Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 133: Chương 133: Mỗi người mỗi số

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50
Chương 133: Mỗi người mỗi số

Năm ngày sau, Hứa Tử Du được truyền tống ra bên ngoài. Hữu trưởng lão đã áng chừng hắn sẽ thành công nên không lạ khi thấy khí tức Tiềm Hư cảnh tràn đầy.

Song, thứ nổi bật nhất ở Hứa Tử Du vẫn luôn là ngoại hình nên tu vi càng cao, vóc dáng lại càng được hưởng lây. Ngân Cốt Đan không chỉ giúp hắn đột phá nhục thân Tiềm Hư cảnh mà còn tẩy kinh phạt tủy nên sắc vóc lại càng được nâng tầm hơn.

Hứa Tử Du vốn đã đẹp trai, nay còn trở nên cuốn hút một cách dị thường, mỗi một cử động của hắn dù vô ý thì cũng vô tình tạo ra mỹ cảnh khiến người ngoài nhìn mãi không chán. Nét cuốn hút kỳ lạ ấy đến từ hai nốt ruồi xếp thẳng hàng dưới con mắt trái. Trước đây Hữu trưởng lão đã biết rồi nhưng không ngờ hiệu quả của chúng lại mạnh mẽ đến thế.

Hữu trưởng lão đột nhiên cảm thán.

“Ngươi đầu quân cho Hợp Hoan Tông không khéo sẽ đi được xa trên con đường tu đạo đấy.”

Hứa Tử Du hơi giật mình, hắn vội nói: “Trưởng lão, đệ tử là người của Ngự Ma Tông.”

“Ta cảm thán thôi với ngoại hình của ngươi thôi. Mặt mũi thế kia đúng là bất công với mấy lão già như ta mà thôi.” Hữu trưởng lão thở dài: “Sẵn tiện đây, ngươi nên gọi ta là sư huynh mới phải. Năm nay ngươi tròn hai mươi, kể ra cũng thuộc nhóm nội môn trẻ tuổi nhất rồi.”

Hứa Tử Du xưng ta gọi huynh, gọi tỷ với Dương Xuân Thu và Vạn Thanh Cô đã quen nên không lạ khi thay đổi ngôi xưng đột ngột với Hữu trưởng lão. Nhưng y thì khác. Y cứ ngỡ hắn sẽ do dự một lúc hoặc ít nhất là xưng hô theo kiểu chưa thoải mái, ai ngờ đâu vừa mở miệng là có thể thuận nước mây trôi, như thể đã đợi sự cho phép từ lâu.

“Sư huynh quá khen, ta chỉ may mắn hơn người khác một chút thôi.”

Hữu trưởng lão hơi lườm hắn: “May mắn cũng là một phần của thực lực. Với cả, ngươi dốc lòng luyện đan để đột phá tu vi nên không thể nói là may mắn được. Vận may ngươi có được đều đến từ đánh đổi bằng cả thời gian và sinh mệnh.”

“Sư huynh quá lời, ta ngại đấy.” Hứa Tử Du cười khẽ.

Hữu trưởng lão tặc lưỡi rồi xoay người lại, nghiêm túc nói:

“Chúc mừng ngươi đột phá Tiềm Hư cảnh. Theo lệ của tông môn, sau khi thu dọn toàn bộ tư trang trong động phủ, ngươi có thể tới Chấp Sự Đường báo danh, Lý trưởng lão sẽ lo liệu phần còn lại. Khi ngươi vào nội môn, Chấp Sự Đường trong kia sẽ tiếp đón.”

Hứa Tử Du ôm quyền: “Đa tạ sư huynh, ta đã thu dọn trước đó rồi.”



Hữu trưởng lão bật cười.

“Ta biết rồi. Sau khi ngươi rời đi, mấy tên đệ tử ở ngoại môn mới có lá gan tiến vào trong rừng sâu. Mặc dù không để lại tiếng thơm gì cho đời nhưng hung danh của ngươi cũng không phải dạng vừa đâu. Ngoại môn sau này thiếu ngươi hẳn sẽ thiếu đi không ít chuyện thú vị.”

Hứa Tử Du cười khan. Hắn đã tận lực giấu mình lắm mới không gây sự rồi đấy.

“An tĩnh một chút cũng tốt mà. Huyên náo nhiều quá cũng sẽ đau đầu.”

Hữu trưởng lão cười cười không đáp, y dặn dò Hứa Tử Du thêm một lúc mới lấy cớ để quay về Ngự Thư Cốc. Dù sao y cũng đã vắng mặt một tháng rồi, không thể khuất mặt mãi.

Hứa Tử Du ôm quyền tiễn biệt rồi đến Chấp Sự Đường báo danh. Đại sảnh chính điện lúc nào cũng đông đúc, người qua người lại nườm nượp không thể tả. Mật độ dường như còn đông hơn cả trước, xem chừng gần đây có nhiều người vừa hết kỳ bảo hộ.

Hứa Tử Du vừa đột phá Tiềm Hư cảnh, dung mạo một đường thăng cấp nên vừa đặt chân vào đại sảnh là được vô số ánh mắt nhìn về. Không quản nam nữ, ai cũng phải ghé mắt một lúc.

Lâu lắm rồi Hứa Tử Du mới bị chú ý nhiều như thế nhưng từ giờ hắn không quản nữa, đằng nào hắn cũng vào nội môn ngay nên không lo bị tiếng xì xào q·uấy n·hiễu.

Lão chấp sự đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe phải tiếng ồn bất thường trong đám đông, liền tặc lưỡi ra hiệu cho nhóm đệ tử tạp dịch mau chóng ổn định trật tự. Khổ nỗi, đối tượng làm ồn là đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch có tài tới đâu đi chăng nữa cũng không dám lên tiếng trừ phi được lão chấp sự chống lưng dài dài, mà chuyện đấy thì rõ ràng bất khả thi.

“Sư huynh, mấy đệ tử ngoại môn sẽ không nghe lời đệ tử tạp dịch nói đâu, đẩy bọn họ ra đầu ngọn sóng cũng không giúp huynh có được bầu không khí yên tĩnh.”

Hứa Tử Du búng hai ngón tay vào nhau, ba trận kỳ lập tức cắm xuống đất. Một tòa trận pháp cách âm nhanh chóng dựng lên quanh phạm vi quầy tiếp đón của lão chấp sự.

Lão chấp sự nghe giọng hắn liền mở mắt, cảm nhận được tu vi biến chuyển trên người thì không khỏi há hốc trong kinh ngạc. Lão vội ngồi dậy từ ghế trúc đung đưa, con ngươi rung động quan sát từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào.

“K-không phải nói sớm nhất phải nửa năm sao?”

Hứa Tử Du mỉm cười: “Hoàn cảnh tu luyện tốt, hơn hai tháng là đủ rồi.”



Lão chấp sự á khẩu, nhưng nhớ lại lượng công huân của hắn thì không còn nghi ngờ gì nữa.

“Thật là, ngươi làm cái thân già này bất ngờ quá.” Lão chấp sự ôm tim mỉm cười: “Nhưng cũng may, chí ít khi còn sống vẫn có thể thấy ngươi đột phá Tiềm Hư cảnh.”

Hứa Tử Du thả thần thức về phía lão chấp sự. Tinh thần lực chớp mắt áp đảo đối phương. Lão chấp sự theo quán tính định phòng vệ nhưng nhận ra trước mặt hắn, lão không hề có lực hoàn thủ nên đành thuận theo lẽ tự nhiên, phục tùng kẻ mạnh.

Hứa Tử Du không dám thất lễ lâu. Hắn chỉ sử dụng thần thức xem xét tuổi tác của lão một chút để áng chừng thời điểm tọa hóa, sau đến đưa tiễn thôi chứ không có ý gì khác. Bằng chứng là hắn quan sát xong là thu hồi thần thức ngay.

Liên quan đến xác định thời điểm tọa hóa thì không quá khó. Nếu như người ta thường đếm vân gỗ để xác định tuổi cây thì ở con người, tu hành giả sẽ nhìn vào cốt linh. Cốt linh là một khái niệm tương đối phức tạp nhưng hiểu một cách đơn giản thì từ khi sinh vật sống sinh ra đời, nó sẽ được kết nối với tự nhiên bởi một sợi tiên thiên linh khí. Cứ qua một năm, tiên thiên linh khí sẽ tăng thêm một sợi và tổng số sợi chính là số tuổi hiện tại.

Lão chấp sự hiện nay đã một trăm tám mươi hai tuổi, tự thân có một trăm tám mươi hai sợi tiên thiên linh khí. Hứa Tử Du để ý sợi thứ một trăm tám mươi ba đang thành hình nhưng vì sinh lực không còn nhiều nên sợi đấy đã bị tách biệt hoàn toàn với cơ thể.

Đồng nghĩa, lão chấp sự không thể sống qua cuối năm nay.

“Vừa rồi ta hơi thất kính với sư huynh một chút nhưng ta có một thắc mắc nhỏ, không phải Tiềm Hư cảnh có thể sống tới hai trăm năm sao? Vì cái lý gì con đường sinh mệnh của sư huynh lại dừng ngay năm này vậy?” Hứa Tử Du hỏi.

Lão chấp sự cười khổ.

“Hậu sinh khả úy, vừa đột phá không lâu đã có thể nhìn thấu cốt linh và bản chất sinh lực của ta rồi. Con đường tu hành về sau của ngươi sẽ rộng mở lắm, sư đệ ạ.”

Lão ho nhẹ một tiếng.

“Khi còn trẻ ta từng b·ị t·hương trong một lần thực hiện nhiệm vụ. Thời ấy không có nhiều linh thạch trong tay nên ta không chữa trị đường hoàng, về sau đột phá Tiềm Hư cảnh mới phát giác ám thương thì đã muộn. Thương thế năm đó ngấm vào căn cơ nên thọ nguyên của ta cũng bị giảm sút. Có điều, c·hết già tại tu hành giới cũng tính là có phúc rồi.”

Lão bật cười thành tiếng khàn đục, đôi mắt đã mất đi tinh minh.

Hứa Tử Du thở dài, ôm quyền hành lễ mà không nói lời nào cả. Lão chấp sự sống đến ngần này tuổi rồi cũng không đoái hoài gì nhiều tới vấn đề xung quanh, hằng ngày lão chỉ làm những việc trong phận sự rồi nghỉ ngơi chứ không giao du với người khác. Nhưng lần này, chỉ riêng lần này, lão lại cảm nhận được ánh mắt tiếc nuối của Hứa Tử Du.



Buông một hơi thở dài, lão chấp sự ôm quyền đáp lễ.

“Có thể được gặp ngươi, đời này của ta không tính là uổng.”

Hứa Tử Du bảo: “Người sống đều có số, thời gian về sau có lẽ ta sẽ lãng quên sư huynh, nhưng ở thời điểm hiện tại, ta vẫn sẽ nhớ đến, thưa sư huynh.”

Lão chấp sự mỉm cười gật đầu: “Sư đệ đã nói vậy thì ta xin nhận tấm lòng.” Lão đảo mắt sang đường luồng bên phải: “Lý trưởng lão ở trong đấy, mời sư đệ.”

Hứa Tử Du gật đầu, thuận tay để trận bàn lại cho lão: “Trận pháp cách âm ta thuận tay làm, sư huynh cảm thấy mấy đệ tử ồn ào quá thì có thể dựng lên tùy ý.”

“Sư đệ có lòng rồi.” Lão chấp sự cười cười đáp lại, ánh mắt vẩn đục bỗng lóe lên một ý mừng: “Tuy nói hơi trễ nhưng xin chúc mừng sư đệ tiến cấp thành công.”

Hứa Tử Du mỉm cười ôm quyền rồi tiến vào đường luồng bên phải. Tên đệ tử tạp dịch vô tình nghe được toàn bộ cuộc hội thoại nên không dám thất lễ, vội vàng dẫn đường cho hắn.

Dường như Lý trưởng lão đã nhận được tin báo từ trước nên vừa bước chân qua cánh cửa là hắn đã thấy bóng dáng lão chắp tay chào hỏi: “Chúc mừng sư đệ.”

Hứa Tử Du đoán thời gian tới sẽ được nghe chúc mừng liên miên nên hắn sẽ luôn lặp đi lặp lại lời cảm tạ. Kể ra thì thủ tục cũng hơi rườm rà đấy, nhưng để giữ gìn quan hệ đồng môn, hắn cũng không nên từ chối ý tốt của người ta. Thăm dò đôi chút cũng không tệ.

Lý trưởng lão cảm thán.

“Tính từ lúc sư đệ thăng cấp ngoại môn cũng chỉ xấp xỉ bốn năm, kể ra thì trong lịch sử tông môn cũng không được bao nhiêu người cả.”

“Sư huynh nói quá rồi, cũng nhờ vào may mắn cả. Từ khi ta trở thành đệ tử ngoại môn thì liên tiếp gặp được cơ duyên trong hung hiểm, tiến cảnh nhanh cũng xem như tích lũy phúc đức của ba đời.” Hứa Tử Du cười bảo: “Không biết tháng ngày về sau như thế nào, nhỡ đâu không thuận lợi thì không biết chừng lại ra đây bầu bạn với huynh cũng nên.”

Lý trưởng lão mặt ngoài vẫn cười nói bình thường nhưng trong lòng nào dám tin lời Hứa Tử Du. Nhập ngoại môn bốn năm đã thăng cấp từ Định Pháp trung cảnh đến Tiềm Hư sơ cảnh thì chỉ có quái vật thôi chứ người bình thường làm gì có ai thốt nổi hai chữ may mắn.

Tuy rằng may mắn cũng là một phần của thực lực nhưng vận may chỉ nằm ở ngưỡng tài nguyên và cơ duyên, không thể nào đại diện cho bản chất thiên phú. Thiên phú đã không đủ thì bồi đắp tài nguyên mấy cũng vô dụng.

Trong suy nghĩ của Lý trưởng lão, lão đoán ngoại môn đã đánh giá sai năng lực của Hứa Tử Du ngay từ đầu rồi. Ngụy linh căn cái gì chứ, tốc độ tu luyện này bét cũng phải song linh căn.

Tên mắt chó nào hồi đấy đi trắc linh căn của hắn thế?

Lý trưởng lão thầm nhủ.

Bình Luận

0 Thảo luận