Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Tại Lê Sơ Làm Quân Phiệt

Chương 47: Chương 47: Túc Vệ Quân

Ngày cập nhật : 2024-11-16 17:33:59
Chương 47: Túc Vệ Quân

Sáng hôm sau, Quốc đang chìm trong mộng đẹp thì cửa phòng bị đập dữ dội, không cần suy đoán nhiều cũng biết người đang làm là Lê Đào, dù sao ở phủ này chỉ có nàng dám vô pháp vô thiên như vậy, Quốc lồm cồm bò dậy, khoác áo lên người, ngáp ngắn ngáp dài, nói:

"Có chuyện gì mà sáng sớm đã tới tìm hoàng huynh vậy?"

Lê Đào nhíu mày:

"Hoàng huynh đúng là đại ngủ nướng, Tam huynh đến phủ từ sáng, đợi đã hơn 1 canh giờ. Hoàng muội không gọi thì không biết hoàng huynh muốn cho Tam huynh leo cây tới bao giờ nữa."

Quốc vỗ trán, đáp:

"Chút quên mất, hoàng muội ra trước, hoàng huynh ra ngay đây."

Lê Đào bĩu môi xong lon ton chạy đi. Rất nhanh Hương và Quỳnh có mặt, giúp Quốc thay đồ cùng ăn sáng.

*

Nửa tiếng trôi qua, Quốc đi tới Hoa Viên nhìn Lê Thuần, nhẹ giọng:

"Xin lỗi để hoàng huynh đợi lâu."

Lê Thuần khoát tay:

"Haha, không có gì, mà lâu không ngồi nói chuyện cùng hoàng muội cũng vui."

Quốc nhìn đống đồ trên bàn che kín mặt, cười khổ:

"Hoàng huynh lại chiều hoàng muội quá rồi."

Xong cốc nhẹ lên trán Lê Đào, nói:

"Đi chỗ khác chơi, hoàng huynh cùng Tam huynh có chút chuyện để bàn."

Lê Đào đắc ý thè lưỡi, làm bộ mặt quỷ, xong mang theo Lan Hương khệ nệ ôm đồ rời đi. Chỉ còn hai người, Lê Thuần nhẹ giọng:

"Hôm qua hoàng huynh tìm gặp phụ hoàng...."



Rồi chậm rãi kể sơ lược về cuộc trò chuyện cùng Hiến Tông. Quốc nghe xong thở dài:

"Tấm lòng cha mẹ lúc nào cũng là bao la nhất. Trước đây hoàng đệ tưởng mình thông minh, nhảy khỏi bàn cờ, không ngờ bản thân sớm bị Thánh Tông và Phụ Hoàng xem là quân cờ."

Lê Thuần nói:

"Phụ hoàng sức khoẻ yếu dần, có gì hoàng đệ thỉnh thoảng vào trò chuyện với người."

Quốc liếm mép:

"Chắc chắn chứ, dù sao cũng bị lộ, hoàng đệ phải tranh thủ vòi thêm lợi ích đã bỏ lỡ."

Lê Thuần nghe xong cười khổ, xong móc trong ngực ra một ấn phù, tiếp:

"Ban đầu phụ hoàng định để hoàng huynh tiếp quản 1 vệ Hiệu Lực, nhưng sáng nay Khương Chúng mang ngọc phù tới kèm Chiếu chỉ lại đê hoàng huynh thành lập 1 vệ riêng gọi là Túc Vệ Quân. Nói rằng gần Tết, các quan viên từ ngoài vào Đông Kinh thăm gia đình nhiều, canh phòng cần tăng cường, bố trí sớm định, nên không thể điều chuyển.

Quân số Túc Vệ Quân sẽ theo mỗi vệ lấy một ít, khoảng 5 ngàn người. Hoàng Huynh đảm nhiệm Tổng Binh Đồng Tri."

Quốc gật đầu:

"Chắc đám người kia cản trở, dẫu sao gần tết, không ai muốn thay đổi. Nhưng như vậy cũng tốt, chúng ta có thể xây dựng được lực lượng mới của riêng mình không lo phản bội. Mà hoàng huynh định phát triển Túc Vệ quân theo hướng nào? Bách Khoa hay Nhất nghệ?"

Lê Thuần trầm ngâm:

"Nhất nghệ thì trong tay hoàng huynh đã có Cẩm y vệ, nên Bách Khoa đi, đặc biệt là Tình báo, mật thám, hoàng huynh đang rất thiếu."

Xong thở dài:

"Nhưng hoàng đệ đừng có quá chờ mong, bởi sáng nay hoàng huynh để Lê An mang chiếu chỉ đi gặp Lê Hùng - Đề Đốc Kinh Thành, đòi quân, thì 5000 người được tuyển tuy giáp v·ũ k·hí đầy đủ nhưng phần lớn là Tân binh, hàng thải loại từ các Vệ, sở."

Quốc gật đầu:

"Vậy hoàng huynh để Lê An rút một bộ phận Tư binh trong phủ chuyển sang biên chế Túc Vệ Quân, làm chức năng giá·m s·át kiêm Tổng quản. Hoàng đệ sẽ cố gắng giúp đỡ."

rồi vỗ vai Lê Thuần, cười:



"Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ. Đến đâu hay đến đó, chúng ta ngồi đây nghĩ nhiều cũng vô dụng."

Xong hai người trò chuyện lúc rồi bước lên xe rời đi, nhưng tới cổng đã thấy Lê Đào đợi sẵn, Quốc cười:

"Lần này hoàng huynh đi công vụ, không thể mang theo. Hoàng muội ở nhà cùng Lan Hương, đi đâu thì bảo Lan Hương đưa đi."

Lê Đào hừ lạnh:

"Thối hoàng huynh, hoàng muội không cần."

Xong tiến tới chỗ Lê Thuần:

"Tam huynh vừa hứa với hoàng muội đi đâu cũng cho hoàng muội đi cùng. Chẳng lẽ Hoàng huynh muốn nuốt lời? Nếu thế hoàng muội sẽ đi kể khắp kinh thành, rồi nói với Trinh tỷ (1). Lê Thuần ngượng ngùng nhìn sang cầu cứu, Quốc thở dài:

"Nhưng lần này đi là rèn luyện vất vả một tuần, không được bỏ ngang. Nếu hoàng muội vi phạm thì sau này phải nghe lời hoàng huynh, không được đòi hỏi nữa?"

Lê Đào đáp:

"Vâng. Cảm ơn hoàng huynh, hoàng huynh là tuyệt nhất."

Lê Thuần và Quốc nhìn nhau cười khổ không thôi.

*

Địa điểm của Túc Vệ Quân nằm ở thành Nam, xe ngựa vừa tới thì Lê Hùng đã mang theo binh lính đợi sẵn, cả hai vừa bước xuống, Lê Hùng tiến lên cung kính:

"Chúng hạ quan xin phép được ra mắt Tự Vương và Thông Vương."

Cả hai gật đầu, xong dùng ánh mắt quét một lượt, 5000 binh sĩ bên dưới tuy đứng trang nghiêm, giáp áo chỉnh tề, nhưng thiếu đi chút khí thế, biết Quốc đang thắc mắc, Lê Thuần nhẹ giọng:

"Triều đình vẫn đang thực hiện Ngụ binh ư nông, nên đám người này chắc vừa thay phiên trở lại, nhưng thế là tốt hơn so với ban đầu hoàng huynh tưởng tượng."

Trầm ngâm lúc, cao giọng:

"Túc Vệ quân thành lập với mục tiêu ban đầu là thanh trừng phỉ loạn xung quanh Đông Kinh, mang lại sự an toàn khi đi lại cho dân chúng. Nhưng mục đích xa hơn, là trở thành lớp phòng vệ vững chắc cho Đông Kinh, con dao sắc nhọn của Đại Việt, giống Thánh Dực quân năm nào. Chính vì vậy, bản vương phụng mệnh bệ hạ thành lập, tiếp quản. Túc Vệ Quân sẽ tiến hành rèn luyện theo phương pháp mới lạ, cường độ cao, gần như không có ngày nghỉ, kể cả lễ tết, đổi lại đãi ngộ ăn uống tốt hơn, lương sẽ cao hơn quy định 2 thành, nên bản vương muốn hỏi ai cảm thấy không được thì bước ra, bản vương sẽ trả về vệ, sở cũ, không trách phạt."



Phía dưới có chút xôn xao, nhưng con bài cây gậy và củ cà rốt thực sự hiệu nghiệm, không có ai bước ra, Lê Thuần hài lòng, tiếp:

"Bản vương tin tưởng các ngươi, sau này bản vương sẽ đảm nhiệm Đề đốc, Thông Vương đảm nhiệm Tham Đốc, Lê Phúc ( - tên lấy danh của Lê Đào) đảm nhiệm Chỉ Huy, Lê Húc đảm nhiệm Đồng tri, Lê Đông đảm nhiệm Thiêm sự....Các ngươi đã nghe rõ."

Binh sĩ đồng thanh hô vang:

"Rõ...."

Lê Thuần đi xuống, Quốc bước lên, cười:

"Các ngươi có ai s·ợ c·hết không?"

Bị hỏi khó, toàn bộ lúng túng, Quốc tiếp:

"C·hết...tất nhiên ai cũng sợ...bản vương cũng thế....nhưng c·hết vì bình yên tổ quốc đáng giá. Nhưng bản vương không muốn các ngươi c·hết một cách vô ích, dễ dàng, chúng ta c·hết phải có ý nghĩa, đó là lý do bản vương có mặt ở đây. Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt máu."

Không hiểu ai bắt đầu, âm thanh hô vang:

"Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt máu"

"Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt máu."

Quốc gật đầu:

"Từ hôm nay không ai được rời nơi đây khi chưa có phép, nếu vi phạm sẽ coi là đào binh, chém đầu thị chúng. Chúng ta sẽ huấn luyện làm quen với nhau một tuần trước khi tác chiến, cố gắng dẹp xong trở về ăn tết trong Đông Kinh."

Tiếp theo lần lượt Lê Đào, Lê An, Lê Đông.....lên phát biểu. Xong xuôi, Lê Thuần sai người bầy rượu, nâng cao chén, nói:

"Bản Vương thân phận dù cao quý nhưng còn trẻ người non dạ, nhiều thứ vẫn chưa biết, hành xử không tránh khỏi sai xót. Bản vương hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ bản vương thêm."

Cả đám nghe thế xúc động, nâng cao chén, bắt đầu uống bắt rượu lớn, cắn miếng thịt to. Vừa uống rượu, Lê Thuần cùng Quốc cũng thông qua trò chuyện nắm bắt được tình hình, nhất là những kẻ đầu lĩnh.

Ban đêm khi trở lại doanh trướng, Quốc nhìn Đại Lâm, trần giọng

"Huy động toàn bộ lực lượng có sẵn, điều tra thân nhân từng người trong Túc Vệ Quân, đặc biệt là những tên đầu lĩnh, bản vương muốn thanh trừng một lượt trước."

Đại Lâm gật đầu rời đi. Quốc nhìn qua trời đầy sao sáng lâm vào trầm tư.

Ps: (1) Phạm Trinh : - nô tỳ hầu hạ trong phủ, được hoàng gia bồi dưỡng để dạy Lê Thuần cách xử sự đàn ông, đang mang thai nhưng không được hoàng gia chấp nhận, đặc biệt Huy Gia hoàng hậu phản đối kịch liệt, sợ ra trường hợp Uy Vương thứ hai)

Bình Luận

0 Thảo luận