Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 131: Chương 131: Đột phá Tiềm Hư (2)

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:50
Chương 131: Đột phá Tiềm Hư (2)

Hứa Tử Du chạm tay vào mặt khối cầu, gợn sóng nhanh chóng hút hắn vào bên trong. Bề mặt ngay sau đó liền đông cứng để ngăn cách sự can thiệp của người ngoài. Khối cầu nhanh chóng chìm xuống dưới đất, gợn sóng tỏa ra rồi lặng thinh.

Hữu trưởng lão thu ngọc bài lại rồi khoanh chân trên một bệ đá, ánh mắt vẫn còn đăm chiêu.

Ngay khi đặt chân vào trong địa phận cấm địa, y đã có thể cảm nhận được thần thức truy quét của Ma lão nhân. Hành vi truy quét này là thủ tục nhập địa cơ bản nên y không để ý nhiều, chỉ cần Hứa Tử Du không che giấu những vật nguy hiểm trong người thì lão cũng không làm khó.

Có điều, sự tình bắt đầu ra khỏi tầm chưởng khống của Hữu trưởng lão khi quá trình tra xét lại thăng cấp lên khảo nghiệm tinh thần. Nếu nhìn nhận tình huống một cách tiêu cực thì Hứa Tử Du xong rồi, hắn mà ngất thì đảm bảo hai, ba tháng sau mới tỉnh lại. Khi đấy đã quá hạn tu hành, hắn sẽ không được hưởng bất kỳ lợi lộc gì từ cấm địa.

Tuy nhiên, tình hình lại phát triển theo hướng tích cực. Hứa Tử Du thực sự kháng cự lại khảo nghiệm tinh thần của Ma lão nhân. Mặc dù quá trình kháng cự có chút trì trệ nhưng từ xưa đến nay chưa một đệ tử Định Pháp cảnh nào có thể chống lại được áp bức tinh thần đến từ tu hành giả Kim Đan cảnh viên mãn như Ma lão nhân. Vì thế, Hứa Tử Du mới nhận được lời khen từ lão, sau này nếu hắn tu hành có thành tựu, mối nhân duyên hôm nay ít nhiều sẽ có ích.

Hữu trưởng lão đã cảm nhận được tiềm lực của Hứa Tử Du từ lâu, sau này chứng kiến lần lượt Dương Xuân Thu, Sát Luyện lão quái cho đến Ma lão nhân tiếp cận hắn thì y càng thấy rõ tương lai của hắn hơn. Nếu hắn vượt qua được khoảng cách của thiên phú, tương lai của hắn là vô hạn, thậm chí tiềm lực còn vượt qua những người hắn từng gặp.

Tất nhiên, đấy chỉ là suy đoán nhất thời của Hữu trưởng lão. Trường hợp mà lão nghĩ đến chỉ là một xác suất vô cùng nhỏ nhoi trong hàng triệu trường hợp khả thi mà thôi.

“Nhục thân viên mãn, cảnh giới viên mãn, đến tinh thần lực cũng viên mãn, tiểu tử này đột phá Tiềm Hư là cái chắc rồi.” Hữu trưởng lão gác chân lẩm bẩm: “Chậc, mới không lâu đây còn chân ướt chân ráo bước vào ngoại môn, giờ này đã trưởng thành rồi.”

——

Hứa Tử Du vừa bị khối cầu kia hút vào trong thì cảnh vật trước mặt một lần nữa lại thay đổi. Hắn có thể thấy được dấu vết của Huyễn Trận nhưng hiệu quả trận lại không có ác ý với người tiến vào, nó chỉ dựa trên ký ức của người tiến vào để hiển hóa ra một môi trường tu hành tương ứng. Hứa Tử Du đã kỳ vọng sẽ được thấy động phủ ven suối của mình nhưng không ngờ thứ hiện hữu lại là Ám Vong Địa vừa ẩm thấp vừa tối tăm.



Hứa Tử Du nghe được tiếng nước nhỏ trong hang động, trên đầu là một cái lỗ lấy nguồn sáng.

“Mẹ kiếp, có cần phải giống đến mức đó không?”

Hứa Tử Du nhịn không được mà buông tiếng chửi rủa.

Cái nơi được hiển hóa đúng là Ám Vong Địa nhưng vị trí không phải nơi hắn thường đến để thực hiện Đoán Tạo Châm, mà là nơi hắn bị giam trong lần đầu được thu nhận.

Vào đợt luyện cổ kết thúc, Hứa Tử Du và đồng bọn lần lượt được đưa ra khỏi hang động trong trạng thái nhớp nháp bẩn thỉu, nhưng cả đám còn chưa ở chung được bao lâu thì mỗi người đã đưa đi đến những nơi khác nhau thông qua truyền tống trận.

Hứa Tử Du bị đưa đến Ám Vong Địa, vị trí ngay bên dưới cái lỗ sáng. Bên trong hang động có rất nhiều rắn rết, bọ cạp và cóc độc. Nói không ngoa thì chẳng khác gì một cái động luyện cổ truyền thống. Thế là hắn phải tự mình sinh tồn thêm hai tháng trời ở trong này.

Không có thức ăn được cung ứng từ bên ngoài, hắn muốn lót bụng thì chỉ có thể ăn tươi nuốt sống đám sinh vật đang tăm tia sinh mạng hắn hằng ngày. Mặt khác, nguồn nước sinh hoạt duy nhất lại là nước nhỏ từ trên trần động nên muốn uống thì phải ngửa cổ đón lấy, mà đã ngửa cổ thì kiểu gì cũng có vài con rắn độc lao tới.

Hứa Tử Du sinh hoạt theo kiểu hoang dã như này đã quen nên có thể cầm cự suốt ba tháng trời mà không hề oán trách. Trong nhận thức của hắn, chung đụng với đám độc vật này vẫn còn dễ chịu hơn phải nai lưng đề phòng lòng người.

Con người trở mặt nhanh hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần lơ là một giây thì người bên cạnh cũng có thể đâm xuyên động mạch cổ và moi họng mình trong chớp mắt.

Hứa Tử Du vượt qua bài kiểm tra sinh tồn cơ bản ấy, cơ thể cũng sản sinh được khả năng kháng độc cơ bản nên Cốt Cương lão quỷ mới quyết định thu nhận làm đồ đệ.

Tất nhiên, với tác phong thầm lặng tuyệt đối của sư phụ hắn, những người đảm nhiệm truyền tống lần đó đều khó mà giữ được mạng. Từ sau khi ra khỏi hang động, Hứa Tử Du chưa bao giờ hay tin về bọn họ, đoán chừng đã bị thanh lý mà không để lộ bất kỳ dấu vết tồn tại nào.



Hứa Tử Du vỗ mặt lấy lại tinh thần. Cảnh tượng trước mặt chỉ là huyễn cảnh từ ký ức của hắn, không phải sự thật bây giờ. Hắn không cần phải để tâm chuyện ngày trước nữa.

Khoanh chân xếp bằng ngay bên dưới nguồn sáng từ cái lỗ trên trần, Hứa Tử Du nhanh chóng điều khí để bình ổn tâm cảnh cũng như khôi phục tinh thần sau khi gánh chịu khảo nghiệm đến từ Ma lão nhân. Mặc dù không thích bị tra xét đột ngột nhưng Hứa Tử Du thừa nhận một sự thật, nhờ có những lời khích lệ của lão, hắn mới tự tin bế quan đột phá hơn.

“Thiên địa linh khí nồng đậm thật.”

Tuy hoàn cảnh có chút không đẹp mắt nhưng điều đó không làm thay đổi bản chất của môi trường tu hành. Nơi này vẫn là hạch tâm địa mạch Ngự Ma Tông, chất lượng thiên địa linh khí hoàn toàn đạt đến cảnh giới mà Hứa Tử Du khó lòng tưởng tượng.

Sau khi ổn định tâm cảnh, hắn nhanh chóng bày một tòa Tụ Linh Trận rồi đả tọa ngay giữa. Thiên địa linh khí xung quanh lập tức hội tụ về như một màn sương trắng.

Hứa Tử Du lấy hộp ngọc đầu tiên, mùi hương của Ngân Cốt Đan thình lình xộc vào mũi, chưa gì đã tạo một cảm giác gột rửa đến từng lỗ chân lông. Đan vừa vào miệng thì Hứa Tử Du có cảm giác như đang ăn trứng non lòng đào, bên ngoài mềm mại, bên trong tan chảy. Hắn vừa nhai là đan đã hòa tan thành dược thủy trôi tuột xuống dưới bụng.

Dược lực của Ngân Cốt Đan bùng nổ, cơ thể Hứa Tử Du liền bao trùm bởi lửa nóng. Y phục trên người nhanh chóng bị t·hiêu r·ụi, thậm chí đến lông tóc cũng không còn.

Thoạt đầu Hứa Tử Du còn sợ hãi nhưng nhận ra ngọn lửa của Ngân Cốt Đan không ảnh hưởng xấu đến nhục thân thì nội tâm mới bình tĩnh trở lại để vận công điều khí. Dược lực của Ngân Cốt Đan thẩm thấu vào trong da thịt, dần dần tiếp cận đến xương cốt rồi len lỏi như những đàn kiến đang hành quân. Hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nhưng phải luôn giữ vững tâm trí để không gây ảnh hưởng đến quá trình gột rửa của đan dược.

Ngân Cốt Đan vừa thẩm thấu vào trong xương là lập tức phát động uy lực. Sức nóng kinh khủng lập tức giải phóng ra khỏi cơ thể Hứa Tử Du. Hắn hét lớn một tiếng đau đớn, trong xương liền vọng ra những tiếng lách tách đang thiêu đốt.



Xương cốt hắn đang b·ốc c·háy, cháy tới đâu là cơ thể liền tiết ra dịch nhầy tới đó.

Cơn đau khủng kh·iếp gợi nhớ nỗi đau xé toạc cả da thịt của Hứa Tử Du mỗi khi thực hiện Đoán Tạo Châm. Nỗi đau thể xác kết hợp với nỗi đau tinh thần càng khuếch đại cảm giác hiện thời của hắn, đến mức tâm trí hắn trở thành trống rỗng, muốn nghĩ cũng không nghĩ nổi.

Ngân Cốt Đan vừa t·hiêu r·ụi xương cũ của Hứa Tử Du vừa tạo dựng xương mới nên sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu cho cơ thể hắn, ngược lại còn đang giúp hắn đột phá nhục thân Tiềm Hư dễ dàng hơn nhiều. Ngặt nỗi, không phải ai cũng chịu đựng nổi cơn đau.

Hứa Tử Du đã nghe cảnh báo từ Dương Xuân Thu nhưng hắn chỉ áng chừng cơn đau ngang với Đoán Tạo Châm thôi, ai mà nghĩ cả hai cơn đau riêng biệt sẽ cộng hưởng với nhau chứ.

Cơ thể Hứa Tử Du vừa ra mồ hôi là hỏa khí sinh ra từ Ngân Cốt Đan lập tức bốc hơi chúng ngay tại hiện trường. Sắc mặt hắn nhợt nhạt không còn chút giọt máu, tầm nhìn xung quanh đã bắt đầu tối mịt lại. Để giữ tỉnh táo, Hứa Tử Du phải liên tục tát vào mặt mình không ngừng, tát đến khi làn da bánh mật khỏe mạnh đỏ tấy lên mới đổi bên.

Ngân Cốt Đan vừa hủy hoại vừa hun đúc lại nhục thân cho Hứa Tử Du. Từ tay chân đến thân mình, sau cùng là đầu người và sống lưng. Quá trình đúc thân lâu đến mức hắn không còn cảm nhận được dòng chảy của thời gian, chỉ cầu mong qua càng nhanh càng tốt.

Hỏa diễm bao trùm Hứa Tử Du có xu hướng yếu dần, tiếng bập bùng vang nổ trong người cũng không còn dữ dội nữa. Bắt lấy thời cơ, Hứa Tử Du lập tức ngồi thẳng người, vừa điều khí vừa luyện Tiểu Ma Công để ổn định cơ thể.

Một quãng thời gian sau đó, hỏa diễm hoàn toàn tiêu biến, xương cốt tân sinh tỏa ra hào quang có thể thấy rõ qua lớp da thịt bên ngoài. Cơ bắp và hệ thần kinh của Hứa Tử Du cũng được cường hóa thông qua quá trình ấy nên hắn giờ này có thể cảm nhận được nguồn lực lượng tràn trề đang bùng nổ trong người.

Nhục thân Tiềm Hư.

Hứa Tử Du mừng rỡ không được bao lâu thì mặt mày liền nhăn như khỉ bởi mùi hôi nồng nàn đang tỏa ra từ lớp dịch nhầy đen bám trên người. May mà trong suốt quá trình đột phá, hỏa diễm đã thiêu đốt đại bộ phận rồi, chỉ còn lại phần được tiết ra gần đây thôi, chứ không thì hắn sẽ ngạt thở vì mùi hôi hám của cơ thể mất.

Song, hôi hám thì hôi hám, thành công đến việc đột phá đã chiếm dụng toàn bộ tâm trí Hứa Tử Du rồi. Chưa kể, lông tóc hắn đã mọc trở lại, dù hơi luộm thuộm chút nhưng về cắt tỉa thì sẽ gọn gàng như cũ thôi, không phải vấn đề lớn lắm.

Hứa Tử Du lau sơ người cho khỏi nhớp nháp rồi tiến vào lại Tụ Linh Trận đã bày sẵn. Hắn chậm rãi điều khí rồi lấy ra một hộp ngọc thứ hai, bên trong đầy ắp Trúc Cơ Đan hắn khổ công luyện suốt một tháng trời vừa qua.

“Hai mươi hai viên, hy vọng đủ.”

Hứa Tử Du lẩm bẩm.

Bình Luận

0 Thảo luận