Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 140: Chương 140: Hòa khí vẫn hơn đối địch
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50Chương 140: Hòa khí vẫn hơn đối địch
Nội môn không có nhiều luật lệ, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì các đệ tử có thể động thủ với nhau. Ngoại trừ Hứa Tử Du mới nhập nội môn, những đệ tử khác ở đây đều đã ở đây vài chục đến hai trăm năm. Số n·gười c·hết trên tay bọn họ không ít nhưng dám chắc không một ai lạm sát vào ngày nhập môn đầu tiên. Đã thế, hắn còn… t·ra t·ấn người ta.
Giết c·hết và t·ra t·ấn đến c·hết là hai khái niệm khác nhau. Vế trước chỉ đơn giản là g·iết, còn vế sau liên quan đến tính cách của mỗi người. Vế trước là người bình thường, vế sau là một tên biến thái với nhân sinh quan vặn vẹo.
Nguyên một đám người nhìn Hứa Tử Du như sinh vật lạ, mỗi người mỗi vẻ.
Hắn ngượng ngùng gãi đầu: “... Tại tên đấy không chịu khai.”
“Cũng không phải vấn đề gì đó quá đặc biệt, con không cần để tâm.” Sát Luyện lão quái lên tiếng: “Mặc dù tông môn không cấm đoán các đệ tử tìm cách g·iết nhau nhưng quan trọng nhất vẫn là hiện trường. Con đã giải quyết triệt để rồi chứ?”
Hứa Tử Du ôm quyền: “Đệ tử đã lo liệu, xin sư phụ yên tâm.”
Sát Luyện lão quái gật gù hài lòng rồi nói với Vũ Trụ Không: “Tiểu Vũ thấy thế nào?”
Vũ Trụ Không hơi giật mình vì bị sư phụ thình lình gọi tên. Gã đảo mắt luống cuống một lúc liền đáp lại: “Nếu tiểu sư đệ đã mệt thì… đệ tử cũng không cưỡng ép. Hôm nào bàn luận sau cũng không muộn. Đệ tử có thể đợi.”
Sát Luyện lão quái sao không nghe ra giọng điệu kiêng kỵ bậc nhất của đệ tử mình chứ, chẳng qua không muốn gã mật mặt nên mới không nói ra. Lão thuận nước đẩy thuyền, chủ trì kết thúc buổi gặp mặt đồng môn ngày hôm nay, thuận tiện lệnh thuộc hạ đưa Hứa Tử Du về nghỉ ngơi. Nơi ở của hắn là một động phủ cách đại điện không xa, bày trí đơn giản, các tuyến đường giao thoa xung quanh cũng thuận tiện cho việc đi lại.
Hứa Tử Du không định lưu lại Tuyệt Vân Địa nhưng với hoàn cảnh thuận lợi này, hắn cảm thấy ở đây cũng không đến nỗi nào. Có điều, để thuận lợi cho những chuyện phát sinh sau này, ở riêng tại một chốn hẻo lánh không người qua lại vẫn tốt hơn.
“Hoàn cảnh mọi chuyện là như thế nào?”
Đợi khi người về hết, Sát Luyện lão quái mới giữ Dương Xuân Thu lại để hỏi rõ hơn.
“Đệ tử không rõ lắm nhưng có vẻ là mâu thuẫn riêng của tiểu sư đệ khi còn ở ngoại môn. Nếu đệ ấy đã không cầu cạnh giúp đỡ thì có vẻ vẫn đủ sức cáng đáng. Đệ tử nghĩ chúng ta không nên xen vào, cứ đứng ngoài trông chừng là đủ rồi.” Dương Xuân Thu đáp.
Sát Luyện lão quái nhíu mày.
“Tiểu Hứa ẩn dật thế mà vẫn có thù sao, ngạc nhiên đấy.”
Dương Xuân Thu thở dài: “Đệ tử từng bẩm báo với sư phụ một lần rồi, người quên sao?”
Sát Luyện lão quái bật cười: “Đôi lúc vi sư không hay để ý những chuyện đấy. Bây giờ tiểu Hứa nhập môn hộ, vi sư cũng nên biết nhiều hơn. Con nói lại đi.”
Dương Xuân Thu nhẹ giọng giải thích lại từ đầu. Lão biết chuyện chứ không biết tường tận nên cũng khó đưa ra một câu trả lời toàn diện cho Sát Luyện lão quái nhưng đại khái cũng nắm được nguồn cơn. Chung quy vẫn đến từ mâu thuẫn nội bộ của Ma gia.
Sát Luyện lão quái trầm mặc một lúc mới nói: “Thì ra là thế, chẳng trách gần đây Ma gia có nhiều động thái kỳ lạ ở dòng chính. Vi sư không thích quản chuyện của nhà người ta nên không lưu tâm nhiều, không ngờ sự tình lại có liên quan đến tiểu Hứa.” Lão bật cười: “Kể cũng lạ thật, tính tình nó ẩn dật thế mà cũng gây sự với nhiều người phết.”
Dương Xuân Thu thở dài.
“Tiểu sư đệ vốn dĩ là người có mệnh rắc rối rồi, dù đệ ấy cố tình tránh thì cũng không thể tránh cả đời. Là sư huynh, đệ tử chỉ có thể đảm bảo cao tầng Ma gia không nhúng tay vào nhưng riêng tam huynh đệ Ma gia thì đệ ấy phải tự mình xử lý.”
“Bản sự của tiểu Hứa đủ cao để cáng đáng vụ này, chúng ta đứng ngoài cổ vũ thôi.”
Sát Luyện lão quái vuốt râu, ánh mắt chợt thâm thúy trở lại. Lão đổi giọng.
“Tiểu Dương, con đã bắt đầu nhiệm vụ được hơn hai năm rồi, gần đây dò la được gì không?”
Dương Xuân Thu gật đầu: “Gần đây Minh Sát Tông lai vãng quanh địa phận của tông ta không ít. Mặc dù số lượng thâm nhập không nhiều nhưng mỗi đợt đều rất đều đặn. Đệ tử đã từng âm thầm cho người triệt hạ nhưng có vẻ không gây ảnh hưởng tới bọn chúng. Thậm chí, mỗi lần tông ta thay đổi nước đi, chúng cũng nắm bắt trong thời gian rất ngắn.”
Lão hơi cúi đầu, hạ giọng thấp nhất có thể.
“Đệ tử nghi ngờ trong cao tầng có ám tử của Minh Sát Tông.”
Các tông môn cài ám tử giám thị lẫn nhau là chuyện bình thường nhưng ám tử có thể leo lên hàng trưởng lão lại lác đác không mấy ai. Trong lịch sử phát triển của tam tông dường như chưa từng tồn tại trường hợp nào như thế.
Đấy cũng là lý do thế kiềng ba chân của Kỳ Quốc hiện giờ vẫn còn vững.
Tuy nhiên, nếu trường hợp ngoại lệ phát sinh, Kỳ Quốc chắc chắn sẽ chìm trong khói lửa của c·hiến t·ranh. Tam tông sẽ lao vào một cuộc chiến không có hồi kết.
“Còn những ai biết chuyện này nữa?” Sát Luyện lão quái hỏi.
“Chỉ có đệ tử và sư phụ.” Dương Xuân Thu đáp.
Sát Luyện lão quái gật đầu: “Chưa có chứng cứ thì không nên đoán mò, tránh đả thảo kinh xà. Mặt khác, thời gian tới tam tông vẫn cần hợp tác với nhau, cho dù tra ra được thì chúng ta cũng không nên công bố tin tức. Vi sư sẽ lo liệu chuyện sau đó.”
Dương Xuân Thu bảo: “Sư phụ, sự tình liên quan đến ám tử đều rất hung hiểm. Tuy thực lực của người cao cường nhưng vẫn không nên hành sự một mình. Đệ tử cả gan đề nghị hợp tác với thêm một người nữa, mong sư phụ hãy lắng nghe.”
Sát Luyện lão quái im lặng cân nhắc.
“Thêm một người nữa cũng không sao. Có điều, người này phải đáng tin, không thì mọi nỗ lực điều tra mấy năm qua của con sẽ trở thành công cốc.”
Dương Xuân Thu mỉm cười.
“Sư phụ, người đệ tử tiến cử là một người đáng tin. Hơn nữa, gần đây vị đấy tương đối rảnh rỗi, đệ tử cảm thấy nên mời đối phương xuất chinh một chuyến mới yên tâm.”
Sát Luyện lão quái hơi kỳ vọng. Lão chậm rãi làm ngụm trà, ra hiệu đối phương nói tiếp.
“Đệ tử xin tiến cử Bạch sư thúc.”
Sát Luyện lão quái lập tức phun nước trà ra ngoài. Lão nhìn Dương Xuân Thu với ánh mắt kỳ quái, tựa như thể đang nói hết người rồi hay sao mà lại chọn người đấy.
Dương Xuân Thu có thể đọc được ý đồ của sư phụ mình. Lão cười khổ: “Sư phụ, Bạch sư thúc không những mạnh mẽ mà còn sở hữu thủ đoạn tiềm hành ấn tượng, trừ phi lão quái vật Đàm Lộ đích thân tra xét, không thì Minh Sát Tông khó mà phát giác hành vi của sư thúc. Chưa kể, lai lịch, thân phận lẫn tiểu sử của sư thúc hoàn toàn trong sạch. Nếu đến sư thúc còn không đáng tin thì đệ tử cảm thấy tông ta không còn ai khác đáng để kỳ vọng cả.”
Sát Luyện lão quái lay trán thở dài.
“Vi sư không nghi ngờ Bạch sư muội, nhưng con biết tính của người ta rồi đấy. Con nghĩ dễ thỉnh muội ấy ra khỏi động phủ sao? Ít cũng phải tốn một, hai cây linh dược ngàn năm đấy.”
Dương Xuân Thu cười khan.
“Đệ tử hiểu, nhưng sự tình hiện tại bắt đầu có xu hướng rối rắm hơn rồi, nếu còn do dự không quyết, e rằng sẽ bỏ lỡ thời cơ xuất thủ. Sư phụ, xin người hãy để mắt đại cục.”
Sát Luyện lão quái buông một hơi thở dài ngao ngán. Trên cương vị trưởng lão, lão tất nhiên ưu tiên đại cục cho tông môn nhưng trên tư cách cá nhân, lão không muốn Bạch Diệc Phi Yêu dính líu tới vụ việc này. Đúng hơn mà nói, lão không muốn là người đi thuyết phục.
Bạch Diệc Phi Yêu vẫn còn canh cánh chuyện lão thu nhận Hứa Tử Du nên quãng thời gian gần đây không qua lại với nhau. Tuy cô không phải người giận dai nhưng nếu để lão nhờ cậy chuyện gì đó, e rằng cô sẽ ra yêu sách ngay tắp lự… mà không, cô chắc chắn sẽ làm như vậy.
Sát Luyện lão quái chưa nói chuyện của Bạch Diệc Phi Yêu cho Dương Xuân Thu nên đệ tử lão mới đề nghị cái tên đó. Có điều, nếu cân nhắc đến trường hợp một trưởng lão trong tông có thể là nội gián của Minh Sát Tông thì Bạch Diệc Phi Yêu lại là người duy nhất có thể thăm dò bởi cô là tu hành giả sở hữu tinh thần lực mạnh nhất dưới Nguyên Thần cảnh.
Sát Luyện lão quái thật sự không muốn liên lạc với sư muội của mình nhưng vì đại cục, có lẽ lão phải muối mặt chịu trận một lúc vậy. Đằng nào Hứa Tử Du cũng thành đệ tử của lão rồi, thôi thì tận dụng quan hệ đối phương để cô chiếu cố hắn một chút vậy.
Cùng lắm thì về sau lão bảo hắn hiếu thuận với cô nhiều hơn thôi.
“Được rồi, vi sư sẽ lo liệu phía Bạch sư muội, nhưng con cũng nên cẩn trọng hơn. Lần trước muội ấy thành công ly gián Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông, song gần đây vì quan hệ của Đàm Vân song quỷ mà bắt đầu qua lại với nhau. Mặc dù điều tra Minh Sát Tông nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua Hợp Hoan Tông. Lưỡi dao ngầm của đám hoan sư ấy khá đáng sợ đấy.”
Sát Luyện lão quái cẩn thận dặn dò đệ tử.
“Đệ tử xin nghe.” Dương Xuân Thu ôm quyền hành lễ: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đệ tử xin phép trở về dược viên. Chuyện thuyết phục Bạch sư thúc trông cậy vào người.”
Sát Luyện lão quái thở dài: “Vi sư đã nói sẽ làm rồi mà.”
“Cho chắc thôi ạ.” Dương Xuân Thu mỉm cười: “Mặc dù đệ tử không rõ giữa người với sư thúc đã xảy ra chuyện gì nhưng chuyện này liên quan đến đại sự tông môn, mong cả hai có thể buông bỏ hiểu lầm. Không phải sư phụ từng dạy đệ tử rằng nội bất an, ngoại tất loạn sao? Hy vọng người và Bạch sư thúc có thể làm hòa trong thời gian sớm nhất.”
Sát Luyện lão quái chép miệng.
“Chậc, vi sư cứ nghĩ đã giấu kỹ chuyện đó rồi chứ.”
Dương Xuân Thu cười khẽ: “Từ xưa đến nay, một khi sự tình liên quan đến Bạch sư thúc thì sư phụ đều rất hăng hái, bây giờ tự dưng ủ rũ thế thì đệ tử không sinh nghi mới lạ. Có thể đệ tử hơi nhiều lời nhưng nếu mâu thuẫn không quá sâu sắc thì xin người hãy bỏ qua. Người cũng có tuổi rồi, đừng nên để bụng lâu như thế.”
Sát Luyện lão quái lườm một mắt.
“Con đang nói đỡ cho muội ấy sao?”
Dương Xuân Thu bật cười.
“Hòa khí vẫn hơn đối địch.”
Sát Luyện lão quái á khẩu một lúc rồi buông hơi thở dài.
“Thật tình… con học kỹ thật đấy.”
Dương Xuân Thu hơi khom mình.
“Đều nhờ vào ơn dạy dỗ của sư phụ cả.”
Sát Luyện lão quái cười khổ.
“Con đã nói thế thì lão già này cũng không cố chấp nữa. Giờ này đang là kỳ thu hoạch của dược viên, con ở trong này mãi cũng khó yên tâm, trở về trước đi.”
Dương Xuân Thu gật đầu: “Đệ tử xin cáo từ.”
Nội môn không có nhiều luật lệ, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì các đệ tử có thể động thủ với nhau. Ngoại trừ Hứa Tử Du mới nhập nội môn, những đệ tử khác ở đây đều đã ở đây vài chục đến hai trăm năm. Số n·gười c·hết trên tay bọn họ không ít nhưng dám chắc không một ai lạm sát vào ngày nhập môn đầu tiên. Đã thế, hắn còn… t·ra t·ấn người ta.
Giết c·hết và t·ra t·ấn đến c·hết là hai khái niệm khác nhau. Vế trước chỉ đơn giản là g·iết, còn vế sau liên quan đến tính cách của mỗi người. Vế trước là người bình thường, vế sau là một tên biến thái với nhân sinh quan vặn vẹo.
Nguyên một đám người nhìn Hứa Tử Du như sinh vật lạ, mỗi người mỗi vẻ.
Hắn ngượng ngùng gãi đầu: “... Tại tên đấy không chịu khai.”
“Cũng không phải vấn đề gì đó quá đặc biệt, con không cần để tâm.” Sát Luyện lão quái lên tiếng: “Mặc dù tông môn không cấm đoán các đệ tử tìm cách g·iết nhau nhưng quan trọng nhất vẫn là hiện trường. Con đã giải quyết triệt để rồi chứ?”
Hứa Tử Du ôm quyền: “Đệ tử đã lo liệu, xin sư phụ yên tâm.”
Sát Luyện lão quái gật gù hài lòng rồi nói với Vũ Trụ Không: “Tiểu Vũ thấy thế nào?”
Vũ Trụ Không hơi giật mình vì bị sư phụ thình lình gọi tên. Gã đảo mắt luống cuống một lúc liền đáp lại: “Nếu tiểu sư đệ đã mệt thì… đệ tử cũng không cưỡng ép. Hôm nào bàn luận sau cũng không muộn. Đệ tử có thể đợi.”
Sát Luyện lão quái sao không nghe ra giọng điệu kiêng kỵ bậc nhất của đệ tử mình chứ, chẳng qua không muốn gã mật mặt nên mới không nói ra. Lão thuận nước đẩy thuyền, chủ trì kết thúc buổi gặp mặt đồng môn ngày hôm nay, thuận tiện lệnh thuộc hạ đưa Hứa Tử Du về nghỉ ngơi. Nơi ở của hắn là một động phủ cách đại điện không xa, bày trí đơn giản, các tuyến đường giao thoa xung quanh cũng thuận tiện cho việc đi lại.
Hứa Tử Du không định lưu lại Tuyệt Vân Địa nhưng với hoàn cảnh thuận lợi này, hắn cảm thấy ở đây cũng không đến nỗi nào. Có điều, để thuận lợi cho những chuyện phát sinh sau này, ở riêng tại một chốn hẻo lánh không người qua lại vẫn tốt hơn.
“Hoàn cảnh mọi chuyện là như thế nào?”
Đợi khi người về hết, Sát Luyện lão quái mới giữ Dương Xuân Thu lại để hỏi rõ hơn.
“Đệ tử không rõ lắm nhưng có vẻ là mâu thuẫn riêng của tiểu sư đệ khi còn ở ngoại môn. Nếu đệ ấy đã không cầu cạnh giúp đỡ thì có vẻ vẫn đủ sức cáng đáng. Đệ tử nghĩ chúng ta không nên xen vào, cứ đứng ngoài trông chừng là đủ rồi.” Dương Xuân Thu đáp.
Sát Luyện lão quái nhíu mày.
“Tiểu Hứa ẩn dật thế mà vẫn có thù sao, ngạc nhiên đấy.”
Dương Xuân Thu thở dài: “Đệ tử từng bẩm báo với sư phụ một lần rồi, người quên sao?”
Sát Luyện lão quái bật cười: “Đôi lúc vi sư không hay để ý những chuyện đấy. Bây giờ tiểu Hứa nhập môn hộ, vi sư cũng nên biết nhiều hơn. Con nói lại đi.”
Dương Xuân Thu nhẹ giọng giải thích lại từ đầu. Lão biết chuyện chứ không biết tường tận nên cũng khó đưa ra một câu trả lời toàn diện cho Sát Luyện lão quái nhưng đại khái cũng nắm được nguồn cơn. Chung quy vẫn đến từ mâu thuẫn nội bộ của Ma gia.
Sát Luyện lão quái trầm mặc một lúc mới nói: “Thì ra là thế, chẳng trách gần đây Ma gia có nhiều động thái kỳ lạ ở dòng chính. Vi sư không thích quản chuyện của nhà người ta nên không lưu tâm nhiều, không ngờ sự tình lại có liên quan đến tiểu Hứa.” Lão bật cười: “Kể cũng lạ thật, tính tình nó ẩn dật thế mà cũng gây sự với nhiều người phết.”
Dương Xuân Thu thở dài.
“Tiểu sư đệ vốn dĩ là người có mệnh rắc rối rồi, dù đệ ấy cố tình tránh thì cũng không thể tránh cả đời. Là sư huynh, đệ tử chỉ có thể đảm bảo cao tầng Ma gia không nhúng tay vào nhưng riêng tam huynh đệ Ma gia thì đệ ấy phải tự mình xử lý.”
“Bản sự của tiểu Hứa đủ cao để cáng đáng vụ này, chúng ta đứng ngoài cổ vũ thôi.”
Sát Luyện lão quái vuốt râu, ánh mắt chợt thâm thúy trở lại. Lão đổi giọng.
“Tiểu Dương, con đã bắt đầu nhiệm vụ được hơn hai năm rồi, gần đây dò la được gì không?”
Dương Xuân Thu gật đầu: “Gần đây Minh Sát Tông lai vãng quanh địa phận của tông ta không ít. Mặc dù số lượng thâm nhập không nhiều nhưng mỗi đợt đều rất đều đặn. Đệ tử đã từng âm thầm cho người triệt hạ nhưng có vẻ không gây ảnh hưởng tới bọn chúng. Thậm chí, mỗi lần tông ta thay đổi nước đi, chúng cũng nắm bắt trong thời gian rất ngắn.”
Lão hơi cúi đầu, hạ giọng thấp nhất có thể.
“Đệ tử nghi ngờ trong cao tầng có ám tử của Minh Sát Tông.”
Các tông môn cài ám tử giám thị lẫn nhau là chuyện bình thường nhưng ám tử có thể leo lên hàng trưởng lão lại lác đác không mấy ai. Trong lịch sử phát triển của tam tông dường như chưa từng tồn tại trường hợp nào như thế.
Đấy cũng là lý do thế kiềng ba chân của Kỳ Quốc hiện giờ vẫn còn vững.
Tuy nhiên, nếu trường hợp ngoại lệ phát sinh, Kỳ Quốc chắc chắn sẽ chìm trong khói lửa của c·hiến t·ranh. Tam tông sẽ lao vào một cuộc chiến không có hồi kết.
“Còn những ai biết chuyện này nữa?” Sát Luyện lão quái hỏi.
“Chỉ có đệ tử và sư phụ.” Dương Xuân Thu đáp.
Sát Luyện lão quái gật đầu: “Chưa có chứng cứ thì không nên đoán mò, tránh đả thảo kinh xà. Mặt khác, thời gian tới tam tông vẫn cần hợp tác với nhau, cho dù tra ra được thì chúng ta cũng không nên công bố tin tức. Vi sư sẽ lo liệu chuyện sau đó.”
Dương Xuân Thu bảo: “Sư phụ, sự tình liên quan đến ám tử đều rất hung hiểm. Tuy thực lực của người cao cường nhưng vẫn không nên hành sự một mình. Đệ tử cả gan đề nghị hợp tác với thêm một người nữa, mong sư phụ hãy lắng nghe.”
Sát Luyện lão quái im lặng cân nhắc.
“Thêm một người nữa cũng không sao. Có điều, người này phải đáng tin, không thì mọi nỗ lực điều tra mấy năm qua của con sẽ trở thành công cốc.”
Dương Xuân Thu mỉm cười.
“Sư phụ, người đệ tử tiến cử là một người đáng tin. Hơn nữa, gần đây vị đấy tương đối rảnh rỗi, đệ tử cảm thấy nên mời đối phương xuất chinh một chuyến mới yên tâm.”
Sát Luyện lão quái hơi kỳ vọng. Lão chậm rãi làm ngụm trà, ra hiệu đối phương nói tiếp.
“Đệ tử xin tiến cử Bạch sư thúc.”
Sát Luyện lão quái lập tức phun nước trà ra ngoài. Lão nhìn Dương Xuân Thu với ánh mắt kỳ quái, tựa như thể đang nói hết người rồi hay sao mà lại chọn người đấy.
Dương Xuân Thu có thể đọc được ý đồ của sư phụ mình. Lão cười khổ: “Sư phụ, Bạch sư thúc không những mạnh mẽ mà còn sở hữu thủ đoạn tiềm hành ấn tượng, trừ phi lão quái vật Đàm Lộ đích thân tra xét, không thì Minh Sát Tông khó mà phát giác hành vi của sư thúc. Chưa kể, lai lịch, thân phận lẫn tiểu sử của sư thúc hoàn toàn trong sạch. Nếu đến sư thúc còn không đáng tin thì đệ tử cảm thấy tông ta không còn ai khác đáng để kỳ vọng cả.”
Sát Luyện lão quái lay trán thở dài.
“Vi sư không nghi ngờ Bạch sư muội, nhưng con biết tính của người ta rồi đấy. Con nghĩ dễ thỉnh muội ấy ra khỏi động phủ sao? Ít cũng phải tốn một, hai cây linh dược ngàn năm đấy.”
Dương Xuân Thu cười khan.
“Đệ tử hiểu, nhưng sự tình hiện tại bắt đầu có xu hướng rối rắm hơn rồi, nếu còn do dự không quyết, e rằng sẽ bỏ lỡ thời cơ xuất thủ. Sư phụ, xin người hãy để mắt đại cục.”
Sát Luyện lão quái buông một hơi thở dài ngao ngán. Trên cương vị trưởng lão, lão tất nhiên ưu tiên đại cục cho tông môn nhưng trên tư cách cá nhân, lão không muốn Bạch Diệc Phi Yêu dính líu tới vụ việc này. Đúng hơn mà nói, lão không muốn là người đi thuyết phục.
Bạch Diệc Phi Yêu vẫn còn canh cánh chuyện lão thu nhận Hứa Tử Du nên quãng thời gian gần đây không qua lại với nhau. Tuy cô không phải người giận dai nhưng nếu để lão nhờ cậy chuyện gì đó, e rằng cô sẽ ra yêu sách ngay tắp lự… mà không, cô chắc chắn sẽ làm như vậy.
Sát Luyện lão quái chưa nói chuyện của Bạch Diệc Phi Yêu cho Dương Xuân Thu nên đệ tử lão mới đề nghị cái tên đó. Có điều, nếu cân nhắc đến trường hợp một trưởng lão trong tông có thể là nội gián của Minh Sát Tông thì Bạch Diệc Phi Yêu lại là người duy nhất có thể thăm dò bởi cô là tu hành giả sở hữu tinh thần lực mạnh nhất dưới Nguyên Thần cảnh.
Sát Luyện lão quái thật sự không muốn liên lạc với sư muội của mình nhưng vì đại cục, có lẽ lão phải muối mặt chịu trận một lúc vậy. Đằng nào Hứa Tử Du cũng thành đệ tử của lão rồi, thôi thì tận dụng quan hệ đối phương để cô chiếu cố hắn một chút vậy.
Cùng lắm thì về sau lão bảo hắn hiếu thuận với cô nhiều hơn thôi.
“Được rồi, vi sư sẽ lo liệu phía Bạch sư muội, nhưng con cũng nên cẩn trọng hơn. Lần trước muội ấy thành công ly gián Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông, song gần đây vì quan hệ của Đàm Vân song quỷ mà bắt đầu qua lại với nhau. Mặc dù điều tra Minh Sát Tông nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua Hợp Hoan Tông. Lưỡi dao ngầm của đám hoan sư ấy khá đáng sợ đấy.”
Sát Luyện lão quái cẩn thận dặn dò đệ tử.
“Đệ tử xin nghe.” Dương Xuân Thu ôm quyền hành lễ: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đệ tử xin phép trở về dược viên. Chuyện thuyết phục Bạch sư thúc trông cậy vào người.”
Sát Luyện lão quái thở dài: “Vi sư đã nói sẽ làm rồi mà.”
“Cho chắc thôi ạ.” Dương Xuân Thu mỉm cười: “Mặc dù đệ tử không rõ giữa người với sư thúc đã xảy ra chuyện gì nhưng chuyện này liên quan đến đại sự tông môn, mong cả hai có thể buông bỏ hiểu lầm. Không phải sư phụ từng dạy đệ tử rằng nội bất an, ngoại tất loạn sao? Hy vọng người và Bạch sư thúc có thể làm hòa trong thời gian sớm nhất.”
Sát Luyện lão quái chép miệng.
“Chậc, vi sư cứ nghĩ đã giấu kỹ chuyện đó rồi chứ.”
Dương Xuân Thu cười khẽ: “Từ xưa đến nay, một khi sự tình liên quan đến Bạch sư thúc thì sư phụ đều rất hăng hái, bây giờ tự dưng ủ rũ thế thì đệ tử không sinh nghi mới lạ. Có thể đệ tử hơi nhiều lời nhưng nếu mâu thuẫn không quá sâu sắc thì xin người hãy bỏ qua. Người cũng có tuổi rồi, đừng nên để bụng lâu như thế.”
Sát Luyện lão quái lườm một mắt.
“Con đang nói đỡ cho muội ấy sao?”
Dương Xuân Thu bật cười.
“Hòa khí vẫn hơn đối địch.”
Sát Luyện lão quái á khẩu một lúc rồi buông hơi thở dài.
“Thật tình… con học kỹ thật đấy.”
Dương Xuân Thu hơi khom mình.
“Đều nhờ vào ơn dạy dỗ của sư phụ cả.”
Sát Luyện lão quái cười khổ.
“Con đã nói thế thì lão già này cũng không cố chấp nữa. Giờ này đang là kỳ thu hoạch của dược viên, con ở trong này mãi cũng khó yên tâm, trở về trước đi.”
Dương Xuân Thu gật đầu: “Đệ tử xin cáo từ.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận