
Ta Tại Lê Sơ Làm Quân Phiệt
Chương 344: Chương 344: Giết chóc
Ngày cập nhật : 2024-11-16 17:42:01Chương 344: Giết chóc
Khi Hứa Tam Tỉnh được Cẩm y vệ áp giải lên biên giới thì ở cửa biển Ba Lạt, một thuyền Quảng Nam cũng từ từ hướng về Vĩnh An, ngoài Nhất Hạ chủ trì đại cục thì còn có hơn 200 lính tinh nhuệ gươm giáo chỉnh tề, phần lớn là lục phẩm, thất phẩm cao thủ, đội hình hùng hậu đủ quét ngang đại quân lên đến vạn người. Sở dĩ điều động nhiều như vậy, bởi trên thuyền có sự xuất hiện của Nhữ Thị Thục, cu Tý (Lê An) và Bùi Thái Phi – những nhân vật phong vân, bậc nhất ở Đại Việt hiện nay. Ban đầu, Quốc dự tính chỉ đưa hai mẹ con lên, một mặt cho đỡ nhớ, một mặt tiện thể du sơn hạ thủy, bù đắp tuần trăng mật bị bỏ lỡ. Dù ghét thì ghét cũng không thể phủ nhận điều, cảnh vật núi non của nhà Minh vô cùng hùng vĩ, đa dạng, bốn mùa có đủ. Nhưng Bùi Thái Phi thương cháu, quấn cháu, cho người chặn cửa phủ không cho đi, Quốc đành thỏa hiệp. Mà điều này dẫn đến Lê Đào bực bội, không tiếc để người gửi thư trăm dặm cấp báo để trách móc, còn mang việc thoái vị ra đe dọa. Quốc phải để người ngựa không ngừng vó, mang bản thảo cuốn Vũ Trung Tùy Bút về cung, để Lê Đào đọc giải buồn, đồng thời hứa hẹn khi trở về có quà cũng như để Lê Đào vi hành.
Hành trình diễn ra thuận lợi, chứ không hề có tình tiết máu chó giống các tiểu thuyết mạng diễn ra, cả gia đình cùng nhau quây quần bên bờ biển, hưởng thụ ánh nắng cùng cơn gió dịu nhẹ từ mẹ thiên nhiên. Cùng lúc này, với sự dồn toàn lực, bộ dạng Vĩnh Anh cũng thay đổi từng ngày, bắt đầu ra dáng một thị cảng quân sự. Mỗi sáng, thuyền từ đảo Hải Nam cập bến, mang theo nhu phẩm thiết yếu và nguyên liệu thô tới. Các binh lính mình trần, thân hình mồ hôi bóng nhẫy sau khi chạy bộ và bơi lội, mang hàng vào trong kho. Buổi chiều, cột khói từ xưởng đóng thuyền, xưởng rèn phả thẳng lên không trung đen ngòm, kèm theo âm thanh đinh đinh đang đang của các búa tấn. Ban đêm, toàn bộ tập trung dùng bữa và hát ca.
Trong gian phòng, nhìn bàn cờ quân đen quân trắng lộn xộn, trong lòng Quốc nặng trĩu. Vĩnh Anh hay Long Quy chỉ được coi là một nước nhàn cờ, là mở rộng vùng đệm, tránh sự phòng ngự bị động trước quân Minh xâm lược, muốn chân chính phát huy được hiệu quả không có năm năm hay mười năm là không được. Kế hoạch làm suy yếu nhà Minh cần phải có biện pháp khác, nói chung con đường trước mặt vẫn còn một chặng đường dài. Vẻ bề ngoài chưa tới hai mươi nhưng cộng cả hai kiếp, Quốc đã ngoài 40 tuổi, kết hợp sự hiểu biết từ kiếp trước và kiếp này, Quốc cũng rõ ràng, muốn đàm phán với một người phải có thực lực cân bằng, chứ không phải cứ đến vỗ ngực: “Ta là Vương gia Đại Việt, có mối thù với triều đình Chu Hậu Chiếu, muốn đến đàm phán giúp ngài đăng cơ, đổi lại Đại Minh không xâm lược Đại Việt, hai bên cùng có lợi.” là kẻ đối diện răm rắp tin tưởng, nhất là đối với người Hán, trong đầu óc vốn đầy những mưu mẹo thâm sâu: chọc gậy bánh xe, rút củi đáy nổi…….được hun đúc qua hàng trăm cuộc n·ội c·hiến, nhuần nhuyễn vô cùng. Chưa kể do dân số đông đúc, bản tính tự phụ, luôn coi mình là cái rốn vũ trụ, ánh nhìn người Hán luôn coi người Việt là man di, vùng Ki – wi, đàm phán với dân tộc hạ đẳng là tự làm nhục chính mình. Nghe Quốc giãi bày tâm tư, Nhữ Thị Thục nói:
“Thưa Vương gia, muốn nổi danh có nhiều cách, chẳng qua chúng ta muốn danh tiếng tốt hoặc danh tiếng xấu mà thôi. Theo thần th·iếp, muốn trong thời gian ngắn nhất, đạt được hiệu quả, Vương gia có thể lựa chọn hợp tác cùng đám Bạch Liên giáo.”
Khi Hứa Tam Tỉnh được Cẩm y vệ áp giải lên biên giới thì ở cửa biển Ba Lạt, một thuyền Quảng Nam cũng từ từ hướng về Vĩnh An, ngoài Nhất Hạ chủ trì đại cục thì còn có hơn 200 lính tinh nhuệ gươm giáo chỉnh tề, phần lớn là lục phẩm, thất phẩm cao thủ, đội hình hùng hậu đủ quét ngang đại quân lên đến vạn người. Sở dĩ điều động nhiều như vậy, bởi trên thuyền có sự xuất hiện của Nhữ Thị Thục, cu Tý (Lê An) và Bùi Thái Phi – những nhân vật phong vân, bậc nhất ở Đại Việt hiện nay. Ban đầu, Quốc dự tính chỉ đưa hai mẹ con lên, một mặt cho đỡ nhớ, một mặt tiện thể du sơn hạ thủy, bù đắp tuần trăng mật bị bỏ lỡ. Dù ghét thì ghét cũng không thể phủ nhận điều, cảnh vật núi non của nhà Minh vô cùng hùng vĩ, đa dạng, bốn mùa có đủ. Nhưng Bùi Thái Phi thương cháu, quấn cháu, cho người chặn cửa phủ không cho đi, Quốc đành thỏa hiệp. Mà điều này dẫn đến Lê Đào bực bội, không tiếc để người gửi thư trăm dặm cấp báo để trách móc, còn mang việc thoái vị ra đe dọa. Quốc phải để người ngựa không ngừng vó, mang bản thảo cuốn Vũ Trung Tùy Bút về cung, để Lê Đào đọc giải buồn, đồng thời hứa hẹn khi trở về có quà cũng như để Lê Đào vi hành.
Hành trình diễn ra thuận lợi, chứ không hề có tình tiết máu chó giống các tiểu thuyết mạng diễn ra, cả gia đình cùng nhau quây quần bên bờ biển, hưởng thụ ánh nắng cùng cơn gió dịu nhẹ từ mẹ thiên nhiên. Cùng lúc này, với sự dồn toàn lực, bộ dạng Vĩnh Anh cũng thay đổi từng ngày, bắt đầu ra dáng một thị cảng quân sự. Mỗi sáng, thuyền từ đảo Hải Nam cập bến, mang theo nhu phẩm thiết yếu và nguyên liệu thô tới. Các binh lính mình trần, thân hình mồ hôi bóng nhẫy sau khi chạy bộ và bơi lội, mang hàng vào trong kho. Buổi chiều, cột khói từ xưởng đóng thuyền, xưởng rèn phả thẳng lên không trung đen ngòm, kèm theo âm thanh đinh đinh đang đang của các búa tấn. Ban đêm, toàn bộ tập trung dùng bữa và hát ca.
Trong gian phòng, nhìn bàn cờ quân đen quân trắng lộn xộn, trong lòng Quốc nặng trĩu. Vĩnh Anh hay Long Quy chỉ được coi là một nước nhàn cờ, là mở rộng vùng đệm, tránh sự phòng ngự bị động trước quân Minh xâm lược, muốn chân chính phát huy được hiệu quả không có năm năm hay mười năm là không được. Kế hoạch làm suy yếu nhà Minh cần phải có biện pháp khác, nói chung con đường trước mặt vẫn còn một chặng đường dài. Vẻ bề ngoài chưa tới hai mươi nhưng cộng cả hai kiếp, Quốc đã ngoài 40 tuổi, kết hợp sự hiểu biết từ kiếp trước và kiếp này, Quốc cũng rõ ràng, muốn đàm phán với một người phải có thực lực cân bằng, chứ không phải cứ đến vỗ ngực: “Ta là Vương gia Đại Việt, có mối thù với triều đình Chu Hậu Chiếu, muốn đến đàm phán giúp ngài đăng cơ, đổi lại Đại Minh không xâm lược Đại Việt, hai bên cùng có lợi.” là kẻ đối diện răm rắp tin tưởng, nhất là đối với người Hán, trong đầu óc vốn đầy những mưu mẹo thâm sâu: chọc gậy bánh xe, rút củi đáy nổi…….được hun đúc qua hàng trăm cuộc n·ội c·hiến, nhuần nhuyễn vô cùng. Chưa kể do dân số đông đúc, bản tính tự phụ, luôn coi mình là cái rốn vũ trụ, ánh nhìn người Hán luôn coi người Việt là man di, vùng Ki – wi, đàm phán với dân tộc hạ đẳng là tự làm nhục chính mình. Nghe Quốc giãi bày tâm tư, Nhữ Thị Thục nói:
“Thưa Vương gia, muốn nổi danh có nhiều cách, chẳng qua chúng ta muốn danh tiếng tốt hoặc danh tiếng xấu mà thôi. Theo thần th·iếp, muốn trong thời gian ngắn nhất, đạt được hiệu quả, Vương gia có thể lựa chọn hợp tác cùng đám Bạch Liên giáo.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận