Cài đặt tùy chỉnh
Ta Tại Lê Sơ Làm Quân Phiệt
Chương 5: Chương 5: Thương thế
Ngày cập nhật : 2024-11-16 17:32:59Chương 5: Thương thế
Mặc dù biết bản chất vụ việc, nhưng Quốc vẫn theo các hoàng huynh vào thăm Hiến Tông để làm tròn đạo làm con. Hầu hết, hoàng huynh đều dâng của quý, cũng như nói lời mùi mẫn, thì Quốc lại cố gắng tìm mọi cách để tàng hình. Vua Hiến Tông nghe thỉnh cầu Lê Đào hôm qua, có chút mềm lòng, định nói vài lời khuyên, nhưng nhìn thái độ lòng hậm hực, xua toàn bộ lui.
Vừa bước ra, An Vương Lê Tuân vỗ vai:
“ Tứ đệ, hoàng huynh nghe tin đệ sắp phải đi Quảng Nam trấn thủ. Lâu rồi huynh đệ ta, không ăn với nhau một bữa. Đêm nay trăng tròn, huynh mạn phép đứng ra, tổ chức bữa rượu nhạt được chứ.”
Quốc còn chưa nói, thì Uy Vương Lê Tuấn cười:
“ Hoàng huynh nói đúng. Để chung vui, đệ xin mang tới bình Tiên Tửu vừa đấu giá được.”
Tự Vương vỗ vai:
“ Hoàng huynh sẽ cho đệ món quà bất ngờ.”
Nhìn ba người anh nói vậy, Quốc đành gật đầu:
“ Vậy đệ cung kính không bằng tuân lệnh.”
Đợi mấy người rời, Quốc lấy cớ thỉnh an Mẫu thân, và đón Đại Lâm rời đi. Trên xe, Đại Lâm dù thân hình đã thay y phục, nhưng vẫn ho ra máu, cười khan:
“ Vương gia đoán không sai. May chúng ta diệt trừ tên Nguyễn Khắc Hải đó, hắn đang có ý tưởng thí vua. Dù hai chân thiếu sót, người của ta chen được một, như vậy dù có chuyện cũng bảo vệ được nương nương cùng công chúa. Mặt khác, lần này may mắn có người ở ứng cứu, nếu không mạng tiểu nhân thật khó giữ.”
Quốc hốc mắt hơi ửng đỏ, trầm tư:
“Ai có thể chặn Lê công công, hắn cũng là Đại Tông Sư.”
Nhắc tới đây, Quốc trầm ngâm. Trước mới xuyên, Quốc cũng muốn học võ để bảo vệ bản thân, dù không hoàng vị nhưng có thể đi tới đi lui, tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu, tiêu sái thân hình phối hợp chính mình này trương hoàn mỹ không một tì vết mặt, nhất định có thể đưa tới ngàn vạn thiếu nữ thét lên! Nhưng Đáng tiếc buộc hai năm trung bình tấn, vung hơn vạn lần nắm đấm, thế mà không có một điểm kỳ tích! Hắn đoán là người giáo không tốt, xui Lê Đào nũng nịu xin Ông ngoại là vua Thánh Tông để Lê công công dậy, bởi hắn tin hắn là người xuyên việt, tư chất ngút trời. Nhưng cuối cùng, vẫn vậy, Lê công công khuyên lui, hắn chăm chỉ dậy riêng cho Lê Đào. Đại Lâm đáp:
“ Đó là nữ, trong lãnh cung.”
Nhắc tới lãnh cung, Quốc nhớ tới một người, nhưng khẽ lắc đầu phủ nhận, than:
“Ngươi thế mà còn tự hào, để một người phụ nữ cứu, đúng là làm mất hết mặt bổn vương.”
"Tiểu nhân biết tội!"
Đại Lâm đỏ bừng cả khuôn mặt, nói xong liền muốn quỳ xuống đến. Quốc thở dài:
“Ngồi yên đi, ngươi nhìn thương thế không nhẹ, Lan Hương mau tới chỗ Trịnh Long để hắn khám.”
Đại Lâm lắc đầu:
"Vương gia chớ lo, tiểu nhân chỉ là chịu một điểm nội thương, chính mình vận công chậm chậm điều trị là đủ."
Quốc chép chép miệng:
"Còn vận công điều trị? Bản vương dạy ngươi bao nhiêu lần, cần tin tưởng khoa học? Tâm can tỳ phế thận mặc kệ chỗ nào chảy máu, ngươi mạng nhỏ này coi như như bàn giao. Sang năm, ngươi mộ phần, đoán chừng cỏ cao hai thước.”
Lan Hương đang đánh xe cũng khẽ nín cười. Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện cấm quân đầy đường, Quốc ngẩng ra xem, thì thấy người quen, cười:
“A...Phạm Tùng ngươi làm gì ở đây.”
Phạm Tùng vội quỳ gối:
“ Thỉnh an vương gia.”
Quốc phất tay, Phạm Tùng đứng đậy, đáp:
“Hôm qua địch nhân dù chạy, nhưng thương thế nặng, chúng thuộc hạ phụng ý chỉ điều tra các hiệu thuốc.”
Quốc gật đầu:
“ Vậy a. Thế tra đi. Mà xe bản vương đây, có cần kiểm tra. Nếu có thì kiểm tra nhanh, để bản vương còn về ngủ.”
Phạm Tùng khóe miệng khẽ giật. Bởi bọn chúng là đối tượng ba hoàng tử hay đệ tử hoàng tộc lôi kéo, không muốn đắc tội, nhưng riêng Thông Vương lại khác. Một lần Cẩm Y Vệ nghé chân tới quán Thông Vương, khi đi quen thói không trả tiền, lập tức bị vị vương gia này kêu người vây quanh, bắt đền bù nào là tổn thất tinh thần, tiền ăn....không trả lập tức xông vào trói, giải thẳng tới điện. Mà Cẩm Y Vệ đặc tội nhiều người, các ngôn quan hùa nhau phàn nàn, cuối cùng bệ hạ phải xử phạt, chưa kể là vết nhơ trong Cấm Vệ Quân. Có câu “ g·iết ai cũng được, đừng động Thông Vương.”
Phạm Tùng cười:
“ Thần không dám. Vương gia đi thong thả.”
Quốc gật đầu:
“ Vậy cần tra nghiêm, không để k·ẻ g·ian lọt.”
Nói xong, xe đi tiếp. Chẳng mấy chốc về tới phủ. Hạ nhân đưa Đại Lâm vào phòng ngủ. Đại Lâm kich liệt ho, Quốc cầm lấy chén trà, định rót hắn. Đại Lâm vội vã:
"Không dám làm phiền Vương gia."
Dứt lời, tự đổ mình 1 chén nước. Quốc đi đi lại lại trong phòng, thở dài:
"Ai, ngươi nói một chút này ngày mai liền đi, ngươi bộ dáng này để bổn vương rất khó khăn a. Nhìn lại trong lúc nhất thời là đi không được, Thiên Ý như vậy a."
Đại Lâm vội vàng nói:
“ Việc Vương gia quan trọng, người đi trước, tiểu nhân sẽ đuổi theo sau.”
Quốc hừ lạnh:
“ Nói thì dễ, nhưng lưu một mình ngươi tại nơi này, c·hết trong phòng không ai biết, nắng lên, bốc mùi h·ôi t·hối, ảnh hưởng hàng xóm và hoa cỏ, mất mặt bản vương”
Bất đắc dĩ tiếp.
"Vẫn là bổn vương ở lại, nhặt xác cho ngươi, bớt đi tai họa người khác."
Đại Lâm hốc mắt đỏ bừng.
"Vương gia. . . . ."
Quốc lạnh giọng:
“ Nằm xuống, đừng cho bản vương một bộ dạng này.”
Xong càu nhàu:
"Trịnh Long, tên khốn nạn này làm sao còn chưa tới!"
Vừa dứt lời, một bóng người bước vào:
"Vương gia.....tiểu nhân tới. . . . ."
cửa mở, Trịnh Long đặt xuống rương hộp gỗ, quỳ xuống:
“ Thỉnh an Vương gia.”
Quốc lắc đầu:
“ Đám người các ngươi, bản vương coi như huynh đệ, suốt ngày quỳ, muốn làm tiểu nhân thì đi cho người khác làm.”
Trịnh Long cười, đứng dậy, Quốc tiếp:
“Ngươi xem, hắn thương thế như vậy, có c·hết hay không.”
Trịnh Long gật đầu, đi tới chỗ Đại Lâm:
“Quản gia, làm phiền người đem y phục giải khai."
Quốc gặp Đại Lâm do dự, lạnh giọng:
“Lề mề gì đó, nhanh lên, đem trước ngực y phục giải khai là được."
Đại Lâm thở dài, giải khai xiêm y của mình, trước ngực ngược lại không có cái gì, chỉ có sau lưng, chính là có một cái màu tím đen chưởng ấn. Đám người hít một hơi. Trịnh Long nghé sát tại trước ngực Đại Lâm, sau khi nghe xong, lại chuyển tới sau lưng của hắn, một bên đập, một vừa nghe. Sau một lúc lâu, mới cười nói:
"Quản gia phúc lớn mạng lớn. Lực phía sau không quá sâu.”
Quốc hỏi:
"Vậy bây giờ là tình huống như thế nào?"
Trịnh Long nói:
"Phổi đại khái là sưng lên, nên Quản gia lúc này mới ho ra máu không ngừng, mở mấy uống thuốc, chậm chậm điều trị, luôn luôn không ngại sự tình."
"Vậy là tốt rồi." Quốc lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sau đó gật đầu nói, "Kê đơn thuốc a, mấy ngày nay ngươi chớ đi đâu, ở bên cạnh túc trực trông coi. Nếu cần ai thì báo cho bản vương một câu."
Trịnh Long đáp:
"Vâng!"
Xong Quốc trầm giọng:
“ Thời kỳ này mẫn cảm, các ngươi giữ miệng cho thật chặt, việc Đại Lâm thụ thương tránh truyền ra ngoài. Chỉ cần sơ hở, đừng trách bản vương ác."
Toàn bộ vội vã quỳ xuống:
“ Vâng.”
Trịnh Long nói:
"Tiểu nhân xuống dưới nấu thuốc."
Quốc hướng toàn bộ phất tay, chờ không còn ai, hướng lấy Đại Lâm sau lưng nhìn kỹ một chút, kinh ngạc nói:
“Bản vương khinh thường Đại Tông Sư. Áo giáp có lẽ cần điều chỉnh chút. Ngươi trải nghiệm thấy có gì không ổn.”
Đại Lâm xấu hổ.
"Vương gia, đều là tiểu nhân vô năng. Lúc đó vội vã quá, không cảm nhận được. Có lẽ chúng ta tăng số sợi co dãn là được.”
Quốc vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi,
"Trước hảo dưỡng thương. Ngươi khỏi chúng ta rời đi. Rảnh cũng chế tạo cho mấy vị hoàng huynh chút áp lực.”
Đại Lâm gật đầu.
Mặc dù biết bản chất vụ việc, nhưng Quốc vẫn theo các hoàng huynh vào thăm Hiến Tông để làm tròn đạo làm con. Hầu hết, hoàng huynh đều dâng của quý, cũng như nói lời mùi mẫn, thì Quốc lại cố gắng tìm mọi cách để tàng hình. Vua Hiến Tông nghe thỉnh cầu Lê Đào hôm qua, có chút mềm lòng, định nói vài lời khuyên, nhưng nhìn thái độ lòng hậm hực, xua toàn bộ lui.
Vừa bước ra, An Vương Lê Tuân vỗ vai:
“ Tứ đệ, hoàng huynh nghe tin đệ sắp phải đi Quảng Nam trấn thủ. Lâu rồi huynh đệ ta, không ăn với nhau một bữa. Đêm nay trăng tròn, huynh mạn phép đứng ra, tổ chức bữa rượu nhạt được chứ.”
Quốc còn chưa nói, thì Uy Vương Lê Tuấn cười:
“ Hoàng huynh nói đúng. Để chung vui, đệ xin mang tới bình Tiên Tửu vừa đấu giá được.”
Tự Vương vỗ vai:
“ Hoàng huynh sẽ cho đệ món quà bất ngờ.”
Nhìn ba người anh nói vậy, Quốc đành gật đầu:
“ Vậy đệ cung kính không bằng tuân lệnh.”
Đợi mấy người rời, Quốc lấy cớ thỉnh an Mẫu thân, và đón Đại Lâm rời đi. Trên xe, Đại Lâm dù thân hình đã thay y phục, nhưng vẫn ho ra máu, cười khan:
“ Vương gia đoán không sai. May chúng ta diệt trừ tên Nguyễn Khắc Hải đó, hắn đang có ý tưởng thí vua. Dù hai chân thiếu sót, người của ta chen được một, như vậy dù có chuyện cũng bảo vệ được nương nương cùng công chúa. Mặt khác, lần này may mắn có người ở ứng cứu, nếu không mạng tiểu nhân thật khó giữ.”
Quốc hốc mắt hơi ửng đỏ, trầm tư:
“Ai có thể chặn Lê công công, hắn cũng là Đại Tông Sư.”
Nhắc tới đây, Quốc trầm ngâm. Trước mới xuyên, Quốc cũng muốn học võ để bảo vệ bản thân, dù không hoàng vị nhưng có thể đi tới đi lui, tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu, tiêu sái thân hình phối hợp chính mình này trương hoàn mỹ không một tì vết mặt, nhất định có thể đưa tới ngàn vạn thiếu nữ thét lên! Nhưng Đáng tiếc buộc hai năm trung bình tấn, vung hơn vạn lần nắm đấm, thế mà không có một điểm kỳ tích! Hắn đoán là người giáo không tốt, xui Lê Đào nũng nịu xin Ông ngoại là vua Thánh Tông để Lê công công dậy, bởi hắn tin hắn là người xuyên việt, tư chất ngút trời. Nhưng cuối cùng, vẫn vậy, Lê công công khuyên lui, hắn chăm chỉ dậy riêng cho Lê Đào. Đại Lâm đáp:
“ Đó là nữ, trong lãnh cung.”
Nhắc tới lãnh cung, Quốc nhớ tới một người, nhưng khẽ lắc đầu phủ nhận, than:
“Ngươi thế mà còn tự hào, để một người phụ nữ cứu, đúng là làm mất hết mặt bổn vương.”
"Tiểu nhân biết tội!"
Đại Lâm đỏ bừng cả khuôn mặt, nói xong liền muốn quỳ xuống đến. Quốc thở dài:
“Ngồi yên đi, ngươi nhìn thương thế không nhẹ, Lan Hương mau tới chỗ Trịnh Long để hắn khám.”
Đại Lâm lắc đầu:
"Vương gia chớ lo, tiểu nhân chỉ là chịu một điểm nội thương, chính mình vận công chậm chậm điều trị là đủ."
Quốc chép chép miệng:
"Còn vận công điều trị? Bản vương dạy ngươi bao nhiêu lần, cần tin tưởng khoa học? Tâm can tỳ phế thận mặc kệ chỗ nào chảy máu, ngươi mạng nhỏ này coi như như bàn giao. Sang năm, ngươi mộ phần, đoán chừng cỏ cao hai thước.”
Lan Hương đang đánh xe cũng khẽ nín cười. Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện cấm quân đầy đường, Quốc ngẩng ra xem, thì thấy người quen, cười:
“A...Phạm Tùng ngươi làm gì ở đây.”
Phạm Tùng vội quỳ gối:
“ Thỉnh an vương gia.”
Quốc phất tay, Phạm Tùng đứng đậy, đáp:
“Hôm qua địch nhân dù chạy, nhưng thương thế nặng, chúng thuộc hạ phụng ý chỉ điều tra các hiệu thuốc.”
Quốc gật đầu:
“ Vậy a. Thế tra đi. Mà xe bản vương đây, có cần kiểm tra. Nếu có thì kiểm tra nhanh, để bản vương còn về ngủ.”
Phạm Tùng khóe miệng khẽ giật. Bởi bọn chúng là đối tượng ba hoàng tử hay đệ tử hoàng tộc lôi kéo, không muốn đắc tội, nhưng riêng Thông Vương lại khác. Một lần Cẩm Y Vệ nghé chân tới quán Thông Vương, khi đi quen thói không trả tiền, lập tức bị vị vương gia này kêu người vây quanh, bắt đền bù nào là tổn thất tinh thần, tiền ăn....không trả lập tức xông vào trói, giải thẳng tới điện. Mà Cẩm Y Vệ đặc tội nhiều người, các ngôn quan hùa nhau phàn nàn, cuối cùng bệ hạ phải xử phạt, chưa kể là vết nhơ trong Cấm Vệ Quân. Có câu “ g·iết ai cũng được, đừng động Thông Vương.”
Phạm Tùng cười:
“ Thần không dám. Vương gia đi thong thả.”
Quốc gật đầu:
“ Vậy cần tra nghiêm, không để k·ẻ g·ian lọt.”
Nói xong, xe đi tiếp. Chẳng mấy chốc về tới phủ. Hạ nhân đưa Đại Lâm vào phòng ngủ. Đại Lâm kich liệt ho, Quốc cầm lấy chén trà, định rót hắn. Đại Lâm vội vã:
"Không dám làm phiền Vương gia."
Dứt lời, tự đổ mình 1 chén nước. Quốc đi đi lại lại trong phòng, thở dài:
"Ai, ngươi nói một chút này ngày mai liền đi, ngươi bộ dáng này để bổn vương rất khó khăn a. Nhìn lại trong lúc nhất thời là đi không được, Thiên Ý như vậy a."
Đại Lâm vội vàng nói:
“ Việc Vương gia quan trọng, người đi trước, tiểu nhân sẽ đuổi theo sau.”
Quốc hừ lạnh:
“ Nói thì dễ, nhưng lưu một mình ngươi tại nơi này, c·hết trong phòng không ai biết, nắng lên, bốc mùi h·ôi t·hối, ảnh hưởng hàng xóm và hoa cỏ, mất mặt bản vương”
Bất đắc dĩ tiếp.
"Vẫn là bổn vương ở lại, nhặt xác cho ngươi, bớt đi tai họa người khác."
Đại Lâm hốc mắt đỏ bừng.
"Vương gia. . . . ."
Quốc lạnh giọng:
“ Nằm xuống, đừng cho bản vương một bộ dạng này.”
Xong càu nhàu:
"Trịnh Long, tên khốn nạn này làm sao còn chưa tới!"
Vừa dứt lời, một bóng người bước vào:
"Vương gia.....tiểu nhân tới. . . . ."
cửa mở, Trịnh Long đặt xuống rương hộp gỗ, quỳ xuống:
“ Thỉnh an Vương gia.”
Quốc lắc đầu:
“ Đám người các ngươi, bản vương coi như huynh đệ, suốt ngày quỳ, muốn làm tiểu nhân thì đi cho người khác làm.”
Trịnh Long cười, đứng dậy, Quốc tiếp:
“Ngươi xem, hắn thương thế như vậy, có c·hết hay không.”
Trịnh Long gật đầu, đi tới chỗ Đại Lâm:
“Quản gia, làm phiền người đem y phục giải khai."
Quốc gặp Đại Lâm do dự, lạnh giọng:
“Lề mề gì đó, nhanh lên, đem trước ngực y phục giải khai là được."
Đại Lâm thở dài, giải khai xiêm y của mình, trước ngực ngược lại không có cái gì, chỉ có sau lưng, chính là có một cái màu tím đen chưởng ấn. Đám người hít một hơi. Trịnh Long nghé sát tại trước ngực Đại Lâm, sau khi nghe xong, lại chuyển tới sau lưng của hắn, một bên đập, một vừa nghe. Sau một lúc lâu, mới cười nói:
"Quản gia phúc lớn mạng lớn. Lực phía sau không quá sâu.”
Quốc hỏi:
"Vậy bây giờ là tình huống như thế nào?"
Trịnh Long nói:
"Phổi đại khái là sưng lên, nên Quản gia lúc này mới ho ra máu không ngừng, mở mấy uống thuốc, chậm chậm điều trị, luôn luôn không ngại sự tình."
"Vậy là tốt rồi." Quốc lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sau đó gật đầu nói, "Kê đơn thuốc a, mấy ngày nay ngươi chớ đi đâu, ở bên cạnh túc trực trông coi. Nếu cần ai thì báo cho bản vương một câu."
Trịnh Long đáp:
"Vâng!"
Xong Quốc trầm giọng:
“ Thời kỳ này mẫn cảm, các ngươi giữ miệng cho thật chặt, việc Đại Lâm thụ thương tránh truyền ra ngoài. Chỉ cần sơ hở, đừng trách bản vương ác."
Toàn bộ vội vã quỳ xuống:
“ Vâng.”
Trịnh Long nói:
"Tiểu nhân xuống dưới nấu thuốc."
Quốc hướng toàn bộ phất tay, chờ không còn ai, hướng lấy Đại Lâm sau lưng nhìn kỹ một chút, kinh ngạc nói:
“Bản vương khinh thường Đại Tông Sư. Áo giáp có lẽ cần điều chỉnh chút. Ngươi trải nghiệm thấy có gì không ổn.”
Đại Lâm xấu hổ.
"Vương gia, đều là tiểu nhân vô năng. Lúc đó vội vã quá, không cảm nhận được. Có lẽ chúng ta tăng số sợi co dãn là được.”
Quốc vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi,
"Trước hảo dưỡng thương. Ngươi khỏi chúng ta rời đi. Rảnh cũng chế tạo cho mấy vị hoàng huynh chút áp lực.”
Đại Lâm gật đầu.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận