Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 138: Chương 138: Quỷ Tượng Minh Thể Pháp (1)
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50Chương 138: Quỷ Tượng Minh Thể Pháp (1)
Quãng lặng bao trùm lên toàn bộ đại điện. Không một ai dám thở mạnh, bao quát cả Dương Xuân Thu. Thậm chí đến lão cũng không ngờ sư phụ mình lại đi một nước táo bạo thế.
Trưởng bối chiếu cố đệ tử của bằng hữu không phải chuyện gì quá kỳ lạ, thậm chí còn vô tình kết thiện duyên, về sau nhiều khi còn vô tình giúp ích cho nhất mạch của mình. Song, hành động chiếu cố chỉ thực sự có tác dụng khi quan hệ giữa hai trưởng bối thực sự thân cận với nhau. Sát Luyện và Cốt Cương không thân thiết đến thế.
Mặc dù hai người bọn lão đứng chung một phe phái đối lập với thế gia nhưng nội bộ bao giờ cũng phân tranh với nhau để chiếm đoạt tài nguyên tu hành. Ám Vong Địa cần tài nguyên, Tuyệt Vân Địa cũng cần tài nguyên, huống hồ cuộc phân tranh này còn liên quan đến nhiều nhất mạch độc lập khác, điển hình là Thiên Ma Đỉnh của tông chủ.
Trước mặt cười nói vui vẻ, sau lưng âm thầm tính kế.
Dương Xuân Thu hơi tiến lại chỗ Hứa Tử Du, phòng khi hai đại lão lao vào đánh nhau thì lão còn kịp thời bảo vệ hắn. Về phần người được bảo hộ, hắn giờ này chỉ biết cúi sâu để che giấu biểu cảm. Hắn không ngờ Sát Luyện lão quái lại đi vòi vĩnh Cốt Cương lão quỷ đấy, lão già đấy không sợ sau này đệ tử mình bị đối phương ghi hận sao?
Cốt Cương lão quỷ chậm rãi làm một chén trà rồi nói: “Lão bất tử ông biết đường tranh thủ cho đệ tử thật đấy, ưu ái gần như ra mặt, phải chăng thiên phú tu hành ngàn năm khó tìm?”
Sát Luyện lão quái bật cười lắc đầu.
“Chỉ là ngụy linh căn thôi nhưng được cái tu hành ổn trọng, biết đánh vững căn cơ, thiên phú luyện đan và trận đạo cũng không tồi, cho dù sau này không thể đột phá lên cảnh giới cao siêu thì cũng có thể làm một đại sư tạp nghệ trong tông.”
Cốt Cương lão quỷ phối diễn nhịp nhàng. Lão hơi hé mắt nhìn vào quyển tâm đắc luyện đan trên tay Hứa Tử Du, khóe miệng nhếch nhẹ: “Chẳng trách ông chỉ đưa mỗi thứ đấy.”
Sát Luyện lão quái cười ha hả.
“Lão gia hỏa này thật tình, biết bao nhiêu người ngoài kia thèm muốn tâm đắc luyện đan của lão phu, vào miệng ông lại chẳng khác gì giấy lậu thế.”
“Lão phu không luyện đan, giữ lại cũng thành gân gà.” Cốt Cương lắc đầu.
Sát Luyện lão quái bắt được trọng điểm: “Ông cũng không luyện thể, giữ lại pháp môn lợi hại thế cũng chỉ làm đẹp giới chỉ. Đám đệ tử của ông càng không chuộng luyện thể, thôi thì thành toàn cho tiểu đệ tử của lão phu đi. Tất nhiên, lão phu không định để ông thua thiệt.”
Lão vừa nói vừa lấy một hộp ngọc.
Cốt Cương lão quỷ cầm lấy xem thử, con ngươi già nua chợt lóe tinh quang.
“Nghe đồn ông đang tìm Viêm Cương Hỏa Anh Thảo, vừa hay chỗ lão phu có một cây niên hạn ngàn năm.” Sát Luyện lão quái nói thêm: “Cây này… không phải gân gà đâu.”
Cốt Cương lão quỷ tặc lưỡi.
“Lão phu còn đang suy đoán sao hôm nay ông lại mời lão phu đến đánh cờ, nguyên lai đã xếp sẵn cái bẫy này rồi. Có điều…” Lão lườm mắt hộp ngọc: “... Viêm Cương Hỏa Anh Thảo hiếm hoi, lão phu tìm hơn mười năm vẫn chưa có tung tích, cũng chưa từng nói với bất kỳ ai. Hôm nay ông không trình bày rõ ràng thì đừng mong ta giao dịch dễ dàng.”
Vừa dứt lời, khí tức Kim Đan cảnh của Cốt Cương lão quỷ đã giải phóng ra ngoài. Trong điện thình lình xuất hiện cương phong, trụ nhà, sàn nhà lẫn trần nhà đều hiện ra vết nứt. Thậm chí, khí tức của lão nặng nề tới nỗi khiến cho thân người mỗi cá thể nặng trịch như núi đá.
Người duy nhất miễn cưỡng chống lại được là Dương Xuân Thu. Lão cẩn thận tạo ra một trường khí tức bao bọc Hứa Tử Du cùng hai đệ tử khác của Sát Luyện lão quái. Song, chống đỡ không đồng nghĩa với khả năng duy trì. Nếu Cốt Cương lão quỷ bộc phát uy năng tại đây, Tuyệt Vân Địa sẽ trở thành bãi tha ma ngay tức khắc.
Chòm râu của Sát Luyện lão quái lay nhẹ, thần sắc gương mặt vẫn không có gì đổi khác. Lão từ tốn làm một chén trà, bình tĩnh truyền âm. Lão nhép miệng một lúc, bầu không khí nặng nề trong đại điện liền tiêu biến theo thời gian.
Cốt Cương lão quỷ thu công trầm mặc. Lão gõ ngón tay lên bàn cờ, ngón tay đen sắc nhọn như được tẩm thi độc cực mạnh, mỗi một lần gõ đều khiến độc tố lan vào sâu bên trong. Các đường vân gỗ trên bàn cờ dần trở nên thâm đen, chốc lát lan rộng rồi vụn vỡ.
Bàn cờ gãy đôi, từng quân cờ rơi lộp độp xuống đất phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Đúng là không nên chơi đùa với linh dược trước mặt ông, lão bất tử.” Cốt Cương bảo.
“Người ta cũng thường bảo không nên chọc giận lão cương thi ông mà.” Sát Luyện cười khẽ.
Hai người nhìn nhau, đôi vai khẽ run rồi cười vang thành tiếng. Tiếng cười giòn giã xua tan bầu không khí ngưng trọng trước đó.
Cốt Cương quay lại chỗ Hứa Tử Du, gương mặt lộ ra nụ cười: “Tiểu tử ngươi đứng trước đại áp còn không đổi sắc mặt, tâm tính ổn trọng đấy, nếu tu hành không ngã thì vẫn có tương lai.”
“Đ-đa tạ tiền bối đã khích lệ.” Hứa Tử Du đáp.
Cốt Cương lão quỷ ném cho hắn một miếng ngọc giản cũ: “Pháp môn luyện thể này lão phu tìm được trong một thạch động cổ xưa, gọi là Quỷ Tượng Đoán Thể Pháp. Cách thức tu hành tương đối khắc nghiệt do cần sử dụng ma khí tự thân để phá thể rồi tái lập cùng một thời điểm, tu hành không khéo rất dễ phế bỏ bản thân. Tuy nhiên, nếu tu hành thuận lợi, ngươi sẽ sở hữu man lực vô địch đồng cấp, lực phá vạn pháp không phải nói chơi.”
Hứa Tử Du mở to mắt. Ma khí? Phá thể và tái lập?
Không phải đây là quá trình Đoán Tạo Châm hắn đã trải qua nhiều lần sao?
Hứa Tử Du ngẩng đầu, con ngươi rung động trong chớp mắt rồi trở lại như cũ. Hắn hiểu được ý đồ của sư phụ, gương mặt liền lộ vẻ vui mừng.
“Đa tạ tiền bối, vãn bối nhất định không cô tịch pháp quyết của người.”
Hắn nhanh chóng nhận lấy ngọc giản một cách thành kính nhất. Trong khi đó, Cốt Cương lại thu hồi hộp ngọc chứa đựng Viêm Cương Hỏa Anh Thảo ngàn năm. Hai người đạt được thứ mình muốn mà không mất một cái giá nào, tâm trạng không cao hứng mới là lạ.
Cốt Cương lão quỷ lấy được Viêm Cương Hỏa Anh Thảo liền tức tốc quay về Ám Vong Địa. Sát Luyện lão quái cũng đã nhận được lợi ích cần thiết rồi nên không giữ lại được. Ván cờ ngày hôm nay để hôm khác đánh tiếp cũng không muộn.
“Sư phụ, đệ tử muốn cảm tạ Cốt Cương tiền bối, chi bằng để đệ tử tiễn tiền bối thì sao ạ?”
Hứa Tử Du ôm quyền đề nghị với Sát Luyện lão quái.
Lão mỉm cười vuốt râu đáp: “Lễ độ như thế là tốt, đi đi. Với cả, đừng gọi là tiền bối, lão cương thi đó dù gì cũng là đồng môn lão phu, con nên gọi một tiếng sư thúc. Nhất mạch của ông ta khá lợi hại, nếu làm thân được thì về sau sẽ là một trợ lực lớn.”
“Đệ tử xin nghe.” Hứa Tử Du khom mình thối lui.
Hắn vừa ra khỏi cửa liền triệu hồi pháp khí phi hành đuổi theo. Tốc độ phi hành của hắn tất nhiên không đuổi lại sư phụ mình nhưng hắn dám cá người đang đợi hắn nên sẽ cố ý đi chậm hơn. Quả nhiên, hắn không đoán sai, vừa bay một lúc là thấy được bóng lưng người rồi.
Cốt Cương lão quỷ thấy Hứa Tử Du thông qua thần thức. Sau khi xác định không có ai theo dõi thì lão mới hạ xuống một khu rừng gần đó. Hứa Tử Du thấy thế liền hạ theo rồi chạy một mạch đến hành lễ nghiêm cẩn, không quên dập đầu tạ tội.
“Sư phụ vạn thọ vô cương!”
Cốt Cương lão quỷ phất tay, nguồn lực lượng vô hình nhanh chóng đỡ hắn dậy.
“Nhục thân ổn định, xương cốt bóng loáng, khi đột phá đã dùng Ngân Cốt Đan sao?”
Hứa Tử Du đáp: “Sư phụ anh minh, đệ tử đã dùng Ngân Cốt Đan ạ.”
“Vậy còn pháp lực? Lấy thiên phú ngụy linh căn của ngươi, cho dù có sự hỗ trợ từ thiên địa linh khí trực tiếp từ địa mạch cũng không thể đột phá trong một tháng. Ngươi đã phục dụng bao nhiêu viên Trúc Cơ Đan? Căn cơ hiện tại thế nào?”
Cốt Cương lão quỷ hỏi một tràng làm Hứa Tử Du hơi ngợp nhưng hắn mừng là lão vẫn hỏi. Hắn chỉ sợ lão im lặng quá thôi, chứ đã nói chuyện thì hắn vẫn có cách tiếp lời.
“Khởi bẩm sư phụ, đệ tử dùng hai mươi hai viên Trúc Cơ Đan, phần độc đan được luyện hóa ngấm vào máu để luyện độc. Căn cơ đệ tử vẫn ổn định, cảnh giới trước mắt đã vững chân tại Tiềm Hư cảnh, cho dù trọng thương cũng không rơi xuống Định Pháp cảnh.”
Nghe vậy, nét mặt của Cốt Cương lão quỷ mới giãn ra một chút. Có điều, nghe đến hai mươi hai viên Trúc Cơ Đan, lão lại không biết nói sao. Con số đấy không hề nhỏ, cho dù là đệ tử trực hệ của thế gia ma đạo cũng không dễ dàng đào ra ngần ấy Trúc Cơ Đan.
Hứa Tử Du có thể luyện ra được hai mươi hai viên thì Cốt Cương lão quỷ cũng phần nào đoán được lượng tiêu hao của hắn, xem chừng suýt soát táng gia bại sản.
“Căn cơ không bị ảnh hưởng là tốt rồi.” Lão thở dài.
“Sư phụ dày công nghĩ cho đệ tử, đệ tử không dám tu hành qua loa.” Hứa Tử Du ôm quyền rồi nghĩ nhanh: “... Sư phụ, Quỷ Tượng Minh Thể Pháp… đệ tử sẽ nghiêm cẩn tu hành.”
“Nghiêm cẩn tu hành cũng không thể luyện nổi.”
Cốt Cương lão quỷ thình lình buông một câu lạnh lùng, gương mặt Hứa Tử Du liền cứng đờ trong chốc lát, đầu đầy nghi vấn mà không thể mở miệng nói chuyện.
Lão lấy ra một bình ngọc đặt trước mặt Hứa Tử Du. Ngọc rất sáng, niên kỷ xem chừng rất lớn.
“Tu hành Quỷ Tượng Minh Thể Pháp cần một vật dẫn đặc thù. Lão phu bôn ba bao năm cũng tìm được nó. Chỉ đáng tiếc, thứ tìm được không đạt đến mức như mong đợi, nhưng cân nhắc đến thời đại hiện tại, dù pha tạp một chút cũng được tính là tốt rồi.”
Hứa Tử Du thành kính cảm tạ dù không biết thứ trong bình ngọc là cái gì. May mà không cần hắn hỏi, lão vẫn tiếp tục giải thích ngọn ngành.
“Quỷ Tượng Minh Thể Pháp là pháp môn luyện thể thời thượng cổ chuyên mô phỏng uy lực của một sinh vật hùng mạnh cùng thời, gọi là Quỷ Tượng. Trong số những yêu thú được ghi chép trong Yêu Thú Lục của tu hành giới, Quỷ Tượng là yêu thú sở hữu lực lượng và khả năng phòng ngự bậc nhất, đồng cấp gần như là một pháo đài vững chãi bất khả phá, tương truyền có thể sánh ngang với hậu duệ của thần thú viễn cổ Huyền Vũ…”
Cốt Cương lão quỷ đột nhiên thở dài.
“... Tuy nhiên, vì chúng quá mạnh nên chư tộc đã âm thầm liên thủ với nhau nhằm tận diệt Quỷ Tượng. Đấy cũng là lý do tại sao thời nay không thấy cá thể của chúng nữa.”
Hứa Tử Du hơi đảo mắt xuống bình ngọc, cổ họng bất giác chuyển động.
“Nói như vậy… thứ trong bình là…”
Cốt Cương lão quỷ nhếch mép.
“Phải, là máu của hậu duệ Quỷ Tượng.”
Hứa Tử Du: “...”
Ôi mẹ ơi, đến cái thứ này mà người cũng có được sao?!
Quãng lặng bao trùm lên toàn bộ đại điện. Không một ai dám thở mạnh, bao quát cả Dương Xuân Thu. Thậm chí đến lão cũng không ngờ sư phụ mình lại đi một nước táo bạo thế.
Trưởng bối chiếu cố đệ tử của bằng hữu không phải chuyện gì quá kỳ lạ, thậm chí còn vô tình kết thiện duyên, về sau nhiều khi còn vô tình giúp ích cho nhất mạch của mình. Song, hành động chiếu cố chỉ thực sự có tác dụng khi quan hệ giữa hai trưởng bối thực sự thân cận với nhau. Sát Luyện và Cốt Cương không thân thiết đến thế.
Mặc dù hai người bọn lão đứng chung một phe phái đối lập với thế gia nhưng nội bộ bao giờ cũng phân tranh với nhau để chiếm đoạt tài nguyên tu hành. Ám Vong Địa cần tài nguyên, Tuyệt Vân Địa cũng cần tài nguyên, huống hồ cuộc phân tranh này còn liên quan đến nhiều nhất mạch độc lập khác, điển hình là Thiên Ma Đỉnh của tông chủ.
Trước mặt cười nói vui vẻ, sau lưng âm thầm tính kế.
Dương Xuân Thu hơi tiến lại chỗ Hứa Tử Du, phòng khi hai đại lão lao vào đánh nhau thì lão còn kịp thời bảo vệ hắn. Về phần người được bảo hộ, hắn giờ này chỉ biết cúi sâu để che giấu biểu cảm. Hắn không ngờ Sát Luyện lão quái lại đi vòi vĩnh Cốt Cương lão quỷ đấy, lão già đấy không sợ sau này đệ tử mình bị đối phương ghi hận sao?
Cốt Cương lão quỷ chậm rãi làm một chén trà rồi nói: “Lão bất tử ông biết đường tranh thủ cho đệ tử thật đấy, ưu ái gần như ra mặt, phải chăng thiên phú tu hành ngàn năm khó tìm?”
Sát Luyện lão quái bật cười lắc đầu.
“Chỉ là ngụy linh căn thôi nhưng được cái tu hành ổn trọng, biết đánh vững căn cơ, thiên phú luyện đan và trận đạo cũng không tồi, cho dù sau này không thể đột phá lên cảnh giới cao siêu thì cũng có thể làm một đại sư tạp nghệ trong tông.”
Cốt Cương lão quỷ phối diễn nhịp nhàng. Lão hơi hé mắt nhìn vào quyển tâm đắc luyện đan trên tay Hứa Tử Du, khóe miệng nhếch nhẹ: “Chẳng trách ông chỉ đưa mỗi thứ đấy.”
Sát Luyện lão quái cười ha hả.
“Lão gia hỏa này thật tình, biết bao nhiêu người ngoài kia thèm muốn tâm đắc luyện đan của lão phu, vào miệng ông lại chẳng khác gì giấy lậu thế.”
“Lão phu không luyện đan, giữ lại cũng thành gân gà.” Cốt Cương lắc đầu.
Sát Luyện lão quái bắt được trọng điểm: “Ông cũng không luyện thể, giữ lại pháp môn lợi hại thế cũng chỉ làm đẹp giới chỉ. Đám đệ tử của ông càng không chuộng luyện thể, thôi thì thành toàn cho tiểu đệ tử của lão phu đi. Tất nhiên, lão phu không định để ông thua thiệt.”
Lão vừa nói vừa lấy một hộp ngọc.
Cốt Cương lão quỷ cầm lấy xem thử, con ngươi già nua chợt lóe tinh quang.
“Nghe đồn ông đang tìm Viêm Cương Hỏa Anh Thảo, vừa hay chỗ lão phu có một cây niên hạn ngàn năm.” Sát Luyện lão quái nói thêm: “Cây này… không phải gân gà đâu.”
Cốt Cương lão quỷ tặc lưỡi.
“Lão phu còn đang suy đoán sao hôm nay ông lại mời lão phu đến đánh cờ, nguyên lai đã xếp sẵn cái bẫy này rồi. Có điều…” Lão lườm mắt hộp ngọc: “... Viêm Cương Hỏa Anh Thảo hiếm hoi, lão phu tìm hơn mười năm vẫn chưa có tung tích, cũng chưa từng nói với bất kỳ ai. Hôm nay ông không trình bày rõ ràng thì đừng mong ta giao dịch dễ dàng.”
Vừa dứt lời, khí tức Kim Đan cảnh của Cốt Cương lão quỷ đã giải phóng ra ngoài. Trong điện thình lình xuất hiện cương phong, trụ nhà, sàn nhà lẫn trần nhà đều hiện ra vết nứt. Thậm chí, khí tức của lão nặng nề tới nỗi khiến cho thân người mỗi cá thể nặng trịch như núi đá.
Người duy nhất miễn cưỡng chống lại được là Dương Xuân Thu. Lão cẩn thận tạo ra một trường khí tức bao bọc Hứa Tử Du cùng hai đệ tử khác của Sát Luyện lão quái. Song, chống đỡ không đồng nghĩa với khả năng duy trì. Nếu Cốt Cương lão quỷ bộc phát uy năng tại đây, Tuyệt Vân Địa sẽ trở thành bãi tha ma ngay tức khắc.
Chòm râu của Sát Luyện lão quái lay nhẹ, thần sắc gương mặt vẫn không có gì đổi khác. Lão từ tốn làm một chén trà, bình tĩnh truyền âm. Lão nhép miệng một lúc, bầu không khí nặng nề trong đại điện liền tiêu biến theo thời gian.
Cốt Cương lão quỷ thu công trầm mặc. Lão gõ ngón tay lên bàn cờ, ngón tay đen sắc nhọn như được tẩm thi độc cực mạnh, mỗi một lần gõ đều khiến độc tố lan vào sâu bên trong. Các đường vân gỗ trên bàn cờ dần trở nên thâm đen, chốc lát lan rộng rồi vụn vỡ.
Bàn cờ gãy đôi, từng quân cờ rơi lộp độp xuống đất phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Đúng là không nên chơi đùa với linh dược trước mặt ông, lão bất tử.” Cốt Cương bảo.
“Người ta cũng thường bảo không nên chọc giận lão cương thi ông mà.” Sát Luyện cười khẽ.
Hai người nhìn nhau, đôi vai khẽ run rồi cười vang thành tiếng. Tiếng cười giòn giã xua tan bầu không khí ngưng trọng trước đó.
Cốt Cương quay lại chỗ Hứa Tử Du, gương mặt lộ ra nụ cười: “Tiểu tử ngươi đứng trước đại áp còn không đổi sắc mặt, tâm tính ổn trọng đấy, nếu tu hành không ngã thì vẫn có tương lai.”
“Đ-đa tạ tiền bối đã khích lệ.” Hứa Tử Du đáp.
Cốt Cương lão quỷ ném cho hắn một miếng ngọc giản cũ: “Pháp môn luyện thể này lão phu tìm được trong một thạch động cổ xưa, gọi là Quỷ Tượng Đoán Thể Pháp. Cách thức tu hành tương đối khắc nghiệt do cần sử dụng ma khí tự thân để phá thể rồi tái lập cùng một thời điểm, tu hành không khéo rất dễ phế bỏ bản thân. Tuy nhiên, nếu tu hành thuận lợi, ngươi sẽ sở hữu man lực vô địch đồng cấp, lực phá vạn pháp không phải nói chơi.”
Hứa Tử Du mở to mắt. Ma khí? Phá thể và tái lập?
Không phải đây là quá trình Đoán Tạo Châm hắn đã trải qua nhiều lần sao?
Hứa Tử Du ngẩng đầu, con ngươi rung động trong chớp mắt rồi trở lại như cũ. Hắn hiểu được ý đồ của sư phụ, gương mặt liền lộ vẻ vui mừng.
“Đa tạ tiền bối, vãn bối nhất định không cô tịch pháp quyết của người.”
Hắn nhanh chóng nhận lấy ngọc giản một cách thành kính nhất. Trong khi đó, Cốt Cương lại thu hồi hộp ngọc chứa đựng Viêm Cương Hỏa Anh Thảo ngàn năm. Hai người đạt được thứ mình muốn mà không mất một cái giá nào, tâm trạng không cao hứng mới là lạ.
Cốt Cương lão quỷ lấy được Viêm Cương Hỏa Anh Thảo liền tức tốc quay về Ám Vong Địa. Sát Luyện lão quái cũng đã nhận được lợi ích cần thiết rồi nên không giữ lại được. Ván cờ ngày hôm nay để hôm khác đánh tiếp cũng không muộn.
“Sư phụ, đệ tử muốn cảm tạ Cốt Cương tiền bối, chi bằng để đệ tử tiễn tiền bối thì sao ạ?”
Hứa Tử Du ôm quyền đề nghị với Sát Luyện lão quái.
Lão mỉm cười vuốt râu đáp: “Lễ độ như thế là tốt, đi đi. Với cả, đừng gọi là tiền bối, lão cương thi đó dù gì cũng là đồng môn lão phu, con nên gọi một tiếng sư thúc. Nhất mạch của ông ta khá lợi hại, nếu làm thân được thì về sau sẽ là một trợ lực lớn.”
“Đệ tử xin nghe.” Hứa Tử Du khom mình thối lui.
Hắn vừa ra khỏi cửa liền triệu hồi pháp khí phi hành đuổi theo. Tốc độ phi hành của hắn tất nhiên không đuổi lại sư phụ mình nhưng hắn dám cá người đang đợi hắn nên sẽ cố ý đi chậm hơn. Quả nhiên, hắn không đoán sai, vừa bay một lúc là thấy được bóng lưng người rồi.
Cốt Cương lão quỷ thấy Hứa Tử Du thông qua thần thức. Sau khi xác định không có ai theo dõi thì lão mới hạ xuống một khu rừng gần đó. Hứa Tử Du thấy thế liền hạ theo rồi chạy một mạch đến hành lễ nghiêm cẩn, không quên dập đầu tạ tội.
“Sư phụ vạn thọ vô cương!”
Cốt Cương lão quỷ phất tay, nguồn lực lượng vô hình nhanh chóng đỡ hắn dậy.
“Nhục thân ổn định, xương cốt bóng loáng, khi đột phá đã dùng Ngân Cốt Đan sao?”
Hứa Tử Du đáp: “Sư phụ anh minh, đệ tử đã dùng Ngân Cốt Đan ạ.”
“Vậy còn pháp lực? Lấy thiên phú ngụy linh căn của ngươi, cho dù có sự hỗ trợ từ thiên địa linh khí trực tiếp từ địa mạch cũng không thể đột phá trong một tháng. Ngươi đã phục dụng bao nhiêu viên Trúc Cơ Đan? Căn cơ hiện tại thế nào?”
Cốt Cương lão quỷ hỏi một tràng làm Hứa Tử Du hơi ngợp nhưng hắn mừng là lão vẫn hỏi. Hắn chỉ sợ lão im lặng quá thôi, chứ đã nói chuyện thì hắn vẫn có cách tiếp lời.
“Khởi bẩm sư phụ, đệ tử dùng hai mươi hai viên Trúc Cơ Đan, phần độc đan được luyện hóa ngấm vào máu để luyện độc. Căn cơ đệ tử vẫn ổn định, cảnh giới trước mắt đã vững chân tại Tiềm Hư cảnh, cho dù trọng thương cũng không rơi xuống Định Pháp cảnh.”
Nghe vậy, nét mặt của Cốt Cương lão quỷ mới giãn ra một chút. Có điều, nghe đến hai mươi hai viên Trúc Cơ Đan, lão lại không biết nói sao. Con số đấy không hề nhỏ, cho dù là đệ tử trực hệ của thế gia ma đạo cũng không dễ dàng đào ra ngần ấy Trúc Cơ Đan.
Hứa Tử Du có thể luyện ra được hai mươi hai viên thì Cốt Cương lão quỷ cũng phần nào đoán được lượng tiêu hao của hắn, xem chừng suýt soát táng gia bại sản.
“Căn cơ không bị ảnh hưởng là tốt rồi.” Lão thở dài.
“Sư phụ dày công nghĩ cho đệ tử, đệ tử không dám tu hành qua loa.” Hứa Tử Du ôm quyền rồi nghĩ nhanh: “... Sư phụ, Quỷ Tượng Minh Thể Pháp… đệ tử sẽ nghiêm cẩn tu hành.”
“Nghiêm cẩn tu hành cũng không thể luyện nổi.”
Cốt Cương lão quỷ thình lình buông một câu lạnh lùng, gương mặt Hứa Tử Du liền cứng đờ trong chốc lát, đầu đầy nghi vấn mà không thể mở miệng nói chuyện.
Lão lấy ra một bình ngọc đặt trước mặt Hứa Tử Du. Ngọc rất sáng, niên kỷ xem chừng rất lớn.
“Tu hành Quỷ Tượng Minh Thể Pháp cần một vật dẫn đặc thù. Lão phu bôn ba bao năm cũng tìm được nó. Chỉ đáng tiếc, thứ tìm được không đạt đến mức như mong đợi, nhưng cân nhắc đến thời đại hiện tại, dù pha tạp một chút cũng được tính là tốt rồi.”
Hứa Tử Du thành kính cảm tạ dù không biết thứ trong bình ngọc là cái gì. May mà không cần hắn hỏi, lão vẫn tiếp tục giải thích ngọn ngành.
“Quỷ Tượng Minh Thể Pháp là pháp môn luyện thể thời thượng cổ chuyên mô phỏng uy lực của một sinh vật hùng mạnh cùng thời, gọi là Quỷ Tượng. Trong số những yêu thú được ghi chép trong Yêu Thú Lục của tu hành giới, Quỷ Tượng là yêu thú sở hữu lực lượng và khả năng phòng ngự bậc nhất, đồng cấp gần như là một pháo đài vững chãi bất khả phá, tương truyền có thể sánh ngang với hậu duệ của thần thú viễn cổ Huyền Vũ…”
Cốt Cương lão quỷ đột nhiên thở dài.
“... Tuy nhiên, vì chúng quá mạnh nên chư tộc đã âm thầm liên thủ với nhau nhằm tận diệt Quỷ Tượng. Đấy cũng là lý do tại sao thời nay không thấy cá thể của chúng nữa.”
Hứa Tử Du hơi đảo mắt xuống bình ngọc, cổ họng bất giác chuyển động.
“Nói như vậy… thứ trong bình là…”
Cốt Cương lão quỷ nhếch mép.
“Phải, là máu của hậu duệ Quỷ Tượng.”
Hứa Tử Du: “...”
Ôi mẹ ơi, đến cái thứ này mà người cũng có được sao?!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận