Cài đặt tùy chỉnh
Ta Tại Lê Sơ Làm Quân Phiệt
Chương 54: Chương 54: Quốc Tử Giám
Ngày cập nhật : 2024-11-16 17:34:13Chương 54: Quốc Tử Giám
Khi ánh nắng chiếu qua khe cửa rọi vào trong phòng, Quốc nheo mắt thức dậy, nhìn người đẹp bên cạnh, chậm rãi ngồi dậy, dùng bàn tay vuốt nhẹ những lọn tóc lộn xộn sang hai bên. Một lúc lâu mới nhặt quần áo đang vương vãi dưới đất, mặc lên, xong mở cửa ra ngoài. Nhìn Lan Hương, nhẹ giọng:
"Đợi cô ta thức dậy, ngươi phối hợp tiếp nhậm bàn giao, đây là mối quan hệ hợp tác nên các điều kiện không cần quá khắt khẽ. Xong xuôi đưa cô ta tới trại điều giáo."
Lan Hương gật đầu, Quốc và Đại Lâm bước lên xe rời đi.
Không gian lần lữa trở nên yên ắng, đợi một lúc lâu Thối Oanh Nhi mới dám mở mắt, trong lòng cảm xúc hỗn tạp. Bốn phía tối đen như chính cuộc đời nàng lúc này. Có trong tay Thánh Vật, là con nuôi đồng thời được Phật Mẫu ban phong Thiếu Chủ...là người lớn nhất của Bạch Liên Giáo, nhìn phong quang thế, nhưng chỉ là Lục bình không rễ. Nếu không có sự ủng hộ của bốn hộ pháp áo đen, thì nàng cũng chỉ là hư danh, không thực quyền.
Bốn người đó trung thành với giáo lý, chứ không trung thành với nàng. Chuyện hôm qua mà lộ ra, mối quan hệ giữa nàng và họ sẽ rạn nứt, xấu nhất là bị trừ khử. Quả nhiên một phút mất bình tĩnh, vạn kiếp bất phục. Hai hàng lệ trào dâng, nàng khao khát một cuộc sống giản dị nơi làng quê, chứ không phải tha hương nơi đất khách xứ người.
*
Bên này, Quốc cũng không khá hơn, từ khi ngồi trong xe, biểu lộ liên tục biến đổi. Hành động đêm qua hung bạo, vẽ ra một con người già đời nhưng hai kiếp người hắn vẫn là xử nam, cỗ thân thể hiện tại chưa tròn 16, mọc lông chưa đủ, không thể làm ăn gì.
Chưa kể xâu chuỗi lại những gì Thối Oanh Nhi kể, rõ ràng điều hắn không muốn: hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra. Trại Tá Thạch Bằng, phía Nam Thanh Châu, căn cứ bí mật và nguy hiểm nhất của Bạch Liên Giáo, theo lịch sử đến cuối đời Minh mới bị tìm ra và công phá, không ngờ hiện giờ đã bị Hoằng Trị đem quân công phá. Có lẽ hắn cần tăng tốc những việc đang làm ở Đại Việt, để sớm qua bên đó, nếu không quả thật đau đầu.
*
Khi xe tới phủ, Quốc bước xuống, Hương sắc mặt vội vã, nói:
"Thưa Vương gia, Tổng quản Thái giám Khương Chúng mang theo chiếu chỉ đã tới từ sớm, đang chờ bên trong."
Quốc gật đầu, khi tới đại sảnh, cười:
"Haha, để công công đợi lâu."
Vừa nói vừa đưa qua một túi nhỏ, Quốc không phải sợ mà đám Thái giám thân thể thiếu khuyết nên tính tình khá cổ quái, đắc tội quân tử không nên đắc tội tiểu nhân. Khương Chúng ước lượng, gương mặt hài lòng, khách sáo vài câu, nói:
"Thượng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết...ban cho Thông Vương chức Tư nghiệp Quốc Tử Giám, khâm thử."
Quốc đón lấy, Khương Chúng hoàn thành xong cũng vội vã rời đi, trên tay vẫn còn 3 chiếu chỉ khác phải giao.
*
Không còn ai lạ, Hương tiến lên mở ra rương, ngoài chút bạc thì nổi bật nhất là bộ quần áo quan Tòng Ngũ Phẩm, cùng một thân phận mới. Quả nhiên, Hiến Tông muốn bốn người con dùng năng lực tự thân không phải là quan hệ. Còn việc hoá trang để thay đổi hình dạng thì rất dễ, xoa ch·út t·huốc cùng hơi điều chỉnh là được. Quốc dưới sự phục dụng mặc lên áo quan, Hương và Quỳnh sáng mắt:
"Vương gia mặc thật đẹp trai."
"Như thần tiên bước ra từ hoạ."
Được khen, Quốc vô cùng thích ý, nhìn qua bản thân trong gương, cười:
"Haha. Đi thôi, trải nghiệm chủ tịch giả nghèo và cái kết."
Đám người Hương, Quỳnh ngu ngơ không hiểu nhưng từ nhỏ đã sớm nghe quen mấy thứ mới lạ, cười:
"Váng."
*
Khoảng cách từ Phủ tới Quốc Tử Giám không quá xa, nên chẳng bao lâu đã tới nơi, Quốc vừa bước xuống thì một trung niên sớm đợi, đứng lên cung kính:
"Tham kiến đại nhân, hạ quan tên là Trương Tùng - đang đảm nhiệm Giáo thụ, phụng lệnh Tế Tửu đến tiếp đón đại nhân."
Quốc cười:
"Vất vả cho Trương giáo thụ, chúng ta đi thôi."
Cả hai rảo bước, vừa đi Quốc cũng được Trương Tùng giới thiệu qua hoàn cảnh xung quanh. Không lâu cũng trước căn phòng nhỏ, nhìn ra hồ, Trương Tùng nói:
"Đại nhân mời vào trong, hạ quan đi trước có chút việc."
Quốc gật đầu, vừa đẩy cửa, một lão già chừng 60 tuổi, râu tóc bạc phơ, cung kính:
"Hạ quan Thân Nhân Trung xin tham kiến Vương gia."
Quốc nghe xong giật mình, sở dĩ như vậy là do câu nói "Hiền Tài là Nhân Khí Quốc Gia" khá viral, hầu như học sinh nào đều đã từng đọc, mà Thân Nhân Trung là cha đẻ, nghĩ đến đây, Quốc đáp:
"Tế Tửu khách sáo, bản vương nghe phụ hoàng nói nhiều, đã ngưỡng mộ từ lâu."
Hai người chậm rãi trò chuyện, một lúc sau từ ngoài cửa một trung niên đi vào, Thân Nhân Trung nói:
"Bản quan sớm cao tuổi, mọi việc từ lâu đã do Tư Nghiệp Nguyễn Trung Xác nắm, ngươi muốn làm gì, có thể nói, để Nguyễn Tư Nghiệp sắp xếp và hỗ trợ."
Quốc đáp:
"Hạ quan từ nhỏ đã giúp gia phụ tính toán và kinh doanh cửa hàng, nên mong đại nhân cho hạ quan quản sổ sách."
Thân Nhân Trung khuôn mặt co quắp, bởi đây dù mới là lần đầu tiếp xúc, nhưng tiếng tham tiền của Quốc sớm nổi danh ở Đông Kinh. Nếu để Quốc quản khác nào lậy ông tôi ở bụi này, sợ khi Quốc rời đi, đến hạt bụi cũng không còn, nhẹ giọng:
"Sổ sách vô cùng phức tạp, Nguyễn Trung Xác vốn quen thuộc, nên để hắn tiếp tục, tránh cho sai lầm. Chưa kể việc này cần tư lịch."
Quốc gật đầu:
"Nguyễn đại nhân quản sổ sách thì hậu cần để hạ quan giúp đỡ, phân ưu giúp Nguyễn Đại nhân, hạ quan cam đoan sẽ làm tốt."
Thân Nhân Trung nói:
"Hậu cần và tài chính là một, không thể tách rời, tránh chuyện con voi chui lọt lỗ kim."
Dù kính trọng nhưng liên tục bị nhằm vào, Quốc tức giận, đáp
"Thưa Tế Tửu đại nhân, ngài bảo ta xách đề nghị, nhưng vừa nói xong, ngài đã phủ nhận, đây là không biết hạ quan làm gì để Tế Tửu không hài lòng."
Thân Nhân Trung thông qua ánh mắt của Quốc, biết sự giận dữ không hề nhỏ, ngượng ngùng đáp:
“Chức giá·m s·át kỷ luật, tu dưỡng đạo đức và học tập đang thiếu, vậy ngươi đi đảm nhận nó. Hy vọng ngươi làm tấm gương sáng cho mọi người."
Quốc cũng không suy nghĩ nhiều gật đầu. Mà đợi cửa phòng vừa khép, Nguyễn Trung Xác nói:
“Hạ quan trông Lê tư nghiệp khá trẻ, tương lai tiền đồ vô lượng, đại nhân làm thế hơi quá đắc tội."
Thân Nhân Trung thở dài:
“Bản quan lớn tuổi, muốn an ổn không thể chịu thêm giày vò, làm như thế hạn chế tốt nhất, mong sao thời hạn ba tháng sớm qua."
Nguyễn Trung Xác gật đầu:
"Tế tửu đại nhân mưu tính sâu xa, là hạ quan thiếu suy tính!"
Lời rất nhỏ, nhưng với Đại Tông Sư như Đại Lâm thì rõ mồn một, vội nói lại, Quốc nghe xong, hừ lạnh:
“Tạm tha, hôm nay tâm tình bản vương đang vui."
Dứt lời Quốc đi dạo quanh quanh, quen thuộc hoàn cảnh, trước khi bắt đầu triển khai công việc.
Trên đường, Quốc gặp rất nhiều học sinh, có kẻ vui cười chạy qua. Có tốp năm tốp ba đánh cờ. Có đang ngồi ở bên cạnh ao, gặm bánh bao, mất ăn mất ngủ đọc sách….Một khí tức thanh xuân truyền về, khiến Quốc không khỏi bồi hồi nhớ lại thời ôn đi đại học, thổn thức:
"Tuổi trẻ thật tốt a!"
Mà Quốc mặc quan phục đi lại nhanh chóng thu hút ánh nhìn, nhất là màu sắc làm nổi trội Tòng Ngũ Phẩm, bởi bọn họ ở Quốc Tử Giám học tập, chính vì làm quan. Khi bọn họ đang giày vò ôn tập thì người trước mặt mới bằng tuổi đã làm quan. Không biết ai bắt đầu, cả đám nhao nhao:
“Bái kiến đại nhân.”
Quốc mỉm cười:
“Các ngươi hữu lễ, bản quan được bệ hạ ưu ái cho đảm nhiệm Quốc Tử Giám Tư Nghiệp phụ trách giá·m s·át kỷ luật, tu dưỡng đạo đức. Bản quan mới đến, hy vọng các ngươi cùng bản quan cùng một chỗ làm thật tốt, để không phụ hoàng ân."
Đám học sinh gật đầu:
"Lê tư nghiệp nói đúng, chúng ta sẽ nhất định nghi nhớ."
Quốc bỗng nhớ ra chút chuyện, chỉ một học sinh nhút nhát trông có vẻ mọt sách, nói:
"Ngươi lại đây bản quan nhờ."
Được gọi, tên học sinh kích động chạy tới, đáp
"Thưa Lê Tư Nghiệp, học sinh có."
Quốc cười:
"Ngươi mài mực đi, bản quan đọc, ngươi viết."
Trịnh Hùng gật đầu, nhanh chóng một bức tranh hoàn thành:
"Năm điều học sinh phải nhớ:
Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào
Học tập tốt, lao động tốt
Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
Giữ gìn vệ sinh thật tốt
Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm."
Lúc này tất cả mới nhìn rõ, sau khi đọc vài lần, ai nấy đều tấm tắc khen. Cuối cùng quay sang nhìn Quốc ánh mắt đầy sùng bái. Quốc dưới ánh nhìn chăm chú, lòng hư vinh thoả mãn, bỗng chốc hắn cảm giác yêu thích nơi đây.
P/s: Bài thơ trên là Năm điều Bác Hồ dạy Thiếu niên nhi đồng
Khi ánh nắng chiếu qua khe cửa rọi vào trong phòng, Quốc nheo mắt thức dậy, nhìn người đẹp bên cạnh, chậm rãi ngồi dậy, dùng bàn tay vuốt nhẹ những lọn tóc lộn xộn sang hai bên. Một lúc lâu mới nhặt quần áo đang vương vãi dưới đất, mặc lên, xong mở cửa ra ngoài. Nhìn Lan Hương, nhẹ giọng:
"Đợi cô ta thức dậy, ngươi phối hợp tiếp nhậm bàn giao, đây là mối quan hệ hợp tác nên các điều kiện không cần quá khắt khẽ. Xong xuôi đưa cô ta tới trại điều giáo."
Lan Hương gật đầu, Quốc và Đại Lâm bước lên xe rời đi.
Không gian lần lữa trở nên yên ắng, đợi một lúc lâu Thối Oanh Nhi mới dám mở mắt, trong lòng cảm xúc hỗn tạp. Bốn phía tối đen như chính cuộc đời nàng lúc này. Có trong tay Thánh Vật, là con nuôi đồng thời được Phật Mẫu ban phong Thiếu Chủ...là người lớn nhất của Bạch Liên Giáo, nhìn phong quang thế, nhưng chỉ là Lục bình không rễ. Nếu không có sự ủng hộ của bốn hộ pháp áo đen, thì nàng cũng chỉ là hư danh, không thực quyền.
Bốn người đó trung thành với giáo lý, chứ không trung thành với nàng. Chuyện hôm qua mà lộ ra, mối quan hệ giữa nàng và họ sẽ rạn nứt, xấu nhất là bị trừ khử. Quả nhiên một phút mất bình tĩnh, vạn kiếp bất phục. Hai hàng lệ trào dâng, nàng khao khát một cuộc sống giản dị nơi làng quê, chứ không phải tha hương nơi đất khách xứ người.
*
Bên này, Quốc cũng không khá hơn, từ khi ngồi trong xe, biểu lộ liên tục biến đổi. Hành động đêm qua hung bạo, vẽ ra một con người già đời nhưng hai kiếp người hắn vẫn là xử nam, cỗ thân thể hiện tại chưa tròn 16, mọc lông chưa đủ, không thể làm ăn gì.
Chưa kể xâu chuỗi lại những gì Thối Oanh Nhi kể, rõ ràng điều hắn không muốn: hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra. Trại Tá Thạch Bằng, phía Nam Thanh Châu, căn cứ bí mật và nguy hiểm nhất của Bạch Liên Giáo, theo lịch sử đến cuối đời Minh mới bị tìm ra và công phá, không ngờ hiện giờ đã bị Hoằng Trị đem quân công phá. Có lẽ hắn cần tăng tốc những việc đang làm ở Đại Việt, để sớm qua bên đó, nếu không quả thật đau đầu.
*
Khi xe tới phủ, Quốc bước xuống, Hương sắc mặt vội vã, nói:
"Thưa Vương gia, Tổng quản Thái giám Khương Chúng mang theo chiếu chỉ đã tới từ sớm, đang chờ bên trong."
Quốc gật đầu, khi tới đại sảnh, cười:
"Haha, để công công đợi lâu."
Vừa nói vừa đưa qua một túi nhỏ, Quốc không phải sợ mà đám Thái giám thân thể thiếu khuyết nên tính tình khá cổ quái, đắc tội quân tử không nên đắc tội tiểu nhân. Khương Chúng ước lượng, gương mặt hài lòng, khách sáo vài câu, nói:
"Thượng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết...ban cho Thông Vương chức Tư nghiệp Quốc Tử Giám, khâm thử."
Quốc đón lấy, Khương Chúng hoàn thành xong cũng vội vã rời đi, trên tay vẫn còn 3 chiếu chỉ khác phải giao.
*
Không còn ai lạ, Hương tiến lên mở ra rương, ngoài chút bạc thì nổi bật nhất là bộ quần áo quan Tòng Ngũ Phẩm, cùng một thân phận mới. Quả nhiên, Hiến Tông muốn bốn người con dùng năng lực tự thân không phải là quan hệ. Còn việc hoá trang để thay đổi hình dạng thì rất dễ, xoa ch·út t·huốc cùng hơi điều chỉnh là được. Quốc dưới sự phục dụng mặc lên áo quan, Hương và Quỳnh sáng mắt:
"Vương gia mặc thật đẹp trai."
"Như thần tiên bước ra từ hoạ."
Được khen, Quốc vô cùng thích ý, nhìn qua bản thân trong gương, cười:
"Haha. Đi thôi, trải nghiệm chủ tịch giả nghèo và cái kết."
Đám người Hương, Quỳnh ngu ngơ không hiểu nhưng từ nhỏ đã sớm nghe quen mấy thứ mới lạ, cười:
"Váng."
*
Khoảng cách từ Phủ tới Quốc Tử Giám không quá xa, nên chẳng bao lâu đã tới nơi, Quốc vừa bước xuống thì một trung niên sớm đợi, đứng lên cung kính:
"Tham kiến đại nhân, hạ quan tên là Trương Tùng - đang đảm nhiệm Giáo thụ, phụng lệnh Tế Tửu đến tiếp đón đại nhân."
Quốc cười:
"Vất vả cho Trương giáo thụ, chúng ta đi thôi."
Cả hai rảo bước, vừa đi Quốc cũng được Trương Tùng giới thiệu qua hoàn cảnh xung quanh. Không lâu cũng trước căn phòng nhỏ, nhìn ra hồ, Trương Tùng nói:
"Đại nhân mời vào trong, hạ quan đi trước có chút việc."
Quốc gật đầu, vừa đẩy cửa, một lão già chừng 60 tuổi, râu tóc bạc phơ, cung kính:
"Hạ quan Thân Nhân Trung xin tham kiến Vương gia."
Quốc nghe xong giật mình, sở dĩ như vậy là do câu nói "Hiền Tài là Nhân Khí Quốc Gia" khá viral, hầu như học sinh nào đều đã từng đọc, mà Thân Nhân Trung là cha đẻ, nghĩ đến đây, Quốc đáp:
"Tế Tửu khách sáo, bản vương nghe phụ hoàng nói nhiều, đã ngưỡng mộ từ lâu."
Hai người chậm rãi trò chuyện, một lúc sau từ ngoài cửa một trung niên đi vào, Thân Nhân Trung nói:
"Bản quan sớm cao tuổi, mọi việc từ lâu đã do Tư Nghiệp Nguyễn Trung Xác nắm, ngươi muốn làm gì, có thể nói, để Nguyễn Tư Nghiệp sắp xếp và hỗ trợ."
Quốc đáp:
"Hạ quan từ nhỏ đã giúp gia phụ tính toán và kinh doanh cửa hàng, nên mong đại nhân cho hạ quan quản sổ sách."
Thân Nhân Trung khuôn mặt co quắp, bởi đây dù mới là lần đầu tiếp xúc, nhưng tiếng tham tiền của Quốc sớm nổi danh ở Đông Kinh. Nếu để Quốc quản khác nào lậy ông tôi ở bụi này, sợ khi Quốc rời đi, đến hạt bụi cũng không còn, nhẹ giọng:
"Sổ sách vô cùng phức tạp, Nguyễn Trung Xác vốn quen thuộc, nên để hắn tiếp tục, tránh cho sai lầm. Chưa kể việc này cần tư lịch."
Quốc gật đầu:
"Nguyễn đại nhân quản sổ sách thì hậu cần để hạ quan giúp đỡ, phân ưu giúp Nguyễn Đại nhân, hạ quan cam đoan sẽ làm tốt."
Thân Nhân Trung nói:
"Hậu cần và tài chính là một, không thể tách rời, tránh chuyện con voi chui lọt lỗ kim."
Dù kính trọng nhưng liên tục bị nhằm vào, Quốc tức giận, đáp
"Thưa Tế Tửu đại nhân, ngài bảo ta xách đề nghị, nhưng vừa nói xong, ngài đã phủ nhận, đây là không biết hạ quan làm gì để Tế Tửu không hài lòng."
Thân Nhân Trung thông qua ánh mắt của Quốc, biết sự giận dữ không hề nhỏ, ngượng ngùng đáp:
“Chức giá·m s·át kỷ luật, tu dưỡng đạo đức và học tập đang thiếu, vậy ngươi đi đảm nhận nó. Hy vọng ngươi làm tấm gương sáng cho mọi người."
Quốc cũng không suy nghĩ nhiều gật đầu. Mà đợi cửa phòng vừa khép, Nguyễn Trung Xác nói:
“Hạ quan trông Lê tư nghiệp khá trẻ, tương lai tiền đồ vô lượng, đại nhân làm thế hơi quá đắc tội."
Thân Nhân Trung thở dài:
“Bản quan lớn tuổi, muốn an ổn không thể chịu thêm giày vò, làm như thế hạn chế tốt nhất, mong sao thời hạn ba tháng sớm qua."
Nguyễn Trung Xác gật đầu:
"Tế tửu đại nhân mưu tính sâu xa, là hạ quan thiếu suy tính!"
Lời rất nhỏ, nhưng với Đại Tông Sư như Đại Lâm thì rõ mồn một, vội nói lại, Quốc nghe xong, hừ lạnh:
“Tạm tha, hôm nay tâm tình bản vương đang vui."
Dứt lời Quốc đi dạo quanh quanh, quen thuộc hoàn cảnh, trước khi bắt đầu triển khai công việc.
Trên đường, Quốc gặp rất nhiều học sinh, có kẻ vui cười chạy qua. Có tốp năm tốp ba đánh cờ. Có đang ngồi ở bên cạnh ao, gặm bánh bao, mất ăn mất ngủ đọc sách….Một khí tức thanh xuân truyền về, khiến Quốc không khỏi bồi hồi nhớ lại thời ôn đi đại học, thổn thức:
"Tuổi trẻ thật tốt a!"
Mà Quốc mặc quan phục đi lại nhanh chóng thu hút ánh nhìn, nhất là màu sắc làm nổi trội Tòng Ngũ Phẩm, bởi bọn họ ở Quốc Tử Giám học tập, chính vì làm quan. Khi bọn họ đang giày vò ôn tập thì người trước mặt mới bằng tuổi đã làm quan. Không biết ai bắt đầu, cả đám nhao nhao:
“Bái kiến đại nhân.”
Quốc mỉm cười:
“Các ngươi hữu lễ, bản quan được bệ hạ ưu ái cho đảm nhiệm Quốc Tử Giám Tư Nghiệp phụ trách giá·m s·át kỷ luật, tu dưỡng đạo đức. Bản quan mới đến, hy vọng các ngươi cùng bản quan cùng một chỗ làm thật tốt, để không phụ hoàng ân."
Đám học sinh gật đầu:
"Lê tư nghiệp nói đúng, chúng ta sẽ nhất định nghi nhớ."
Quốc bỗng nhớ ra chút chuyện, chỉ một học sinh nhút nhát trông có vẻ mọt sách, nói:
"Ngươi lại đây bản quan nhờ."
Được gọi, tên học sinh kích động chạy tới, đáp
"Thưa Lê Tư Nghiệp, học sinh có."
Quốc cười:
"Ngươi mài mực đi, bản quan đọc, ngươi viết."
Trịnh Hùng gật đầu, nhanh chóng một bức tranh hoàn thành:
"Năm điều học sinh phải nhớ:
Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào
Học tập tốt, lao động tốt
Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
Giữ gìn vệ sinh thật tốt
Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm."
Lúc này tất cả mới nhìn rõ, sau khi đọc vài lần, ai nấy đều tấm tắc khen. Cuối cùng quay sang nhìn Quốc ánh mắt đầy sùng bái. Quốc dưới ánh nhìn chăm chú, lòng hư vinh thoả mãn, bỗng chốc hắn cảm giác yêu thích nơi đây.
P/s: Bài thơ trên là Năm điều Bác Hồ dạy Thiếu niên nhi đồng
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận