Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 141: Chương 141: Phân biệt
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:20:13Chương 141: Phân biệt
Hứa Tử Du trải qua một đêm khá yên bình tại Tuyệt Vân Địa. Các sư huynh, sư tỷ của hắn không đến làm phiền nên hắn có thể yên tâm ổn định cảnh giới. Với cả, sau khi đột phá, hắn vẫn còn chưa tắm rửa và tỉa tót lại đầu tóc cho đường hoàng nên cũng nhân cơ hội làm mới bản thân một chút. May mắn thay, hắn có ngoại hình nên một vài người hầu vẫn nguyện ý hầu cận hắn mà không đòi hỏi gì nhiều. Tất nhiên, hắn vẫn trả linh thạch cho họ nên nhờ thế mà thu hoạch được thêm vài nguồn thông tin trong Tuyệt Vân Địa.
“Thưa công tử, La đại sư đến thăm.”
Hứa Tử Du vừa dùng bữa sáng, tính đến tàng thư các của Tuyệt Vân Địa tuyển chọn công pháp tu luyện thì người hầu vội vàng chạy vào báo tin.
Hôm qua nghe các người hầu nói chuyện, Hứa Tử Du biết đôi huynh đệ Thanh Phong thường không tách rời lẫn nhau nên không có chuyện một trong hai tách lẻ. Vì thế, trên đường ra ngoài gặp mặt, hắn đã lén lút cảm nhận khí đạo trong mười trượng đổ lại.
Quả nhiên, đôi huynh đệ này không bao giờ tách lẻ thật. Một trong hai đang sử dụng thuật ẩn thân để che giấu tung tích trong khi người còn lại ra mặt để chuyển dịch sự chú ý.
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ.
“Tam sư huynh đến thăm, tiểu đệ không thể đón tiếp từ xa quả thực có lỗi.”
La Trường Phong hơi khựng lại đôi chút: hắn nhận ra sao?
“... Ta chỉ đến thăm bình thường thôi, nhưng đệ nhận ra ta sao?”
Hứa Tử Du giả ngu: “Sư huynh thật là, hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà.” Hắn mỉm cười nói tiếp: “Mời sư huynh vào tệ xá dùng trà, ta sẽ bảo nữ hầu chuẩn bị.”
La Trường Phong lắc đầu: “Đồng môn với nhau không cần câu nệ. Đại sư huynh về dược viên từ hôm qua nên sư phụ lệnh cho ta đưa đệ đi tuyển chọn công pháp.”
Hứa Tử Du hơi nhướng mày, hắn cười bảo: “Ra vậy, vừa hay ta định đến tàng thư các, thế là tiện đường rồi.” Hắn đưa tay ra trước: “Mời sư huynh.”
“Sư đệ khách sáo rồi.”
La Trường Phong mỉm cười gật đầu rồi dẫn đường đến tàng thư các.
Nội môn Ngự Ma Tông có Ngự Thư Cốc giống ngoại môn nhưng quy mô rộng lớn hơn. Nếu như Hứa Tử Du muốn đa dạng thì đến đó sẽ thu được nhiều lựa chọn nhưng vì sẽ tốn đại lượng điểm tích lũy nên chọn tại tàng thư các nhất mạch cũng tốt.
Lại nói, tàng thư các của nhất mạch chuyên thu thập công pháp liên quan đến nhất mạch nên tính chuyên biệt sẽ cao hơn, thời gian tuyển chọn cũng tự do hơn.
Hứa Tử Du đã có Quỷ Tượng Minh Thể Pháp nên không còn nhiều áp lực trong việc chọn công pháp. Hắn có thể chọn thêm một loại bổ trợ luyện đan như Khống Hỏa Pháp hay Hỏa Luyện Tam Thức, thậm chí nếu được phép, hắn có thể chọn Hỏa Nguyên Thuật.
Ba loại nói trên đều là loại hỗ trợ khống hỏa luyện đan vô cùng tốt. Hứa Tử Du là ngũ hành khuyết hỏa nên tác dụng của chúng càng trở nên thiết thực hơn.
“Nghe sư phụ nói linh căn của sư đệ không chứa thuộc tính hỏa, thế mà vẫn luyện đan được. ta đây nghe xong còn cảm thấy bội phục, hy vọng ngày nào đó sẽ được luyện đan cùng.”
La Trường Phong lên tiếng bắt chuyện, giọng điệu khá hòa nhã.
Hứa Tử Du bảo: “Ta mới đặt chân lên con đường luyện đan không lâu, vẫn còn nhiều chỗ không hiểu, sau này vẫn mong sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.”
La Trường Phong gật đầu rồi chuyển mắt về giá sách lớn trước mặt.
“Sư đệ không phải đệ tử chính thức nên không được phép luyện Hỏa Nguyên Thuật, chi bằng chọn Hỏa Luyện Tam Thức đi, tuy nhập môn khó hơn Khống Hỏa Pháp nhưng được một điểm là có thể tu luyện đường dài. Một khi thông thạo, khống hỏa sau này dễ dàng hơn hẳn.”
Hứa Tử Du gật gù rồi lật Hỏa Luyện Tam Thức ra xem qua một lượt, mi tâm hơi nhíu lại.
“Sư huynh, gọi là Hỏa Luyện Tam Thức nhưng sao ta chỉ thấy có mỗi nhất thức thế?”
La Trường Phong mỉm cười giải thích: “Hỏa Luyện Tam Thức có tổng cộng tam thức, mỗi thức ứng với mỗi cảnh giới chuyên biệt. Nhất thức khống địa hỏa, ứng với Tiềm Hư, Trúc Dịch. Nhị thức khống đan hỏa, tức là hỏa diễm sinh ra từ ma sát của kim đan, tu hành giả không đạt đến Kim Đan cảnh thì biết cũng chẳng để làm gì. Tam thức khống linh hỏa, là hỏa diễm thai nghén trong thiên địa, nghe đồn chỉ có mỗi cường giả Nguyên Thần cảnh mới đủ sức cảm nhận sự tồn tại của chúng, thực tế ra sao thì ta không rõ lắm.”
Hắn đưa một miếng ngọc giản cho Hứa Tử Du.
“Nhất mạch chúng ta chỉ lưu trữ nhất thức và nhị thức. Nhất thức trong tay đệ, còn nhị thức trong tay ta. Theo quy định thì đệ tử ký danh không được tiếp xúc với nhị thức nhưng cả sư phụ và đại sư huynh đều xem trọng đệ nên ta cũng phá lệ truyền nhị thức.”
Hắn hơi rướn người, đột nhiên nhỏ giọng.
“... Nhưng lén luyện thôi nhé, để người khác biết được thì sư phụ sẽ bị chỉ trích đó.”
Hứa Tử Du âm thầm nhận ngọc giản, thấp giọng đáp: “Đa tạ sư huynh. Ta sẽ cẩn thận.”
Muốn dùng đến nhị thức, Hứa Tử Du thấp nhất phải đột phá đến Kim Đan cảnh, mà đã đủ tư cách chạm tới cảnh giới đó thì hắn thành đệ tử chính thức từ lâu rồi, nào hơi dừng chân ở mỗi hai chữ “ký danh”. Lại nói, đợi đến lúc xóa đi danh phận ký danh, khéo thân phận của Hứa Tử Du đã bị lộ cũng không chừng.
Suy cho cùng, làm ám tử vẫn luôn là nhiệm vụ nguy hiểm.
Hứa Tử Du chọn Hỏa Luyện Tam Thức theo lời đề nghị của La Trường Phong, đồng thời tuyển chọn thêm một môn bộ pháp ở vài kệ sách phía sau. Di Hình Hoán Ảnh đến giờ vẫn dùng rất tốt nên hắn không định chọn bộ pháp thiên về tính khinh linh, như thế sẽ làm giảm giá trị của nó. Hắn lựa chọn một môn bộ pháp thiên về tính tăng trọng để có thể phòng thủ tự do hơn.
Hứa Tử Du chọn Phong Trụ Công.
Phong Trụ Công là công pháp giúp trọng lượng cơ thể của tu hành giả khuếch đại trên biên độ lớn mà không gây biến dạng nơi đặt chân, thế mới thần kỳ. Tác dụng chính của nó là giúp tu hành giả luôn luôn vững chân trên đất, không cần biết điều kiện ngoại cảnh thay đổi đến nhường nào, tu hành giả vẫn sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào cả. Nói một cách dễ hiểu, dù chiến đấu giữa đồng tuyết, bão cát sa mạc hay bão tố nhiệt đới giữa biển khơi, Phong Trụ Công đều có thể đảm bảo thân trụ của tu hành giả luôn vững chãi như bàn thạch.
Hứa Tử Du luyện thể nên Phong Trụ Công rất phù hợp với hắn. Nếu hắn luyện thành, về sau hắn không cần lo lắng bị tu hành giả đồng cấp tính toán đánh bật trọng tâm nữa.
“Sư huynh, ta tuyển chọn xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hứa Tử Du đi tìm La Trường Phong, phải mất gần một phút mới tìm thấy đối phương.
Khổ nỗi, đối tượng mà hắn tìm đã không còn là chính chủ “La Trường Phong” nữa, mà là huynh đệ sinh đôi của hắn - La Trường Thanh. Hai người đã lén lút đổi chỗ cho nhau.
“Sư đệ chọn loại nào thế?”
La Trường Thanh mỉm cười, từ dáng vẻ đến giọng nói đều không khác đệ đệ song sinh La Trường Phong là bao. Xem như người quen biết lâu năm cũng khó mà nhận ra.
Hứa Tử Du thản nhiên đáp lại: “Phong Trụ Công.”
“Phải rồi, sư đệ luyện thể mà, chọn Phong Trụ Công là khôn ngoan đấy. Có điều, để luyện Phong Trụ Công, sư đệ phải tìm một nơi hội tụ cương phong. Tuyệt Vân Địa chúng ta không có nơi nào thỏa mãn điều kiện đó. Sư đệ có cần suy nghĩ lại không?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Sau này ta cũng không lưu lại Tuyệt Vân Địa nên không cần lo lắng đến hoàn cảnh tu hành. Ta sẽ tự mình điều tra, đa tạ sư huynh đã nhắc nhở.”
“Tuyệt Vân Địa vẫn còn nhiều chỗ mà, sư đệ không tính lưu lại thật sao?”
La Trường Thanh tỏ vẻ tò mò.
Hứa Tử Du nghiêng đầu.
“Ta đã nói chuyện này rồi mà, tam sư huynh chưa nói lại với nhị sư huynh hả?”
“Chưa nói…”
La Trường Thanh đột nhiên ngậm miệng, con ngươi hơi co rụt lại, vẻ mặt cả kinh. Hắn nhìn Hứa Tử Du từ trên xuống dưới, nhìn kỹ đến mức dừng con mắt tại hai cái nốt ruồi vô cùng lâu mà vẫn chưa hề lên tiếng. Tâm thần hắn chấn động thật rồi.
“Sư huynh.” Hứa Tử Du quơ tay qua lại trước mặt: “Sư huynh không sao chứ?”
La Trường Thanh vội lấy lại tinh thần, ậm ừ một lát mới nói:
“Sư đệ thấy ta đổi chỗ cho Phong đệ rồi sao?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Ta bận xem công pháp mà, làm sao để ý đến mấy chuyện đó được.” Hắn mỉm cười: “Trong mắt ta, nhị sư huynh là nhị sư huynh, tam sư huynh là tam sư huynh, làm sao có thể lẫn lộn được chứ, thế lại thất kính với hai sư huynh quá.”
Nghe vậy, La Trường Thanh bèn im lặng một lúc.
Hắn cười khổ: “Sư đệ có lòng rồi. Đệ là người đầu tiên phân biệt được hai huynh đệ chúng ta đấy. Ánh mắt sư đệ tốt nhường này, chẳng trách đại sư huynh tiến cử với sư phụ.”
Hứa Tử Du hơi mở mắt: “Đại sư huynh tiến cử ta ư?”
La Trường Thanh gật đầu: “Đại sư huynh thích người nói ít làm nhiều, không nói câu nào cũng tự động hiểu ý. Hồi sư đệ còn ở ngoại môn, có ngày nào mà đại sư huynh không nhắc chứ. Từ khi sư phụ có ý đồ thu nhận, huynh ấy còn nói mãi không ngừng.”
Hứa Tử Du: “...” Ta không biết chuyện đó đấy.
“Đại sư huynh trong mắt đồng môn và ngoại nhân khác nhau nhiều thật đấy.” Hắn cảm thán.
“Đại sư huynh trông nghiêm nghị khó tính vậy thôi chứ tốt với chúng ta lắm. Nhớ hồi trước sư phụ bận bế quan tu hành, phần lớn bản sự luyện đan của huynh đệ ta đều do đại sư huynh chỉ dạy cả.” La Trường Thanh nhớ lại chuyện cũ mà bồi hồi.
Dẫu thế hắn vẫn không quên được tình huống hiện tại. Hứa Tử Du gây ấn tượng mạnh quá.
“Phong à, không cần trốn nữa. Tiểu sư đệ biết rồi.”
La Trường Thanh vừa ra khỏi tàng thư các là nhanh chóng lớn tiếng gọi. La Trường Phong lập tức ló đầu ra khỏi gốc đây, vẻ mặt hơi khó hiểu do sự tình nằm ngoài kế hoạch.
“Không phải đã thống nhất đợi đến khi đến vấn an sư phụ mới nói à?”
La Trường Thanh cười khổ giải thích lại toàn bộ sự việc. La Trường Phong nghe xong mới nhớ lại chuyện lúc sáng, khi ấy Hứa Tử Du cũng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Hóa ra tuệ nhãn của sư đệ tốt như thế, chẳng trách sư phụ quyết định thu nhận.”
La Trường Phong vỗ hai tay vào nhau, vẻ mặt như thể được khai sáng.
La Trường Thanh nói với Hứa Tử Du: “Vốn định trêu sư đệ một chút, ai ngờ đâu người xấu hổ là chúng ta. Nhưng ta cũng cảm ơn sư đệ vì đã nhận ra. Huynh đệ chúng ta đã đợi người như đệ từ rất lâu rồi.” Hắn mỉm cười: “Về sau mong sư đệ giúp đỡ thêm.”
Con ngươi Hứa Tử Du lóe dị quang. Hắn ôm quyền cười rạng rỡ.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hứa Tử Du trải qua một đêm khá yên bình tại Tuyệt Vân Địa. Các sư huynh, sư tỷ của hắn không đến làm phiền nên hắn có thể yên tâm ổn định cảnh giới. Với cả, sau khi đột phá, hắn vẫn còn chưa tắm rửa và tỉa tót lại đầu tóc cho đường hoàng nên cũng nhân cơ hội làm mới bản thân một chút. May mắn thay, hắn có ngoại hình nên một vài người hầu vẫn nguyện ý hầu cận hắn mà không đòi hỏi gì nhiều. Tất nhiên, hắn vẫn trả linh thạch cho họ nên nhờ thế mà thu hoạch được thêm vài nguồn thông tin trong Tuyệt Vân Địa.
“Thưa công tử, La đại sư đến thăm.”
Hứa Tử Du vừa dùng bữa sáng, tính đến tàng thư các của Tuyệt Vân Địa tuyển chọn công pháp tu luyện thì người hầu vội vàng chạy vào báo tin.
Hôm qua nghe các người hầu nói chuyện, Hứa Tử Du biết đôi huynh đệ Thanh Phong thường không tách rời lẫn nhau nên không có chuyện một trong hai tách lẻ. Vì thế, trên đường ra ngoài gặp mặt, hắn đã lén lút cảm nhận khí đạo trong mười trượng đổ lại.
Quả nhiên, đôi huynh đệ này không bao giờ tách lẻ thật. Một trong hai đang sử dụng thuật ẩn thân để che giấu tung tích trong khi người còn lại ra mặt để chuyển dịch sự chú ý.
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ.
“Tam sư huynh đến thăm, tiểu đệ không thể đón tiếp từ xa quả thực có lỗi.”
La Trường Phong hơi khựng lại đôi chút: hắn nhận ra sao?
“... Ta chỉ đến thăm bình thường thôi, nhưng đệ nhận ra ta sao?”
Hứa Tử Du giả ngu: “Sư huynh thật là, hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà.” Hắn mỉm cười nói tiếp: “Mời sư huynh vào tệ xá dùng trà, ta sẽ bảo nữ hầu chuẩn bị.”
La Trường Phong lắc đầu: “Đồng môn với nhau không cần câu nệ. Đại sư huynh về dược viên từ hôm qua nên sư phụ lệnh cho ta đưa đệ đi tuyển chọn công pháp.”
Hứa Tử Du hơi nhướng mày, hắn cười bảo: “Ra vậy, vừa hay ta định đến tàng thư các, thế là tiện đường rồi.” Hắn đưa tay ra trước: “Mời sư huynh.”
“Sư đệ khách sáo rồi.”
La Trường Phong mỉm cười gật đầu rồi dẫn đường đến tàng thư các.
Nội môn Ngự Ma Tông có Ngự Thư Cốc giống ngoại môn nhưng quy mô rộng lớn hơn. Nếu như Hứa Tử Du muốn đa dạng thì đến đó sẽ thu được nhiều lựa chọn nhưng vì sẽ tốn đại lượng điểm tích lũy nên chọn tại tàng thư các nhất mạch cũng tốt.
Lại nói, tàng thư các của nhất mạch chuyên thu thập công pháp liên quan đến nhất mạch nên tính chuyên biệt sẽ cao hơn, thời gian tuyển chọn cũng tự do hơn.
Hứa Tử Du đã có Quỷ Tượng Minh Thể Pháp nên không còn nhiều áp lực trong việc chọn công pháp. Hắn có thể chọn thêm một loại bổ trợ luyện đan như Khống Hỏa Pháp hay Hỏa Luyện Tam Thức, thậm chí nếu được phép, hắn có thể chọn Hỏa Nguyên Thuật.
Ba loại nói trên đều là loại hỗ trợ khống hỏa luyện đan vô cùng tốt. Hứa Tử Du là ngũ hành khuyết hỏa nên tác dụng của chúng càng trở nên thiết thực hơn.
“Nghe sư phụ nói linh căn của sư đệ không chứa thuộc tính hỏa, thế mà vẫn luyện đan được. ta đây nghe xong còn cảm thấy bội phục, hy vọng ngày nào đó sẽ được luyện đan cùng.”
La Trường Phong lên tiếng bắt chuyện, giọng điệu khá hòa nhã.
Hứa Tử Du bảo: “Ta mới đặt chân lên con đường luyện đan không lâu, vẫn còn nhiều chỗ không hiểu, sau này vẫn mong sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.”
La Trường Phong gật đầu rồi chuyển mắt về giá sách lớn trước mặt.
“Sư đệ không phải đệ tử chính thức nên không được phép luyện Hỏa Nguyên Thuật, chi bằng chọn Hỏa Luyện Tam Thức đi, tuy nhập môn khó hơn Khống Hỏa Pháp nhưng được một điểm là có thể tu luyện đường dài. Một khi thông thạo, khống hỏa sau này dễ dàng hơn hẳn.”
Hứa Tử Du gật gù rồi lật Hỏa Luyện Tam Thức ra xem qua một lượt, mi tâm hơi nhíu lại.
“Sư huynh, gọi là Hỏa Luyện Tam Thức nhưng sao ta chỉ thấy có mỗi nhất thức thế?”
La Trường Phong mỉm cười giải thích: “Hỏa Luyện Tam Thức có tổng cộng tam thức, mỗi thức ứng với mỗi cảnh giới chuyên biệt. Nhất thức khống địa hỏa, ứng với Tiềm Hư, Trúc Dịch. Nhị thức khống đan hỏa, tức là hỏa diễm sinh ra từ ma sát của kim đan, tu hành giả không đạt đến Kim Đan cảnh thì biết cũng chẳng để làm gì. Tam thức khống linh hỏa, là hỏa diễm thai nghén trong thiên địa, nghe đồn chỉ có mỗi cường giả Nguyên Thần cảnh mới đủ sức cảm nhận sự tồn tại của chúng, thực tế ra sao thì ta không rõ lắm.”
Hắn đưa một miếng ngọc giản cho Hứa Tử Du.
“Nhất mạch chúng ta chỉ lưu trữ nhất thức và nhị thức. Nhất thức trong tay đệ, còn nhị thức trong tay ta. Theo quy định thì đệ tử ký danh không được tiếp xúc với nhị thức nhưng cả sư phụ và đại sư huynh đều xem trọng đệ nên ta cũng phá lệ truyền nhị thức.”
Hắn hơi rướn người, đột nhiên nhỏ giọng.
“... Nhưng lén luyện thôi nhé, để người khác biết được thì sư phụ sẽ bị chỉ trích đó.”
Hứa Tử Du âm thầm nhận ngọc giản, thấp giọng đáp: “Đa tạ sư huynh. Ta sẽ cẩn thận.”
Muốn dùng đến nhị thức, Hứa Tử Du thấp nhất phải đột phá đến Kim Đan cảnh, mà đã đủ tư cách chạm tới cảnh giới đó thì hắn thành đệ tử chính thức từ lâu rồi, nào hơi dừng chân ở mỗi hai chữ “ký danh”. Lại nói, đợi đến lúc xóa đi danh phận ký danh, khéo thân phận của Hứa Tử Du đã bị lộ cũng không chừng.
Suy cho cùng, làm ám tử vẫn luôn là nhiệm vụ nguy hiểm.
Hứa Tử Du chọn Hỏa Luyện Tam Thức theo lời đề nghị của La Trường Phong, đồng thời tuyển chọn thêm một môn bộ pháp ở vài kệ sách phía sau. Di Hình Hoán Ảnh đến giờ vẫn dùng rất tốt nên hắn không định chọn bộ pháp thiên về tính khinh linh, như thế sẽ làm giảm giá trị của nó. Hắn lựa chọn một môn bộ pháp thiên về tính tăng trọng để có thể phòng thủ tự do hơn.
Hứa Tử Du chọn Phong Trụ Công.
Phong Trụ Công là công pháp giúp trọng lượng cơ thể của tu hành giả khuếch đại trên biên độ lớn mà không gây biến dạng nơi đặt chân, thế mới thần kỳ. Tác dụng chính của nó là giúp tu hành giả luôn luôn vững chân trên đất, không cần biết điều kiện ngoại cảnh thay đổi đến nhường nào, tu hành giả vẫn sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào cả. Nói một cách dễ hiểu, dù chiến đấu giữa đồng tuyết, bão cát sa mạc hay bão tố nhiệt đới giữa biển khơi, Phong Trụ Công đều có thể đảm bảo thân trụ của tu hành giả luôn vững chãi như bàn thạch.
Hứa Tử Du luyện thể nên Phong Trụ Công rất phù hợp với hắn. Nếu hắn luyện thành, về sau hắn không cần lo lắng bị tu hành giả đồng cấp tính toán đánh bật trọng tâm nữa.
“Sư huynh, ta tuyển chọn xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hứa Tử Du đi tìm La Trường Phong, phải mất gần một phút mới tìm thấy đối phương.
Khổ nỗi, đối tượng mà hắn tìm đã không còn là chính chủ “La Trường Phong” nữa, mà là huynh đệ sinh đôi của hắn - La Trường Thanh. Hai người đã lén lút đổi chỗ cho nhau.
“Sư đệ chọn loại nào thế?”
La Trường Thanh mỉm cười, từ dáng vẻ đến giọng nói đều không khác đệ đệ song sinh La Trường Phong là bao. Xem như người quen biết lâu năm cũng khó mà nhận ra.
Hứa Tử Du thản nhiên đáp lại: “Phong Trụ Công.”
“Phải rồi, sư đệ luyện thể mà, chọn Phong Trụ Công là khôn ngoan đấy. Có điều, để luyện Phong Trụ Công, sư đệ phải tìm một nơi hội tụ cương phong. Tuyệt Vân Địa chúng ta không có nơi nào thỏa mãn điều kiện đó. Sư đệ có cần suy nghĩ lại không?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Sau này ta cũng không lưu lại Tuyệt Vân Địa nên không cần lo lắng đến hoàn cảnh tu hành. Ta sẽ tự mình điều tra, đa tạ sư huynh đã nhắc nhở.”
“Tuyệt Vân Địa vẫn còn nhiều chỗ mà, sư đệ không tính lưu lại thật sao?”
La Trường Thanh tỏ vẻ tò mò.
Hứa Tử Du nghiêng đầu.
“Ta đã nói chuyện này rồi mà, tam sư huynh chưa nói lại với nhị sư huynh hả?”
“Chưa nói…”
La Trường Thanh đột nhiên ngậm miệng, con ngươi hơi co rụt lại, vẻ mặt cả kinh. Hắn nhìn Hứa Tử Du từ trên xuống dưới, nhìn kỹ đến mức dừng con mắt tại hai cái nốt ruồi vô cùng lâu mà vẫn chưa hề lên tiếng. Tâm thần hắn chấn động thật rồi.
“Sư huynh.” Hứa Tử Du quơ tay qua lại trước mặt: “Sư huynh không sao chứ?”
La Trường Thanh vội lấy lại tinh thần, ậm ừ một lát mới nói:
“Sư đệ thấy ta đổi chỗ cho Phong đệ rồi sao?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Ta bận xem công pháp mà, làm sao để ý đến mấy chuyện đó được.” Hắn mỉm cười: “Trong mắt ta, nhị sư huynh là nhị sư huynh, tam sư huynh là tam sư huynh, làm sao có thể lẫn lộn được chứ, thế lại thất kính với hai sư huynh quá.”
Nghe vậy, La Trường Thanh bèn im lặng một lúc.
Hắn cười khổ: “Sư đệ có lòng rồi. Đệ là người đầu tiên phân biệt được hai huynh đệ chúng ta đấy. Ánh mắt sư đệ tốt nhường này, chẳng trách đại sư huynh tiến cử với sư phụ.”
Hứa Tử Du hơi mở mắt: “Đại sư huynh tiến cử ta ư?”
La Trường Thanh gật đầu: “Đại sư huynh thích người nói ít làm nhiều, không nói câu nào cũng tự động hiểu ý. Hồi sư đệ còn ở ngoại môn, có ngày nào mà đại sư huynh không nhắc chứ. Từ khi sư phụ có ý đồ thu nhận, huynh ấy còn nói mãi không ngừng.”
Hứa Tử Du: “...” Ta không biết chuyện đó đấy.
“Đại sư huynh trong mắt đồng môn và ngoại nhân khác nhau nhiều thật đấy.” Hắn cảm thán.
“Đại sư huynh trông nghiêm nghị khó tính vậy thôi chứ tốt với chúng ta lắm. Nhớ hồi trước sư phụ bận bế quan tu hành, phần lớn bản sự luyện đan của huynh đệ ta đều do đại sư huynh chỉ dạy cả.” La Trường Thanh nhớ lại chuyện cũ mà bồi hồi.
Dẫu thế hắn vẫn không quên được tình huống hiện tại. Hứa Tử Du gây ấn tượng mạnh quá.
“Phong à, không cần trốn nữa. Tiểu sư đệ biết rồi.”
La Trường Thanh vừa ra khỏi tàng thư các là nhanh chóng lớn tiếng gọi. La Trường Phong lập tức ló đầu ra khỏi gốc đây, vẻ mặt hơi khó hiểu do sự tình nằm ngoài kế hoạch.
“Không phải đã thống nhất đợi đến khi đến vấn an sư phụ mới nói à?”
La Trường Thanh cười khổ giải thích lại toàn bộ sự việc. La Trường Phong nghe xong mới nhớ lại chuyện lúc sáng, khi ấy Hứa Tử Du cũng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Hóa ra tuệ nhãn của sư đệ tốt như thế, chẳng trách sư phụ quyết định thu nhận.”
La Trường Phong vỗ hai tay vào nhau, vẻ mặt như thể được khai sáng.
La Trường Thanh nói với Hứa Tử Du: “Vốn định trêu sư đệ một chút, ai ngờ đâu người xấu hổ là chúng ta. Nhưng ta cũng cảm ơn sư đệ vì đã nhận ra. Huynh đệ chúng ta đã đợi người như đệ từ rất lâu rồi.” Hắn mỉm cười: “Về sau mong sư đệ giúp đỡ thêm.”
Con ngươi Hứa Tử Du lóe dị quang. Hắn ôm quyền cười rạng rỡ.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận