Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 137: Chương 137: Bái sư
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50Chương 137: Bái sư
Hứa Tử Du tu hành cẩn thận, Dương Xuân Thu quan sát hắn một quãng thời gian nên biết rõ hắn sẽ không phạm vào sai lầm sơ đẳng như các đệ tử vội vàng khác. Vì thế, lão không tin hắn nhập ma, nhưng suy nghĩ ấy lại bị lung lay khi lão cảm nhận luồng khí tức âm lãnh hiện thời đang tỏa ra từ hắn. Tuy rằng không duy trì quá lâu nhưng trạng thái đấy đã tố giác bản chất công pháp của hắn có vấn đề. Khổ nỗi, Hắc Thiên Ma Công làm gì có vấn đề.
Hứa Tử Du xử lý t·hi t·hể của gã do thám xong liền đến chỗ lão.
“Sư huynh, chúng ta đi thôi, trời cũng không còn sớm nữa.”
Dương Xuân Thu tạm gác suy nghĩ của mình sang một bên, đằng nào lát nữa cũng gặp sư phụ, lão hỏi sau cũng không muộn. Suy cho cùng, sư phụ lão mới là người giao Hắc Thiên Ma Công cho hắn, không chừng người đã lén lút sửa cái gì đó.
“Thôi được rồi, lên đi.”
Dương Xuân Thu phất tay gọi pháp khí phi hành. Là một con thuyền gỗ màu nâu nhạt, hình dáng lẫn kết cấu đều không giống loại pháp khí phi hành phổ thông.
Tất nhiên, ở tầng cấp Trúc Dịch cảnh đỉnh phong như Dương Xuân Thu, lão sở hữu pháp khí phi hành riêng cũng là chuyện hết sức bình thường. Hứa Tử Du chẳng có gì phải lấy làm lạ cả. Hắn chỉ hơi bất ngờ là có loại pháp khí chứa được nhiều người cùng lúc đấy.
Cả hai người nhanh chóng tiến về Tuyệt Vân Địa. Người trên này tựa hồ cảm nhận được khí tức của Dương Xuân Thu nên vội vàng ra tiếp đón, không ai dám trễ nải.
“Đại sư huynh vạn an!” Bọn họ đồng loạt hành lễ.
Dương Xuân Thu phất tay: “Lui về làm việc của các ngươi đi.”
Đám người nhanh chóng ôm quyền khấu tạ rồi thối lui trong chớp mắt. Lúc đi ngang qua, bọn họ vẫn nhịn không được mà liếc mắt nhìn Hứa Tử Du một lúc mà suy đoán thân phận.
“Tiểu tử ngươi đột phá mà cứ như nhộng phá kén ấy nhỉ.” Dương Xuân Thu vừa đi vừa cảm thán: “Mặt mũi ngươi đặt tại Hợp Hoan Tông thấp nhất cũng nằm trong nhóm tuyệt tài của nội môn, dù không có chủ đích thì kiểu gì cũng được một trưởng lão Kim Đan thu nhận.”
Hứa Tử Du bất giác nhớ tới bạch diện hồ ly Vân Tiêu, cả người không khỏi nổi da gà.
“Trời sinh ta có thể phù hợp Hợp Hoan Tông nhưng thiên tính ta lại không nặng sắc dục lắm, con đường hoan thuật lại có chút pha tạp, nếu ta luyện thì nhiều khi vẫn còn trì trệ ở Định Pháp cảnh chứ không phải đột phá lên Tiềm Hư như giờ.” Hắn bảo.
Dương Xuân Thu: “...”
Ta không muốn nghe câu đó từ người ngủ với kỹ nữ ngày này sang ngày khác như ngươi.
“Hoan thuật tạp nham nhưng đấy là hoan thuật trôi nổi trong tu hành giới. Ngươi không nên xem nhẹ pháp môn hoan thuật của Hợp Hoan Tông, không ngẫu nhiên mà bọn họ vẫn vững chân trong hàng ngũ tam đại ma tông suốt bao năm qua.”
Dương Xuân Thu đột nhiên ngoảnh đầu sang.
“Sẵn tiện nói đến Hợp Hoan Tông, ngươi sau này nên cẩn thận với bọn họ. Đệ tử nội môn đã được phép hành tẩu ngoài lãnh địa tông môn nên sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đụng độ với tu hành giả của bọn họ. Đệ tử bình thường thì ta không bàn tới nhưng ngươi hãy tận lực tránh Thánh nữ, hoan thuật của cô ta hơi đáng sợ đấy.”
Hứa Tử Du bị dọa giật mình, may mà vẫn kiểm soát nét mặt kịp nên không bị thất thố.
Hắn đáp: “Thánh nữ… ý sư huynh là Liễu Đào Tơ ta gặp trong Ma Uyên?”
Dương Xuân Thu cười khẩy.
“Hợp Hoan Tông l·ạm d·ụng ‘Thánh nữ’ nhiều nên ngươi mới không cảm nhận được sức nặng thật sự của từ đấy. Liễu Đào Tơ mà ngươi gặp đúng là Thánh nữ thật nhưng nha đầu đó chỉ là đệ tử bài danh đệ nhất ngoại môn Hợp Hoan Tông mà thôi. Thánh nữ mà ta đề cập là một con ả vô cùng nguy hiểm, là cao thủ hoan thuật bậc nhất thế hệ đương thời. Cô ta luôn mang trên mình bộ cánh hồng y và mái tóc thả sau người. Cô ta hiện diện tại đâu cũng đều thu hút toàn bộ sự chú ý của tu hành giả, nói chung là một con ả vô cùng khoa trương.”
Hứa Tử Du thầm kinh ngạc. Hiếm khi nào hắn nghe Dương Xuân Thu nói nhiều về một người như thế. Mặc dù sau này hắn sẽ cải trang hành tẩu nhưng đến lão còn dè chừng thì hắn cũng không định lơ là. Nếu đã được đặc cách nhắc nhở kỹ thì chắc chắn là nhân vật nguy hiểm.
“Đa tạ sư huynh đã chỉ bảo, ta sẽ lưu ý.”
“Nhớ được là tốt. Về phía Minh Sát Tông thì không thiếu nhân vật cần trọng thị nhưng thôi, bọn chúng mạnh là chủ yếu, ngoài ra không còn gì đáng nói.”
Hứa Tử Du: “...” Mạnh thôi là chưa đủ với huynh ư?
Hứa Tử Du không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Dương Xuân Thu nhưng hắn cũng chẳng đào sâu lắm. Hôm nay hắn cũng gặp nhiều chuyện rồi nên chỉ muốn vấn an Sát Luyện lão quái rồi kiếm nơi nào đó ngả lưng một chút. Tuyệt Vân Địa rộng lớn thế kiểu gì cũng có chỗ thôi.
Nói đến Tuyệt Vân Địa, nơi này chẳng khác gì thánh địa linh dược của Ngự Ma Tông, vừa đặt chân vào là Hứa Tử Du đã ngửi được mùi hương ngào ngạt của cỏ cây. Quy hoạch đồi linh dược của Tuyệt Vân Địa lại khá quen mắt, trông thôi cũng biết dược viên lấy nguyên mẫu từ đâu. Có điều, chênh lệch quy mô vẫn đáng kể lắm.
Thành thật mà nói, Hứa Tử Du hơi ngợp. Hoàn cảnh nơi này tốt hơn rất nhiều so với Ám Vong Địa nhưng nếu nhất mạch Ám Vong Địa sinh hoạt tại đây, chưa chắc bọn họ đã mạnh mẽ. Thiên hướng tu hành đã không phù hợp với hoàn cảnh thì luyện kiểu gì cũng không xong.
May mắn là Hứa Tử Du tu hành khác các sư huynh, sư tỷ nên mới có thể tự do ở ngoài chứ không bị trói buộc vào Ám Vong Địa. Hoàn cảnh sinh hoạt nơi đó quả thực không hợp mắt hắn lắm, nhưng hắn không thể đòi hỏi nhiều, riêng cái tên “Ám Vong” đã nói lên tất cả rồi.
Sát Luyện lão quái hay tin Hứa Tử Du đột phá Tiềm Hư cảnh nên hôm nay mới cố ý không luyện đan, cả buổi chỉ dùng trà đánh cờ ở đại điện.
“Sư phụ, đại sư huynh đến vấn an, đi cùng còn có thêm một tên tiểu tử khác.”
Sát Luyện lão quái đang uống trà liền dừng động tác lại, sau thả thần thức ra bên ngoài, phát hiện bóng dáng của Hứa Tử Du liền nhịn không được mà cười vang.
“Ái chà chà, đến đúng lúc đấy.” Lão chuyển tầm mắt đến người đang đánh cờ với mình: “Lão hữu, lão phu định thu đồ ngay bây giờ, ông không phiền chứ?”
“Ông không thu đồ mới là chuyện lạ, ông là chủ, cứ tự nhiên đi.”
Sát Luyện lão quái bật cười thành tiếng rồi cho gọi hai người Dương Xuân Thu tiến vào.
“Đệ tử xin thỉnh an sư phụ, thỉnh an sư thúc.”
Dương Xuân Thu trông thấy trưởng bối liền thu dáng vẻ kiêu ngạo thông thường về, bộ dạng hoàn toàn khác với lúc ở riêng với Hứa Tử Du hay các chấp sự.
Hôm nay chứng kiến nhiều điệu bộ khác thường của Dương Xuân Thu, Hứa Tử Du nhịn không được mà cười thầm trong lòng. Nhưng nụ cười ấy chẳng duy trì được mấy hồi là tắt lịm, bởi hắn phát giác bóng dáng lão nhân khô gầy đang đánh cờ với Sát Luyện lão quái.
Cốt Cương lão quỷ.
Hứa Tử Du thầm nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình rồi quỳ xuống hành lễ: “Sát Luyện tiền bối vạn an, lão tiền bối vạn an.”
“Giờ này còn gọi tiền bối cái gì nữa.” Sát Luyện lão quái vỗ đùi cười ha hả: “Nào, lại đây hành lễ với vi sư. Tiểu Dương, mau mau rót trà cho sư đệ ngươi.”
Dương Xuân Thu hành lễ xong là đã đun một ấm trà mới. Lão vận pháp lực làm sôi nước trong tích tắc rồi đổ vào bình trà chỉ còn xác. Trông qua là lão biết ngay đây là bình được chuẩn bị sẵn để thu đồ, đoán chừng sư phụ lão cũng nóng vội rồi.
Dương Xuân Thu đưa chén trà cho Hứa Tử Du.
“Ba quỳ chín lạy rồi dâng trà, chúng ta từ giờ là sư huynh đệ đồng môn.”
Hứa Tử Du ngượng ngùng nhận trà, bên ngoài không tỏ vẻ gì nhưng nội tâm đã muốn khóc tới nơi. Nếu sư phụ Cốt Cương không ở đây thì hắn còn diễn được trơn tru, nhưng lão đã trình diện tại đây thì hành động bái sư người khác lại trở thành bất hiếu, bất nghĩa.
Hứa Tử Du phiền não lắm, nhưng bái sư là nhiệm vụ Cốt Cương lão quỷ giao cho, hắn không dám ngược mệnh lệnh nên đành cắn răng làm.
Hứa Tử Du quỳ xuống đất, nâng chén trà qua đầu rồi dập ba lần, tiếp tục lặp lại quá trình đó thêm hai lần nữa rồi dâng trà cho Sát Luyện lão quái với thái độ thành tâm nhất.
“Đệ tử Hứa Tử Du xin kính sư phụ, sư phụ vạn thọ vô cương.”
Sát Luyện lão quái vuốt râu hài lòng. Lão nhận chén trà, một hơi uống cạn rồi phất tay đỡ hắn dậy, ngắm nghía một lúc liền cười không ngớt, cười đến mãn nguyện.
“Tiểu Hứa, con tuổi trẻ tài cao, vừa chớm hai mươi đã đột phá Tiềm Hư, tương lai bất khả hạn lượng. Hôm nay thu đồ, vi sư không có gì nhiều, chỉ có một bản tâm đắc luyện đan, mong con hãy nhận lấy, về sau tu hành cho tốt, nhất định không được làm mất mặt nhất mạch Tuyệt Vân Địa chúng ta. Về phần công pháp tu hành, lát nữa tiểu Dương sẽ đưa con đến tàng thư phòng tuyển chọn. Sư huynh đệ hai con chung đụng lâu ngày hiểu nhau hơn là vi sư.”
Hứa Tử Du nào dám từ chối tâm đắc luyện đan của đại năng Kim Đan cảnh. Hắn vội nhận lấy bằng hai tay, thậm chí còn không dám hạ thấp hơn đầu.
“Đệ tử xin đa tạ sư phụ, đệ tử nhất định sẽ tu hành thật tốt.”
Sát Luyện lão quái gật đầu rồi đảo mắt sang Cốt Cương lão quỷ, con ngươi lóe dị quang.
“Sẵn tiện ở đây thì giới thiệu luôn. Tiểu Hứa, vị này là bằng hữu lâu năm của vi sư, gọi là Cốt Cương, hiện đang là chủ nhân của nhất mạch Ám Vong Địa. Con nghe rồi chứ?”
Hứa Tử Du: “...”
Nghe, nghe rất rõ là đằng khác.
Hắn ôm quyền hành lễ.
“Khởi bẩm sư phụ, tiếp dẫn sứ của đệ tử hôm nay cũng đến từ Ám Vong Địa, là Kế Vân Tường sư huynh ạ. Đệ tử cũng đã nghe về Ám Vong Địa qua huynh ấy.”
“Kế Vân Tường là tứ đệ tử của lão phu.” Cốt Cương lão quỷ bình thản đáp.
Sát Luyện lão quái ngạc nhiên, đôi mắt mở to đầy hứng thú.
“Ái chà, trùng hợp thật đấy, xem chừng tên tiểu đệ tử này của ta có duyên với nhất mạch của ông rồi.” Khóe miệng lão giương cao: “Nếu đã gặp tức là có duyên, duyên số đặc biệt lắm.”
Lão chắp tay vào nhau, xoa nhẹ có chút dáng vẻ hèn mọn.
“Lão hữu, nghe đồn ở chỗ ông có một pháp môn luyện thể rất đặc biệt nhưng đến giờ vẫn chưa ai tu luyện được. Ông thấy đấy, nhất mạch của ông không có ai luyện thể, vừa hay tiểu đệ tử của lão phu lại có thiên hướng luyện thể, chi bằng tác thành cho hắn thì thế nào?”
Cốt Cương lão quỷ: “...”
Hứa Tử Du: “...”
Hứa Tử Du tu hành cẩn thận, Dương Xuân Thu quan sát hắn một quãng thời gian nên biết rõ hắn sẽ không phạm vào sai lầm sơ đẳng như các đệ tử vội vàng khác. Vì thế, lão không tin hắn nhập ma, nhưng suy nghĩ ấy lại bị lung lay khi lão cảm nhận luồng khí tức âm lãnh hiện thời đang tỏa ra từ hắn. Tuy rằng không duy trì quá lâu nhưng trạng thái đấy đã tố giác bản chất công pháp của hắn có vấn đề. Khổ nỗi, Hắc Thiên Ma Công làm gì có vấn đề.
Hứa Tử Du xử lý t·hi t·hể của gã do thám xong liền đến chỗ lão.
“Sư huynh, chúng ta đi thôi, trời cũng không còn sớm nữa.”
Dương Xuân Thu tạm gác suy nghĩ của mình sang một bên, đằng nào lát nữa cũng gặp sư phụ, lão hỏi sau cũng không muộn. Suy cho cùng, sư phụ lão mới là người giao Hắc Thiên Ma Công cho hắn, không chừng người đã lén lút sửa cái gì đó.
“Thôi được rồi, lên đi.”
Dương Xuân Thu phất tay gọi pháp khí phi hành. Là một con thuyền gỗ màu nâu nhạt, hình dáng lẫn kết cấu đều không giống loại pháp khí phi hành phổ thông.
Tất nhiên, ở tầng cấp Trúc Dịch cảnh đỉnh phong như Dương Xuân Thu, lão sở hữu pháp khí phi hành riêng cũng là chuyện hết sức bình thường. Hứa Tử Du chẳng có gì phải lấy làm lạ cả. Hắn chỉ hơi bất ngờ là có loại pháp khí chứa được nhiều người cùng lúc đấy.
Cả hai người nhanh chóng tiến về Tuyệt Vân Địa. Người trên này tựa hồ cảm nhận được khí tức của Dương Xuân Thu nên vội vàng ra tiếp đón, không ai dám trễ nải.
“Đại sư huynh vạn an!” Bọn họ đồng loạt hành lễ.
Dương Xuân Thu phất tay: “Lui về làm việc của các ngươi đi.”
Đám người nhanh chóng ôm quyền khấu tạ rồi thối lui trong chớp mắt. Lúc đi ngang qua, bọn họ vẫn nhịn không được mà liếc mắt nhìn Hứa Tử Du một lúc mà suy đoán thân phận.
“Tiểu tử ngươi đột phá mà cứ như nhộng phá kén ấy nhỉ.” Dương Xuân Thu vừa đi vừa cảm thán: “Mặt mũi ngươi đặt tại Hợp Hoan Tông thấp nhất cũng nằm trong nhóm tuyệt tài của nội môn, dù không có chủ đích thì kiểu gì cũng được một trưởng lão Kim Đan thu nhận.”
Hứa Tử Du bất giác nhớ tới bạch diện hồ ly Vân Tiêu, cả người không khỏi nổi da gà.
“Trời sinh ta có thể phù hợp Hợp Hoan Tông nhưng thiên tính ta lại không nặng sắc dục lắm, con đường hoan thuật lại có chút pha tạp, nếu ta luyện thì nhiều khi vẫn còn trì trệ ở Định Pháp cảnh chứ không phải đột phá lên Tiềm Hư như giờ.” Hắn bảo.
Dương Xuân Thu: “...”
Ta không muốn nghe câu đó từ người ngủ với kỹ nữ ngày này sang ngày khác như ngươi.
“Hoan thuật tạp nham nhưng đấy là hoan thuật trôi nổi trong tu hành giới. Ngươi không nên xem nhẹ pháp môn hoan thuật của Hợp Hoan Tông, không ngẫu nhiên mà bọn họ vẫn vững chân trong hàng ngũ tam đại ma tông suốt bao năm qua.”
Dương Xuân Thu đột nhiên ngoảnh đầu sang.
“Sẵn tiện nói đến Hợp Hoan Tông, ngươi sau này nên cẩn thận với bọn họ. Đệ tử nội môn đã được phép hành tẩu ngoài lãnh địa tông môn nên sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đụng độ với tu hành giả của bọn họ. Đệ tử bình thường thì ta không bàn tới nhưng ngươi hãy tận lực tránh Thánh nữ, hoan thuật của cô ta hơi đáng sợ đấy.”
Hứa Tử Du bị dọa giật mình, may mà vẫn kiểm soát nét mặt kịp nên không bị thất thố.
Hắn đáp: “Thánh nữ… ý sư huynh là Liễu Đào Tơ ta gặp trong Ma Uyên?”
Dương Xuân Thu cười khẩy.
“Hợp Hoan Tông l·ạm d·ụng ‘Thánh nữ’ nhiều nên ngươi mới không cảm nhận được sức nặng thật sự của từ đấy. Liễu Đào Tơ mà ngươi gặp đúng là Thánh nữ thật nhưng nha đầu đó chỉ là đệ tử bài danh đệ nhất ngoại môn Hợp Hoan Tông mà thôi. Thánh nữ mà ta đề cập là một con ả vô cùng nguy hiểm, là cao thủ hoan thuật bậc nhất thế hệ đương thời. Cô ta luôn mang trên mình bộ cánh hồng y và mái tóc thả sau người. Cô ta hiện diện tại đâu cũng đều thu hút toàn bộ sự chú ý của tu hành giả, nói chung là một con ả vô cùng khoa trương.”
Hứa Tử Du thầm kinh ngạc. Hiếm khi nào hắn nghe Dương Xuân Thu nói nhiều về một người như thế. Mặc dù sau này hắn sẽ cải trang hành tẩu nhưng đến lão còn dè chừng thì hắn cũng không định lơ là. Nếu đã được đặc cách nhắc nhở kỹ thì chắc chắn là nhân vật nguy hiểm.
“Đa tạ sư huynh đã chỉ bảo, ta sẽ lưu ý.”
“Nhớ được là tốt. Về phía Minh Sát Tông thì không thiếu nhân vật cần trọng thị nhưng thôi, bọn chúng mạnh là chủ yếu, ngoài ra không còn gì đáng nói.”
Hứa Tử Du: “...” Mạnh thôi là chưa đủ với huynh ư?
Hứa Tử Du không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Dương Xuân Thu nhưng hắn cũng chẳng đào sâu lắm. Hôm nay hắn cũng gặp nhiều chuyện rồi nên chỉ muốn vấn an Sát Luyện lão quái rồi kiếm nơi nào đó ngả lưng một chút. Tuyệt Vân Địa rộng lớn thế kiểu gì cũng có chỗ thôi.
Nói đến Tuyệt Vân Địa, nơi này chẳng khác gì thánh địa linh dược của Ngự Ma Tông, vừa đặt chân vào là Hứa Tử Du đã ngửi được mùi hương ngào ngạt của cỏ cây. Quy hoạch đồi linh dược của Tuyệt Vân Địa lại khá quen mắt, trông thôi cũng biết dược viên lấy nguyên mẫu từ đâu. Có điều, chênh lệch quy mô vẫn đáng kể lắm.
Thành thật mà nói, Hứa Tử Du hơi ngợp. Hoàn cảnh nơi này tốt hơn rất nhiều so với Ám Vong Địa nhưng nếu nhất mạch Ám Vong Địa sinh hoạt tại đây, chưa chắc bọn họ đã mạnh mẽ. Thiên hướng tu hành đã không phù hợp với hoàn cảnh thì luyện kiểu gì cũng không xong.
May mắn là Hứa Tử Du tu hành khác các sư huynh, sư tỷ nên mới có thể tự do ở ngoài chứ không bị trói buộc vào Ám Vong Địa. Hoàn cảnh sinh hoạt nơi đó quả thực không hợp mắt hắn lắm, nhưng hắn không thể đòi hỏi nhiều, riêng cái tên “Ám Vong” đã nói lên tất cả rồi.
Sát Luyện lão quái hay tin Hứa Tử Du đột phá Tiềm Hư cảnh nên hôm nay mới cố ý không luyện đan, cả buổi chỉ dùng trà đánh cờ ở đại điện.
“Sư phụ, đại sư huynh đến vấn an, đi cùng còn có thêm một tên tiểu tử khác.”
Sát Luyện lão quái đang uống trà liền dừng động tác lại, sau thả thần thức ra bên ngoài, phát hiện bóng dáng của Hứa Tử Du liền nhịn không được mà cười vang.
“Ái chà chà, đến đúng lúc đấy.” Lão chuyển tầm mắt đến người đang đánh cờ với mình: “Lão hữu, lão phu định thu đồ ngay bây giờ, ông không phiền chứ?”
“Ông không thu đồ mới là chuyện lạ, ông là chủ, cứ tự nhiên đi.”
Sát Luyện lão quái bật cười thành tiếng rồi cho gọi hai người Dương Xuân Thu tiến vào.
“Đệ tử xin thỉnh an sư phụ, thỉnh an sư thúc.”
Dương Xuân Thu trông thấy trưởng bối liền thu dáng vẻ kiêu ngạo thông thường về, bộ dạng hoàn toàn khác với lúc ở riêng với Hứa Tử Du hay các chấp sự.
Hôm nay chứng kiến nhiều điệu bộ khác thường của Dương Xuân Thu, Hứa Tử Du nhịn không được mà cười thầm trong lòng. Nhưng nụ cười ấy chẳng duy trì được mấy hồi là tắt lịm, bởi hắn phát giác bóng dáng lão nhân khô gầy đang đánh cờ với Sát Luyện lão quái.
Cốt Cương lão quỷ.
Hứa Tử Du thầm nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình rồi quỳ xuống hành lễ: “Sát Luyện tiền bối vạn an, lão tiền bối vạn an.”
“Giờ này còn gọi tiền bối cái gì nữa.” Sát Luyện lão quái vỗ đùi cười ha hả: “Nào, lại đây hành lễ với vi sư. Tiểu Dương, mau mau rót trà cho sư đệ ngươi.”
Dương Xuân Thu hành lễ xong là đã đun một ấm trà mới. Lão vận pháp lực làm sôi nước trong tích tắc rồi đổ vào bình trà chỉ còn xác. Trông qua là lão biết ngay đây là bình được chuẩn bị sẵn để thu đồ, đoán chừng sư phụ lão cũng nóng vội rồi.
Dương Xuân Thu đưa chén trà cho Hứa Tử Du.
“Ba quỳ chín lạy rồi dâng trà, chúng ta từ giờ là sư huynh đệ đồng môn.”
Hứa Tử Du ngượng ngùng nhận trà, bên ngoài không tỏ vẻ gì nhưng nội tâm đã muốn khóc tới nơi. Nếu sư phụ Cốt Cương không ở đây thì hắn còn diễn được trơn tru, nhưng lão đã trình diện tại đây thì hành động bái sư người khác lại trở thành bất hiếu, bất nghĩa.
Hứa Tử Du phiền não lắm, nhưng bái sư là nhiệm vụ Cốt Cương lão quỷ giao cho, hắn không dám ngược mệnh lệnh nên đành cắn răng làm.
Hứa Tử Du quỳ xuống đất, nâng chén trà qua đầu rồi dập ba lần, tiếp tục lặp lại quá trình đó thêm hai lần nữa rồi dâng trà cho Sát Luyện lão quái với thái độ thành tâm nhất.
“Đệ tử Hứa Tử Du xin kính sư phụ, sư phụ vạn thọ vô cương.”
Sát Luyện lão quái vuốt râu hài lòng. Lão nhận chén trà, một hơi uống cạn rồi phất tay đỡ hắn dậy, ngắm nghía một lúc liền cười không ngớt, cười đến mãn nguyện.
“Tiểu Hứa, con tuổi trẻ tài cao, vừa chớm hai mươi đã đột phá Tiềm Hư, tương lai bất khả hạn lượng. Hôm nay thu đồ, vi sư không có gì nhiều, chỉ có một bản tâm đắc luyện đan, mong con hãy nhận lấy, về sau tu hành cho tốt, nhất định không được làm mất mặt nhất mạch Tuyệt Vân Địa chúng ta. Về phần công pháp tu hành, lát nữa tiểu Dương sẽ đưa con đến tàng thư phòng tuyển chọn. Sư huynh đệ hai con chung đụng lâu ngày hiểu nhau hơn là vi sư.”
Hứa Tử Du nào dám từ chối tâm đắc luyện đan của đại năng Kim Đan cảnh. Hắn vội nhận lấy bằng hai tay, thậm chí còn không dám hạ thấp hơn đầu.
“Đệ tử xin đa tạ sư phụ, đệ tử nhất định sẽ tu hành thật tốt.”
Sát Luyện lão quái gật đầu rồi đảo mắt sang Cốt Cương lão quỷ, con ngươi lóe dị quang.
“Sẵn tiện ở đây thì giới thiệu luôn. Tiểu Hứa, vị này là bằng hữu lâu năm của vi sư, gọi là Cốt Cương, hiện đang là chủ nhân của nhất mạch Ám Vong Địa. Con nghe rồi chứ?”
Hứa Tử Du: “...”
Nghe, nghe rất rõ là đằng khác.
Hắn ôm quyền hành lễ.
“Khởi bẩm sư phụ, tiếp dẫn sứ của đệ tử hôm nay cũng đến từ Ám Vong Địa, là Kế Vân Tường sư huynh ạ. Đệ tử cũng đã nghe về Ám Vong Địa qua huynh ấy.”
“Kế Vân Tường là tứ đệ tử của lão phu.” Cốt Cương lão quỷ bình thản đáp.
Sát Luyện lão quái ngạc nhiên, đôi mắt mở to đầy hứng thú.
“Ái chà, trùng hợp thật đấy, xem chừng tên tiểu đệ tử này của ta có duyên với nhất mạch của ông rồi.” Khóe miệng lão giương cao: “Nếu đã gặp tức là có duyên, duyên số đặc biệt lắm.”
Lão chắp tay vào nhau, xoa nhẹ có chút dáng vẻ hèn mọn.
“Lão hữu, nghe đồn ở chỗ ông có một pháp môn luyện thể rất đặc biệt nhưng đến giờ vẫn chưa ai tu luyện được. Ông thấy đấy, nhất mạch của ông không có ai luyện thể, vừa hay tiểu đệ tử của lão phu lại có thiên hướng luyện thể, chi bằng tác thành cho hắn thì thế nào?”
Cốt Cương lão quỷ: “...”
Hứa Tử Du: “...”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận