Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 143: Chương 143: Cường ngạnh đương đầu
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:20:13Chương 143: Cường ngạnh đương đầu
Không một ai có thể ngờ rằng con kiến hôi như Hứa Tử Du một khi đã vùng vẫy sẽ tạo ra oanh động kinh khủng như vừa rồi. Thậm chí, hắn còn g·iết được cả ba đệ tử nội môn – những người có thâm niên chinh chiến còn lâu hơn cả hắn.
“Vốn định thu nhận ngươi nhưng xem chừng là một kẻ bất trị. Kẻ như ngươi dù về với ai cũng trở thành một mối họa. Hôm nay ngươi g·iết người của ta, ta lấy mạng ngươi.”
Ma Trường Lệnh huy kiếm, kiếm khí bùng nổ cùng với khí tức Tiềm Hư thượng cảnh. Khí tức của hắn kinh khủng tới mức khiến cho các tu hành giả dưới trướng phải rợn người.
Hứa Tử Du nhíu mày, cảnh vật trong mắt lập tức đình trệ đi. Siêu giác quan giúp hắn thấy được quỹ đạo t·ấn c·ông của kiếm khí, từ đó liền huy quyền đánh bật những thanh kiếm khí ở gần người nhất. Hắn vừa đánh trả vừa lùi bước, thân người vững vàng, thần sắc không đổi. Thậm chí, hắn còn không ngại điều khiển Huyết Sắc Nhận để hợp công.
Choang!
“Các ngươi còn đứng đấy nhìn?!” Ma Trường Lệnh chợt quát.
Đám tu hành giả bị choáng ngợp bởi thủ đoạn của Hứa Tử Du lúc này mới bừng tỉnh. Bọn chúng liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi xông lên nhắm vào chỗ hiểm trên người.
Hứa Tử Du nhận ra khí đạo tiếp cận của bọn chúng nhưng đối mặt với một Ma Trường Lệnh mạnh mẽ khôn cùng, những kẻ kia chỉ còn là tép riu. Dẫu thế, nếu không đối phó với chúng thì hắn cũng phải ngã xuống chốn rừng rậm hẻo lánh ngày hôm nay.
Hứa Tử Du xoay người tránh kiếm khí rồi phóng Hỏa Cầu Phù lẫn Thủy Cầu Phù cùng một lúc. Thủy hỏa gặp nhau, màn sương trắng lập tức bao trùm lên khu vực xung quanh.
Tầm nhìn bị choáng, các tu hành giả liền thôi động thần thức. Nhưng ngay lúc ấy Hứa Tử Du đã thi triển Nặc Phong Thuật nên thành công giấu nhẹm khí tức của bản thân.
“Hắn đâu rồi?!”
“Đừng đứng gần nhau, mau tản… Á—?!”
Tên vừa cảnh báo chợt hét lớn, theo sau đó là một tiếng động v·a c·hạm mạnh mẽ đến độ sinh ra những dao động đặc thù trong không khí.
Mấy tên đồng bọn biết Hứa Tử Du lợi dụng màn sương để tập kích, thế là vội vàng áp lưng vào nhau để canh chừng. Tuy nhiên, động thái của bọn chúng đã bị Hứa Tử Du đọc vị, dù sao hắn khi xưa cũng từng lâm vào cảnh tứ phía là địch nên dễ dàng đoán ra động thái tiếp theo. Theo bản năng, con người kiểu gì cũng tự họp một chỗ rồi nhờ cậy đồng đội xem chừng sau lưng giúp mình. Tu hành giả vẫn là con người, vẫn không thoát khỏi chuyện này.
Oành—?!
Hứa Tử Du xoay đầu ra sau, khóe miệng giương cao. Nhân lúc hai tên phía sau không để ý, hắn nhanh chóng tung hai chiêu thốn kình vào mạn sườn. Phệ Huyết Quyền Sáo đã hấp thụ máu tươi từ trước đó nên uy lực sinh ra càng mạnh mẽ khôn cùng.
Hai tên b·ị đ·ánh lén còn chưa hiểu mô tê thì xương sườn đã b·ị đ·ánh vỡ, kình lực thẩm thấu khiến nội tạng chúng nhận chấn động. Đáng sợ hơn, chấn động không dừng lại ở đó, chúng còn lan rộng lên tận não bộ khiến cho hành vi tiếp theo bị đình trệ.
Hứa Tử Du xuất cước nhắm vào bụng một tên, tận dụng sức mạnh kinh khủng của nhục thân để tạt ngang cả hai tên cùng một lúc. Một cước tung ra, cơ thể hai người trưởng thành liền đập gãy cả một gốc cây lớn bên ngoài sương mù.
Tiếng kiếm minh chợt vọng bên tai Hứa Tử Du, kiếm khí được ma khí gia trì bao vây hắn từ lúc nào không hay. Ma Trường Lệnh nhảy vào trong màn sương, đôi mắt sắc lẻm lóe dị quang. Sát khí hắn bạo phóng, kiếm khí nhanh chóng đâm vào người đối thủ.
Uỳnh—?!
Hứa Tử Du gồng cơ bắp, nhục thân nhanh chóng Thiết Thể hóa để chống chịu đòn t·ấn c·ông, đồng thời hạ thấp trọng tâm để tụ lực vào hai cánh tay.
Kiếm khí có sức công phá rất mạnh nhưng vẫn không là gì so với kiếm thật. Nhục thân của Hứa Tử Du vẫn chống lại được, thậm chí là chống rất tốt. Kiếm khí t·ấn c·ông vào da thịt hắn mà cứ ngỡ là đang đánh vào sắt thép, mỗi lần v·a c·hạm đều sẽ sinh ra những tia lửa ma sát như pháo hoa. Vừa rực rỡ vừa kinh diễm.
Ma Trường Lệnh nhíu mày. Hắn không ngờ một kẻ không mấy nổi trội ở ngoại môn thế mà lại sở hữu thực lực kinh khủng đến mức này. Đã thế, đối phương chỉ mới nhập môn từ ngày hôm qua, nếu để tự do thêm vài năm, e rằng thứ hạng nội môn sẽ phải đổi.
Ma Trường Lệnh không thu được người thì chắc chắn sẽ phải tiêu diệt để trừ hậu hoạn. Hắn huy kiếm t·ấn c·ông, lưỡi kiếm đen tuyền chứa đầy ma khí nhắm vào yếu huyệt.
Hứa Tử Du đã đợi Ma Trường Lệnh từ lâu. Hắn tập trung tinh thần để khuếch đại siêu giác quan. Đường kiếm trong mắt dần trở nên chậm chạp và rõ ràng hơn bình thường. Hắn cảm nhận khí đạo xung quanh, tính toán đường đi nước bước trong chớp mắt rồi tung quyền vào bả vai trái đối thủ, vị trí ngay gần tim.
Trong khi đó, lưỡi kiếm đen tuyền của Ma Trường Lệnh lại sượt lên làn da hắn, hào quang đen tuyền của ma khí sượt qua da liền xé rách phòng ngự, máu tươi tuôn trào.
Oành—?!
Ma Trường Lệnh trúng đòn, mi tâm nhíu chặt lại, cơ thể văng về sau như con diều đứt dây. Hắn nhanh chóng xoay người giữa không trung, vận công tản lực rồi chống kiếm.
“Thiếu gia?!” Đám người hầu hoảng hốt, vội vàng hộ giá.
Gương mặt Ma Trường Lệnh tái nhợt nhưng khóe miệng lại giương cao đầy tự tin. Hắn liếm mép như một con rắn độc thè lưỡi. Mặc dù b·ị đ·ánh gãy tay, phần xương bả vai còn chịu chấn động mạnh, đến xương sườn quanh tim cũng xuất hiện vết nứt, nhưng hắn dám chắc Hứa Tử Du còn lâm vào tình cảnh tồi tệ hơn cả mình. Bởi hắn mang giáp độc.
Đằng sau bộ y phục của Ma Trường Lệnh là một bộ giáp gai đặc thù. Bình thường chạm vào sẽ không thấy dấu hiệu gì nhưng nếu chịu một tác động đủ mạnh thì đống gai ấy sẽ nhô lên phản chấn lại đòn t·ấn c·ông của kẻ địch, đồng thời tiêm nhiệm độc tố.
“Giết hắn cho ta!” Ma Trường Lệnh quát.
Đám người hầu nhanh chóng nhận lệnh rồi xông về chỗ màn sương trắng đang tản ra. Kẻ nào kẻ nấy đều thủ sẵn pháp khí công kích từ xa, thủ đoạn hiểm ác.
Tuy nhiên, dị biến thình lình phát sinh. Bọn chúng vừa lao đến biên giới của sương mù thì một tia sắc vàng bỗng lóe lên như mặt trời nhỏ. Ngay sau đó, một con thuyền đá khổng lồ lao ra đâm sầm vào kẻ đang lao đến gần nhất, tác động mạnh mẽ làm dập vỡ cả xương mặt, đánh lồi cả hai con mắt lần hàm răng ra bên ngoài.
Uỳnh—?!
Đòn công kích đột ngột của Thạch Chu Phù khiến đám người hầu không kịp trở tay, đã thế nguyên đám còn tụ lại một chỗ, gián tiếp giúp thu hẹp phạm vi công kích.
Thạch Chu Phù càn quét trên đất, thân xác của đám người hầu và t·hi t·hể đệ tử nội môn đ·ã c·hết bị giày xéo như con giun c·hết. Máu tươi, xác thịt và xương cốt hòa lẫn trên nền đất.
Ma Trường Lệnh vừa thấy dấu hiệu của phù bảo là nhanh chóng rút ra một lá phù có phù triện kim sắc. Hắn niệm chú thi triển, quanh người lập tức được bảo hộ bởi một lớp giáp chắn như mai rùa. Ba cái mai rùa xoay quanh rồi dồn về một chỗ, vô hình trung tạo thành đa tầng kết giới giúp ngăn trở đòn t·ấn c·ông.
Oành!
Thạch Chu Phù bị ngăn cản, lực phản chấn sinh ra từ v·a c·hạm khiến cho con thuyền đá vững chắc bắt đầu hiện hữu những vết nứt mặt ngoài.
Hứa Tử Du nhanh chóng thu hồi Thạch Chu Phù, phù triện trên lá phù đã mờ nhạt đi đáng kể. Nguyên bản, Thạch Chu Phù có thể dùng nhiều lần nhưng sau lần tác động vừa rồi, hắn đoán không thể dùng quá một lần nữa. Lần kế sẽ là lần cuối.
Thạch Chu Phù đã hoàn thành tốt chức trách của nó khi Hứa Tử Du còn ở Định Pháp cảnh. Không có nó, hắn khó mà vượt qua những hiểm cảnh ở kinh thành và thí luyện Ma Uyên. Bây giờ, uy lực của nó không còn quá đáng kể đối với tu hành giả Tiềm Hư cảnh nữa nên cũng đến lúc nó phải “nghỉ hưu” rồi.
Hứa Tử Du bước ra từ trong màn sương trắng, vừa đi vừa gỡ từng cái gai găm vào trong da thịt. Đống gai nhọn này đáng gờm thật đấy, thế mà đâm xuyên hàng phòng ngự của hắn.
Ma Trường Lệnh rụt con ngươi rồi thu hồi ba tấm khiên mai rùa. Vẻ mặt hắn hơi cứng.
“Làm thế nào ngươi vẫn còn bình an?”
Hứa Tử Du thản nhiên đáp lại: “Ta chơi với độc có thâm niên hơn ngươi đấy.” Hắn búng gai độc cuối cùng ra khỏi tay rồi liếm v·ết m·áu độc, đôi mắt lóe xích quang: “Ái chà, nguyên lai là Khiên Cơ Độc, chẳng trách ngươi tự tin để đám người hầu lên chịu c·hết.”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “chịu c·hết” để chọc giận Ma Trường Lệnh, nghe như thể đang mắng đối phương là kẻ không biết nhận định đại cục.
Ma Trường Lệnh từ nhỏ đến lớn đều mang tâm thế của một kẻ có quyền. Hắn tu hành tốt, thực lực cao cường nhưng thủ đoạn chưa chắc đã hơn mấy tên ngoan nhân.
Hứa Tử Du trước đó còn e ngại vì chênh lệch thực lực chứ một khi tu vi hắn ở chung đại cảnh giới với Ma Trường Lệnh, nhận định của hắn đã thay đổi. Đối phương vẫn mạnh nhưng tâm kế lại chẳng có gì đặc biệt. Trong mắt hắn, Ma Trường Lệnh chỉ là kẻ biết mỗi ra lệnh, mà người ra lệnh thường tâm cao khí ngạo.
Lòng tự trọng khi đã tổn thương thì chắc chắn sẽ không bao giờ đứng nhìn nữa.
Ma Trường Lệnh nghiến răng: “Ngươi c·hết đi.”
Hắn vung kiếm bằng tay phải, kiếm khí liền hóa thành kiếm ảnh, mỗi một kiếm ảnh đều tỏa ra nguồn khí đạo mạnh mẽ không thua gì chính bản. Kiếm ảnh của hắn hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với gã to béo t·ấn c·ông Hứa Tử Du ban đầu.
Hứa Tử Du nheo mắt lại, Phệ Huyết Quyền Sáo tỏa sát khí còn mạnh mẽ hơn cả trước.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên ngưng trọng, khí tức rung chuyển làm cây cỏ xung quanh phải lặng đi, chỉ còn một cơn gió nhẹ lay thoảng.
Ma Trường Lệnh nâng kiếm lên cao, khí tức bay vọt như một lưỡi kiếm hướng thẳng về thiên không vô định bên trên đầu. Kiếm ảnh lập tức lao theo rồi chuyển hướng về kẻ địch ngay trước mặt Mỗi một kiếm ảnh đều vung kiếm quang, vô vàn đòn t·ấn c·ông bạo nổ.
Hứa Tử Du lùi một bước chân, gân xanh nổi đầy cánh tay phải. Đang lúc chuẩn bị tung quyền phản sát thì dị biến đột nhiên phát sinh. Không trung thình lình xuất hiện hàng đống đan độc ngăn trở kiếm quang của Ma Trường Lệnh.
Oành!
Đan độc nổ tung, độc khí nhanh chóng tràn xuống mặt đất.
Ma Trường Lệnh vội vàng lui về sau, vừa vung kiếm vừa phóng phù lục để tạo ra cơn gió đảo chiều nhằm ngăn trở độc khí bao vây bản thân.
“Kẻ nào—?!” Hắn tức giận quát lớn.
“Ai da, Ma Trường Lệnh, tiểu tử ngươi là cái thá gì mà đòi hãm hại tiểu sư đệ của chúng ta vậy?” Bên trong độc khí vọng lại tiếng người chồng đè, âm vọng như ngân.
Ma Trường Lệnh nghe ra giọng này, con ngươi ngưng lại.
“… La thị song sát!”
Không một ai có thể ngờ rằng con kiến hôi như Hứa Tử Du một khi đã vùng vẫy sẽ tạo ra oanh động kinh khủng như vừa rồi. Thậm chí, hắn còn g·iết được cả ba đệ tử nội môn – những người có thâm niên chinh chiến còn lâu hơn cả hắn.
“Vốn định thu nhận ngươi nhưng xem chừng là một kẻ bất trị. Kẻ như ngươi dù về với ai cũng trở thành một mối họa. Hôm nay ngươi g·iết người của ta, ta lấy mạng ngươi.”
Ma Trường Lệnh huy kiếm, kiếm khí bùng nổ cùng với khí tức Tiềm Hư thượng cảnh. Khí tức của hắn kinh khủng tới mức khiến cho các tu hành giả dưới trướng phải rợn người.
Hứa Tử Du nhíu mày, cảnh vật trong mắt lập tức đình trệ đi. Siêu giác quan giúp hắn thấy được quỹ đạo t·ấn c·ông của kiếm khí, từ đó liền huy quyền đánh bật những thanh kiếm khí ở gần người nhất. Hắn vừa đánh trả vừa lùi bước, thân người vững vàng, thần sắc không đổi. Thậm chí, hắn còn không ngại điều khiển Huyết Sắc Nhận để hợp công.
Choang!
“Các ngươi còn đứng đấy nhìn?!” Ma Trường Lệnh chợt quát.
Đám tu hành giả bị choáng ngợp bởi thủ đoạn của Hứa Tử Du lúc này mới bừng tỉnh. Bọn chúng liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi xông lên nhắm vào chỗ hiểm trên người.
Hứa Tử Du nhận ra khí đạo tiếp cận của bọn chúng nhưng đối mặt với một Ma Trường Lệnh mạnh mẽ khôn cùng, những kẻ kia chỉ còn là tép riu. Dẫu thế, nếu không đối phó với chúng thì hắn cũng phải ngã xuống chốn rừng rậm hẻo lánh ngày hôm nay.
Hứa Tử Du xoay người tránh kiếm khí rồi phóng Hỏa Cầu Phù lẫn Thủy Cầu Phù cùng một lúc. Thủy hỏa gặp nhau, màn sương trắng lập tức bao trùm lên khu vực xung quanh.
Tầm nhìn bị choáng, các tu hành giả liền thôi động thần thức. Nhưng ngay lúc ấy Hứa Tử Du đã thi triển Nặc Phong Thuật nên thành công giấu nhẹm khí tức của bản thân.
“Hắn đâu rồi?!”
“Đừng đứng gần nhau, mau tản… Á—?!”
Tên vừa cảnh báo chợt hét lớn, theo sau đó là một tiếng động v·a c·hạm mạnh mẽ đến độ sinh ra những dao động đặc thù trong không khí.
Mấy tên đồng bọn biết Hứa Tử Du lợi dụng màn sương để tập kích, thế là vội vàng áp lưng vào nhau để canh chừng. Tuy nhiên, động thái của bọn chúng đã bị Hứa Tử Du đọc vị, dù sao hắn khi xưa cũng từng lâm vào cảnh tứ phía là địch nên dễ dàng đoán ra động thái tiếp theo. Theo bản năng, con người kiểu gì cũng tự họp một chỗ rồi nhờ cậy đồng đội xem chừng sau lưng giúp mình. Tu hành giả vẫn là con người, vẫn không thoát khỏi chuyện này.
Oành—?!
Hứa Tử Du xoay đầu ra sau, khóe miệng giương cao. Nhân lúc hai tên phía sau không để ý, hắn nhanh chóng tung hai chiêu thốn kình vào mạn sườn. Phệ Huyết Quyền Sáo đã hấp thụ máu tươi từ trước đó nên uy lực sinh ra càng mạnh mẽ khôn cùng.
Hai tên b·ị đ·ánh lén còn chưa hiểu mô tê thì xương sườn đã b·ị đ·ánh vỡ, kình lực thẩm thấu khiến nội tạng chúng nhận chấn động. Đáng sợ hơn, chấn động không dừng lại ở đó, chúng còn lan rộng lên tận não bộ khiến cho hành vi tiếp theo bị đình trệ.
Hứa Tử Du xuất cước nhắm vào bụng một tên, tận dụng sức mạnh kinh khủng của nhục thân để tạt ngang cả hai tên cùng một lúc. Một cước tung ra, cơ thể hai người trưởng thành liền đập gãy cả một gốc cây lớn bên ngoài sương mù.
Tiếng kiếm minh chợt vọng bên tai Hứa Tử Du, kiếm khí được ma khí gia trì bao vây hắn từ lúc nào không hay. Ma Trường Lệnh nhảy vào trong màn sương, đôi mắt sắc lẻm lóe dị quang. Sát khí hắn bạo phóng, kiếm khí nhanh chóng đâm vào người đối thủ.
Uỳnh—?!
Hứa Tử Du gồng cơ bắp, nhục thân nhanh chóng Thiết Thể hóa để chống chịu đòn t·ấn c·ông, đồng thời hạ thấp trọng tâm để tụ lực vào hai cánh tay.
Kiếm khí có sức công phá rất mạnh nhưng vẫn không là gì so với kiếm thật. Nhục thân của Hứa Tử Du vẫn chống lại được, thậm chí là chống rất tốt. Kiếm khí t·ấn c·ông vào da thịt hắn mà cứ ngỡ là đang đánh vào sắt thép, mỗi lần v·a c·hạm đều sẽ sinh ra những tia lửa ma sát như pháo hoa. Vừa rực rỡ vừa kinh diễm.
Ma Trường Lệnh nhíu mày. Hắn không ngờ một kẻ không mấy nổi trội ở ngoại môn thế mà lại sở hữu thực lực kinh khủng đến mức này. Đã thế, đối phương chỉ mới nhập môn từ ngày hôm qua, nếu để tự do thêm vài năm, e rằng thứ hạng nội môn sẽ phải đổi.
Ma Trường Lệnh không thu được người thì chắc chắn sẽ phải tiêu diệt để trừ hậu hoạn. Hắn huy kiếm t·ấn c·ông, lưỡi kiếm đen tuyền chứa đầy ma khí nhắm vào yếu huyệt.
Hứa Tử Du đã đợi Ma Trường Lệnh từ lâu. Hắn tập trung tinh thần để khuếch đại siêu giác quan. Đường kiếm trong mắt dần trở nên chậm chạp và rõ ràng hơn bình thường. Hắn cảm nhận khí đạo xung quanh, tính toán đường đi nước bước trong chớp mắt rồi tung quyền vào bả vai trái đối thủ, vị trí ngay gần tim.
Trong khi đó, lưỡi kiếm đen tuyền của Ma Trường Lệnh lại sượt lên làn da hắn, hào quang đen tuyền của ma khí sượt qua da liền xé rách phòng ngự, máu tươi tuôn trào.
Oành—?!
Ma Trường Lệnh trúng đòn, mi tâm nhíu chặt lại, cơ thể văng về sau như con diều đứt dây. Hắn nhanh chóng xoay người giữa không trung, vận công tản lực rồi chống kiếm.
“Thiếu gia?!” Đám người hầu hoảng hốt, vội vàng hộ giá.
Gương mặt Ma Trường Lệnh tái nhợt nhưng khóe miệng lại giương cao đầy tự tin. Hắn liếm mép như một con rắn độc thè lưỡi. Mặc dù b·ị đ·ánh gãy tay, phần xương bả vai còn chịu chấn động mạnh, đến xương sườn quanh tim cũng xuất hiện vết nứt, nhưng hắn dám chắc Hứa Tử Du còn lâm vào tình cảnh tồi tệ hơn cả mình. Bởi hắn mang giáp độc.
Đằng sau bộ y phục của Ma Trường Lệnh là một bộ giáp gai đặc thù. Bình thường chạm vào sẽ không thấy dấu hiệu gì nhưng nếu chịu một tác động đủ mạnh thì đống gai ấy sẽ nhô lên phản chấn lại đòn t·ấn c·ông của kẻ địch, đồng thời tiêm nhiệm độc tố.
“Giết hắn cho ta!” Ma Trường Lệnh quát.
Đám người hầu nhanh chóng nhận lệnh rồi xông về chỗ màn sương trắng đang tản ra. Kẻ nào kẻ nấy đều thủ sẵn pháp khí công kích từ xa, thủ đoạn hiểm ác.
Tuy nhiên, dị biến thình lình phát sinh. Bọn chúng vừa lao đến biên giới của sương mù thì một tia sắc vàng bỗng lóe lên như mặt trời nhỏ. Ngay sau đó, một con thuyền đá khổng lồ lao ra đâm sầm vào kẻ đang lao đến gần nhất, tác động mạnh mẽ làm dập vỡ cả xương mặt, đánh lồi cả hai con mắt lần hàm răng ra bên ngoài.
Uỳnh—?!
Đòn công kích đột ngột của Thạch Chu Phù khiến đám người hầu không kịp trở tay, đã thế nguyên đám còn tụ lại một chỗ, gián tiếp giúp thu hẹp phạm vi công kích.
Thạch Chu Phù càn quét trên đất, thân xác của đám người hầu và t·hi t·hể đệ tử nội môn đ·ã c·hết bị giày xéo như con giun c·hết. Máu tươi, xác thịt và xương cốt hòa lẫn trên nền đất.
Ma Trường Lệnh vừa thấy dấu hiệu của phù bảo là nhanh chóng rút ra một lá phù có phù triện kim sắc. Hắn niệm chú thi triển, quanh người lập tức được bảo hộ bởi một lớp giáp chắn như mai rùa. Ba cái mai rùa xoay quanh rồi dồn về một chỗ, vô hình trung tạo thành đa tầng kết giới giúp ngăn trở đòn t·ấn c·ông.
Oành!
Thạch Chu Phù bị ngăn cản, lực phản chấn sinh ra từ v·a c·hạm khiến cho con thuyền đá vững chắc bắt đầu hiện hữu những vết nứt mặt ngoài.
Hứa Tử Du nhanh chóng thu hồi Thạch Chu Phù, phù triện trên lá phù đã mờ nhạt đi đáng kể. Nguyên bản, Thạch Chu Phù có thể dùng nhiều lần nhưng sau lần tác động vừa rồi, hắn đoán không thể dùng quá một lần nữa. Lần kế sẽ là lần cuối.
Thạch Chu Phù đã hoàn thành tốt chức trách của nó khi Hứa Tử Du còn ở Định Pháp cảnh. Không có nó, hắn khó mà vượt qua những hiểm cảnh ở kinh thành và thí luyện Ma Uyên. Bây giờ, uy lực của nó không còn quá đáng kể đối với tu hành giả Tiềm Hư cảnh nữa nên cũng đến lúc nó phải “nghỉ hưu” rồi.
Hứa Tử Du bước ra từ trong màn sương trắng, vừa đi vừa gỡ từng cái gai găm vào trong da thịt. Đống gai nhọn này đáng gờm thật đấy, thế mà đâm xuyên hàng phòng ngự của hắn.
Ma Trường Lệnh rụt con ngươi rồi thu hồi ba tấm khiên mai rùa. Vẻ mặt hắn hơi cứng.
“Làm thế nào ngươi vẫn còn bình an?”
Hứa Tử Du thản nhiên đáp lại: “Ta chơi với độc có thâm niên hơn ngươi đấy.” Hắn búng gai độc cuối cùng ra khỏi tay rồi liếm v·ết m·áu độc, đôi mắt lóe xích quang: “Ái chà, nguyên lai là Khiên Cơ Độc, chẳng trách ngươi tự tin để đám người hầu lên chịu c·hết.”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “chịu c·hết” để chọc giận Ma Trường Lệnh, nghe như thể đang mắng đối phương là kẻ không biết nhận định đại cục.
Ma Trường Lệnh từ nhỏ đến lớn đều mang tâm thế của một kẻ có quyền. Hắn tu hành tốt, thực lực cao cường nhưng thủ đoạn chưa chắc đã hơn mấy tên ngoan nhân.
Hứa Tử Du trước đó còn e ngại vì chênh lệch thực lực chứ một khi tu vi hắn ở chung đại cảnh giới với Ma Trường Lệnh, nhận định của hắn đã thay đổi. Đối phương vẫn mạnh nhưng tâm kế lại chẳng có gì đặc biệt. Trong mắt hắn, Ma Trường Lệnh chỉ là kẻ biết mỗi ra lệnh, mà người ra lệnh thường tâm cao khí ngạo.
Lòng tự trọng khi đã tổn thương thì chắc chắn sẽ không bao giờ đứng nhìn nữa.
Ma Trường Lệnh nghiến răng: “Ngươi c·hết đi.”
Hắn vung kiếm bằng tay phải, kiếm khí liền hóa thành kiếm ảnh, mỗi một kiếm ảnh đều tỏa ra nguồn khí đạo mạnh mẽ không thua gì chính bản. Kiếm ảnh của hắn hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với gã to béo t·ấn c·ông Hứa Tử Du ban đầu.
Hứa Tử Du nheo mắt lại, Phệ Huyết Quyền Sáo tỏa sát khí còn mạnh mẽ hơn cả trước.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên ngưng trọng, khí tức rung chuyển làm cây cỏ xung quanh phải lặng đi, chỉ còn một cơn gió nhẹ lay thoảng.
Ma Trường Lệnh nâng kiếm lên cao, khí tức bay vọt như một lưỡi kiếm hướng thẳng về thiên không vô định bên trên đầu. Kiếm ảnh lập tức lao theo rồi chuyển hướng về kẻ địch ngay trước mặt Mỗi một kiếm ảnh đều vung kiếm quang, vô vàn đòn t·ấn c·ông bạo nổ.
Hứa Tử Du lùi một bước chân, gân xanh nổi đầy cánh tay phải. Đang lúc chuẩn bị tung quyền phản sát thì dị biến đột nhiên phát sinh. Không trung thình lình xuất hiện hàng đống đan độc ngăn trở kiếm quang của Ma Trường Lệnh.
Oành!
Đan độc nổ tung, độc khí nhanh chóng tràn xuống mặt đất.
Ma Trường Lệnh vội vàng lui về sau, vừa vung kiếm vừa phóng phù lục để tạo ra cơn gió đảo chiều nhằm ngăn trở độc khí bao vây bản thân.
“Kẻ nào—?!” Hắn tức giận quát lớn.
“Ai da, Ma Trường Lệnh, tiểu tử ngươi là cái thá gì mà đòi hãm hại tiểu sư đệ của chúng ta vậy?” Bên trong độc khí vọng lại tiếng người chồng đè, âm vọng như ngân.
Ma Trường Lệnh nghe ra giọng này, con ngươi ngưng lại.
“… La thị song sát!”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận