Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 136: Chương 136: Không khoan nhượng

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50
Chương 136: Không khoan nhượng

Hứa Tử Du định hỏi sâu hơn nhưng ngẫm lại thì thôi. Tứ sư huynh hắn không phải người không biết suy nghĩ, nếu đã cố tình nói kiểu đấy thì chứng tỏ không muốn bàn sâu.

Hứa Tử Du đoán Ma Phược Linh đã trở thành đồ chơi phát tiết dục vọng của y rồi.

“Ta mới nhập nội môn, về sau vẫn còn nhiều chuyện cần sư huynh giúp đỡ, mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn.” Hắn ôm quyền hành lễ, lén lút giấu thêm một túi linh thạch.

Đôi mắt Kế Vân Tường sáng rực như sao trời, nhịn không được cười một tiếng.

“Đồng môn với nhau cả, ngươi không cần khách khí. Tuyệt Vân Địa ở hướng ngược lại với Vô Sát Cốc, ngươi cứ đi theo hướng đó, bao giờ ngửi được mùi dược liệu thì đến nơi.”

“Đa tạ sư huynh.”

Kế Vân Tường quay đầu, vừa đi vừa tung túi linh thạch, không quên huýt sáo cao hứng.

Hứa Tử Du thầm thở dài rồi chuyển hướng đến Tuyệt Vân Địa. Có điều, vừa đi được mười bước hắn đã cảm nhận được luồng khí đạo mơ hồ đang truyền đến chỗ mình từ phương xa. Nguồn phát gần như không hề di chuyển, chỉ giữ nguyên một chỗ như đang phục kích.

Hứa Tử Du quay đầu về hướng đó, thần thức lập tức giải phóng vào trong rừng.

Tiếng lá cây xào xạc nhanh chóng vang lên, người đó nhanh chóng quay đầu chạy đi, tốc độ thoăn thoắt như một con báo đang chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn.

“S-sao thần thức của hắn mạnh thế?!” Gã do thám chạy trốn trong hoảng hốt.

Gã nhận được lệnh phải theo dõi Hứa Tử Du ngay khi hắn tiến vào nội môn. Vốn nghĩ chỉ là nhiệm vụ đơn giản do đối phương mới đột phá Tiềm Hư cảnh nhưng không ngờ thực lực lại khủng kh·iếp đến như thế. Gã xưa nay vẫn luôn tự tin vào năng lực tiềm hành của bản thân, đến Kế Vân Tường còn không thể phát hiện, ấy vậy mà thất thủ trong tay một tân binh.

“C·hết tiệt, tên khốn Ma Trường Tô này…”

“À, ra ngươi là người của Ma Trường Tô.” Bên tai gã thình lình vang giọng Hứa Tử Du, thanh âm lạnh lùng như tiếng gọi từ bên dưới địa ngục.

Gã giật thốt tung chưởng sang bên nhưng nơi đó chỉ toàn là một vùng trống không. Trong khi đó, ảnh thân đã vòng sang phía còn lại rồi hoán vị cho Hứa Tử Du.

Hắn nắm bả vai gã rồi quật mạnh xuống dưới đất.

Uỳnh—?!



Gã hộc máu tươi, con mắt trợn ngược. Xương cốt trên người bất giác nứt vỡ, mặt đất lõm xuống, lấy gã làm trung tâm mà tạo thành một cái mạng nhện nứt lan rộng ra xung quanh.

Hứa Tử Du: “...” S-sao mạnh quá vậy?!

Gã do thám ngất lịm ngay tại chỗ, cơ hồ không kịp sử dụng pháp khí hay bất kỳ thủ đoạn chống trả nào. Đứng trước sức mạnh áp đảo của Hứa Tử Du, gã chỉ như con kiến hôi.

Trên thực tế, đến Hứa Tử Du cũng không biết bản thân đã trở nên mạnh mẽ đến như thế. Ban nãy hắn chỉ mới dùng mỗi sức mạnh nhục thân chứ chưa hề động đến pháp lực, thậm chí còn không dùng tới cả pháp khí hay phù lục, thế mà địch thủ đã bại rồi.

Hứa Tử Du nắm mở tay mình một lúc rồi nhìn gã do thám đã ngất. Đôi mắt mỗi lúc một lạnh.

Một lát sau, Hứa Tử Du đánh thức gã do thám bằng Thủy Cầu Phù. Đối phương vội bò dậy rồi ho khục khặc nhưng không qua mấy giây là lại ôm người run rẩy bởi nội thương.

Hứa Tử Du đá lưng gã, cơ thể nhỏ nhắn kia lập tức ngã nhào, vết nứt trong xương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Gã hét vang đau đớn, gương mặt tràn ngập nỗi sợ.

“Không cần la hét, xung quanh đây không có người, ta cũng đã bố trí trận pháp che đậy rồi nên chúng ta sẽ có chút thời gian nói chuyện.” Hứa Tử Du ngồi xổm trước mặt đối phương: “Trả lời ta, ngươi có quan hệ gì với Ma Trường Tô?”

“N-ngươi… ngươi không được… g·iết ta…”

Gã do thám vừa lẩm bẩm trong miệng thì cơn đau lại kéo đến. Ngón tay gã bị Huyết Sắc Nhận cắt đứt. Đã thế, vết cắt còn ở ngay giữa xương nên về sau hoàn toàn vô vọng nối lại.

Gã hét vang đau đớn, tiếng hét khiến cho cả cơ mặt giãn ra.

Hứa Tử Du không để ý chuyện đó, hắn hỏi tiếp: “Ta không có nhiều thời gian. Nếu ngươi đã thích giữ im lặng thì cố mà giữ.” Hắn kề Huyết Sắc Nhận ngay tai gã.

“Á—?!

Một lia nhẹ nhàng, cái tai đấy liền đứt lìa, máu tươi ròng ròng xuống cả mặt và cổ.

Gã do thám vẫn hét như thể không nghe lời cảnh cáo của Hứa Tử Du trước đó. Với người như thế này thì hắn không cần phải giải thích làm gì cho phiền. Ngay khi nhận ra hiện thực tàn khốc, gã sẽ ngoan ngoãn cho hắn câu trả lời mong muốn.

Hứa Tử Du lặp lại câu hỏi, hắn vẫn không nhận lại câu trả lời, thế là gã do thám phải trả giá bằng một bộ phận trên cơ thể. Từng ngón tay, dái tai cho đến ngón chân, lần lượt những bộ phận đơn lẻ này đã lìa khỏi thân xác, máu tươi lọt xuống khe nứt dưới đất.

Gã do thám hét sưng cả họng, nước mắt hòa với máu tươi, đôi mắt hoang dại mất đi sức sống. Con ngươi gã run rẩy nhìn Hứa Tử Du, ba ngón tay của hắn liền chọc vào mắt phải, thoáng chốc đã móc cả nhãn cầu ra ngoài ngay trước mắt chính chủ.



“Đáng c·hết—?!” Gã do thám hét lớn đầy tức giận nhưng tay chân gã đã bị phế bỏ, cựa quậy cỡ nào cũng vô dụng. Gã hét khản cả cổ nhưng không một ai tới ứng cứu, lúc này cũng nhận ra cả khu vực đã sớm bị cô lập, dù gã cố cỡ nào cũng không thể thu hút sự chú ý.

Hứa Tử Du vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ. Hắn xoay Huyết Sắc Nhận trên tay, đảo mắt ngắm nghía cơ thể đối phương để xem thử còn bộ phận nào có thể cắt bỏ không.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của Hình chấp sự năm nào, khóe miệng hắn không khỏi giương cao, giọng cười khúc khích nghe có phần biến thái.

Hắn lật người gã do thám lại, thản nhiên đặt chân lên khu vực bộ hạ. Toàn bộ gương mặt gã lập tức trắng toát như một tờ giấy, cơn đau đớn hiện hữu nhanh chóng không cánh mà bay.

“K-khoan, t-ta nói…”

Hứa Tử Du ấn chân xuống, gã do thám liền cảm nhận được trọng lực, vội vàng lên tiếng.

“M-Ma Trường Tô lệnh c-cho ta theo dõi ngươi. H-hắn đang đợi ở… V-Vân Túy Lâu…”

“Có vẻ ai đó đã hiểu được chút nguyên tắc rồi.” Hứa Tử Du rút chân mỉm cười, hắn hơi khom lưng, miệng vẫn cười nhưng mắt không hề chuyển động: “Ngươi làm việc với hắn được bao lâu rồi? Biết được bao nhiêu về thân tín và thế lực hiện tại?”

Gã do thám tự nhận lăn lộn ở nội môn nhiều năm cũng xem như có mắt nhìn, thế mà hôm nay lại thất thủ trong tay một tân binh còn không có bao nhiêu tiếng tăm ở ngoại môn, trong lòng không khỏi tự mỉa. Nhưng mỉa thế nào đi nữa thì gã cũng không thể thoát được một mạng. Với ngần ấy thương tích, gã dù sống cũng chỉ là phế nhân, thế thì thà c·hết còn hơn.

Gã do thám tính ôm toàn bộ bí mật xuống dưới mồ nhưng nhìn thấy biểu cảm của Hứa Tử Du, gã phải nói ra cho bằng được, có thế thì gã mới được c·hết yên ổn.

Theo những gì gã thấy, hắn không quan tâm gã sống hay c·hết. Đối với hắn, lấy được thông tin thì tốt, không lấy được cũng chẳng sao cả. Hắn không hề đặt nặng vấn đề đó.

Đồng nghĩa, c·ái c·hết của gã cũng chỉ là thú vui giải tỏa cơn khát máu của hắn mà thôi.

Nghĩ thôi gã do thám đã sởn hết cả gai ốc. Gã không ngờ kẻ tiến nhập nội môn ngày hôm nay lại là một con quái vật không hề có nhân tính. Một khi rơi vào tay hắn, gã chỉ có thể cầu xin một c·ái c·hết chóng vánh để chấm dứt đau đớn đang h·ành h·ạ cơ thể mình.

Gã do thám khai ra toàn bộ những gì mà gã biết, thái độ rất thành khẩn.

Hứa Tử Du vừa vào nội môn, còn chưa biết lai lịch đối phương ra sao nên không đặt niềm tin hoàn toàn, nhưng vì nguyện ý làm tay chân cho Ma Trường Tô nên xem chừng chẳng phải nhân vật lợi hại gì. Hứa Tử Du còn hạ gã trong một chiêu duy nhất thì không cần xem trọng quá, chỉ cần làm xong việc của mình rồi thanh lý tổng thể là được.

“G-g·iết ta… đi…”

Gã do thám nói xong là hơi thở yếu ngay tắp lự.



Hứa Tử Du giơ tay cao: “Nhắm mắt lại đi.”

Gã vừa làm theo là hắn lập tức vỗ chưởng xuống, thủ cấp của gã liền nổ tung thành huyết vụ, dấu chưởng in hằn trên đất, máu tươi lấp đầy chỗ lõm.

Hứa Tử Du đứng dậy, đang lúc lau máu thì thình lình phát giác một nguồn khí đạo khác đang đổ ập về phía mình. Nguồn khí đạo này vô cùng mạnh, thậm chí thần thức còn xuyên qua được cả trận pháp. Đối phương quá nửa sở hữu tu vi mạnh xa hắn.

Có điều, Hứa Tử Du nhận ra nguồn khí đạo này nên mới giải trừ trận pháp.

“Sư huynh đại giá quang lâm, ta không tiện tiếp đón từ xa, mong sư huynh thứ lỗi.”

Dương Xuân Thu nhìn hai tay phủ đầy sắc đỏ của Hứa Tử Du, máu tươi còn nhỏ xuống đất, rồi chuyển ánh mắt sang cái xác đằng sau lưng. Kỳ thực, lão không biết có nên gọi đấy là xác không nữa, trông nó giống như một khối thịt dập nát thì đúng hơn.

“... Ngươi có thể yên phận như lúc bế quan có được không?” Lão thở dài.

Hứa Tử Du trề môi đáp lại: “Tên này có ý xấu nên ta mới ra tay diệt trừ. Tên tuổi… bỏ đi, ta không quan tâm lắm, quan trọng là xác định được chủ mưu rồi nên ta sẽ tính sổ sau.”

Dương Xuân Thu đỡ trán phiền não.

“Nội môn không cấm g·iết người, có thực lực làm được điều đó thì cứ làm, nhưng ngươi hiện giờ đang là trung tâm của mọi vấn đề, hành sự nên cẩn trọng một chút.”

Hứa Tử Du lau sạch v·ết m·áu trên tay rồi ôm quyền cảm tạ.

“Phải rồi, sao sư huynh lại đến đây? Không phải sắp tới có kỳ thu hoạch sao?”

Dương Xuân Thu bảo: “Hay tin ngươi đột phá Tiềm Hư cảnh nên ta cố ý đến đón, ai ngờ đâu lại thấy ngươi gây sự.” Lão dừng một lúc, trong lòng tựa hồ có suy đoán: “Mặc dù chỉ là suy nghĩ nhất thời nhưng có chuyện này ta phải làm rõ một chút, ngươi có luyện tà công nào ảnh hưởng đến thần tính của bản thân không?”

Hứa Tử Du thành thật lắc đầu: “Không, ta chỉ luyện Hắc Thiên Ma Công, sắp tới còn định đến Ngự Thư Cốc tuyển chọn thêm công pháp, võ kỹ mới đây.”

“... Thật sao?” Dương Xuân Thu hỏi lại.

Hứa Tử Du nghiêng đầu khó hiểu.

“Công pháp của ta không phải loại gì đặc biệt, ta tưởng huynh hiểu rõ rồi chứ?”

Dương Xuân Thu nheo mắt nhìn hắn. Đương nhiên lão biết công pháp hắn luyện, lão vẫn luôn quan sát hắn trong suốt quãng thời gian ở dược viên mà.

Tuy nhiên, hôm nay nhìn hắn, lão lại có một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Bầu không khí xung quanh người hắn tựa hồ đã trở nên tăm tối hơn rất nhiều.

Loại trạng thái này giống với nhập ma trong vô thức vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận