Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 130: Chương 130: Đột phá Tiềm Hư (1)

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22
Chương 130: Đột phá Tiềm Hư (1)

Vân vụ che lấp, tiết trời lạnh lẽo. Mỗi khi Hứa Tử Du bước chân về phía trước, con đường ẩn giấu trong sương mù mới được hiện ra, quỹ đạo lắt léo khiến một trận pháp sư lành nghề cũng không cách nào xác định phương hướng mình đang di chuyển.

“Đừng cố đào sâu, trình độ trận pháp của ngươi bây giờ còn chưa đủ để thăm dò thực hư của tòa đại trận hiện tại, làm không khéo còn dễ chọc giận vị tiền bối đang tọa trấn nữa.”

Hữu trưởng lão dẫn đường nhận ra ý đồ của Hứa Tử Du, bèn lên tiếng nhắc nhở.

Hứa Tử Du chột dạ, vừa cười gượng vừa đáp: “... Đệ tử hồ đồ, mong trưởng lão thứ tội.”

“Nhắc nhở đơn thuần thôi, ta không có ý trách mắng ngươi. Với cả…” Hữu trưởng lão cảm nhận khí tức tản mát từ người Hứa Tử Du hiện tại, nội tâm không khỏi kinh thán: “... ngươi đã viên mãn Định Pháp cảnh, sau lần bế quan cạnh địa mạch ngoại môn, ngươi kiểu gì mà chẳng đột phá lên Tiềm Hư, khi ấy gọi ta một tiếng sư huynh là đủ rồi.”

Hứa Tử Du mỉm cười bảo: “Vẫn còn chưa chắc chắn, nói trước lại khó bước qua.”

“Chưa chắc chắn sao… Ai biết được chứ.” Hữu trưởng lão cười cười tiếp lời.

Cách đây một tháng y nhận được tin Hứa Tử Du thuê một gian luyện đan thất vô thời hạn, cả ngày huy động đại lượng hỏa linh khí để luyện đan. Mặc dù trưởng lão nơi đó không rõ hắn đang luyện loại đan nào nhưng trước đó y đã hay tin hắn đổi đan phương luyện Trúc Cơ Đan nên khả năng cao đang trầm luân vào trong loại đan dược đó. Bây giờ hắn xuất quan để tận dụng khen thưởng từ công huân đợt thú triều thì ắt hẳn đã luyện thành.

… Chỉ là Hữu trưởng lão không rõ hắn luyện được bao nhiêu viên thôi.

Thiên phú càng thấp, số lượng Trúc Cơ Đan phục dụng trên lý thuyết sẽ càng nhiều. Hứa Tử Du còn luyện độc nên độc tính trong đan dược cũng sẽ trở thành một nguồn dưỡng chất nuôi dưỡng hắn. Nếu hắn có đủ số lượng, đột phá đã là chuyện trong tầm tay.

Lại nói, Hữu trưởng lão đã chứng kiến ý đồ muốn thu nhận đệ tử của Sát Luyện lão quái nên y không tin lão không làm gì cho Hứa Tử Du. Xem như không cho thẳng đan dược thì kiểu gì cũng chỉ điểm để hắn không lạc lối trong suốt quá trình luyện đan.

“Thời gian tu luyện của ngươi chỉ có một tháng, nhớ tận dụng cho tốt, người khác còn chẳng có được cơ duyên tốt như ngươi.” Hữu trưởng lão nhắc nhở.

Hứa Tử Du gật đầu: “Đệ tử xin ghi nhớ.”

“Nhớ được là tốt.”



Hữu trưởng lão dẫn đường băng qua biển sương mù. Hứa Tử Du theo sát phía sau, thậm chí còn tận dụng cả Thanh Ngưng Lục Thông Thức để không bị thất lạc. Bởi càng tiến sâu vào trong này, ảnh hưởng của mê vụ đại trận bắt đầu làm suy giảm nhận thức của hắn.

Quá trình suy giảm diễn ra vô cùng lâu, Hứa Tử Du cũng đổ mồ hôi hột dọc cả đường. May mà khi tinh thần hắn sắp chạm tới ngưỡng mệt mỏi thì Hữu trưởng lão mới dừng chân, màn sương trắng bao trùm trước mặt mới dạt sang hai bên.

Đằng sau màn sương là một thung lũng sâu như Ngự Thư Cốc, xung quanh tràn ngập độc khí của Ma Uyên, duy chỉ có mạch đường đi trước mặt có đại trận bảo vệ nên mới an toàn.

Thung lũng tối như màn đêm, ẩn ẩn trong đó còn truyền vào tai Hứa Tử Du những chuyển động vừa nhanh vừa nguy hiểm. Hắn nghe được tiếng cứa vuốt sắc vào đá tảng, nghe được những tiếng chân nặng nhọc thể hiện kích thước cơ thể khổng lồ, nghe được cả những hơi thở rít qua kẽ răng sắc nhọn đầy hôi hám.

Thung lũng này quá nguy hiểm.

Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, tinh thần căng như dây đàn.

Nơi này chỉ mới là khu vực hạch tâm của địa mạch ngoại môn mà đã kinh khủng như thế thì địa mạch nội môn sẽ còn kinh hồn táng đảm đến mức nào nữa?

Hứa Tử Du không biết, cũng không dám tưởng tượng ra. Bước chân hắn mỗi lúc một nặng nề, riêng việc tiến về phía trước cũng không hề dễ dàng. Hơn nữa, Hữu trưởng lão dường như không để ý tới hắn, lão cứ tiến về phía trước, khoảng cách giữa hai người mỗi ngày một xa.

Bóng tối xung quanh dần dần xuyên vào bên trong kết giới, chớp mắt đã nuốt chửng Hứa Tử Du vào bên trong màn đêm vô tận. Xung quanh rộ lên những tiếng cười man rợ, lượn qua lượn lại như u hồn bất tán. Hắn đảo mắt ra xung quanh, nhìn thế nào cũng không thể xác định. Hắn dứt khoát nhắm mắt rồi tập trung vào thính giác và khứu giác. Nơi nào có tiếng bước chân của Hữu trưởng lão, hắn liền hướng về nơi đó.

Hứa Tử Du không dám sử dụng trực giác trong không gian quỷ dị này, nguyên nhân là vì khí đạo xung quanh quá khủng kh·iếp, chúng là tập hợp vô vàn làn sóng nguy hiểm đang giao thoa về người hắn. Nếu hắn cảm nhận được sự giao thoa đó, không khéo sẽ nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ. Vô tri hưởng thái bình, không biết sẽ đỡ sợ hơn.

Hứa Tử Du chầm chậm tiến về phía trước, mỗi một bước đều ngắn hơn nửa nhịp so với trước đó. Hắn đi rất lâu, tiếng cười nói trêu đùa của ma quỷ dần bị bỏ lại phía sau.

Cho đến khi xung quanh không còn bất kỳ tiếng động quỷ quái nào, Hứa Tử Du mới dần hé mắt, đập vào lại là một hồn ma đang nhào tới.

“Á—?!”

Hứa Tử Du giật mình ngã ngửa ra sau, vô tình đập mông vào tảng đá mà đau điếng. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi hột, con ngươi co lại bằng hạt đậu từ lúc nào không hay.



“Ha ha ha… Tiểu tử này thú vị thật đấy!”

Trước mặt vọng đến tiếng cười vang. Hứa Tử Du thở mạnh nhìn lại mới phát hiện bóng hình của một lão nhân gầy còm đang chậm rãi tiến tới. Hữu trưởng lão nghiêm cẩn theo phía sau, y bảo trì một khoảng cách khá rộng, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Chẳng trách Hứa Tử Du ở gần thế mà có cảm giác y đang ở rất xa, nguyên lai cố tình giấu.

Hứa Tử Du không cảm nhận được gì từ lão nhân trước mặt nhưng cân nhắc đến thái độ thành kính của Hữu trưởng lão, hắn đoán đối phương là một nhân vật vô cùng quan trọng tại Ngự Ma Tông. Hắn vội vàng bò dậy, ôm quyền hành lễ.

“Vãn bối Hứa Tử Du x-xin ra mắt tiền bối.”

Lão nhân không quá cao, dù Hứa Tử Du đã quỳ thì tầm nhìn của hắn cũng đã ngang ngực lão. Y phục trên người lão cũng thuần một sắc đen huyền bí, trên đầu trùm một tấm vải đen dày. Lúc nhìn thoáng qua ban nãy, hắn chỉ thấy lưa thưa vài cọng tóc là cùng.

Lão nhân cười tít mắt nhìn hắn.

“Trên người tiểu tử ngươi có mùi vị khá quen thuộc. Có phải ngươi tu luyện công pháp tinh thần của nha đầu họ Bạch kia không?”

Nha đầu họ Bạch? Bạch Diệc Phi Yêu?

Hứa Tử Du ngờ ngợ cái tên này trong đầu, bèn đáp lại: “Khởi bẩm tiền bối, Bạch tiền bối quả thực đã truyền dạy cho vãn bối. Chỉ tiếc là vãn bối học nghệ chưa thông.”

Lão nhân cười cười lắc đầu: “Nếu ngươi học chưa thông, ngươi đã sớm nằm ngất dưới đất chứ không phải còn tỉnh táo đối đáp với lão phu. Trình độ tu luyện không tồi, nếu đản sinh thần thức thì phạm vi bao trùm ban đầu của ngươi sẽ rộng hơn người thường đấy.”

Hứa Tử Du vội nuốt một ngụm nước bọt.

“Đa tạ tiền bối đã khích lệ, vãn bối sẽ cố gắng hết sức.”

Lão nhân gật gù rồi phất tay ra sau, cảnh vật xung quanh lập tức biến ảo khôn lường. Thế giới trong tầm mắt Hứa Tử nhanh chóng hóa thành một phiến khu vực tối màu.



Tất nhiên, gọi là tối chứ len lỏi bên trong sắc đen ấy lại là những rìa sáng làm nổi bật vùng không gian nói chung. Thậm chí, những rìa sáng ấy còn đại diện cho các chuyển động vô cùng huyền diệu. Hứa Tử Du đứng giữa thôi cũng không thể cảm nhận được điểm kết của chúng.

“Lão phu còn có việc đi trước, tiểu Hữu ngươi dẫn dắt hắn tu hành đi. Hết thời gian thì bóp nát tấm lệnh bài này, cả hai người các ngươi sẽ được truyền tống ra ngoài.”

Lão nhân gầy còm vừa nói vừa đưa ngọc bài dịch chuyển cho Hữu trưởng lão. Y cẩn thận đón nhận rồi khom mình hành lễ, Hứa Tử Du không dám thất kính, bèn làm theo.

Lão nhân liếc mắt nhìn hắn một lúc rồi gật đầu, lóe cái liền hóa thành lưu quang.

Hữu trưởng lão thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tiểu tử ngươi xui rủi thật đấy, thế mà lại bị Ma sư thúc khảo nghiệm, may mà không ra chuyện gì, không thì chuyến này đi tong.”

Đôi mắt Hứa Tử Du lóe dị quang. Ma sư thúc?

“Trưởng lão, vị tiền bối vừa rồi… là Ma gia lão tổ sao?” Hứa Tử Du thăm dò.

Hữu trưởng lão gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu.

“Đúng nhưng cũng không đúng. Ma sư thúc xuất thân Ma gia thật nhưng không thuộc dòng chính nên từ lâu đã không còn liên hệ gì tới bọn họ. Hiện tại, sư thúc là hộ pháp của tông ta. Tiểu tử ngươi có thể kính ông ấy nhưng tuyệt đối không được vì ông ấy mà nhún nhường Ma gia. Hãy nhớ, Ma sư thúc và Ma gia không hề liên quan gì tới nhau, hiểu chưa?”

Hứa Tử Du vội gật đầu. Lão nhân đã không liên quan đến Ma gia thì hắn về sau cũng không cần phải lo lắng lung tung, chỉ cần duy trì thái độ như cũ là ổn rồi.

“Vâng, đệ tử đã hiểu.”

Hữu trưởng lão gật đầu rồi giới thiệu sơ lược khu vực hạch tâm địa mạch của Ngự Ma Tông. Nhìn qua thì nơi này chỉ như một thế giới phẳng với một đường chân trời trống rỗng nhưng thực tế lại tiềm ẩn khá nhiều trận pháp không gian. Ngọc bài trên tay Hữu trưởng lão là thứ giúp cho những trận pháp không gian ấy hiện ra. Mỗi một tòa đều sẽ ứng với một động phủ tu hành, chỉ cần tiến vào trong là có thể hấp thụ toàn bộ tinh hoa của địa mạch.

“Một khi ngươi tiến vào trạng thái tu hành, ta ở ngoài này cũng không thể cảm nhận hay can thiệp. Ngươi là người thông minh nên ta sẽ không dặn dò quá kỹ, có thể hấp thụ được bao nhiêu thiên địa linh khí thì hấp thụ, đừng quá cố mà dẫn đến bạo thể. Nhận thức được bản thân cũng là một loại nhân tài, đừng quá ham hố, phải kiểm soát được lòng tham, hiểu chưa?”

Hứa Tử Du gật đầu: “Vâng, đệ tử đã hiểu.”

Hữu trưởng lão gõ hai nhịp tay lên ngọc bài. Tia sáng bắn ra từ bên trong lập tức lôi một khối cầu được bao quanh bởi rìa sáng lên khỏi mặt đất tối tăm. Bề mặt của khối cầu tỏa gợn sóng như mặt hồ, mỗi một đợt giao thoa đều tạo ra một kẽ hở nhỏ giúp kiểm tra tình trạng thiên địa linh khí ở bên trong. Thông qua khí đạo, Hứa Tử biết được nguồn thiên địa linh khí trong đấy nồng đậm đến mức nào, chẳng trách Hữu trưởng lão dặn dò không được tham.

Đại lượng thiên địa linh khí ấy mà nhập thể thì thiên kiêu chi tử cũng bạo thể tới nơi chứ đừng nói là một ngụy linh căn như Hứa Tử Du.

Không hổ danh là cấm địa của tông môn, danh xứng với thực.

Bình Luận

0 Thảo luận