Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 129: Chương 129: Đổ vỏ

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22
Chương 129: Đổ vỏ

Dược Y Đường.

Ma Trường Lệnh hay tin Hứa Tử Du từ chối gặp mặt liền tỏ vẻ tức giận nhưng vì đang bận chuẩn bị cho đại sự trong tông nên không tiện ra ngoài ngoại môn. Vì thế, th·iếp thân bồi giá của hắn mới được cử đến gặp Đỗ Danh Lợi để thu thập thêm thông tin. Khổ nỗi, đối phương giờ này đang nằm ngất trên giường bệnh, nhịp thở vừa dốc vừa yếu.

“Vết thương này… do Hứa Tử Du gây ra sao?”

Nữ nhân nhìn vết lõm giữa bụng Đỗ Danh Lợi, mi tâm hơi nhíu lại. Vết thương lớn bằng đúng nắm đấm của một người trưởng thành, vết thâm tím sinh ra cũng chỉ nằm đúng phạm vi một quyền, không hề l·ây l·an sang những nơi khác. Trông thôi cũng thấy được khả năng khống lực kinh người của kẻ ra tay. Tu hành giả thông thường không đời nào gây ra nổi v·ết t·hương này.

Tuy nhiên, chuyện đáng kinh ngạc ở đây không phải một quyền đó, mà là đối tượng chịu đòn. Đỗ Danh Lợi trong mắt các đệ tử nội môn có thể không là gì nhưng tại ngoại môn hắn vẫn là đệ tử bài danh đệ nhất, ấy thế mà không chịu nổi một đòn. Mặc dù trong thư báo hai người đã giao chiến một trận nhưng cô nào phải kẻ ngu ngốc, nhìn cơ thể lành lặn với đúng một v·ết t·hương giữa bụng là biết ngay trận này là một cuộc so chiêu áp đảo một chiều.

Hạ trưởng lão mới nhậm chức tiếp nhận điều trị cho Đỗ Danh Lợi thở dài.

“Không rõ, lúc hắn tới đây chỉ có một mình, đến việc nói còn không ra hơi. Ta cũng hơi bất ngờ là hắn còn đủ sức để gửi tin báo đấy. Có điều, một quyền này…” Lão sờ tay lên vết thâm đen giữa bụng Đỗ Danh Lợi, hắn liền rên ư hử trong vô thức: “… mạnh quá thể.”

“Phải, cho dù Tiềm Hư sơ cảnh cũng chưa chắc tạo ra một quyền mang theo kình lực mạnh như thế này. Theo những gì ta cảm nhận được thì nội tạng của Đỗ Danh Lợi bị dập hơn phân nửa rồi, ngươi có thể cứu hắn một mạng không?” Cô quay sang hỏi.

Hạ trưởng lão thở dài: “Cứu sống thì dễ nhưng nhục thân tổn thương quá nghiêm trọng, về sau xem chừng không còn cơ hội tu hành lên cảnh giới quá cao.”

“Giá trị của hắn cũng chỉ đến đây thôi, ta không cần cao hơn.”

“Nếu thế thì không thành vấn đề. Phía Hứa Tử Du kia thì sao?” Hạ trưởng lão gật gù.

“Hắn đã bảo vào nội môn gặp sau thì đợi đến lúc đó cũng không muộn. Gần đây hắn qua lại nhiều với Dương sư huynh, áng chừng đôi bên có quan hệ không cạn. Điều tra trước rồi tính.”

Hạ trưởng lão mỉm cười.



“Nếu thế thì không cần. Ta đã thăm dò sẵn rồi. Hứa Tử Du có quan hệ tốt với dược viên nhờ vào tài năng trận pháp, thời gian trước từng có đợt làm đan đồng cho Dương trưởng lão nên quan hệ thân cận hơn cũng không lạ. Với cả, nghe nói đợt thí luyện Ma Uyên vừa rồi hắn cũng đóng góp không ít nên phía Chấp Sự Đường đã ưu ái miễn làm nhiệm vụ hai năm. Mặc dù không quá nổi tiếng với các đệ tử ngoại môn nhưng hầu hết trưởng lão đều sẽ biết đến hắn.”

Ma Phược Linh chưa từng gặp trường hợp nào kỳ dị như Hứa Tử Du nên chăm chú lắng nghe một chút, khổ nỗi không gặt hái được bất kỳ thông tin nào đáng giá nào ngoài mối quan hệ đặc thù với Dương Xuân Thu. Mặc dù lão già đó đang làm trưởng lão ngoại môn nhưng hung danh của lão trong nội môn vẫn còn vang xa lắm. Lần đầu tiên cô hay tin lão cho phép một người khác hít chung bầu không khí luyện đan với mình đấy.

“Dương sư huynh có tỏ ý thu nhận đồ đệ không?” Cô hỏi.

Hạ trưởng lão nghĩ một lúc liền nói: “Không rõ lắm. Gần đây ta đến dược viên trao đổi theo thường lệ thì không thấy bất kỳ dấu hiệu nào cả.”

Từ sau sự cố của Thẩm Vân Mai, Dược Y Đường đã thiết lập lại một số quy củ nhằm đảm bảo nguồn trao đổi đan dược không bị ngắt quãng một lần nữa. Theo đó, đối tượng giao dịch duy nhất được phép đặt chân vào dược viên là trưởng lão Dược Y Đường, bất kỳ ai khác đến theo ủy thác đều không được phép tiến vào. Nếu có người khác cố tình làm trái, xử tử ngay tại chỗ.

Hạ trưởng lão từ khi nhậm chức đều tuân thủ quy tắc rất nghiêm ngặt, thành ra lão cũng là người tiếp xúc gần với Dương Xuân Thu nhất. Nhận định của lão sẽ không sai.

“Không thấy thì tốt, nhưng để chắc ăn, sắp tới ngươi nên kiếm cớ ghé thăm dược viên một lần nữa đi.” Ma Phược Linh nhắc nhở: “Thiếu gia không thích đợi lâu, ngươi biết rồi đấy.”

Hạ trưởng lão bất giác rụt vai.

“Ta biết rồi, ta sẽ sắp xếp thời gian gần nhất. Có điều, đừng hy vọng quá nhiều.”

Ma Phược Linh nhếch mép: “Ta hiểu, đối tượng dù sao cũng là Dương sư huynh, không cẩn trọng thì ai cũng phả trả giá bằng cả tính mạng mình thôi.”

Cô liếc mắt nhìn Đỗ Danh Lợi như đang nhìn sâu bọ rồi tặc lưỡi tiến ra ngoài. Vốn định quay trở lại nội môn thì cô đột nhiên phát sinh ý định muốn kiểm tra chốn cấm địa mới nổi gần đây của ngoại môn một chút, khổ nỗi, mê vụ đại trận đã sớm bị tháo gỡ nên khu rừng trước mắt cô cũng chỉ là một khu rừng tầm thường với bãi đất trống ven suối mà thôi.

Ma Phược Linh tính kiểm tra dấu vết một lúc rồi mới đi thì đột nhiên dừng bước chân. Trước mặt cô thình lình xuất hiện một bóng người khá quen thuộc.

Cô bất giác lùi lại.

“Kế sư huynh, không biết nhã hứng nào khiến huynh ra ngoài này vậy?”



Kế Vân Tường đảo mắt nhìn Ma Phược Linh, khóe miệng khẽ giương.

“Câu đấy ta nên hỏi ngươi mới phải.” Y nheo mắt: “Ngươi làm gì ở đây?”

Ma Phược Linh bất giác lùi về phía sau, sống lưng thình lình lạnh toát. Đang lúc chuẩn bị tháo chạy thì bỗng dưng cô chạm phải cái gì đó, quay lại mới thấy là thi khôi.

Không nghĩ ngợi gì cả, Ma Phược Linh lập tức xuất chưởng. Kế Vân Tường đã sớm đề phòng, thấy cô vừa nâng tay là nhanh chóng xông tới bắt lại. Tốc độ xuất thủ của y quá nhanh, đã thế còn âm thầm hạ thêm thi độc vào v·ết t·hương nhỏ do móng tay cứa vào da thịt nên cô không kịp trở tay. Chớp mắt, thi độc đã ngấm vào trong máu, cơ thể cô không khỏi run rẩy.

“N-ngươi…” Cô run giọng: “… T-thiếu gia sẽ không… tha c-cho ngươi…”

Kế Vân Tường cười khẽ: “Ma Trường Không thì ta còn để mắt một chút, Ma Trường Lệnh là cái thá gì chứ. Huống hồ…” Hắn kề sát môi vào tai: “… ngươi chỉ là một trong số nhiều th·iếp thân làm ấm giường của hắn mà thôi, ngươi nghĩ mình quan trọng lắm ư? Nực cười.”

Ma Phược Linh phun một ngụm máu xanh, làn da cô tái nhợt không còn chút giọt máu. Trên người lần lượt xuất hiện các đường tơ máu cùng màu trông rất ghê rợn. Hơi thở cô mỗi lúc một yếu, tầm nhìn mờ nhạt chỉ còn vài vết nhòe.

Kế Vân Tường nhanh chóng bịt mắt cô bằng vải đen rồi mới nhét vào trong người thi khôi. Ám Vong Địa là nơi chuyên nghiên cứu các thủ đoạn liên quan đến thi khí nên thi khôi luyện ra vô cùng đặc thù, thậm chí có loại còn tự xé rách khoang ngực mình để làm lồng chứa như bây giờ.

Kế Vân Tường đặc biệt yêu thích loại này nên lúc nào cũng mang một con bên mình. Trùng hợp là hôm nay y cần tìm một người để nguôi ngoai cơn khát máu của nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô nên đối tượng Hứa Tử Du nhờ coi sóc lại trở thành kẻ xấu số ấy.

“Chậc, tên tiểu tử này thế mà n·hạy c·ảm đúng chỗ thật.”

Kế Vân Tường xem lại ngọc giản truyền tin mà không khỏi cảm thán.

Ngay khi phát hiện khu rừng mê vụ của mình có người đột nhập bất thành, Hứa Tử Du đã tức tốc truyền tin cho lục sư huynh Đông Vô Mệnh, nhưng vì gã đang bận nên không thể đến phục kích giúp hắn được, đành phải ủy thác cho Kế Vân Tường.



Kế Vân Tường nguyên bản không thích thú với chuyện này lắm nhưng Hứa Tử Du quá hiểu tính hám tài của sư huynh mình nên đã dùng một túi linh thạch làm thù lao.

Thế là y đồng ý ngay tắc lự.

Dẫu thế, Kế Vân Tường vẫn chưa từng nghĩ sẽ bắt được người thật ngay và luôn bởi y không cho rằng đối phương sẽ quay trở lại kiểm tra hiện trường khi Hứa Tử Du thu thập.

Có điều, y đoán sai rồi, lần này y bắt được một người thật. Là người của Ma Trường Lệnh.

Nội môn Ngự Ma Tông phân hóa rất nhiều thế lực nhưng không phải ai cũng đáng lưu tâm. Ma Trường Lệnh thì khác, bởi đằng sau lưng hắn là một Ma gia sừng sững. Song, Kế Vân Tường cũng chẳng hề sợ, bởi thế lực của y cũng chẳng hề yếu nhược hơn ai. Nhất mạch Ám Vong Địa của y ngoại trừ sư phụ Cốt Cương thì vẫn còn nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô mà. Ngày nào Ám Vong Địa vẫn còn cô tọa trấn, các phương thế lực nội môn vẫn còn dè chừng lắm.

Kế Vân Tường biết Hứa Tử Du và Ma Trường Tô mâu thuẫn lẫn nhau nhưng không ngờ sự tình lại kéo theo Ma Trường Lệnh vào. Với cái đà này, tương lai dính dáng tới Ma Trường Không cũng không phải chuyện lạ. Có điều, chiều hướng phát triển kiểu này lại hợp ý y đấy.

Nhất mạch Ám Vong Địa đã biết Hứa Tử Du sẽ làm ám tử của sư phụ tại Tuyệt Vân Địa nên với người ngoài, hắn trong tương lai sẽ là người của nhất mạch đó. Đồng nghĩa, mọi ân oán cá nhân đều sẽ đổ dồn lên cho cả nhất mạch.

Ma gia là người thổi bùng ngọn lửa, Ám Vọng Địa là bên sẽ đổ thêm dầu và đẩy toàn bộ khói sang cho Ám Vong Địa. Với tính cách bảo vệ người mình chặt chẽ của Sát Luyện lão quái, lão sẽ không bao giờ để cho đệ tử mình ăn thua thiệt đâu. Ma gia lần này chọc nhầm người rồi.

Kế Vân Tường nghĩ ra cách đấy liền tự cho mình thông minh, cả buổi còn cười không ngớt. Y đoán lần này về Ám Vong Địa nhất định sẽ được sư phụ khen ngợi.

Kế Vân Tường rất tự tin, nhưng y quên mất một điều, rằng Hứa Tử Du mới là người ủy thác việc tập kích cho y nên hắn sẽ luôn lưu lại thủ đoạn để có thể quan sát toàn bộ quá trình.

Lưu vực ven con suối này vốn dĩ là lãnh địa của Hứa Tử Du, từng gốc cây ngọn cỏ đều có dấu vết của trận pháp, cho dù hắn đã thu đại trận đi thì tiểu trận vẫn còn luôn ở đấy.

Chỉ là giá trị sử dụng của chúng chỉ tồn tại đúng một lần mà thôi.

Hứa Tử Du kết ấn thu hoạch đan trong lò, mười viên thì bảy viên hóa thành than tro. Ba viên còn lại đan thành thượng phẩm, kể ra cũng là kết quả rất tốt đối với người không sở hữu thiên phú linh căn thuộc tính hỏa như hắn rồi.

Hắn hơi đảo mắt một vòng, chớp mở chớp mở một lúc rồi chợt cười khổ.

“Chậc, tứ sư huynh lại muốn chiếm công trạng rồi...”

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu.

“Bỏ đi, nhường huynh ấy một lần vậy.”

Bình Luận

0 Thảo luận