Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 135: Chương 135: Tam đại cấm địa

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50
Chương 135: Tam đại cấm địa

Kế Vân Tường không muốn bị cuốn vào chuyện của Hứa Tử Du nên lựa chọn dẫn dắt nhanh gọn, dù sao thì bái sư Sát Luyện lão quái xong hắn cũng sẽ được đồng môn dẫn đi giới thiệu thôi. Song, Kế Vân Tường vẫn phải dẫn đi trước, đằng nào cũng là nhiệm vụ của y.

Nội môn Ngự Ma Tông hoạt động theo cơ chế phân phối nhân lực đồng đều, trừ những cơ quan đặc thù cần nhân lực cố định như Dược Ma Đường, Khí Ma Đường và Kỳ Trận Đường thì hầu hết những vị trí còn lại sẽ được giao cho các đệ tử như một nhiệm vụ.

Cốt Cương lão quỷ biết Hứa Tử Du đã bế quan đột phá nên mới cử Kế Vân Tường tiếp nhận nhiệm vụ tiếp dẫn sứ của Chấp Sự Đường để dễ bề tiếp cận, nhờ thế, y mới thay lão truyền đạt mệnh lệnh dễ dàng mà không khiến người khác nghi ngờ.

“Ngày rằm tháng sau về Ám Vong Địa một chuyến. Sư phụ muốn gặp ngươi.”

Đôi mắt Hứa Tử Du lóe tinh quang. Hắn gật đầu đáp ứng: “Ta sẽ cố sắp xếp thời gian.”

“Ngươi biết là ta không nói lời đó để ngươi thương lượng mà. Đây là mệnh lệnh của sư phụ, ngươi chỉ được phép tuân thủ theo.” Kế Vân Tường bình tĩnh bảo.

Hứa Tử Du im lặng một chút bèn thở dài: “Ta sẽ quay về đúng ngày.”

Kế Vân Tường gật đầu hài lòng rồi đưa hắn một bộ y phục màu đen mang họa tiết đỏ, trông qua giống với y phục y đang mang trên người. Ngoài ra còn có thêm lệnh bài thân phận mới cũng như một trận bàn nhỏ hỗ trợ khai phủ tu hành.

Trở thành đệ tử nội môn tức là trở thành đệ tử chân chính của Ngự Ma Tông, từ nay về sau có thể gánh tên tuổi tông môn trên vai mình khi hành tẩu tu hành giả. Theo tông quy, mỗi một đệ tử nội môn đều có thể tự mình khai phủ trên khắp dãy sơn mạch do Ngự Ma Tông quản lý, chỉ cần không phải trọng địa thì bất kỳ nơi đâu cũng có thể trở thành động phủ.

Tuy nhiên, khai phủ tu hành là một chuyện, có thể bảo vệ được động phủ của mình hay không lại là vấn đề hoàn toàn khác. Nội môn không giống ngoại môn, nơi này không tồn tại kỳ bảo hộ, cũng chẳng tồn tại nhiều quy định nghiêm ngặt. Chỉ cần có đủ thực lực, đệ tử hướng v·ũ k·hí khiêu chiến trưởng lão cũng được. Mạnh được yếu thua chính là bản chất của nội môn.

“Tông môn có rất nhiều nhất mạch tu hành, nổi trội nhất là Tuyệt Vân Địa của Sát Luyện sư thúc, Ám Vong Địa của chúng ta, Kỳ Lân Sơn của thất đại thế gia và Thiên Ma Đỉnh do tông chủ quản lý hiện thời. Ngoài ra còn có thêm vài chốn cấm địa khác nhưng chỉ cần ngươi có bản sự thì cũng chẳng ai cản ngươi tiến vào.” Kế Vân Tường bảo.

“... Ám Vong Địa nổi danh đến thế ư?” Hứa Tử Du kinh ngạc.

Kế Vân Tường nghe xong liền vung tay bớp đầu hắn.



“Về sau ít nói lời ngu xuẩn này đi. Sư phụ nghe được thì đừng trách ta không nói trước. Ám Vong Địa tuy không sở hữu nhiều nhân lực như Kỳ Lân Sơn hay quan hệ rộng như Tuyệt Vân Địa nhưng lại sở hữu binh đoàn thi khôi phục vụ chinh chiến cho tông môn. Chúng ta ít người thật nhưng nếu thật sự đánh nhau, các thế lực khác sẽ phải dè chừng nhiều đấy.”

Hứa Tử Du cảm nhận được động tác của Kế Vân Tường nhưng lại không tránh né. Dù sao cũng nên để y thỏa mãn cái tôi của bản thân. Với cả, sau khi đột phá Tiềm Hư cảnh, hắn đã dần nhận định được chênh lệch khoảng cách thực lực giữa mình với đối phương.

Kế Vân Tường là Tiềm Hư thượng cảnh, thậm chí cảnh giới còn tăng lên chút đỉnh so với lần Ma Uyên b·ạo đ·ộng, xem chừng đã tiệm cận đỉnh phong cảnh rồi.

“Ta không phải người quan tâm cách cục thế lực lắm, hai năm trở lại đây còn bị người của Ma gia nhắm phải nên muốn lẩn tránh một chút, sư huynh biết chỗ nào yên tĩnh không?”

Hứa Tử Du vừa hỏi vừa thay y phục sau gốc cây.

Kế Vân Tường dựa lưng vào phía còn lại của gốc cây, bình tĩnh đáp: “Ngươi không ở Ám Vong Địa thì sớm muộn cũng trú chân tại Tuyệt Vân Địa thôi, tìm nơi khác làm cái gì.”

“Sư huynh biết tính ta không thích giao du với người ngoài mà. Với cả, để tiện đường vấn an sư phụ, ta không nên lưu lại Tuyệt Vân Địa, sớm muộn gì cũng bị tai mắt người khác để ý.” Hứa Tử Du thò đầu ra, cười tủm tỉm: “Sư huynh, huynh bảo sẽ giải đáp mọi câu hỏi trong hôm nay mà. Ta đang tận dụng cơ hội đó đây.”

Kế Vân Tường lườm nhưng cảm thấy lời hắn nói cũng hợp lý thì mới nghĩ ngợi một lát.

“Nội môn tuy rộng nhưng không dễ dàng tìm ra chỗ hẻo lánh vắng người, dù sao trong này phi hành như đi chợ, đâu đâu cũng lọt vào tầm mắt hết…” Y đột nhiên dừng lại, trong đầu chợt lóe một ý tưởng: “... Mà không, nội môn có một chỗ phù hợp với tiêu chí của ngươi đấy.”

“Trông thái độ của sư huynh, áng chừng không phải chỗ tốt lành gì nhỉ?” Hắn hỏi.

Kế Vân Tường bật cười: “Hoàn toàn ngược lại, nơi đấy không chỉ yên tĩnh mà còn sở hữu một lượng thiên địa linh khí vô cùng lớn. Kết hợp với nhân khẩu ít ỏi, mỗi một tu hành giả sẽ được hưởng rất nhiều tài nguyên tu hành. Thế nào, nghe hấp dẫn rồi chứ?”

Hứa Tử Du cười khan.

“Đúng là hấp dẫn thật nhưng không lý nào lại không tồn tại cái giá. Cơ duyên và hiểm nguy luôn song hành với nhau, nếu nơi sư huynh nói tốt như thế thì không lý nào nhân khẩu lại ít. Rốt cuộc nơi đấy có vấn đề gì vậy? Sẵn tiện đây, ta muốn biết vị trí tọa lạc.”

“Đệ tam cấm địa Ngự Ma Tông - Vô Sát Cốc.” Kế Vân Tường chỉ tay về hướng đông bắc: “Đi về phía đó mười hai dặm ngươi sẽ gặp được một sơn cốc đầy sương mù, nó nằm ở đó.”



Hứa Tử Du âm thầm ghi nhớ vị trí rồi quay sang hỏi tiếp:

“Sư huynh nói đệ tam, vậy thì trước đó hẳn phải còn hai cấm địa khác nhỉ?”

Kế Vân Tường gật đầu: “Phải, cấm địa đầu tiên là hậu sơn tông môn, là nơi các lão tổ Nguyên Thần cảnh bế quan, đến sư phụ cũng không dám làm phiền, những người như chúng ta không cần để ý. Với cả, trừ Kim Đan cảnh, không một ai biết được hậu sơn thực sự của tông môn tọa lạc tại đâu. Về phần cấm địa thứ hai, đấy là nơi giam giữ phạm nhân của tông môn, tên là Vô Gian Ngục. Đệ tử không phận sự tốt nhất đừng đến đó, nếu bị phát hiện thì sẽ quy kết vào tội làm phản và chịu vô vàn h·ình p·hạt t·ra t·ấn.”

Nói đến đây, Kế Vân Tường đột nhiên ôm tay co rúm, dường như rất e ngại Vô Gian Ngục. Đến y còn ngao ngán thế thì Hứa Tử Du cũng không dám x·âm p·hạm.

“Trong tông còn vài cấm địa khác nhưng chỉ cần thực lực của ngươi ổn định tại Tiềm Hư trung cảnh thì thừa sức ra vào, duy chỉ có Vô Sát Cốc là đặc biệt hơn cả.”

Kế Vân Tường khoanh tay nghĩ ngợi.

“Ta chưa từng tiến vào đó nên không thể nói rõ với ngươi. Có điều, hầu hết ai tiến vào Vô Sát Cốc đều sẽ bị ma ám, cả người điên điên dại dại như trúng tà, phải ôn dưỡng mấy tháng trời mới có thể trở lại bình thường. Theo ta được biết, những ai thất bại đều không bao giờ muốn nhắc lại Vô Sát Cốc nên nhỡ ngươi gặp đồng môn thì đừng có nhắc tới.”

“Ta sẽ để ý, đa tạ sư huynh đã nhắc nhở.” Hứa Tử Du ôm quyền: “Sư huynh, nếu Vô Sát Cốc tà môn như thế, tại sao tông môn không ra tay loại bỏ để tránh phiền hà?”

Kế Vân Tường thở dài: “Không phải là không muốn loại bỏ, chẳng qua loại không được. Với cả, Vô Sát Cốc là nơi bế quan sau cùng của Thiên La lão tổ hai ngàn năm trước. Ngươi biết Thiên La lão tổ là ai không? Là đại năng mạnh nhất nhì trong lịch sử tông ta đấy. Từ khi lão tổ lựa chọn nơi này bế quan thì mới đổi tên thành Vô Sát Cốc, mê vụ ma ám kia mới xuất hiện. Các tiền bối trong tông nhận định nơi này là chốn khảo quan của lão tổ, ai vượt qua sẽ trở thành truyền nhân nên mới giữ lại. Khổ nỗi, ngần ấy năm rồi vẫn chưa thấy ai.”

Hứa Tử Du nhíu mày.

“Không phải ban nãy sư huynh nói Vô Sát Cốc vẫn có người sống à?”

Kế Vân Tường tặc lưỡi: “Sống không có nghĩa là vượt qua khảo nghiệm. Bọn họ chẳng qua là chịu đựng được mê vụ ma ám của Thiên La lão tổ mà thôi.”



“Chịu đựng được một quãng thời gian dài đã được tính là hơn người rồi.” Hứa Tử Du mỉm cười: “Sau khi bái sư Tuyệt Vân Địa, ta sẽ đến đó một chuyến. Đa tạ sư huynh đã chỉ điểm.”

Kế Vân Tường lườm mắt sang.

“Ta đã nói đến đó rồi mà ngươi vẫn cố chấp ư?”

Hứa Tử Du cười khổ đáp: “Không còn cách nào khác. Huynh đệ Ma Trường Lệnh, Thẩm gia và cả Lạc gia đều sẽ nhắm đến ta, nếu ta không tìm một chỗ trốn an toàn thì về sau sẽ bị bọn họ thường xuyên quấy rầy. Vô Sát Cốc có thể nguy hiểm nhưng ta ít nhiều vẫn là trận pháp sư, tự thân không thiếu thủ đoạn phòng vệ.”

Kế Vân Tường nhìn Hứa Tử Du một chút rồi lùi về sau vài bước. Có lẽ vì quen nhìn hắn rồi nên y không hay để ý đến sự thay đổi. Có điều, với giọng điều vừa nãy, hắn đã cho y thấy một thái độ hoàn toàn khác ngày trước. Hắn tự tin hơn, bình tĩnh hơn, cũng kỳ lạ hơn.

“Ngươi… không che giấu dung mạo nữa à?”

Kế Vân Tường im lặng cả buổi mới rặn được một câu.

Hứa Tử Du mỉm cười: “Lúc nào cần thì che, ở trong tông mà đeo mặt nạ mãi nhiều khi còn thu hút nhiều sự chú ý không cần thiết hơn.” Hắn ngửa đầu nhìn trời, tính toán thời gian rồi ôm quyền nói tiếp: “Sư huynh, thời gian không còn sớm nữa, ta xin phép đến Tuyệt Vân Địa, phiền huynh nhắn nhủ lại sư phụ: rằm tháng tới ta sẽ về.”

Kế Vân Tường gật gù: “Ta sẽ nói. À…” Y lọ mọ tay áo một lúc rồi ném một tấm địa đồ cho Hứa Tử Du: “Đây là địa đồ của tông môn, ngươi ghi nhớ rồi hủy đi.”

“Sao phải hủy?” Hứa Tử Du nhận lấy.

“Chứ không lẽ lại để lọt địa đồ vào tay ngoại nhân?”

Hứa Tử Du cảm thấy cũng có lý, liền ôm quyền đáp ứng. Có điều, trước khi ghi nhớ địa đồ, hắn vẫn cần hỏi rõ chuyện của Ma Phược Linh trước đã. Khi không cô m·ất t·ích ngay tại chỗ ở của hắn thì không lý nào cái tên đứng đằng sau cô bỏ qua.

Có thể Ma Phược Linh không phải nhân vật quan trọng gì với Ma Trường Lệnh nhưng thị th·iếp m·ất t·ích đột ngột ở ngoại môn, hắn còn không điều tra cặn kẽ thì không khỏi mất mặt với đồng môn quá. Chưa kể, huynh đệ hắn còn đang phân tranh với nhau, còn lâu mới bỏ qua.

Kế Vân Tường bật cười xua tay.

“Ngươi không cần quan tâm chuyện đó, ta giải quyết hết rồi.”

Hứa Tử Du: “...”

Giải quyết hết mà Ma Trường Lệnh vẫn cho người theo dõi ta à?

Bình Luận

0 Thảo luận