Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 134: Chương 134: Nội môn
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50Chương 134: Nội môn
Nội môn tọa lạc ở ngay tại “hậu sơn” của ngoại môn. Hứa Tử Du từng nghe về hậu sơn thần bí này rồi nhưng chưa bao giờ hắn tiến vào đây nên không hiểu biết nhiều lắm. Có điều, theo truyền ngôn thì nơi này là chỗ bế quan của hai trưởng lão quản sự ngoại môn nên hắn không muốn đắc tội, thành thử cũng không nảy sinh ý định.
Nghe Lý trưởng lão giải thích, Hứa Tử Du rốt cuộc cũng hiểu được bản chất của “hậu sơn”. Tương tự như khu rừng sương mù của hắn, hậu sơn cũng được bao trùm bởi một làn sương trắng dày đặc do mê vụ đại trận tạo ra.
Mê vụ đại trận của Ngự Ma Tông đương nhiên vượt xa trận pháp của Hứa Tử Du, chỉ tính riêng mỗi phạm vi thôi thì đôi bên đã chẳng khác gì tiểu vu gặp đại vu.
Khi tiến vào sâu bên trong màn sương, Hứa Tử Du liền thi triển thần thức để kiểm tra đại trận. Hắn phát hiện phạm vi bao trùm thần thức của mình không được rộng như bình thường, tầm cảm nhận cũng trở nên mông lung một cách lạ thường. Hơn nữa, càng di chuyển vào sâu bên trong, cảm nhận của hắn càng trở nên suy yếu.
Hứa Tử Du đã nghĩ đến một trường hợp, bèn vận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức để khuếch đại khứu giác và trực giác. Khứu giác phát hiện mùi, còn trực giác nâng cao cảm nhận với từng đợt khí đạo vô hình tỏa ra từ các trận kỳ xung quanh.
“Nguyên lai là Ám Hương Đại Trận.” Hắn bảo.
Lý trưởng lão cả kinh: “Sư đệ nhận ra rồi sao?”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Ám Hương Đại Trận là trận pháp duy nhất có thể làm suy giảm nghiêm trọng các giác quan lẫn thần thức của tu hành giả. Phần lớn trận pháp sư đều đã nghe qua trận này nên sẽ có ấn tượng nếu phát giác ra dị thường.”
“Vậy… trận này có điểm nào dị thường thế?” Lý trưởng lão tò mò.
Ám Hương Đại Trận là tòa ẩn trận bị mê vụ đại trận che giấu, mục tiêu chủ yếu là để khiến những kẻ thâm nhập lạc lối trong màn sương và trở thành con mồi cho các yêu thú được nuôi thả trong sơn môn. Xem như là người trong tông thì không phải ai cũng biết được bản chất của đại trận. Lý trưởng lão là người chuyên tiếp dẫn các đệ tử tấn cấp nội môn nên mới được tiền bối mách nước cho, chứ như Từ trưởng lão hay Hạ trưởng lão đều chẳng hay biết gì cả.
“Đã mang tên Ám Hương thì tất nhiên dựa vào mùi hương rồi.” Hứa Tử Du vừa chỉ vào mũi vừa đáp lại: “Ta luyện thể, nhục thân n·hạy c·ảm hơn người bình thường, quanh năm còn luyện đan nên rất n·hạy c·ảm với mùi. Trong không khí hiện giờ đang tràn ngập rất nhiều mùi hương của Ám Hương Đại Trận, đoán được cũng không lạ. Điều khiến ta kinh ngạc là Lý sư huynh đây thế mà không bị mùi hương q·uấy n·hiễu. Ta là trận pháp sư còn chẳng tránh được.”
Lý trưởng lão đã hiểu, lão từ tốn tiếp lời:
“Không giấu gì sư đệ, trên người ta có một lệnh bài đặc biệt giúp ngăn cách bản thân với ảnh hưởng của cả đại nhận, nhờ thế mới không bị lạc đường. Nếu không có lệnh bài này, không khéo ta phải trông cậy vào sư đệ tìm đường thoát ấy chứ.”
Hứa Tử Du cười nói khách sáo.
“Sư huynh quá lời. Ta chỉ là một trận pháp sư nhỏ nhoi, làm sao sánh được với tinh hoa mấy ngàn năm của tông môn cơ chứ. Hiểu biết đại trận là một chuyện, can thiệp phá giải lại là một vấn đề hoàn toàn khác nữa. Sư huynh đừng nên trông cậy nhiều.”
Lý trưởng lão mỉm cười: “Đề phòng vạn nhất thôi.” Lão chuyển dịch ánh mắt về phía trước, khóe môi giương cao hơn bình thường: “Chúng ta đến rồi.”
Lão gạt tay sang bên phải, màn sương liền tự động tách ra như một tấm màn rèm, ở phía sau là cảnh tượng có phần tương đồng với ngoại môn: vừa núi non vừa kiến trúc. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa nơi đây với ngoại môn là mật độ thiên địa linh khí vô cùng dày đặc, phẩm chất linh khí này áng chừng phải sánh với hạch tâm của dược viên.
“Không hổ danh là nội môn.” Hứa Tử Du tấm tắc khen ngợi.
“Đây là chuyện hiển nhiên.” Lý trưởng lão mỉm cười: “Từ bây giờ, sư đệ đã chính thức trở thành đệ tử nội môn, về sau không khéo sẽ thành sư huynh của ta cũng không chừng.”
“Lý sư huynh quá lời rồi.” Hứa Tử Du đáp: “Trước khi nhập nội môn, bất kỳ tu hành giả nào cũng phải thông qua một cửa ngoại môn và sự săn sóc của huynh cả mà. Sư huynh không nên xem nhẹ vai trò của mình.” Hắn nói xong là lại đảo mắt quan sát nội môn.
Lý trưởng lão chỉ tính kiếm chuyện nói vu vơ trong lúc chờ đợi tiếp dẫn sứ của Chấp Sự Đường nội môn mà thôi, ai ngờ bản thân lại được Hứa Tử Du tâng bốc nhiều như thế.
“À phải, đợt này chỉ có mỗi mình ta thăng cấp thôi sao?” Hứa Tử Du đột nhiên hỏi.
Lý trưởng lão đáp: “Phải, thời điểm này chỉ có mỗi mình sư đệ thôi. Những đệ tử khác phần lớn đều thăng cấp nội môn ngay sau các kỳ tiểu bí và đại bí, gần đây nhất có Lữ Huyền Linh và Ma Trường Tô…” Lão đột nhiên thở dài: “Tiếc thay, nếu Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai còn sống, cả hai người bọn họ có lẽ cũng đã vào đây rồi.”
Nghe tên hai người sau, Hứa Tử Du tựa hồ chẳng còn bao cảm xúc. Sự tình trôi qua đã lâu, hắn cũng dần lãng quên đi sự tồn tại của hai đồng đội cũ.
Về phần Lữ Huyền Linh, Hứa Tử Du chưa từng gặp vị thiên kiêu đã từng bài danh đệ nhị ngoại môn này. Lượng thông tin liên quan đến cô cũng tương đối ít, xem chừng không phải người thích giao du nên càng đào sâu, hắn càng không điều tra được gì cả.
Ngắm nghía một lúc thì Hứa Tử Du cảm thấy hắn và cô có phần giống nhau đấy.
“Mỗi người một số, không thể tiến lên tức là giậm chân tại chỗ.” Hứa Tử Du thở dài.
Lý trưởng lão tiếp lời: “Cũng phải, nếu thực sự có thể tiến lên, hai người bọn họ đã không phải nằm xuống.” Lão đỡ trán cười khổ: “Hai vụ đấy q·uấy n·hiễu cao tầng ngoại môn một quãng thời gian, giờ này cũng tính là lắng xuống. Khổ nỗi, gia quyến đôi bên vẫn kiên trì đeo bám. Sư đệ năm đó từng bị triệu tập với tư cách nhân chứng, giờ này nhập nội môn e sẽ bị triệu tập.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du không khỏi nhíu mày.
“Lạc gia và Thẩm gia sao…”
Lý trưởng lão thấy vẻ mặt hắn tỏ vẻ phiền nhiễu nên vội nói thêm: “Dĩ nhiên bọn họ sẽ không dùng nguyên nhân trực tiếp để triệu tập sư đệ, dù sao cao tầng tông môn cũng cưỡng ép đóng vụ này lại rồi, Thẩm gia hay Lạc gia cũng không thể quá phận. Chỉ là lấy hiểu biết của ta về hai gia tộc đó, bọn họ kiểu gì cũng sẽ kiếm cớ gây sự, sư đệ hãy cẩn thận.”
Hứa Tử Du trầm ngâm suy ngẫm một lúc rồi ôm quyền hành lễ.
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm, ta sẽ cẩn thận.”
Nói đoạn, hắn lén dúi một túi linh thạch vào tay Lý trưởng lão, động tác nhanh đến mức lão chưa kịp phản ứng, nhưng nghe thấy tiếng rủng rỉnh bên tai, lão liền tươi cười tiếp nhận.
“Phải rồi, gần đây nghe nói người của Ma nhị thiếu đang tìm sư đệ, sư đệ đã vào nội môn, về sau nhớ cẩn thận một chút. Ma nhị thiếu làm người nóng nảy, có thù tất báo, không phải kẻ dễ chung đụng. Nếu có thể tránh, ta khuyên sư đệ nên tránh xa.”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Ma nhị thiếu tìm ta vì chuyện liên quan đến Ma tam thiếu. Ta không muốn chen chân vào phân tranh nội bộ của Ma gia.”
Lý trưởng lão tựa hồ đã hiểu chuyện, bèn thở dài ngao ngán.
“Con cháu thế gia có lợi ích của ảnh hưởng thế gia nhưng động đến phân tranh nội bộ thì cũng phiền nhiễu chẳng kém. Tu hành giả không có xuất thân tốt như chúng ta tốt nhất không nên dây dưa, nếu không thể nịnh bợ thành công thì thôi, người dưng nước lã là đủ.”
Hứa Tử Du im lặng lắng nghe, cảm thấy câu nào phù hợp thì tiếp thu, không hợp thì chẳng cần để tâm nhiều làm gì cho mệt não. Nói đến sinh tồn, hắn không cho bản thân thua kém ai. Hắn đã có thể sống sót khỏi địa ngục trần gian một lần thì cũng sẽ tiếp tục sống sót khỏi địa ngục mang tên tu hành giới. Hắn… sẽ không đầu hàng số phận.
“Tiếp dẫn sứ kia rồi.”
Đang nói chuyện giữa chừng thì Lý trưởng lão đột nhiên cao giọng.
Hứa Tử Du xoay về phía lão đang ra hiệu, con ngươi liền nở ra trong phút chốc.
Kế Vân Tường?! Sao tứ sư huynh của hắn lại đến?
“Kế sư huynh, đã lâu không gặp.” Lý trưởng lão khom mình hành lễ.
Kế Vân Tường gật đầu chào hỏi rồi quay sang Hứa Tử Du, nhân lúc Lý trưởng lão còn chưa ngẩng đầu thì nháy mắt ra hiệu. Hắn hiểu ý rất nhanh, liền phối hợp diễn một vở kịch.
“Hứa Tử Du xin ra mắt sư huynh.” Hắn ôm quyền đối đáp.
Kế Vân Tường cười nhạt: “Ta gọi Kế Vân Tường, là tiếp dẫn sứ của ngươi. Hôm nay ngươi có câu hỏi gì, ta sẽ giải đáp hết. Nhưng nên nhớ, chỉ mỗi hôm nay, còn sang ngày hôm sau, mọi câu hỏi đều sẽ luôn đi kèm với cái giá tương xứng.”
Hứa Tử Du mỉm cười gật đầu.
Kế Vân Tường nói với Lý trưởng lão: “Ta sẽ tiếp quản từ giờ, nếu ngươi không còn việc gì nữa thì quay về ngoại môn đi. Nghe nói ngoài kia chuẩn bị tổ chức tiểu bí, thân làm trưởng lão ngươi cũng không thể lơ là trách nhiệm mãi được.”
Lý trưởng lão lúng túng gật đầu. Lão vội hành lễ thối lui mà không kịp từ biệt Hứa Tử Du.
Nghe giọng của Kế Vân Tường, Hứa Tử Du có thể cảm nhận rõ sự khinh miệt của một đệ tử nội môn dành cho kẻ cả đời không thể chạm đến danh vị này. Hứa Tử Du cảm thấy Lý trưởng lão không nên bị sỉ nhục như thế nhưng đôi bên không thân thiết gì, mà Kế Vân Tường còn là sư huynh đồng môn nên hắn đành phải giữ im lặng.
“Lão thập, nội môn cao cao tại thượng, về sau không cần qua lại với mấy người ở ngoại môn.” Kế Vân Tường nhắc nhở: “Đừng bao giờ quên, nội môn có sự kiêu ngạo của nội môn.”
Hứa Tử Du ôm quyền, không mặn không nhạt đáp lại: “Ta hiểu.” Hắn dừng một lúc: “Sẵn tiện đây, nếu ta nhớ không nhầm, sư huynh vốn dĩ không phải người của Chấp Sự Đường mà, sao thình lình trở thành tiếp dẫn sứ vậy?”
Kế Vân Tường tặc lưỡi.
“Nội môn không tồn tại khái niệm ‘vốn dĩ’ đi với ta một lúc ngươi sẽ hiểu được đại khái.”
“Lâu lắm không?” Hứa Tử Du hỏi.
Kế Vân Tường ngoảnh mặt sang, nghiêng đầu khó hiểu.
“Tường tận thì hết một ngày, còn đi nhanh những chỗ trọng yếu thì không đến hai canh giờ. Ngươi hỏi có chuyện gì không?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ định đi Tuyệt Vân Địa bái sư thôi, để Sát Luyện lão quái đợi lâu quá sẽ lưu lại ấn tượng xấu lâu dài.”
Kế Vân Tường: “...”
Ngươi có hiếu với sư phụ giả còn hơn cả sư phụ thật đấy.
Nội môn tọa lạc ở ngay tại “hậu sơn” của ngoại môn. Hứa Tử Du từng nghe về hậu sơn thần bí này rồi nhưng chưa bao giờ hắn tiến vào đây nên không hiểu biết nhiều lắm. Có điều, theo truyền ngôn thì nơi này là chỗ bế quan của hai trưởng lão quản sự ngoại môn nên hắn không muốn đắc tội, thành thử cũng không nảy sinh ý định.
Nghe Lý trưởng lão giải thích, Hứa Tử Du rốt cuộc cũng hiểu được bản chất của “hậu sơn”. Tương tự như khu rừng sương mù của hắn, hậu sơn cũng được bao trùm bởi một làn sương trắng dày đặc do mê vụ đại trận tạo ra.
Mê vụ đại trận của Ngự Ma Tông đương nhiên vượt xa trận pháp của Hứa Tử Du, chỉ tính riêng mỗi phạm vi thôi thì đôi bên đã chẳng khác gì tiểu vu gặp đại vu.
Khi tiến vào sâu bên trong màn sương, Hứa Tử Du liền thi triển thần thức để kiểm tra đại trận. Hắn phát hiện phạm vi bao trùm thần thức của mình không được rộng như bình thường, tầm cảm nhận cũng trở nên mông lung một cách lạ thường. Hơn nữa, càng di chuyển vào sâu bên trong, cảm nhận của hắn càng trở nên suy yếu.
Hứa Tử Du đã nghĩ đến một trường hợp, bèn vận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức để khuếch đại khứu giác và trực giác. Khứu giác phát hiện mùi, còn trực giác nâng cao cảm nhận với từng đợt khí đạo vô hình tỏa ra từ các trận kỳ xung quanh.
“Nguyên lai là Ám Hương Đại Trận.” Hắn bảo.
Lý trưởng lão cả kinh: “Sư đệ nhận ra rồi sao?”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Ám Hương Đại Trận là trận pháp duy nhất có thể làm suy giảm nghiêm trọng các giác quan lẫn thần thức của tu hành giả. Phần lớn trận pháp sư đều đã nghe qua trận này nên sẽ có ấn tượng nếu phát giác ra dị thường.”
“Vậy… trận này có điểm nào dị thường thế?” Lý trưởng lão tò mò.
Ám Hương Đại Trận là tòa ẩn trận bị mê vụ đại trận che giấu, mục tiêu chủ yếu là để khiến những kẻ thâm nhập lạc lối trong màn sương và trở thành con mồi cho các yêu thú được nuôi thả trong sơn môn. Xem như là người trong tông thì không phải ai cũng biết được bản chất của đại trận. Lý trưởng lão là người chuyên tiếp dẫn các đệ tử tấn cấp nội môn nên mới được tiền bối mách nước cho, chứ như Từ trưởng lão hay Hạ trưởng lão đều chẳng hay biết gì cả.
“Đã mang tên Ám Hương thì tất nhiên dựa vào mùi hương rồi.” Hứa Tử Du vừa chỉ vào mũi vừa đáp lại: “Ta luyện thể, nhục thân n·hạy c·ảm hơn người bình thường, quanh năm còn luyện đan nên rất n·hạy c·ảm với mùi. Trong không khí hiện giờ đang tràn ngập rất nhiều mùi hương của Ám Hương Đại Trận, đoán được cũng không lạ. Điều khiến ta kinh ngạc là Lý sư huynh đây thế mà không bị mùi hương q·uấy n·hiễu. Ta là trận pháp sư còn chẳng tránh được.”
Lý trưởng lão đã hiểu, lão từ tốn tiếp lời:
“Không giấu gì sư đệ, trên người ta có một lệnh bài đặc biệt giúp ngăn cách bản thân với ảnh hưởng của cả đại nhận, nhờ thế mới không bị lạc đường. Nếu không có lệnh bài này, không khéo ta phải trông cậy vào sư đệ tìm đường thoát ấy chứ.”
Hứa Tử Du cười nói khách sáo.
“Sư huynh quá lời. Ta chỉ là một trận pháp sư nhỏ nhoi, làm sao sánh được với tinh hoa mấy ngàn năm của tông môn cơ chứ. Hiểu biết đại trận là một chuyện, can thiệp phá giải lại là một vấn đề hoàn toàn khác nữa. Sư huynh đừng nên trông cậy nhiều.”
Lý trưởng lão mỉm cười: “Đề phòng vạn nhất thôi.” Lão chuyển dịch ánh mắt về phía trước, khóe môi giương cao hơn bình thường: “Chúng ta đến rồi.”
Lão gạt tay sang bên phải, màn sương liền tự động tách ra như một tấm màn rèm, ở phía sau là cảnh tượng có phần tương đồng với ngoại môn: vừa núi non vừa kiến trúc. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa nơi đây với ngoại môn là mật độ thiên địa linh khí vô cùng dày đặc, phẩm chất linh khí này áng chừng phải sánh với hạch tâm của dược viên.
“Không hổ danh là nội môn.” Hứa Tử Du tấm tắc khen ngợi.
“Đây là chuyện hiển nhiên.” Lý trưởng lão mỉm cười: “Từ bây giờ, sư đệ đã chính thức trở thành đệ tử nội môn, về sau không khéo sẽ thành sư huynh của ta cũng không chừng.”
“Lý sư huynh quá lời rồi.” Hứa Tử Du đáp: “Trước khi nhập nội môn, bất kỳ tu hành giả nào cũng phải thông qua một cửa ngoại môn và sự săn sóc của huynh cả mà. Sư huynh không nên xem nhẹ vai trò của mình.” Hắn nói xong là lại đảo mắt quan sát nội môn.
Lý trưởng lão chỉ tính kiếm chuyện nói vu vơ trong lúc chờ đợi tiếp dẫn sứ của Chấp Sự Đường nội môn mà thôi, ai ngờ bản thân lại được Hứa Tử Du tâng bốc nhiều như thế.
“À phải, đợt này chỉ có mỗi mình ta thăng cấp thôi sao?” Hứa Tử Du đột nhiên hỏi.
Lý trưởng lão đáp: “Phải, thời điểm này chỉ có mỗi mình sư đệ thôi. Những đệ tử khác phần lớn đều thăng cấp nội môn ngay sau các kỳ tiểu bí và đại bí, gần đây nhất có Lữ Huyền Linh và Ma Trường Tô…” Lão đột nhiên thở dài: “Tiếc thay, nếu Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai còn sống, cả hai người bọn họ có lẽ cũng đã vào đây rồi.”
Nghe tên hai người sau, Hứa Tử Du tựa hồ chẳng còn bao cảm xúc. Sự tình trôi qua đã lâu, hắn cũng dần lãng quên đi sự tồn tại của hai đồng đội cũ.
Về phần Lữ Huyền Linh, Hứa Tử Du chưa từng gặp vị thiên kiêu đã từng bài danh đệ nhị ngoại môn này. Lượng thông tin liên quan đến cô cũng tương đối ít, xem chừng không phải người thích giao du nên càng đào sâu, hắn càng không điều tra được gì cả.
Ngắm nghía một lúc thì Hứa Tử Du cảm thấy hắn và cô có phần giống nhau đấy.
“Mỗi người một số, không thể tiến lên tức là giậm chân tại chỗ.” Hứa Tử Du thở dài.
Lý trưởng lão tiếp lời: “Cũng phải, nếu thực sự có thể tiến lên, hai người bọn họ đã không phải nằm xuống.” Lão đỡ trán cười khổ: “Hai vụ đấy q·uấy n·hiễu cao tầng ngoại môn một quãng thời gian, giờ này cũng tính là lắng xuống. Khổ nỗi, gia quyến đôi bên vẫn kiên trì đeo bám. Sư đệ năm đó từng bị triệu tập với tư cách nhân chứng, giờ này nhập nội môn e sẽ bị triệu tập.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du không khỏi nhíu mày.
“Lạc gia và Thẩm gia sao…”
Lý trưởng lão thấy vẻ mặt hắn tỏ vẻ phiền nhiễu nên vội nói thêm: “Dĩ nhiên bọn họ sẽ không dùng nguyên nhân trực tiếp để triệu tập sư đệ, dù sao cao tầng tông môn cũng cưỡng ép đóng vụ này lại rồi, Thẩm gia hay Lạc gia cũng không thể quá phận. Chỉ là lấy hiểu biết của ta về hai gia tộc đó, bọn họ kiểu gì cũng sẽ kiếm cớ gây sự, sư đệ hãy cẩn thận.”
Hứa Tử Du trầm ngâm suy ngẫm một lúc rồi ôm quyền hành lễ.
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm, ta sẽ cẩn thận.”
Nói đoạn, hắn lén dúi một túi linh thạch vào tay Lý trưởng lão, động tác nhanh đến mức lão chưa kịp phản ứng, nhưng nghe thấy tiếng rủng rỉnh bên tai, lão liền tươi cười tiếp nhận.
“Phải rồi, gần đây nghe nói người của Ma nhị thiếu đang tìm sư đệ, sư đệ đã vào nội môn, về sau nhớ cẩn thận một chút. Ma nhị thiếu làm người nóng nảy, có thù tất báo, không phải kẻ dễ chung đụng. Nếu có thể tránh, ta khuyên sư đệ nên tránh xa.”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Ma nhị thiếu tìm ta vì chuyện liên quan đến Ma tam thiếu. Ta không muốn chen chân vào phân tranh nội bộ của Ma gia.”
Lý trưởng lão tựa hồ đã hiểu chuyện, bèn thở dài ngao ngán.
“Con cháu thế gia có lợi ích của ảnh hưởng thế gia nhưng động đến phân tranh nội bộ thì cũng phiền nhiễu chẳng kém. Tu hành giả không có xuất thân tốt như chúng ta tốt nhất không nên dây dưa, nếu không thể nịnh bợ thành công thì thôi, người dưng nước lã là đủ.”
Hứa Tử Du im lặng lắng nghe, cảm thấy câu nào phù hợp thì tiếp thu, không hợp thì chẳng cần để tâm nhiều làm gì cho mệt não. Nói đến sinh tồn, hắn không cho bản thân thua kém ai. Hắn đã có thể sống sót khỏi địa ngục trần gian một lần thì cũng sẽ tiếp tục sống sót khỏi địa ngục mang tên tu hành giới. Hắn… sẽ không đầu hàng số phận.
“Tiếp dẫn sứ kia rồi.”
Đang nói chuyện giữa chừng thì Lý trưởng lão đột nhiên cao giọng.
Hứa Tử Du xoay về phía lão đang ra hiệu, con ngươi liền nở ra trong phút chốc.
Kế Vân Tường?! Sao tứ sư huynh của hắn lại đến?
“Kế sư huynh, đã lâu không gặp.” Lý trưởng lão khom mình hành lễ.
Kế Vân Tường gật đầu chào hỏi rồi quay sang Hứa Tử Du, nhân lúc Lý trưởng lão còn chưa ngẩng đầu thì nháy mắt ra hiệu. Hắn hiểu ý rất nhanh, liền phối hợp diễn một vở kịch.
“Hứa Tử Du xin ra mắt sư huynh.” Hắn ôm quyền đối đáp.
Kế Vân Tường cười nhạt: “Ta gọi Kế Vân Tường, là tiếp dẫn sứ của ngươi. Hôm nay ngươi có câu hỏi gì, ta sẽ giải đáp hết. Nhưng nên nhớ, chỉ mỗi hôm nay, còn sang ngày hôm sau, mọi câu hỏi đều sẽ luôn đi kèm với cái giá tương xứng.”
Hứa Tử Du mỉm cười gật đầu.
Kế Vân Tường nói với Lý trưởng lão: “Ta sẽ tiếp quản từ giờ, nếu ngươi không còn việc gì nữa thì quay về ngoại môn đi. Nghe nói ngoài kia chuẩn bị tổ chức tiểu bí, thân làm trưởng lão ngươi cũng không thể lơ là trách nhiệm mãi được.”
Lý trưởng lão lúng túng gật đầu. Lão vội hành lễ thối lui mà không kịp từ biệt Hứa Tử Du.
Nghe giọng của Kế Vân Tường, Hứa Tử Du có thể cảm nhận rõ sự khinh miệt của một đệ tử nội môn dành cho kẻ cả đời không thể chạm đến danh vị này. Hứa Tử Du cảm thấy Lý trưởng lão không nên bị sỉ nhục như thế nhưng đôi bên không thân thiết gì, mà Kế Vân Tường còn là sư huynh đồng môn nên hắn đành phải giữ im lặng.
“Lão thập, nội môn cao cao tại thượng, về sau không cần qua lại với mấy người ở ngoại môn.” Kế Vân Tường nhắc nhở: “Đừng bao giờ quên, nội môn có sự kiêu ngạo của nội môn.”
Hứa Tử Du ôm quyền, không mặn không nhạt đáp lại: “Ta hiểu.” Hắn dừng một lúc: “Sẵn tiện đây, nếu ta nhớ không nhầm, sư huynh vốn dĩ không phải người của Chấp Sự Đường mà, sao thình lình trở thành tiếp dẫn sứ vậy?”
Kế Vân Tường tặc lưỡi.
“Nội môn không tồn tại khái niệm ‘vốn dĩ’ đi với ta một lúc ngươi sẽ hiểu được đại khái.”
“Lâu lắm không?” Hứa Tử Du hỏi.
Kế Vân Tường ngoảnh mặt sang, nghiêng đầu khó hiểu.
“Tường tận thì hết một ngày, còn đi nhanh những chỗ trọng yếu thì không đến hai canh giờ. Ngươi hỏi có chuyện gì không?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ định đi Tuyệt Vân Địa bái sư thôi, để Sát Luyện lão quái đợi lâu quá sẽ lưu lại ấn tượng xấu lâu dài.”
Kế Vân Tường: “...”
Ngươi có hiếu với sư phụ giả còn hơn cả sư phụ thật đấy.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận