Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 128: Chương 128: Tiềm tu
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22Chương 128: Tiềm tu
Thời gian như con thoi đưa. Hứa Tử Du lưu lại dược viên đến tận cuối năm, giữa đông mới từ biệt Dương Xuân Thu để trở về ngoại môn. Đã lâu không quay về, hắn cũng nên trình diện cho Chấp Sự Đường biết hắn còn sống, không thỉnh thoảng trong tông lại truyền tin hỏi han phiền nhiễu. Mỗi lần như thế là hắn lại hao phí thời gian giải thích.
Tuy rằng Dương Xuân Thu đã hỗ trợ báo tin, thậm chí còn giao thẳng nhiệm vụ để Hứa Tử Du khỏi cần phải quay về báo cáo Chấp Sự Đường nhưng bảo hộ cũng chỉ mang tính nhất thời, về lâu về dài sẽ khiến cao tầng nghi ngờ tín nhiệm của lão.
Hứa Tử Du không hiểu chuyện này liên quan gì đến tín nhiệm hay không tín nhiệm nhưng đấy là chuyện của cao tầng tông môn, hắn không tiện hỏi kỹ nên cứ tuân theo mệnh lệnh là được rồi, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.
Vì thế, Hứa Tử Du phải hồi tông vào ngay giữa mùa đông giá rét.
Mùa đông ứng với dịp cuối năm, cũng là kỳ đến hạn làm nhiệm vụ của các đệ tử trong tông nên ai nấy đều bận bịu tối mặt tối mày, cho dù Hứa Tử Du vô tình đi ngang qua thì cũng không mấy ai quan tâm tới. Bọn họ bận làm chuyện của mình rồi.
Hứa Tử Du báo danh xong liền nói chuyện phiếm với lão chấp sự. Vẻ ngoài của lão vẫn như trước, chỉ là khí sắc không quá tốt, áng chừng đại nạn sắp tới.
“Xem ai về đây… khí sắc ngươi tốt thật đấy, trông còn tốt hơn cả trước.” Lão chấp sự mỉm cười: “Ta có cảm giác thực lực của ngươi giờ này nhiều khi còn hơn cả ta ấy.”
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ: “Đã lâu không gặp, chấp sự.”
“Lâu lắm rồi thật, tu vi ngươi thế nào rồi?” Lão chấp sự hỏi.
Hứa Tử Du nghĩ ngợi một lúc liền đáp: “Sang năm có thể bế quan đột phá. Nếu không có gì bất ngờ, trễ nhất là một năm sau đệ tử lại gặp chấp sự ở đây.”
Nghe vậy, lão chấp sự không khỏi mỉm cười: “Một năm thì ta đoán cái thân già này vẫn có thể trụ lại được. Hy vọng ta có thể thấy được ngươi xuất quan.”
Hứa Tử Du gật đầu: “Đệ tử cần chuẩn bị đan dược bế quan, không làm phiền chấp sự nghỉ ngơi nữa.” Hắn chậm rãi lui ra: “Mùa đông năm nay có vẻ lạnh, mặc dù trong tông có kết giới ngăn cách nhưng hàn khí vẫn có thể len lỏi vào, chấp sự hãy giữ gìn sức khỏe.”
Lão chấp sự cười khẽ: “Đa tạ, ta sẽ cẩn trọng hơn.”
Hứa Tử Du trở về khu rừng của bản thân. Dựa vào dấu hiệu của trận pháp, hắn phát hiện thời gian qua đã có người cố gắng xâm nhập nhưng bất thành. Có điều, bản sự của người này cao hơn mấy tên đã từng đột nhập trước đó nên không bỏ mạng lại đây. Song, hắn đoán số mệnh của đối phương cũng không tính là tốt lắm. Bởi nơi dừng chân của đối phương là Vô Hình Độc Trận. Một khi bị trúng loại độc này, tu hành giả c·hết chắc.
Năm đó Lạc Tông Trạch thiên kiêu một thế mà vẫn không thể kháng loại nổi Vô Hình Độc của Hứa Tử Du là hiểu độc tính của loại độc này khủng kh·iếp đến nhường nào.
Nhớ lại chuyện năm ấy, Hứa Tử Du đột nhiên cảm khái. Năm đấy hắn đưa Lạc Tông Trạch một bình giải dược nhưng thực chất thì bình dược đấy cũng là Vô Hình Độc, chẳng qua độc tính bên trong mạnh hơn loại hắn phả ra thông qua mồ hôi nên nhất thời đàn áp độc tính trong người đối phương mà thôi. Hơn nữa, sau khi phục dụng “giải dược” tinh thần của Lạc Tông Trạch cũng không còn căng thẳng nữa nên cơ bắp mới không hoạt động mạnh, nhờ thế mà kéo dài mạng sống trong chốc lát.
Đáng tiếc, Vô Hình Độc đã hạ, không một ai được phép sống.
Hứa Tử Du biết t·hi t·hể của Lạc Tông Trạch đang ở nơi đâu, chỉ là không rõ sư phụ hắn đã quậy nát t·hi t·hể đối phương đến mức nào rồi. Dù sao thì đống thí nghiệm của lão cũng tương đối phức tạp, hầu như không một vật chủ nào thực sự còn tồn tại.
Hứa Tử Du bất giác nghĩ đến tình cảnh của mình mà nuốt một ngụm nước bọt. Con số Đoán Tạo Châm của hắn đã chạm đến ngưỡng nguy hiểm, nếu lần này hắn không đột phá thành công thì sớm muộn gì cũng bị cơn đau đến từ chúng dày vò tới c·hết.
Hứa Tử Du vỗ má bình tâm. Hắn nhanh chóng thu thập những thứ cần thiết, bao gồm cả dược viên nho nhỏ vào trong một cái túi lớn to bằng bao tải. Dương Xuân Thu biết hắn nuôi trồng linh dược nên đã tặng một túi linh thổ cỡ lớn. Nhìn từ ngoài thì trông nó giống bao bố bình thường thật nhưng không gian bên trong lại vô cùng rộng lớn, sức chứa tối đa còn khi gấp đôi lượng linh dược lẫn thổ nhưỡng hắn đang nuôi trồng.
May mà có túi linh thổ ở đây, không thì Hứa Tử Du chỉ còn cách bán lại cho Dược Y Đường để tránh uổng phí ngay sau khi hắn vào nội môn mà thôi.
Rời khỏi khu rừng thân thuộc, Hứa Tử Du liền ngắm nhìn toàn cảnh một lần cuối rồi điều khiển trận bàn để thu trận pháp về tay. Màn sương trắng đặc trưng nhanh chóng thối lui, cảnh vật thực tế bên trong khu rừng cũng dần được trả về nguyên vẹn.
“Đến rồi thì ra đây đi, cần gì phải trốn tránh thế, Đỗ sư huynh?”
Hứa Tử Du đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt.
Đỗ Danh Lợi bước ra khỏi gốc cây cách đó mười trượng, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng lại không duy trì lâu. Hắn tiếp cận Hứa Tử Du, ôm quyền hành lễ.
“Hứa sư đệ, đã lâu không gặp.”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Giữa ta và ngươi không có bất kỳ mối giao tình nào nên bỏ qua chào hỏi thân sơ đi. Ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Đỗ Danh Lợi hơi khựng lại đôi chút, không ngờ lại nghe những lời sắt đá không nhân nhượng thốt ra từ gương mặt vô cùng lành tính của đối phương.
Hắn đáp: “Không giấu gì sư đệ, ta đến gặp ngươi vì có lời cần truyền.” Hắn hạ giọng: “Ma nhị thiếu muốn gặp ngươi, phiền ngươi theo ta một chuyến.”
Hứa Tử Du hơi nheo mắt lại: “Hóa ra ngươi là tai mắt của Ma Trường Lệnh.”
Đỗ Danh Lợi nhíu mày: “Hứa sư đệ, cẩn trọng lời nói của ngươi. Ma nhị thiếu vì mến tài mới muốn chiêu mộ, đừng nghĩ ngươi có chút thực lực thì muốn kiêu ngạo thế nào cũng được. Đừng quên, ngươi ở đây còn chưa…”
“Đỗ Danh Lợi.” Hứa Tử Du gọi tên đối phương, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc: “Ngươi là cái thá gì mà đòi lên mặt với ta?”
“H-hả?!” Đối phương á khẩu, con ngươi nở to vì kinh ngạc.
Đỗ Danh Lợi chưa kịp phản bác câu nào thì hắn đột nhiên lùi bước về sau, ôm bụng khom mình trong đau đớn. Theo đó, lưng áo hắn thình lình nổ tung, kình lực xuyên phá tạo thành một ngọn gió mạnh thổi bay lá cây trên cành gần đấy.
Đỗ Danh Lợi phun máu tươi, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu.
Hứa Tử Du bước qua người hắn, thản nhiên bỏ lại một câu: “Quay về nói với Ma Trường Lệnh, bao giờ ta vào nội môn sẽ đến gặp hắn sao. Còn ngươi, cút đi cho khuất mắt ta.”
Đỗ Danh Lợi tức đến thổ huyết nhưng hắn lại không cách nào chống trả lại. Vừa rồi Hứa Tử Du ra tay nhanh đến mức hắn không kịp phản xạ, thậm chí pháp khí hộ thể của hắn cũng không thể ngăn cản toàn bộ đòn thế t·ấn c·ông của đối phương.
Nói đúng hơn thì nếu không có kiện pháp khí hộ thể kia, Đỗ Danh Lợi có thể đ·ã c·hết ngay sau đòn thốn kình chớp nhoáng của Hứa Tử Du rồi. Song, hắn có vẻ không đủ thông minh để nhận ra tình cảnh của bản thân nên vẫn còn nằm đó rên rỉ.
Hứa Tử Du không quan tâm, cứ thế mà đi tiếp đến Thanh Hỏa Sơn.
Thanh Hỏa Sơn là một cơ quan sự vụ đặc thù của ngoại môn, chức năng tương đương với Tụ Linh Sơn, chuyên hỗ trợ cho các đệ tử tu hành. Có điều, thay vì luyện công, Thanh Hỏa Sơn là nơi phục vụ cho các nhu cầu liên quan đến luyện khí và luyện đan do bên dưới chảy qua một dòng địa mạch vô cùng mạnh mẽ.
Hứa Tử Du đã nắm bắt được yếu quyết luyện Trúc Cơ Đan nên giờ là thời điểm tốt để hắn bế quan luyện đan, sau đó tận dụng cơ hội tiến vào trung ương địa mạch tu hành để đột phá cảnh giới là hoàn thành mục tiêu ở ngoại môn.
“Cho ta một gian luyện đan thất vô thời hạn.”
Hứa Tử Du thả lệnh bài thân phận lên chưởng quầy, tên đệ tử tạp dịch trông coi đang ngủ gật liền giật mình tỉnh dậy rồi vội vàng dẫn hắn đi.
Quãng thời gian này các đệ tử trong tông chủ yếu đi thực hiện nhiệm vụ nên không được mấy người đến tu luyện nên các đệ tử tạp dịch khá rảnh rỗi. Hứa Tử Du cũng từng ở trong tình huống tương tự nên không làm khó mấy, chỉ nói ngắn gọn rồi nhập thất.
Khổ nỗi, hắn không biết bộ dạng lạnh lùng của mình lại khiến cho tên đệ tử kia sợ đến mức không dám ngủ quên, cả buổi trừng mắt nhìn ra ngoài phòng khi có đệ tử khác tới.
Luyện đan thất của Thanh Hỏa Sơn tương đối lớn, không gian được thiết kế theo dạng cầu để tập trung hỏa linh khí vào lò luyện đặt tại trung tâm. Bên dưới lò luyện là một hồ dung nham đang sôi sùng sục, xung quanh là một tòa đại trận điều chỉnh nấc linh khí khá bài bản. Có điều, Hứa Tử Du không dùng loại có sẵn nên tạm dẹp đại trận đó sang một bên rồi bày biện trận pháp bản thân đã chuẩn bị. Số lượng nấc điều chỉnh nhiều gấp đôi.
Luyện đan thất của Thanh Hỏa Sơn khá tốt trong mắt người ngoài nhưng với luyện đan sư như Dương Xuân Thu thì không, thậm chí lão còn chê lên chê xuống, mỗi lần đến ngoại môn thể nào cũng phải chê một lần, không thì không chịu nổi.
Hứa Tử Du nghe lão chê lắm cũng quen tai, thành ra thấy đống trận pháp này liền hơi chướng mắt. May mà hắn luôn chuẩn bị sẵn trận pháp riêng nên có thể dùng ngay.
Bày bố trận pháp xong xuôi, hỏa khí trong luyện đan thất liền dồn về dưới lò luyện, sức nóng nhanh chóng nung đỏ cả lò. Hơi nóng tản mát xung quanh, người ngợm Hứa Tử Du lập tức ẩm ướt mồ hôi, nhịp thở chậm lại do hơi nước đọng trong mũi.
Hứa Tử Du cởi áo ngoài rồi hít thở thật sâu để điều chỉnh pháp lực, sau đó mới bày biện linh dược rồi lần lượt cho vào lò, lợi dụng sức nóng của dung nham để nung chảy toàn bộ và bắt đầu luyện đan. Pháp lực hắn giải phóng, ma khí quanh người ẩn hiện không ngừng.
Con ngươi hắn ngưng lại, tinh thần tập trung đến cực điểm.
Trận pháp bảo hộ luyện đan thất cũng được dựng lên, nội bất xuất ngoại bất nhập, ngày nào số lượng đan luyện chưa đủ thì đến chính hắn cũng không thể thoát ra ngoài.
Thời gian như con thoi đưa. Hứa Tử Du lưu lại dược viên đến tận cuối năm, giữa đông mới từ biệt Dương Xuân Thu để trở về ngoại môn. Đã lâu không quay về, hắn cũng nên trình diện cho Chấp Sự Đường biết hắn còn sống, không thỉnh thoảng trong tông lại truyền tin hỏi han phiền nhiễu. Mỗi lần như thế là hắn lại hao phí thời gian giải thích.
Tuy rằng Dương Xuân Thu đã hỗ trợ báo tin, thậm chí còn giao thẳng nhiệm vụ để Hứa Tử Du khỏi cần phải quay về báo cáo Chấp Sự Đường nhưng bảo hộ cũng chỉ mang tính nhất thời, về lâu về dài sẽ khiến cao tầng nghi ngờ tín nhiệm của lão.
Hứa Tử Du không hiểu chuyện này liên quan gì đến tín nhiệm hay không tín nhiệm nhưng đấy là chuyện của cao tầng tông môn, hắn không tiện hỏi kỹ nên cứ tuân theo mệnh lệnh là được rồi, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.
Vì thế, Hứa Tử Du phải hồi tông vào ngay giữa mùa đông giá rét.
Mùa đông ứng với dịp cuối năm, cũng là kỳ đến hạn làm nhiệm vụ của các đệ tử trong tông nên ai nấy đều bận bịu tối mặt tối mày, cho dù Hứa Tử Du vô tình đi ngang qua thì cũng không mấy ai quan tâm tới. Bọn họ bận làm chuyện của mình rồi.
Hứa Tử Du báo danh xong liền nói chuyện phiếm với lão chấp sự. Vẻ ngoài của lão vẫn như trước, chỉ là khí sắc không quá tốt, áng chừng đại nạn sắp tới.
“Xem ai về đây… khí sắc ngươi tốt thật đấy, trông còn tốt hơn cả trước.” Lão chấp sự mỉm cười: “Ta có cảm giác thực lực của ngươi giờ này nhiều khi còn hơn cả ta ấy.”
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ: “Đã lâu không gặp, chấp sự.”
“Lâu lắm rồi thật, tu vi ngươi thế nào rồi?” Lão chấp sự hỏi.
Hứa Tử Du nghĩ ngợi một lúc liền đáp: “Sang năm có thể bế quan đột phá. Nếu không có gì bất ngờ, trễ nhất là một năm sau đệ tử lại gặp chấp sự ở đây.”
Nghe vậy, lão chấp sự không khỏi mỉm cười: “Một năm thì ta đoán cái thân già này vẫn có thể trụ lại được. Hy vọng ta có thể thấy được ngươi xuất quan.”
Hứa Tử Du gật đầu: “Đệ tử cần chuẩn bị đan dược bế quan, không làm phiền chấp sự nghỉ ngơi nữa.” Hắn chậm rãi lui ra: “Mùa đông năm nay có vẻ lạnh, mặc dù trong tông có kết giới ngăn cách nhưng hàn khí vẫn có thể len lỏi vào, chấp sự hãy giữ gìn sức khỏe.”
Lão chấp sự cười khẽ: “Đa tạ, ta sẽ cẩn trọng hơn.”
Hứa Tử Du trở về khu rừng của bản thân. Dựa vào dấu hiệu của trận pháp, hắn phát hiện thời gian qua đã có người cố gắng xâm nhập nhưng bất thành. Có điều, bản sự của người này cao hơn mấy tên đã từng đột nhập trước đó nên không bỏ mạng lại đây. Song, hắn đoán số mệnh của đối phương cũng không tính là tốt lắm. Bởi nơi dừng chân của đối phương là Vô Hình Độc Trận. Một khi bị trúng loại độc này, tu hành giả c·hết chắc.
Năm đó Lạc Tông Trạch thiên kiêu một thế mà vẫn không thể kháng loại nổi Vô Hình Độc của Hứa Tử Du là hiểu độc tính của loại độc này khủng kh·iếp đến nhường nào.
Nhớ lại chuyện năm ấy, Hứa Tử Du đột nhiên cảm khái. Năm đấy hắn đưa Lạc Tông Trạch một bình giải dược nhưng thực chất thì bình dược đấy cũng là Vô Hình Độc, chẳng qua độc tính bên trong mạnh hơn loại hắn phả ra thông qua mồ hôi nên nhất thời đàn áp độc tính trong người đối phương mà thôi. Hơn nữa, sau khi phục dụng “giải dược” tinh thần của Lạc Tông Trạch cũng không còn căng thẳng nữa nên cơ bắp mới không hoạt động mạnh, nhờ thế mà kéo dài mạng sống trong chốc lát.
Đáng tiếc, Vô Hình Độc đã hạ, không một ai được phép sống.
Hứa Tử Du biết t·hi t·hể của Lạc Tông Trạch đang ở nơi đâu, chỉ là không rõ sư phụ hắn đã quậy nát t·hi t·hể đối phương đến mức nào rồi. Dù sao thì đống thí nghiệm của lão cũng tương đối phức tạp, hầu như không một vật chủ nào thực sự còn tồn tại.
Hứa Tử Du bất giác nghĩ đến tình cảnh của mình mà nuốt một ngụm nước bọt. Con số Đoán Tạo Châm của hắn đã chạm đến ngưỡng nguy hiểm, nếu lần này hắn không đột phá thành công thì sớm muộn gì cũng bị cơn đau đến từ chúng dày vò tới c·hết.
Hứa Tử Du vỗ má bình tâm. Hắn nhanh chóng thu thập những thứ cần thiết, bao gồm cả dược viên nho nhỏ vào trong một cái túi lớn to bằng bao tải. Dương Xuân Thu biết hắn nuôi trồng linh dược nên đã tặng một túi linh thổ cỡ lớn. Nhìn từ ngoài thì trông nó giống bao bố bình thường thật nhưng không gian bên trong lại vô cùng rộng lớn, sức chứa tối đa còn khi gấp đôi lượng linh dược lẫn thổ nhưỡng hắn đang nuôi trồng.
May mà có túi linh thổ ở đây, không thì Hứa Tử Du chỉ còn cách bán lại cho Dược Y Đường để tránh uổng phí ngay sau khi hắn vào nội môn mà thôi.
Rời khỏi khu rừng thân thuộc, Hứa Tử Du liền ngắm nhìn toàn cảnh một lần cuối rồi điều khiển trận bàn để thu trận pháp về tay. Màn sương trắng đặc trưng nhanh chóng thối lui, cảnh vật thực tế bên trong khu rừng cũng dần được trả về nguyên vẹn.
“Đến rồi thì ra đây đi, cần gì phải trốn tránh thế, Đỗ sư huynh?”
Hứa Tử Du đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt.
Đỗ Danh Lợi bước ra khỏi gốc cây cách đó mười trượng, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng lại không duy trì lâu. Hắn tiếp cận Hứa Tử Du, ôm quyền hành lễ.
“Hứa sư đệ, đã lâu không gặp.”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Giữa ta và ngươi không có bất kỳ mối giao tình nào nên bỏ qua chào hỏi thân sơ đi. Ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Đỗ Danh Lợi hơi khựng lại đôi chút, không ngờ lại nghe những lời sắt đá không nhân nhượng thốt ra từ gương mặt vô cùng lành tính của đối phương.
Hắn đáp: “Không giấu gì sư đệ, ta đến gặp ngươi vì có lời cần truyền.” Hắn hạ giọng: “Ma nhị thiếu muốn gặp ngươi, phiền ngươi theo ta một chuyến.”
Hứa Tử Du hơi nheo mắt lại: “Hóa ra ngươi là tai mắt của Ma Trường Lệnh.”
Đỗ Danh Lợi nhíu mày: “Hứa sư đệ, cẩn trọng lời nói của ngươi. Ma nhị thiếu vì mến tài mới muốn chiêu mộ, đừng nghĩ ngươi có chút thực lực thì muốn kiêu ngạo thế nào cũng được. Đừng quên, ngươi ở đây còn chưa…”
“Đỗ Danh Lợi.” Hứa Tử Du gọi tên đối phương, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc: “Ngươi là cái thá gì mà đòi lên mặt với ta?”
“H-hả?!” Đối phương á khẩu, con ngươi nở to vì kinh ngạc.
Đỗ Danh Lợi chưa kịp phản bác câu nào thì hắn đột nhiên lùi bước về sau, ôm bụng khom mình trong đau đớn. Theo đó, lưng áo hắn thình lình nổ tung, kình lực xuyên phá tạo thành một ngọn gió mạnh thổi bay lá cây trên cành gần đấy.
Đỗ Danh Lợi phun máu tươi, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu.
Hứa Tử Du bước qua người hắn, thản nhiên bỏ lại một câu: “Quay về nói với Ma Trường Lệnh, bao giờ ta vào nội môn sẽ đến gặp hắn sao. Còn ngươi, cút đi cho khuất mắt ta.”
Đỗ Danh Lợi tức đến thổ huyết nhưng hắn lại không cách nào chống trả lại. Vừa rồi Hứa Tử Du ra tay nhanh đến mức hắn không kịp phản xạ, thậm chí pháp khí hộ thể của hắn cũng không thể ngăn cản toàn bộ đòn thế t·ấn c·ông của đối phương.
Nói đúng hơn thì nếu không có kiện pháp khí hộ thể kia, Đỗ Danh Lợi có thể đ·ã c·hết ngay sau đòn thốn kình chớp nhoáng của Hứa Tử Du rồi. Song, hắn có vẻ không đủ thông minh để nhận ra tình cảnh của bản thân nên vẫn còn nằm đó rên rỉ.
Hứa Tử Du không quan tâm, cứ thế mà đi tiếp đến Thanh Hỏa Sơn.
Thanh Hỏa Sơn là một cơ quan sự vụ đặc thù của ngoại môn, chức năng tương đương với Tụ Linh Sơn, chuyên hỗ trợ cho các đệ tử tu hành. Có điều, thay vì luyện công, Thanh Hỏa Sơn là nơi phục vụ cho các nhu cầu liên quan đến luyện khí và luyện đan do bên dưới chảy qua một dòng địa mạch vô cùng mạnh mẽ.
Hứa Tử Du đã nắm bắt được yếu quyết luyện Trúc Cơ Đan nên giờ là thời điểm tốt để hắn bế quan luyện đan, sau đó tận dụng cơ hội tiến vào trung ương địa mạch tu hành để đột phá cảnh giới là hoàn thành mục tiêu ở ngoại môn.
“Cho ta một gian luyện đan thất vô thời hạn.”
Hứa Tử Du thả lệnh bài thân phận lên chưởng quầy, tên đệ tử tạp dịch trông coi đang ngủ gật liền giật mình tỉnh dậy rồi vội vàng dẫn hắn đi.
Quãng thời gian này các đệ tử trong tông chủ yếu đi thực hiện nhiệm vụ nên không được mấy người đến tu luyện nên các đệ tử tạp dịch khá rảnh rỗi. Hứa Tử Du cũng từng ở trong tình huống tương tự nên không làm khó mấy, chỉ nói ngắn gọn rồi nhập thất.
Khổ nỗi, hắn không biết bộ dạng lạnh lùng của mình lại khiến cho tên đệ tử kia sợ đến mức không dám ngủ quên, cả buổi trừng mắt nhìn ra ngoài phòng khi có đệ tử khác tới.
Luyện đan thất của Thanh Hỏa Sơn tương đối lớn, không gian được thiết kế theo dạng cầu để tập trung hỏa linh khí vào lò luyện đặt tại trung tâm. Bên dưới lò luyện là một hồ dung nham đang sôi sùng sục, xung quanh là một tòa đại trận điều chỉnh nấc linh khí khá bài bản. Có điều, Hứa Tử Du không dùng loại có sẵn nên tạm dẹp đại trận đó sang một bên rồi bày biện trận pháp bản thân đã chuẩn bị. Số lượng nấc điều chỉnh nhiều gấp đôi.
Luyện đan thất của Thanh Hỏa Sơn khá tốt trong mắt người ngoài nhưng với luyện đan sư như Dương Xuân Thu thì không, thậm chí lão còn chê lên chê xuống, mỗi lần đến ngoại môn thể nào cũng phải chê một lần, không thì không chịu nổi.
Hứa Tử Du nghe lão chê lắm cũng quen tai, thành ra thấy đống trận pháp này liền hơi chướng mắt. May mà hắn luôn chuẩn bị sẵn trận pháp riêng nên có thể dùng ngay.
Bày bố trận pháp xong xuôi, hỏa khí trong luyện đan thất liền dồn về dưới lò luyện, sức nóng nhanh chóng nung đỏ cả lò. Hơi nóng tản mát xung quanh, người ngợm Hứa Tử Du lập tức ẩm ướt mồ hôi, nhịp thở chậm lại do hơi nước đọng trong mũi.
Hứa Tử Du cởi áo ngoài rồi hít thở thật sâu để điều chỉnh pháp lực, sau đó mới bày biện linh dược rồi lần lượt cho vào lò, lợi dụng sức nóng của dung nham để nung chảy toàn bộ và bắt đầu luyện đan. Pháp lực hắn giải phóng, ma khí quanh người ẩn hiện không ngừng.
Con ngươi hắn ngưng lại, tinh thần tập trung đến cực điểm.
Trận pháp bảo hộ luyện đan thất cũng được dựng lên, nội bất xuất ngoại bất nhập, ngày nào số lượng đan luyện chưa đủ thì đến chính hắn cũng không thể thoát ra ngoài.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận